Chu Toàn là bị tiếng chuông điện thoại di động ngày càng vang dội làm tỉnh lại.
Thời điểm mở mắt ra, kim đồng hồ đã chỉ qua mười một giờ.
Y toàn thân xích lõa nằm trên nền nhà, ở trên người cùng trên mặt đất rải đầy đồng Euro, cái cravat suýt chút nữa cướp đi tính mạng y, cũng vẫn cứ siết ở đầu cổ y.
Tạ Ân đã đi.
Tiếng điện thoại ngừng lại, không bao lâu lại bắt đầu reo lên.
Chu Toàn cố hết sức chậm rãi đẩy thân thể bị nền nhà làm cho lạnh lẽo tê dại, khó khăn dịch đến bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên.
Là từ phòng làm việc gọi tới.
Y nhấn nút nghe, “Tôi là Chu Toàn —— “
“Chu tiên sinh, là tôi Teresa.” Giọng nói Teresa nghe ra rất lo lắng: “Tôi gọi đến mấy cuộc điện thoại tiên sinh mới tiếp. Chu tiên sinh, thân thể anh nếu không tốt, không bằng lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Văn phòng bên này nếu có đơn đặt hàng, tôi sẽ thông báo cho anh.”
Chu Toàn mờ mịt nghe xong, một lát sau mới phản ứng được ngày hôm nay đã là thứ hai. Teresa sau khi đi làm mãi không thấy y xuất hiện, mới vội vã gọi điện thoại tìm y.
Y thế mà lại ở trong nhà hôn mê hai ngày.
“Này! Chu tiên sinh” Teresa không nghe thấy Chu Toàn trả lời, càng thêm lo lắng.
“Tôi không sao, ngày hôm nay sẽ tới phòng làm việc muộn một chút. Gặp lại.” Chu Toàn dùng ngữ khí thật bình tĩnh nói xong, tắt điện thoại. Sau đó sử dụng một điểm khí lực cuối cùng, đi vào nhà vệ sinh.
Nước ấm ào ào chảy xuống, rốt cục khiến thân thể cứng ngắc và lạnh như băng của Chu Toàn thoáng có chút độ ấm. Y ngồi xếp bằng trong bồn tắm, thẫn thờ nhìn khắp người đầy dấu vết dơ bẩn khô khốc đông lại, bị nước chảy giội rửa mang đi.
Sau khi y mất đi ý thức, khẳng định Tạ Ân còn không có bỏ qua cho y, lại xâm phạm y không chỉ một lần. Mới có thể ở trên người y lưu lại nhiều tinh dịch như vậy.
Ngoài ra còn có thật nhiều nơi bị nhéo, bị cắn làm cho xanh tím biến thành vết thương màu đen ứ. Cái cổ có dấu vết rõ ràng nhất. Cũng may, vết thương trên mặt đã trở nên nhạt đi, không chú ý rất khó phát hiện.
Nơi hạ thân bị thương tổn gặp phải nước nóng trở nên đau xót.
Cơn đau cùng sự nhục nhã này, chính là y năm đó bị ma quỷ ám ảnh, gây cho thiếu niên vô tội kia.
Hiện tại, báo ứng cuối cùng cũng tới.
Hết thảy đều là y tự làm tự chịu, oán không được bất luận người nào.
Chu Toàn tận lực ngẩng đầu lên, khiến nước vòi hoa sen chảy đến trên mặt, mang đi chất lỏng nóng hổi tuôn ra trong hốc mắt.
Hai giờ rưỡi xế chiều, Chu Toàn mang theo túi da màu đen, trên người mặc áo sơ mi cổ cao, xuất hiện tại phòng làm việc. Y hướng Teresa xin lỗi rồi mới lên tiếng chào hỏi, rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Khởi động máy, bắt đầu giải quyết xong thư điện tử tích lũy mấy ngày nay, y gọi điện thoại nội tuyến gọi Teresa tiến vào.
“Chu tiên sinh cậu muốn kết thúc công việc kinh doanh?” Teresa ngồi ở cái ghế đối diện bên bàn làm việc Chu Toàn, nghe xong, hai mắt xanh biếc trợn tròn xoe.
“Tôi hơi mệt một chút, cho nên dự định nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Chu Toàn áy náy nhìn Teresa, bởi vì y biết Teresa trình độ học vấn không cao lại còn là một bà mẹ đơn thân, nếu muốn đi tìm một công việc tốt cũng không dễ dàng.
“Hợp đồng thuê mướn phòng làm việc còn có hai tháng là hết hạn, tôi sẽ thông báo cho bất động sản cao ốc không tiếp tục ký thêm. Đại khái trong tháng này, tôi chỉ muốn đem phòng làm việc hoàn trả xong, bất quá tiền lương của cô, tôi sẽ đưa hai tháng.”
“Tôi nghĩ tôi có thể mau chóng tìm được công việc mới, không cần lĩnh nhiều tiền lương. Ý tốt Chu tiên sinh, lòng tôi hiểu.” Teresa cũng là nữ nhân có lòng tự trọng rất cao, mặc dù biết Chu Toàn là xuất phát từ lòng tốt, cô vẫn là uyển chuyển cự tuyệt, tâm lý không nhịn được vì Chu Toàn cảm thấy tiếc nuối.
Dưới cái nhìn của cô, người đàn ông phương Đông này sự nghiệp tiền đồ tại Milan chính là hoàn toàn rộng mở, đột nhiên từ bỏ thực sự quá đáng tiếc. Mà mọi người có lựa chọn của riêng mình, cô tôn trọng suy nghĩ của Chu Toàn.
Huống chi, cô nhìn thần sắc Chu Toàn, thật sự rất kém, xác thực cần nghỉ ngơi đầy đủ.
Chu Toàn đã nghĩ tới Teresa sẽ từ chối đề nghị của y, khẽ thở dài, đem cái túi da màu đen kia đưa đến trước mặt Teresa: “Vậy xin giúp tôi làm một chuyện được không, trong túi xách này là tích góp mấy năm qua của tôi, tôi muốn nhờ cô đem tiền tặng cho tổ chức từ thiện giáo hội Milan, dùng danh nghĩa của cô là được.”
Teresa không hiểu: “Tiên sinh tại sao không tự mình đi quyên tiền. “
“Tôi không phải tín đồ Thiên Chúa giáo. Không thích hợp…” Hơn nữa một tội nhân căn bản cũng không xứng đi quyên tiền. Y không có mặt mũi nào tiếp nhận ánh mắt kính trọng từ nhân viên tổ chức từ thiện. Chu Toàn đáy lòng khẽ cười khổ.
Teresa nhìn xuống số tiền trong túi, giật mình, nghiêm mặt nói: “Số tiền quyên góp lớn như vậy, tôi nghĩ Chu tiên sinh cần phải tự mình đi quyên tặng.”
Chu Toàn biết đến lo lắng của Teresa, hòa nhã nói: “Số tiền này lai lịch tuyệt đối trong sạch, cô không cần lo lắng. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng cô chắc chắn sẽ không bỏ túi tiền riêng. Lại nói, Teresa, tôi còn muốn cảm ơn cô dẫn tôi đi Roma du lịch, khiến tôi biết rõ thêm nhiều điều.”
Thiện ác thị phi, thanh toán luôn một ngày. Dù cho may mắn trốn thoát khỏi pháp luật trừng phạt, y cũng tránh không khỏi sâu trong linh hồn tự trách cùng hành hạ.
Chính mình phạm vào tội nghiệt, chung quy muốn tự chính mình đến chuộc tội.
Teresa sau cùng vẫn cầm túi da đi giáo đường quyên tiền, lúc đi còn nói là muốn Chu Toàn đi theo đạo Thiên Chúa giáo, cô có thể làm người chỉ dẫn.
Chu Toàn cười cười: “Sau này hãy nói đi.”
Chỉ có y biết là, chính mình không có sau đó.
Phải, y muốn tự sát. Lúc trong bồn tắm tắm rửa, Chu Toàn liền nghĩ đến chỉ có chết, mới có thể chân chính trả hết nợ y nợ Tạ Ân, cũng mới có thể đem Tạ Ân từ cừu hận trong vực sâu trở ra.
Cái người kia anh tuấn xinh đẹp, vốn nên có cuộc sống nhân sinh sáng lạng và gia đình tốt đẹp, lại bị y một tay hủy diệt. Ngoại trừ lấy cái chết tạ tội, Chu Toàn không nghĩ tới phương thức nào tốt hơn.
Chỉ mong y chết, có thể làm cho Tạ Ân hết hận, không lại bị cừu hận trói buộc.
Bất quá, hết thảy đều phải chờ y đem chuyện bên người giải quyết. Ít nhất, phải đem cái nhà kia cùng ô tô bán đi, lại kêu Teresa đi quyên góp cho giáo hội.
Không biết làm như vậy, có đủ hay không vì chính mình cầu đến một tấm vé chuộc tội trước khi đi về nơi vĩnh hằng mãi mãi…?
Chu Toàn ngơ ngẩn đứng dậy, đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn xa xôi.
Mưa liên miên không dứt, quang cảnh thành thị Milan mơ hồ.
Trận mưa phùn này, đã hạ xuống liên tiếp mấy ngày. Trong mấy ngày này, Chu Toàn đều bận bịu về vấn đề phòng làm việc ngừng kinh doanh, Teresa cũng vội vàng đi các bộ phận giải quyết thủ tục liên quan. Xế chiều hôm nay liền đi bộ phận thuế vụ, vẫn chưa về.
Máy điều hòa văn phòng, tựa hồ có hơi lạnh. Chu Toàn trở lại bên cạnh bàn, vừa muốn lấy điều khiển máy điều hòa từ xa, đúng lúc điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Chu Toàn cứng đờ, nghĩ có thể hay không là Tạ Ân gọi tới. Dù sao, Tạ Ân những ngày qua đều không có động tĩnh, không quá bình thường. Mà Chu Toàn cũng không cho là Tạ Ân cứ đơn giản như vậy liền bỏ qua cho y.
Y do dự cầm điện thoại di động lên.
Trên màn hình quả nhiên là số máy xa lạ, hơn nữa thoạt nhìn là điện thoại địa phương Milan.
Chu Toàn hít sâu một cái, bấm nghe điện thoại.
“Là Chu Toàn có đúng không?” đầu kia điện thoại, nam nhân mặc dù rõ ràng là nói tiếng Trung, âm thanh cũng không phải là của Tạ Ân, giống như mang theo vài phần chần chờ thăm dò.
“Là tôi. Cậu là ai?” Chu Toàn không nhớ nổi đối phương là ai, mà không phải là Tạ Ân, làm cho y tâm tình căng thẳng nhất thời buông xuống dưới.
Đối phương ngữ khí bỗng nhiên kích động: “Tôi là Lê Tĩnh Hải, Chu Toàn, cậu nghe không ra âm thanh của tôi à “
Lê Tĩnh Hải…?
Chu Toàn trong lúc nhất thời dĩ nhiên không có ý thức đến đối phương đang nói cái gì, ngơ ngác mà cầm điện thoại di động, đầu óc hoàn toàn trống không.
“Chu Toàn! Chu Toàn! Cậu có nghe không? Chu Toàn…”
Trong loa truyền đến liền tiếp chuỗi hô hoán, Chu Toàn rốt cục chậm rãi tiếp nhận tạm dừng hô hấp: “Tôi đang nghe.”
Có thể nào nghĩ đến, chia tay bảy năm sau, y lại nhận được điện thoại của Lê Tĩnh Hải.
“Chu Toàn, câu vẫn khỏe chứ?” người đầu bên kia điện thoại di động cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Số điện thoại của cậu, tôi là hỏi từ nhà cha mẹ cậu. Cậu tại Milan sống tốt chứ? “
Chu Toàn đột nhiên có xúc động muốn khóc, y thật muốn lớn tiếng nói mình trải qua thật không tốt, rất thống khổ, nhưng đến bên miệng liền biến thành lãnh đạm không có chuyện gì mỉm cười: “Rất tốt, cám ơn cậu quan tâm.”
Lê Tĩnh Hải không lầm thì trong lời nói Chu Toàn lãnh đạm xa cách, lặng im giây lát, thấp giọng hỏi: “Chu Toàn, cậu là đang trách tôi?”
“Không có.” Chu Toàn hướng không khí lắc đầu.
boylove truyện Nếu như nói, ban đầu xác thực là có hận Lê Tĩnh Hải, kia cũng sớm trở thành quá khứ. Huống chi y đã chuẩn bị tương lai không xa kết thúc tính mạng của chính mình, cần gì phải lại để cho người mình từng yêu nhất gánh trên lưng gánh nặng.
Lê Tĩnh Hải trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Tôi muốn gặp cậu, thật sự, Chu Toàn. Tôi rất muốn gặp cậu.” Hắn hít sâu, rồi nói tiếp “Tôi đang ở dưới lầu công ty cậu, tôi đi lên tìm cậu.”
“Cái gì? cậu đang ở Milan?” Chu Toàn vừa mới khôi phục lại đại não liền biến thành một trận trống không.
“Đúng thế. Tôi làm visa du lịch, ngày hôm qua vừa tới Milan. Bây giờ đang dùng điện thoại công cộng dưới lầu gọi cho cậu.”
Chẳng trách trên điện thoại di động hiển thị số điện thoại địa phương Milan.
Chu Toàn suy nghĩ xuất thần, liền nghe thấy Lê Tĩnh Hải đang gọi y, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi nói: “Để tôi đi xuống tìm cậu.”
Đi xuống thang máy đại sảnh, Chu Toàn bước ra cửa thang máy, cách tường thủy tinh liền thấy một người cầm ô đi mưa, đứng ở ngoài cao ốc chờ đợi.
Mưa phùn, có chút thấm ướt vạt áo khoác Lê Tĩnh Hải, cũng không tổn hại khí chất anh tuấn thành thục của hắn. Chỉ là lúc thời điểm Chu Toàn đến gần, mới phát hiện khóe mắt Lê Tĩnh Hải đã có nếp nhăn nhỏ bé, giữa hai lông mày có chút vẻ mỏi mệt.
Xa cách sau bảy năm, hai người lại đứng ở trước mặt nhau, lẳng lặng mà nhìn đối phương.
Bọn họ đều là nam nhân trưởng thành, cho nên không thể như phim truyền hình nhân vật nam, nữ chính giống nhau, nhìn thấy mối tình đầu liền xông lên ôm ấp hoặc là đánh chửi đối phương, chỉ nhìn nhau một chốc lát, rồi đồng thời lên tiếng bắt chuyện với đối phương.
“Này…”
Hai người đồng thời lên tiếng thì liền dừng lại, có chút xấu hổ cười một cái.
Cuối cùng vẫn là Lê Tĩnh Hải hỏi: “Đi ra ngoài một chút đi “
Chu Toàn gật đầu, y biết là Lê Tĩnh Hải tới tìm y, khẳng định có lời muốn cùng y nói, ngẩng đầu nhìn bốn phía, giương tay chỉ đường phố đối diện: “Bên kia góc phố có một quán cà phê không gian không tệ, tôi mời cậu uống ly cà phê đi.”
“Được.” Lê Tĩnh Hải nghiêng ô đi mưa qua, cùng Chu Toàn đi vào bên trong màn mưa.
Hai nam nhân Đông Phương tuấn tú xuất sắc ngồi cùng một chỗ, hình ảnh tương đương cảnh đẹp ý vui. Cho nên trong quán cà phê không nhiều người chỉ vài khách hàng còn có bồi bàn, đều đang âm thầm nhìn Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải.
Chu Toàn lại nhìn khói trà trước mặt chầm chậm bay lên, đối diện Lê Tĩnh Hải thì lại dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê.
Rõ ràng bảy năm qua có nhiều chuyện có thể nói, song đến lúc ngồi cùng một chỗ, lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào phá vỡ sự im lặng.
Chu Toàn nhẹ nhàng nhấp ngụm trà sữa, quay đầu nhìn qua cửa sổ thủy tinh từng tia nước mưa hạ xuống: “Mấy ngày nay khí trời cũng không tốt lắm.”
“Đúng vậy…” Lê Tĩnh Hải cũng quay đầu nhìn nước mưa, ánh mắt lại tối tăm vô cùng
Hai người cũng đã từng tiếp xúc thân mật từ thân thể đến tâm hồn, bây giờ nói lại chuyện này, bất luận thế nào cũng chỉ có tình trạng đau khổ.
“Chu Toàn!” Hắn rốt cục lấy dũng khí, xuyên thấu qua cặp kính mắt gọng vàng nhìn thẳng Chu Toàn: “Năm đó chia tay, tôi rất xin lỗi.”
Chu Toàn tránh né ánh mắt Lê Tĩnh Hải, lạnh nhạt cười: “Cậu có chí riêng, cậu có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn, không có gì phải xin lỗi.” Huống chi hiện tại mới đến nói xin lỗi, có thể thay đổi cái gì.
Một tia hối tiếc xẹt qua trên mặt Lê Tĩnh Hải: “Tôi nghĩ tôi ban đầu là lựa chọn sai rồi. Tôi —— “
“Không nên nhắc lại chuyện đã qua.” Chu Toàn đánh gãy Lê Tĩnh Hải tự trách, hỏi: “Cậu kết hôn rồi à? “
Y nhìn thấy Lê Tĩnh Hải hai tay đều không đeo nhẫn, chỉ có điều y rất hiểu rõ cha Lê Tĩnh Hải, không thể bỏ mặc con mình đến hơn ba mươi tuổi vẫn còn là một người độc thân. Y cũng là hàng năm bị cha mẹ ở nhà nhắc mau mau kết hôn, cũng may chính mình ở xa nơi đất khách quê người, cha mẹ muốn quản cũng ngoài tầm tay.
Lê Tĩnh Hải hơi do dự gật đầu rồi lại lắc đầu: “Kết hôn, bất quá rất nhanh liền ly dị. Dì sau đó thay tôi giới thiệu mấy người, tôi đều không nghĩ lại muốn kết hôn.”
Chu Toàn biết rõ dì trong miệng Lê Tĩnh Hải nhắc tới, là mẹ kế Lê Tĩnh Hải. Mẹ ruột Lê Tĩnh Hải lúc hắn còn chưa đầy tháng, liền cùng ông Lê vì vấn đề tình cảm mà ly hôn, bỏ lại đứa con mà đi. May là mẹ kế tính tình ôn hòa, đối với con của chồng cùng vợ trước cũng không tệ lắm.
“Xin lỗi.” Chu Toàn có chút hối hận chính mình hỏi đối phương việc riêng tư. Kỳ thực y phải nghĩ đến ngưới trong vòng giải trí, tình cảm vốn là sớm chiều bất định.
“Không có gì.” Lê Tĩnh Hải hỏi ngược lại Chu Toàn: “Cậu thì sao? “
“Cuộc sống tôi bận rộn, không có thời gian nghĩ cái khác.” Chu Toàn ra vẻ thoải mái mà cười.
Lê Tĩnh Hải muốn nói lại thôi, yên lặng uống cà phê, mãi đến tận lúc thấy đáy ly, hắn mới thấp giọng nói: “Tôi mấy năm trước đã muốn đi tìm cậu, chỉ là cha cậu vẫn còn giận. Chu Toàn…”
Hắn dùng âm thanh ôn nhu khẽ gọi người trước mắt: “Tôi vẫn luôn thích cậu. Những năm gần đây, người tôi yêu từ đầu đến cuối vẫn là cậu.”
Chu Toàn chỉ cảm thấy trái tim đều sắp không chịu nổi đầy chua xót cay đắng mà muốn vỡ vụn, y dùng lực cầm chén trà, không để cho tay mình run rẩy, mỉm cười: “Cám ơn cậu.”
“Tôi không phải thuận miệng nói.” Lê Tĩnh Hải xiết chặt cốc cà phê, hai tay cũng hơi lộ ra gân xanh, hiện ra lo lắng “Tôi nghĩ, nếu như… Nếu như cậu ở bên này vẫn không có gặp phải người đáng giá để cậu lưu lại, cậu có nghĩ sẽ về nước với tôi không?”
Hắn nhìn Chu Toàn khí sắc chẳng hề tốt, khuôn mặt tái nhợt, thành khẩn nói: “Tình trạng thân thể của cậu nhìn qua không quá tốt. Một người phiêu bạt ở bên ngoài quá cực khổ. Chu Toàn, về nước được không?”
“Tôi…” Chu Toàn là thật không nghĩ tới, Lê Tĩnh Hải đến Milan lại là vì muốn y về nước.
“Cậu không muốn vứt bỏ mọi thứ ở nơi này?”
Lê Tĩnh Hải hiểu lầm biểu hiện do dự của Chu Toàn, để cho Chu Toàn an tâm, hắn thật tình nói: “Thực ra cậu từng ở nước ngoài trải qua bồi dưỡng lập nghiệp, lại về nước phát triển thì các phương diện đãi ngộ đều hẳn là so với Milan càng có ưu thế hơn. Hơn nữa tôi mấy năm qua cũng coi như có chút tích góp, sau này gánh vác cuộc sống về già của hai người tuyệt đối không thành vấn đề…”
Chu Toàn bỗng nhiên nở nụ cười, y cười đến đặc biệt thoải mãi, khiến Lê Tĩnh Hải ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười kia, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, liền quên câu sau.
Chu Toàn tin tưởng, Lê Tĩnh Hải là thật lòng hi vọng cùng y bắt đầu lại từ đầu, cho nên y cũng thật lòng mà nở nụ cười.
Sau thấu kính, nước mắt tràn mi mà ra.
“Cám ơn cậu, nhưng là tiểu Hải, giữa chúng ta, đã sớm kết thúc.”
Có nhiều người, có lẽ còn có thể quay đầu lại. Nhưng y đã sớm đi lên một con đường một chiều, ngoại trừ bước tới cái chết, không có lựa chọn khác.
Trong mắt của y, không nhìn thấy tương lai.
Cảm xúc ngột ngạt cho tới nay đột nhiên mất khống chế bạo phát, làm cho y trở tay không kịp.
“Tiểu Hải… Cậu trở về đi.” Y lấy kính mắt xuống, dùng khăn giấy che nước mắt.
“…” Lê Tĩnh Hải khiếp sợ nhìn giấy ăn không ngăn được giọt nước mắt, há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ là yên lặng mà nghiêng ghế dựa qua che ở trước người Chu Toàn, thay y ngăn cách ánh mắt kinh ngạc đến từ người bên ngoài.
Sau nửa ngày. Chu Toàn bỏ lại giấy ăn ướt đẫm, một lần nữa đeo mắt kính, hít một hơi thật sâu, áy náy hướng Lê Tĩnh Hải nói: “Thật xin lỗi. Vừa nãy tôi thất thố rồi.”
Lê Tĩnh Hải lại chỉ chằm chằm nhìn y không chớp mắt, cuối cùng cười khổ.
“Không còn sớm, chúng ta về thôi.” Chu Toàn nhìn thấy có khách liên tiếp hướng bọn họ bên này nhìn trộm, biết là chính mình vừa nãy gào khóc dẫn tới mọi người nghi ngờ, liền kêu bồi bàn tính tiền.
Lê Tĩnh Hải nghĩ muốn trả tiền, bị Chu Toàn ngăn cản: “Nói thế nào cậu cũng là khách đường xa tới, tôi mời cậu.”
Hai người sóng vai đi ra quán cà phê, bầu trời càng ngày càng mù mịt tối tăm, gió ngược lại gần như ngừng.
Chu Toàn nhìn đồng hồ một chút, đã nhanh đến thời gian tan tầm, y muốn cùng Lê Tĩnh Hải nói lời từ biệt, nhưng người kia một mực yên lặng mà đi ở bên cạnh y, không có dấu hiệu nào rời đi.
Y biết là Lê Tĩnh Hải còn chưa hết hi vọng. Trên thực tế, y muốn mở miệng kêu người đi bên cạch y nhanh trở về, Chu Toàn nghĩ nhưng cũng không thực sự nói ra.
“Nếu như cậu đêm nay không có chuyện gì, tôi mời cậu đi xem ca kịch” Chu Toàn cuối cùng quyết định, trước khi y kết thúc mạng sống, hảo hảo mà bồi Lê Tĩnh Hải đi dạo Milan.
Ít nhất, y không muốn làm cho Lê Tĩnh Hải mang theo đầy thất vọng về nước.
Y muốn gọi điện thoại thông báo Teresa chính mình không trở về phòng làm việc. Sờ đến túi quần trống không, mới nhớ lại điện thoại di động đặt ở trên bàn sạc pin không mang theo.
Lê Tĩnh Hải nhìn chung quanh, không thấy có điện thoại công cộng: “Đi về nói với trợ lý của cậu một tiếng?”
Chu Toàn lắc đầu. Y không dự định khiến Teresa nhìn thấy hai mắt y sưng đỏ, khẳng định sẽ dẫn tới một trận lải nhải không ngừng.
Quên đi, dù sao trước đây y cũng từng không mang điện thoại di động ra ngoài, Teresa hẳn là sẽ biết khóa phòng làm việc tự mình tan ca.
Chu Toàn giơ tay gọi chiếc xe taxi, cùng Lê Tĩnh Hải đi tới sân khấu kịch lớn nhất Milan