Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư

Chương 17: Sói ‘ca’ đến tìm




Lúc Phong Dật Trình cho xe trở về nhà, trời lúc này cũng đã khuya, cả người đều nồng nặc mùi rượu. Giang Tiểu Khê chờ anh hai trở về, cô không ngủ, vừa nhìn thấy Dật Trình đã trực tiếp chạy đến đỡ lấy ngay.

Cô càm ràm:

- Anh hai, đâu phải ở nhà chúng ta không có rượu, anh cần gì phải chạy đến quán bar chứ? Còn nữa, nếu buồn, em sẽ uống cùng anh, anh không phải thường dạy em nên tiết kiệm tiền hay sao?

Đúng vậy, lý lẽ này là do anh dạy cô, bây giờ cô to gan dạy ngược lại anh rồi!

Phong Dật Trình nheo mày, anh đẩy em gái ra.

- Anh của em mà cũng biết buồn sao? Giang Tiểu Khê, anh của em không hề buồn, anh chỉ uống chúc mừng thôi!

Chúc mừng, chúc mừng vì Mạch Tiểu Như ở lại bên cạnh anh, chúc mừng vì anh luôn bị cô xem không ra gì.

Bây giờ thì tốt rồi, ngọt ngào cô nhận, đau khổ tất cả để anh ôm. Mạch Tiểu Như, em thật sự rất tàn nhẫn!

Anh đau lòng, cô hiểu, nhưng cô phải làm thế nào đây?

Giang Tiểu Khê thở dài:

- Anh hai, em biết anh buồn vì chuyện của Tiểu Như, nhưng mà việc gì cũng phải để từ từ. Em thiết nghĩ...

- Giang Tiểu Khê đủ rồi, anh muốn ở một mình, em đừng làm phiền anh!
Phong Dật Trình dứt khoát, anh nói xong liền một mạch đi lên lầu. Còn nói là không buồn, anh xem bộ dạng của anh bây giờ giống ai không?

Đồ kiêu ngạo!

***

Đời mỗi người sẽ gặp nhau khoảng 29.2 triệu người, xác suất để hai người yêu nhau là 0.000049. Cho nên, em không yêu anh, anh không trách em!

Nhưng mà, tại sao tâm can anh lại đau đến vậy?

Phong Dật Trình không cam tâm, anh quyết định không quay trở về phòng, trực tiếp đến tìm Mạch Tiểu Như.

Lúc này cô vẫn còn chưa ngủ, trên người chỉ vận vẻn vẹn một chiếc váy ngủ mỏng dính màu hồng rất đáng yêu, tất cả đường cong hoàn mỹ đều hiện ra.

Nghe có tiếng gõ cửa, cô lật đật lao khỏi giường, bước nhanh đi mở cửa.

Ban đầu, cô còn cho rằng người ở bên ngoài chính là Giang Tiểu Khê, cho nên không đề phòng mà chạy đến mở cửa ngay. Tuy nhiên, mọi thứ đều không phải, người trước mặt cô không phải Giang Tiểu Khê 一 mà là Phong Dật Trình.

Mạch Tiểu Như ngửi thấy được mùi rượu, cô nhanh chóng đóng chặt cửa.

Thế nhưng, mọi thứ đã quá trễ!

Phong Dật Trình dùng một tay chặn cửa lại, anh đi vào, buộc Mạch Tiểu Như lùi lại sau.

Vào xong, anh khóa cửa, đồng tử chỉ tập trung nhìn vào cô.

Hôm nay cô quyến rũ như vậy, anh thật sự sắp sửa làm chuyện bại hoại rồi.

Mạch Tiểu Như cảm nhận được nguy hiểm, cô không ngừng sợ hãi lùi lại sau, vừa lùi vừa hô to:

- Phong Dật Trình, anh không được bước tới!

***

Dưới nhà, Tiểu Khê đúng lúc nhận được điện thoại từ Diên Hạ, trong điện thoại nhóc tì không chịu nói rõ ràng, cô chỉ biết cô nhóc vừa khóc vừa nói sợ hãi thôi.

Hình như cô bé đó đang gặp chuyện gì đáng sợ lắm thì phải? Cô có nên đến đó xem sao không? Nhưng mà còn anh hai cô, cả Mạch Tiểu Như nữa, không biết có nên để họ ở lại cùng nhau không?

Giang Tiểu Khê vò đầu, cuối cùng cũng thông suốt, nói:

- Mà thôi bỏ đi, anh hai đã hứa thì chắc chắn sẽ giữ lời của mình mà, mình đến tìm Diên Hạ trước!

Dứt lời, cô tức tốc chạy đi.