Khế Ước Hào Môn

Chương 237




Trợ lí từ một bên nhanh chóng chạy tới, đứng chắn trước Thượng Quan Hạo, nói anh không được mất bình tĩnh, chuyện này muốn giải quyết đơn giản chỉ cần nói chuyện là được, không nên động thủ.

Cảm xúc trên mặt người đồng nghiệp nam cũng đột nhiên thay đổi, từ ý xin lỗi trở thành khiếp sợ, ra sức biện giải cho chính bản thân hắn ta, sau đó trở thành gào thét, là vì người trợ lí vừa ra một mệnh lệnh, không giải thích một câu, ngay lập tức triệu tập tất cả bảo vệ trong đại sảnh ném hắn ta ra ngoài.

Cánh cửa thủy tinh nặng nề khép lại, toàn bộ đại sảnh đều chìm trong im lặng.

Mà Tần Mộc Ngữ từ đầu tới cuối chỉ nghe thấy Thượng Quan Hạo nói đúng một câu. Lãnh đạm, khốc liệt không chừa lại đường sống: “… Get out of here.”

Hơi thở hỗn loạn của cô giờ phút này mới bình ổn trở lại, lúc này mới cảm nhận được bàn tay của cô đang được anh nắm thật chặt, cô cảm thấy dường mọi tế bào bỗng dưng tê liệt trong tay anh, rất rõ ràng, nóng rực, cũng khiến cô chán ghét.

Tần Mộc Ngữ bình thản cúi mắt, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cảm nhận rõ ràng thân thể anh có chút cứng ngắc.

“Thank you.” Nhẹ giọng nói một câu, cô xoay người rời đi.

Trợ lí có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt này, đây đã lần thứ hai chuyện như vậy xảy ra. Cô không biết về thân phận của Thượng Quan Hạo sao, tại sao lần nào cũng lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn không chừa cho boss chút mặt mũi nào?!

Trợ lí vừa muốn đi lên nói vài câu, đã bị Thượng Quan Hạo ngăn lại, trầm giọng nói: “… Không cần làm phiền cô ấy.”

Trong văn phòng yên tĩnh, hệ thống máy sưởi ấm cũng được mở vừa phải.

Tay cô run lẩy bẩy, cảm thấy còn chưa đủ ấm, lại chỉnh nhiệt độ máy điều hòa cao lên mấy độ. Phía sau truyền đến tiếng bước chân thong thả, Tần Mộc Ngữ không để ý, cứ tưởng các đồng nghiệp khác trở về. Cô không ngờ một cảm giác áp lực bức bách ở ngay sau lưng, lông mi dài run lên, cô hơi sửng sốt.

Trong nháy mắt, chiếc điền khiển điều hòa trong tay Tần Mộc Ngữ rơi xuống dưới chân, cả người xoay ngược lại, thân thể mảnh khảnh của cô bị Thượng Quan Hạo ôm chặt trong lòng, hơi thở lạnh lùng kề sát mái tóc của cô, khoảng cách ngày càng gần sát. Tay cô không có chỗ để đặt lên, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt lên đôi vai rộng lớn của anh.

Cô vô cùng kinh sợ, nhưng chỉ trong vài giây, giây tiếp theo lại trở im lặng đến thấu xương.

Người đàn ông này quá nguy hiểm, chỉ chạm vào một chút thôi cũng có thể bị thương chảy máu đầm đìa, cô đã từng nếm trải sự đau đớn mạnh mẽ đó rất nhiều lần. Hiện giờ trong đôi mắt trong suốt chỉ còn lại sự thê lương, đẹp kiều mị chứ không có lấy một chút sợ hãi hay quan tâm.

“Tần Mộc Ngữ… Không cần vội vàng trốn tránh anh… Chúng ta nói chuyện, được chứ?” Góc mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo sắc bén, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng nhấn mạnh từng chữ: “Anh còn chưa kịp nói cho em biết, anh đã biết hết mọi chuyện rồi. Tất cả những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta… Bây giờ anh đã biết rồi.”

Đôi mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ, giờ phút này mới có chút rung động.

Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo kề sát sợi tóc cô, phả hơi thở vào tai cô, nói giọng khàn khàn: “Anh biết anh đã hiểu lầm em rất nhiều chuyện, anh cũng biết em đã chịu bao nhiêu ủy khuất… Đừng trốn tránh anh, cứ trút hết ra đi, em muốn anh làm bất cứ điều gì cũng được, như vậy được không?”

Tần Mộc Ngữ im lặng, trầm mặc, giống như một bức tranh, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, từng chi tiết đều hiện lên trước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nghiêng mặt đi, nhìn anh.

“… Anh biết chuyện gì?”

Thân thể Thượng Quan Hạo đột nhiên chấn động.

Bàn tay vỗ về gáy cô, đùa nghịch những sợi tóc mềm mại, chậm rãi nâng đôi mắt sâu thẳm lên, mang theo sự kìm chế.

Anh chậm rãi mở miệng nói chuyện, giống như đem từng tội lỗi bày ra trước mắt cô, để lộ những vết sẹo đang chảy máu đầm đìa: “Bắt đầu từ lần hạ độc, mọi chuyện… Mọi chuyện sau đó đều là hiểu lầm…”

“Anh đều biết hết có đúng không?” Tần Mộc Ngữ nâng đôi mắt trong suốt yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhìn thẳng anh, “… Bởi vì đã biết hết, cho nên anh mới có bộ dạng như thế này, phải không?”

Thân hình Thượng Quan Hạo cứng đờ.

“Không cho người đàn ông khác chạm vào tôi, chỉ có thể là anh… Bởi vì anh là người nắm giữ Megnific Coper, anh biết tôi cần công việc ở đây, cho nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Giống như lúc ở Tần thị, có phải không?”

Cơ thể Thượng Quan Hạo căng cứng đến mức dường như không thể cử động, thân thể cô đang trong lòng anh vẫn mềm mại như vậy, gây cả khi cô xù gai lên cũng rất mềm mại, nhưng anh vẫn bị đau đớn như dao cắt, không chút thương tiếc.

Anh lùi lại một bước, thu lại bàn tay đang đặt trên người Tần Mộc Ngữ, lòng bàn tay nắm lại thành quyền, gắt gao đè chặt thần kinh đăng căng cứng, để cho cô không gian và sự tự do tuyệt đối. Đôi mắt mang tia máu đỏ tươi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhìn chăm chú vào mắt cô: “Như thế này đã được chưa?”

Lông mi dài của Tần Mộc Ngữ run lên.

Nếu cô không nhớ nhầm, trong từ điển của Thượng Quan Hạo chưa bao giờ xuất hiện hai chữ “nhân nhượng”.

“Tôi không muốn dính dáng bất cứ quan hệ gì với ông chủ của mình, càng không muốn cuộc sống của tôi bị quấy rầy dù chỉ một chút. Nếu anh có thể làm vậy, tôi thực sự cảm kích anh.” Tần Mộc Ngữ mím môi nhẹ nhàng nói ra vài chữ, mềm mại dễ nghe, như là nói chuyện với một người bạn.

Chỉ có Thượng Quan hạo biết, lời nói của cô có bao nhiêu tổn thương người khác, có bao nhiêu sự xa cách.

Tần Mộc Ngữ thoát ra khỏi vòng tay của anh, thu dọn giáo án của mình, im lặng như một bức tranh.

Tài liệu của cô bị rơi, đang định nhặt lên đã có một bàn tay cúi xuống nhặt hộ, rồi nhẹ nhàng đưa cho cô. Tần Mộc Ngữ không nói cám ơn, cầm lấy tài liệu, đặt lên mặt bàn chỉnh lại ngay ngắn.

“Vì sao không muốn trả thù?” Anh đứng phía sau, trầm mặc hỏi một câu, “Nếu như có những tổn thương không thể nào bình phục, anh cho phép em đem hết thương tổn để trả thù anh, vì sao em lại không cần?”

Động tác của cô chậm rãi dừng lại, chậm rãi nâng đôi mắt trong suốt lên, hơi thở mong manh: “Không phải anh quá rõ ràng rồi sao? Trước đây tôi không trả thù không phải vì tôi không muốn, mà là tôi không có cái khả năng đó, tôi không thể làm tổn thương bất kỳ ai. Còn hiện tại, tôi chỉ muốn con tôi được bình an, tôi không để thằng bé nhìn thấy một chút máu tanh nào, không muốn để thằng bé nhìn thấy những thứ dơ bẩn dù là một chút...”

Tần Mộc Ngữ quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt ôn nhu bình tĩnh, nhưng lại nghiêm túc xưa nay chưa từng nói đến: “Anh đã từng ném đồ mà thằng bé yêu thích đi một lần, đó xem như là lần cuối cùng anh làm tổn thương thằng bé. Thượng Quan Hạo, xin anh hãy nhớ kĩ… đấy là lần cuối cùng.”

Từ nay về sau, anh không được gây ra bất cứ tổn thương nào cho con trai tôi nữa. Nếu không, bằng mọi giá, tôi sẽ bắt anh phải đền mạng.

Thượng Quan Hạo nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu, đè ép sự đau đớn trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Anh sẽ không làm vậy… Thằng bé là con của anh.”

Ánh mắt hiện lên vẻ thê lương, cô thản nhiên mở miệng: “Từ đầu đã không phải.”

Tần Mộc Ngữ đứng dậy, mặc áo khoác vào, đi ra bên ngoài. Chuông điện thoại di động bỗng reo lên.

Lông mi cô run lên, trên màn hình hiện lên ba chữ “Ngự Phong Trì”.

Thượng Quan Hạo cũng nhìn được rõ ràng cái tên kia.

“Hiện giờ em và cậu ta đang ở cùng nhau sao?” Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, thân hình cao lớn đứng bên cạnh cô, anh nhẹ giọng hỏi một câu.

Tần Mộc Ngữ liếc anh một cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phức tạp. Cô không nói gì, tiếp nhận cuộc gọi: “Alo?”

“Mẹ!” Tiếng nói của Tiểu Mặc truyền đến.

Cô không ngờ người gọi điện thoại là thằng bé.

Há mồm, muốn lên tiếng, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh, làm cho toàn bộ thế giới của cô trở nên ngột ngạt. Cô một chữ cũng không nói nên lời, lại chỉ cầm vào một cái dây nịt, túi xách cũng chưa kéo khoá, mọi thứ suýt nữa rơi ra.