Khép Mi

Khép Mi - Chương 7: Chương 4.1




Reng… reng…



Hú òa… hú òa…



Tiếng chuông báo động vang khắp năm tầng khu nội trú. Dưới sân, từng đường ống dài nối liền các trụ nước chỉ chờ người ra hiệu hoạt động.



“Cấp báo cấp báo… tình huống khẩn cấp… toàn bộ những người có mặt trong khu nội trú khẩn trương di chuyển ra bên ngoài theo lối thoát hiểm. Hạn chế xô đẩy khi di chuyển.”



“Đội cứu hỏa vào vị trí… Hành động.”



Tiếng thầy Cảnh vang lên đều đặn trong loa thông báo. Năm tầng lầu, từng đợt người theo sự chỉ dẫn của các thầy cô trong phòng công tác sinh viên di chuyển nhanh xuống lầu.



“Dép của tớ.” – Hà My buông tay Lệ Tâm, chạy nhanh về phía trước nhặt dép. Bọn họ không nghe thông báo hay sao, còn xô đẩy làm dép cô bay luôn lên trước rồi.



“Từ từ thôi. Không ai lấy chiếc dép rách đó đâu.” – Lệ Tâm hướng Hà My lên tiếng.



“Đừng có khinh thường nó. Dép đúc chính hiệu đó nàng.”



“Ba mươi ngàn đồng hai đôi mà là dép đúc thật á? Thu Trang cậu nói… á… Thu Trang đâu rồi?” – Lệ Tâm hốt hoảng hét lớn.



“Không phải đi sau cậu sao? Không lẽ…”



“Chắc chắn luôn chứ chẵn lẻ gì… nhanh… nhanh quay lại phòng thôi.” – Lệ Tâm nắm lấy tay Hà My chạy vội về phòng. Chết thật, Thu Trang muốn tử chiến giữ phòng hay sao mà giờ này còn chưa ra. Tức chết mất.



“Này các em, các em…”







“A307… một, hai… sáu em… đủ.”



“A308… A308…” – Thầy Cảnh dừng bút, đưa mắt kiểm tra.



“Có mặt…” – Lệ Tâm kéo Hà My cùng Thu Trang lết nhanh vào vị trí quy định – “Ôi… mệt quá.”



“Các em không nghe loa thông báo hay sao? Sao giờ này mới có mặt.” – Thầy Cảnh nhìn ba cô nàng hét lớn.



“Thưa thầy… phù… chúng em đã cố gắng hết sức… phù…” – Lệ Tâm nói không ra tiếng.



“Khi chạy… phù… phát hiện có người còn mắc lại nên … phù… quay lại cứu.” – Hà My tiếp lời.



“Các em cứu người gặp nạn?” – Thầy Cảnh tỏ vẻ nghi ngờ nhưng giọng nói cũng có phần ôn hòa hơn trước rất nhiều – “Tốt… gặp nạn vẫn không quên cứu người là rất tốt. Thế các em cứu ai vậy?





“Thu Trang ạ.” – Lệ Tâm và Hà My đồng thanh.



“?!?” – Vết bút ngoạch dài trên trang giấy, thầy Cảnh trân trối nhìn ba cô nàng nói không nên lời. Cứu người gì chứ? Rõ ràng là không nghiêm túc tập huấn. Mình lại bị tụi nó đùa bỡn rồi, quả thật không thể tin lời đám nhóc quỷ này mà.







Hai mươi mét phía trước khu nội trú



“Đình Hải… nể mặt khanh không quản đường xa hộ tống trẫm tới đây, trẫm quyết định mở rộng hầu bao đãi khanh chai nước.” – Tiến Trung mở ví kiểm tra – “Chọn cái nào rẻ rẻ thôi nhé!”



“Thôi đi ông. Lần sau thì tự mà đi. Tớ không có nhiều thời gian để dính với cậu đâu.”



“Nhưng có nhiều thời gian để theo đuôi cô nàng Lệ Tâm chứ gì! Tớ nói này… “cưới vợ phải cưới liền tay”… cậu mà còn chần chừ thì có ngày…” – Tiến Trung hắng giọng, cất tiếng hát – “Cái ao khổ công anh đào, đào đêm đào ngày…”




“Biết rồi ông tướng, ra căn tin đi.”



“Có cần gọi cô nàng không?” – Tiến Trung khởi động điện thoại – “Đừng tưởng tớ tin cậu có ý tốt chở tớ đến đây.”



“Không cần gọi, đằng trước kìa.” – Đình Hải quay đầu nhìn Tiến Trung đáp trả – “Đừng tưởng tớ tin cậu có ý tốt mời nước. Tiến Trung, cậu cũng nên thành thật với bản thân chút đi.”



“Chỉ được cái tinh vi.” – Tiến Trung xì miệng, nhanh chân bước theo Đình Hải về phía trước.







“Này… Làm gì mà xuống cả đây thế?” – Tiến Trung ngồi xuống ghế đá, thì thào bên tai Thu Trang còn đang ngáy ngủ.



“Á…” – Thu Trang giật mình la to – “Sợ chết mất… cậu làm cái trò gì vậy hả?”



“Gọi cậu dậy.” – Tiến Trung đáp tỉnh bơ, nhìn bộ dạng Thu Trang nhếch nhác trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình cất giọng chế diễu – “Hay cậu đang đợi hoàng tử đến thì thào bên tai lôi mình dậy.”



“Mà khoan…”



“Tránh xa tôi ra, cậu lết lại gần thế làm gì? Lại muốn ăn đấm phải không?” – Thu Trang đưa tay đẩy Tiến Trung rớt khỏi ghế, đứng dậy bước tới chỗ đám bạn đang đứng.



“Thầy… tha cho tụi em đi. Tuần trước thầy đã phạt trực rồi mà. Tha cho tụi em lần này đi thầy, đi thầy.” – Lệ Tâm một tay lôi kéo thầy Cảnh, tay còn lại giật giật Hà My ra hiệu.



“Huhuhu… Thầy thương tụi em đi thầy. Tuần này tụi em thi giữa kỳ nhiều môn. Huhuhu … không có muốn giành việc với các cô lao công nữa đâu… huhuhu… thầy…” – Hà My ngồi bệt xuống ôm chặt chân Thầy Cảnh đe dọa – “Thầy mà không tha, em tuyệt đối không buông chân thầy… đi mà thầy…”



“Đi gì mà đi.” – Thầy Cảnh giơ tay giữ chặt quần. Lúc sáng đi vội nên không kịp nịt quần, tụi nó mà kéo nữa chắc bung cả nút. Xét thấy không có khả năng thắng được bọn quỷ này, thầy Cảnh đành nuốt cục tức vào bụng nhận thua. Không sao không sao… mới một tháng đầu học kỳ đã hai lần xử phạt phòng này, không lo từ đây đến cuối kỳ không tóm được bọn nó lần nữa. Vẫn là nên nhịn.




Đình Hải ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. Cứ tưởng A308 có mỗi Lệ Tâm là đã đau đầu lắm rồi, không nghĩ tới những người còn lại cũng cùng chung một tính. Đúng là làm khó cho thầy Cảnh thật rồi.



“Được rồi. Không phạt bọn em nữa. Lần sau nhớ hành động mau lẹ. May là diễn tập phòng chống cháy nổ, nếu thật bọn em bỏ mạng luôn rồi. Nhớ đó.”



“Thầy đừng lo, nếu cháy thật bọn họ còn chạy nhanh hơn cả thầy ý chứ.” – Thu Trang cất gọng vui vẻ.



“Này, Tiến Trung… cậu làm cái gì mà cứ lởn vởn trước mắt tôi vậy? Xê ra coi.” – Thu Trang tung chân đá Tiến Trung.



“A… Tiến Trung, Đình Hải… các cậu làm gì ở đây vậy?” – Hà My lập tức thả chân thầy Cảnh, đứng bật dậy.



“Thầy nhớ là hứa tha cho tụi em đấy nhé!” – Lệ Tâm vẫn không quên xác nhận lại lần nữa với thầy Cảnh, “cẩn tắc vô ưu” mà.



“À…” – Đình Hải lập tức quay lại thực tại – “Tiến Trung có việc cần lên khoa. Tớ đi cùng cậu ấy.”



“Lên khoa hả? Tiến Trung… lại có hoạt động gì à?” – Lệ Tâm thắc mắc.



“Á…” – Tiến Trung nhanh chân né cú đạp của Thu Trang – “Công tác chuẩn bị đón tiếp đoàn du học sinh.”



“Có kiếm ăn được không?” – Mắt Lệ Tâm sáng lên, nhìn Tiến Trung chờ đợi.



“Đã đăng ký cho cậu vào đội dâng hoa rồi…” – Tiến Trung chạy nhanh về phía trước, chắn trước mặt Thu Trang, kéo cô cách xa đám đông, quay đầu dặn dò – “Cậu đi sau tớ đi.”



“Nói cái gì vậy hả? Xê ra, nếu không tớ không nhẹ tay với cậu đâu.”



Tiến Trung thở dài. Cô nàng này, cô nàng này… ôi... Rút cuộc phải nói ra làm sao đây?



Mang theo tinh thần quả cảm, Tiến Trung tiến đến gần, nhỏ giọng – “Lần sau có ra ngoài thì nhớ mặt… áo chíp. Đừng có nhầm lẫn, đây là trường học, không phải thảm đỏ để cậu phô bày đâu.”




“Cậu… cậu…” – Thu Trang nhảy bật về phía sau, túm chặt áo tức giận nhìn Tiến Trung – “Á… Thấy hết rồi? Còn nhìn nữa… á… Cậu cố ý.”



Tiến Trung cởi áo khoác ngoài, mỉm cười nhìn Thu Trang đầy thích thú – “Cậu nói thế nào thì là thế ấy. Chỉ là… cũng chẳng khác chanh cóc trong vườn nhà tớ.” – Cố ý nhướng mắt lên cao, Tiến Trung thấp giọng – “Đâu có gì đặc sắc.”



“Cậu cậu…”







“Thu Trang và Tiến Trung nhỏ to chuyện gì vậy?” – Hà My khó hiểu nhìn hai người trước mặt.



“Không rõ nữa. Đình Hải, cậu nghe được gì không?”




“Không chắc. Hình như cậu ấy hỏi Thu Trang có thích ăn trái cây hay không ấy?” – Đình Hải nhìn miệng Tiến Trung đoán đại.



“Có nhầm không vậy? Sao tớ thấy không khí giữa họ căng thẳng, đâu có giống mời ăn.” – Lệ Tâm nghi ngờ hỏi lại.



“Ừm… biểu hiện trên gương mặt Trang giống hệt mấy lần bị tớ chọc giận.” – Hà My khẳng định . Như vỡ lẽ được điều gì, Hà My hướng về phía Tiến Trung hét lớn - “Á… Tiến Trung, chạy nhanh đi…”







“Cho cậu mượn áo khoác, choàng…” – Tiến Trung đưa áo khoác về phía Thu Trang – “A…”



Thu Trang tức giận với tay túm chặt tóc Tiến Trung. Quá lắm rồi! Đã nhìn của cô còn dám buông lời giễu cợt. Có biết đối với con gái nói đến ngực là một trong những điều cấm kỵ không hả? Đừng tưởng cùng hoạt động trong hội sinh viên trường là cô sẽ cho qua, cũng đừng nghĩ cô sẽ nể mặt Đình Hải, Lệ Tâm mà xem như chưa xảy ra chuyện gì. Tiến Trung… tên chết tiệt… cậu chết chắc rồi.



“Tiến Trung chết tiệt… Bà đây cúp ngực 36, hàng thật giá thật bao người ngưỡng mộ, thế mà vào miệng cậu lại là trái chanh trái cóc. Bà nói cho mà biết, có là trái cây cũng là trái cam trái bưởi, mắt bị mù không dùng được thì tôi móc ra giúp cậu. Đứng lại…” – Thu Trang vẫn chưa hạ hỏa, hướng Tiến Trung phóng dép – “Hôm nay tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu đến nơi đến chốn. Tôi nói đứng lại nghe không hả?”



Đình Hải, Thầy Cảnh và những người đang có mặt gần đó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm hồn mỗi người đều trôi về một nơi xa xăm.



“Tiến Trung, so với tôi cậu cũng đáng thương không kém.” – Đình Hải thở dài.



“Lần sau, tụi nó có phạm lỗi mình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Híc…” – Thầy Cảnh liên tục dặn dò bản thân.



Lệ Tâm và Hà My lấy tay che mặt. Ôi… Lần sau ra khỏi phòng phải lấy mo che mặt. Mất mặt quá!



Không nỡ nhìn Tiến Trung bị Thu Trang thẳng tay đàn áp, Đình Hải hích vai Lệ Tâm cầu cứu – “Cậu có cách gì cứu Tiến Trung không? Gì thì gì cậu ta cũng là khách hàng thân thiết của cậu đó.”



“Vẫn đang nghĩ.” – Lệ Tâm nhăn mặt nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt – “Ca này khó cứu.”



“Hay tớ với cậu hợp sức lôi Thu Trang ra. Kiểu này có án mạng đó.” – Hà My góp ý.



“Không cần thiết. Nghĩ được rồi.” – Lệ Tâm hướng Thu Trang hét to – “Thu Trang, muốn ăn me dầm không? Đi hái me thôi. Theo tớ.”



“Me dầm?” – Thu Trang lập tức dừng tay, buông Tiến Trung còn nửa mạng xuống đất – “Ở đâu? Gần đây không?”



“Gần… Tạp hoa Mai Lan đầu hẻm.”



“Được… tớ tới liền.” – Thu Trang phủi tay đứng dậy. A… đúng rồi… quên mất một chuyện.



“Tịch thu… tuần sau trả lại.” – Thu Trang cúi người giật mạnh áo khoác trong tay Tiến Trung, nhỏ giọng dặn dò – “Nếu muốn sống, đem chuyện này quên sạch, còn không…” – Thu Trang lấy tay xoẹt ngang cổ ra hiệu, miệng tạo khẩu hình –“Cậu chết chắc.”



Ôi… Tiến Trung đau đớn ngã vật xuống nền đất… Thu Trang, cậu tin rằng còn người chưa biết hay sao?