Khế Ước Hào Môn

Chương 139




Mắt Thượng Quan Hạo có phần nheo lại, nhìn vào người con trai tuổi còn trẻ nhưng lại cương quyết ở trước mặt, đem một tia sát khí rét lạnh hòa cùng đau nhức nặng trĩu ở trong ngực đè xuống, lãnh đạm mở miệng: “Cậu cho rằng nên như thế nào? Tôi phải đối xử với cô ấy như thế nào mới tốt?”

Vẻ mặt tuấn dật của Ngự Phong Trì có hơi đỏ lên, hận ý rất rõ rệt: “Loại chuyện này không cần tao dạy cho mày!”

Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn hắn một lát, cười nhạt: “Ly hôn với Cẩn Lan, lấy cô ấy, phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng cô ấy, có đúng không?” Hắn lóe ra một chút lạnh lẽo nhưng đau lòng tiếp tục nói “Cậu cho rằng cô ấy muốn gả cho tôi sao?”

Ngự Phong Trì lạnh lùng nói: “Cô ấy có muốn gả hay không là một chuyện, mày không mở miệng nói là một chuyện khác! Nếu như mày muốn hỏi lập trường của tao, tao hận không thể đem đứa bé của cô ấy tẩy sạch, cùng tao cao chạy xa bay, Ngự Phong Trì tao cho dù không thể cứu giúp, tao cũng sẽ dùng hết sức tới bảo vệ cô ấy!... Nhưng mà không được, đứa bé kia có một nửa dòng máu của cô ấy, nếu như bởi vì mày mà bắt cô ấy tự tay bỏ đi cốt nhục của mình, chuyện đó đối với cô ấy là không công bằng.”

Trong con mắt Thượng Quan Hạo, gió giục mây vần, biến ảo quyết liệt.

“Tôi sẽ suy xét ý kiến của cậu, trước đó thì tránh ra.” Hắn lại lần nữa lạnh nhạt xuống, bóng dáng rắn rỏi hướng phía trước đi đến.

Ngự Phong Trì vươn cánh tay ngăn cản lối đi của hắn.

“Mày nói rõ cho tao, cô ấy bây giờ như thế nào?” Hắn đảo qua cái túi mà Thượng Quan Hạo mang theo, “Xảy ra chuyện gì, vì sao phải đi mua thuốc cho cô ấy?”

Mắt Thượng Quan Hạo lại lần nữa trở nên lạnh lẽo như băng.

“Tôi làm gì với người phụ nữ của tôi, còn cần phải báo cáo với cậu sao?” Hắn bắn ra một tia sát khí, sít sao nhìn chằm chằm Ngự Phong Trì “Suy nghĩ của cô ấy quá đơn giản cho nên mới quay về báo cáo với cậu, nhưng không có nghĩa là tôi cũng sẽ báo cáo với cậu, ngu ngốc? Ngự thiếu gia.”

Trong nháy mắt Ngự Phong Trì bị làm cho nổi giận, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, một nắm đấm đột nhiên vung lên. Thượng Quan Hạo nhanh chóng mà tránh thoát, thuận thế bắt được cổ tay hắn, xoay qua vặn tay hắn ra sau lưng, cả người ép vào tường, sát khí như muốn giết người tỏa ra lạnh thấu xương.

Ngự Phong Trì chịu đựng đau nhức bị chế ngự trên tường, chết cũng không hé răng lên tiếng.

“Ngày hôm nay tâm tình tôi không tốt.” Mang theo lửa giận Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh giọng nói “Đừng ép tôi động thủ.”

Mãi hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng buông ra, bao bọc quanh thân là khí lạnh rùng mình, đi vào bên trong.

************************************

Trong nháy mắt Thượng Quan Hạo đi vào phòng làm việc, giám đốc tài vụ đi tới, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nói một việc.

Bóng dáng hắn dừng lại, lạnh lẽo quét qua.

“Tổng giám đốc, tôi không có nói sai, đây là danh sách hóa đơn, ngài xem qua một chút.” Giám đốc tài vụ sợ sệt, mồ hôi lạnh ứa ra đưa bảng cáo cáo tới cho hắn “Tôi cũng... cũng không biết rõ, nếu đúng là ngài chỉ thị Tần tiểu thư làm như vậy, khoản tiền này cũng có thể di chuyển đến mục thích hợp khớp với quy trình, báo cáo cho ngài cũng không có gì ảnh hưởng...” Thượng Quan Hạo nhìn bảng báo cáo trước mặt, trên đó ghi một con số khổng lồ, giống như bị nhân viên Tín Viễn hủy bỏ thiếu sót mà lòi ra, trắng trợn mà xảy ra trước mắt, còn cần một nhân viên khác đến chính miệng hỏi hắn, có phải là hắn sai làm như vậy như vậy?

Mắt hắn đỏ lên, tức giận và đau lòng.

Ngón tay nắm chặt bảng báo cáo như muốn xé rách ra.

“Tổng giám đốc, chuyện này...” Giám đốc tài vụ càng ấp úng, sợ sẽ khiến cho tình hình càng thêm không tốt, cô ta có thể đem phần lương công việc ở Tín Viễn mà lấy đi!

Cẩn Lan... Em vì cái gì không làm kín kẽ một chút, đừng bị để nhìn thấy, cũng đừng để bị tôi bắt được?

Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, đem bảng báo cáo kia vứt ở trên mặt đất.

Giám đốc tài vụ sợ đến không dám mở miệng, chỉ cúi đầu, nhìn xuống bên dưới.

Hắn chưa từng nói một câu, hình dáng cao ngất kiêu ngạo đi vào phòng làm việc, chỉ là động tác lộ vẻ xơ xác tiêu điều, lúc này hắn là đang kiềm nén lửa giận. Giám đốc tài vụ có phần không hiểu ra sao cả, mãi đến khi cửa phòng tổng giám đốc đóng lại, hô hấp của cô nhất thời run rẩy, tài liệu cô đang cầm trên tay, lại càng không biết phải nên xử lý như thế nào!

Bên trong phòng làm việc, rẽ vào trong phòng nghỉ, ở chỗ sâu trên ga trải giường trắng tinh có một người con gái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhợt nhạt, mồ hôi trên mặt còn không có rút đi.

Quần áo bị xé rách, từ cổ đi xuống đầy vết tím bầm, Thượng Quan Hạo cầm thuốc đặt ở bên cạnh, cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những giọt mồ hôi còn lưu lại, hình ảnh khuôn mặt nàng càng lúc càng hiện lên rõ ràng.

“Em muốn tôi phải bắt em làm cái gì bây giờ?” Giọng nói hắn vang lên, khẽ nói ra một câu.

Chỉ là một câu này, khiến cho nàng chậm rãi tỉnh lại.

Đầu càng nặng nề, nàng nắm chặt ga trải giường, đôi mi thanh tú có hơi khẽ động, mồ hôi ra càng nhiều, lông mi thật dài chậm rãi mở ra, thấy rõ người đàn ông trước mắt.

Đôi mắt nàng trong veo như nước, mơ hồ nhìn hắn, là có thể rõ ràng phản chiếu ra tội ác của hắn.

“Tỉnh rồi?” Hắn thu hồi ánh mắt dịu dàng vừa rồi mang theo chút đau nhức, hờ hững hỏi.

Đem cái túi khẽ đặt ở trước mặt nàng “Cơ thể em rất lạnh, cần một ít thuốc điều trị, đã mang thai thì không nên xảy ra chuyện sơ sẩy, thân thể quan trọng hơn.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nhìn đống đống thuốc kia, ngồi dậy.

Chiếc chăn mỏng trượt xuống phân nửa, bờ vai nàng lộ ra.

Nàng run rẩy giật mình, tuyệt vọng, hỏi hắn: “Anh là có ý gì?”

Bóng lưng Thượng Quan Hạo đang quay đi, nghe được những lời này, chậm rãi dừng lại.

Hồi lâu, hắn khe khẽ nói ra mấy chữ: “... Tôi muốn đứa bé.”

Một câu nói, khiến Tần Mộc Ngữ giống như chịu một đòn cảnh tỉnh, khí sắc càng thêm yếu ớt, nắm chặt chiếc chăn mỏng trước ngực, run giọng nói: “Anh muốn sao... Anh cho dù như thế nào cũng đã kết hôn, sinh con không chỉ có cách này, anh cùng chị tôi muốn sinh mấy đứa thì sẽ có mấy đứa, không phải sao...”

Nói xong Tần Mộc Ngữ lảo đảo chạy đi ra trước cửa.

Nàng mặc kệ đây là chỗ nào, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ai nhìn thấy nàng cũng không quan tâm! Chỉ cần nơi nào có hắn thì đó chính là địa ngục của nàng, nàng không muốn thấy hắn, một giây cũng không muốn!

Cánh tay của Thượng Quan Hạo vào lúc nàng gần như chạy ra ngoài thì bỗng kéo lại, đem nàng gắt gao túm vào trước ngực, cúi đầu xuống phía dưới, dán vào bên tai nàng nói: “Em nghe cho rõ... Tôi muốn chính là đứa con trong bụng em.”

Hơi ấm từ trên người hắn phả vào trước mặt, Tần Mộc Ngữ trốn tránh hơi thở của hắn, mặt xanh xao: “Anh điên rồi.”

Thượng Quan Hạo vẫn ôm chặt nàng như trước, hít vào mùi thơm bên trong cổ nàng: “Tôi muốn đứa bé này... Là đứa bé của tôi và em Tần Mộc Ngữ... Tôi muốn, cho nên dù cho em cảm thấy dơ bẩn, đều cũng phải sinh ra cho tôi.”

Nàng ở trong lòng hắn run rẩy.

Hai mắt nàng nước mắt rưng rưng, nghiêng mặt đi hỏi: “Thượng Quan Hạo, anh chỉ là muốn đứa bé, trừ nó ra, cái gì cũng không muốn có đúng không?”