Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 14: Gặp mặt




Tại khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố H.

Tại cửa sảnh, một cô gái trong một bộ suit màu đen, đeo kính đen cực sang chảnh hiên ngang bước vào, từng bước chân như đi trên sàn diễn thời trang cực kì nhẹ nhõm, uyển chuyển.

Đến quầy tiếp tân, cô gái liền mở miệng hỏi: "Mấy cô em cho chị hỏi, có phải chủ tịch Hàn Thiên Quý của tập đoàn Hàn Sơ đang ở đây, phải không?"

"Dạ thưa quý khách đúng là hiện tại chủ tịch Hàn đang có mặt tại đây nhưng mà quý khách hỏi như vậy liệu có cần gì không ạ?" Cô em gái tiếp tân mỉm cười nói.

"Chị muốn gặp chủ tịch của mấy em."

"Vậy quý khách có hẹn trước không ạ?"

"Có chứ, cứ nói là giám đốc kinh doanh của tập đoàn Diệp Na đến hẹn gặp mặt." Diệp Kiều Linh hờ hững tháo chiếc kính đen xuống để lộ ra ánh mắt có hơi gian trá của mình mà nói khiến cho hai em tiếp tân để lộ biểu cảm mỉm cười gượng gạo phải gấp rút làm theo yêu cầu.

"Vâng ạ, đây là thẻ phòng thưa quý khách, mời quý khách lên lầu hai phòng 205 ạ." Em tiếp tân mỉm cười kính cẩn đưa chiếc thẻ phòng cho Diệp Kiều Linh.

"Cảm ơn!"

Diệp Kiều Linh cầm lấy thẻ phòng sau đó từ tốn đi vào trong thang máy bấm lên tầng hai. Cửa thang máy vừa mở, Diệp Kiều Linh vừa bước ra đã thấy một người phụ nữ khóc bù lu bù loa chạy như ma đuổi, trên mi mắt mascara chảy tèm lem thảm họa đầy trên khuôn mặt xinh đẹp làm cô phải phụt cười.

Nhưng vì sợ người ta phát hiện nên cô ráng kìm nén nhanh chóng xoay mặt đi chỗ khác.

Ngày hôm qua cô đã nhận được tin nhắn từ trợ lý chủ tịch của tập đoàn Hàn Sơ. Bọn họ muốn hẹn cô gặp mặt để bàn về dự án sắp tới. Vì thế, tối nay cô mới có mặt tại khách sạn này, một nơi lý tưởng để bàn về hợp đồng và cũng là nơi dễ xảy ra chuyện không nên xảy ra nhất.

Nhưng với tư cách là một người có thâm niên lâu năm trong nghề như cô thì những việc này chỉ là cỏn con, chỉ sợ người hoảng sợ trước không phải là cô mà là tên chủ tịch Hàn Thiên Quý kia thì đúng hơn.

Hàn Thiên Quý trong nguyên tác mà cô biết thì là một tên chủ tịch đào hoa, đặc biệt là có sở thích lên giường với những người phụ nữ có thân hình nóng bỏng nhưng những thân hình nóng bỏng ấy phải là vừa với con mắt của hắn ta.

Thật ra thông tin về Hàn Thiên Quý không nhiều, bởi vì đơn giản hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong cuốn tiểu thuyết này, không được tác giả nhắc tới nhiều. Hầu như những cảnh mà hắn ta xuất hiện đều là cảnh giường chiếu của hắn và nguyên chủ.

Nguyên chủ Diệp Kiều Linh và Hàn Thiên Quý tìm tới nhau chỉ vì mục đích có lợi giữa đôi bên. Khi nguyên chủ đau khổ vì tình trong những lần bị Phong Thần hắt hủi thì luôn tìm đến Hàn Thiên Quý để giải tỏa tâm trạng còn Hàn Thiên Quý lại tìm đến nguyên chủ vì lý do cơ thể của nguyên chủ lại phù hợp với con mắt của hắn.

Đó là lý do mà tên Hàn Thiên Quý kia xuất hiện trên thế giới này.. à không phải là xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết này mới đúng.

Đến trước cửa phòng 205, Diệp Kiều Linh thuận tay gõ cửa phòng ba lần sau đó lịch sự quét thẻ mở cửa phòng.



"Cho hỏi có ai ở đây không?"

Đột nhiên có một tiếng hét vang lên từ phía đối diện cô.

"Áaa.. cô đang làm cái quái gì vậy?"

"Gì cơ?" Diệp Kiều Linh ngơ ngác khi thấy một cô gái trong tình trạng trần trụi đang dùng tấm chăn gấp rút bao bọc lấy cơ thể trắng nõn nà của mình.

Cô gái ở trước mặt Diệp Kiều Linh xấu hổ giơ tay chỉ thẳng vào cô hét to: "Ai cho cô tự tiện bước vào đây cơ chứ còn không mau cút ra ngoài."

Thái độ tức giận lớn tiếng của cô ta khiến cho Diệp Kiều linh rơi vào trạng thái ngơ ngác trong vài giây. Tự dưng cảm thấy nghi ngờ về bộ não siêu phàm của mình, Diệp Kiều Linh bước ra khỏi cửa nhìn lên biển số phòng.

Đây rõ ràng là phòng 205, làm gì có chuyện cô đến lộn chỗ, tại sao cô ta lại đuổi cô ra khỏi phòng vậy chứ?

Diệp Kiều Linh lại trở về phòng một lần nữa, định mở miệng hỏi thì bất ngờ giật bắn cả người, chớp chớp mắt liên tục, ngơ ngác đứng nhìn cơ thể nào đó bị hất văng xuống sàn nhà.

Tiếng "chát chát" đột nhiên vang lên cực lớn, cô gái có cơ thể trần trụi vừa nãy bị hứng trọn hai cái tát từ một người đàn ông liền ngã văng mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Vì quá đau điếng cộng thêm một bên má bị bỏng rát bởi lực của hai cái tát vừa nãy nên đã làm cho cô ta khóc thét nức nở.

"Đau.. đau quá!"

"Cô cũng biết đau? Nếu đã biết đau thì tại sao cô lại dám tự tiện mò vào đây hả?"

"Cái đó do em.." Sự ấm ức của cô gái càng ngày lớn dần, bởi vì cảm thấy quá ấm ức nên cô ta đã gào to cổ họng lên mà hét: "Em làm ra những chuyện như thế này chẳng phải là vì em quá yêu anh hay sao, chỉ vì anh mà ngay cả thanh danh và sự trong sạch của em mà chính em cũng không hề màng tới. Đây chẳng phải là sự minh chứng rõ ràng nhất chứng minh trái tim của em chỉ dành cho riêng mình anh thôi sao?"

"Minh chứng rõ nhất? Yêu tôi. Ha.. cô đang đùa gì thế? Là thật sự yêu tôi mà ngay cả thanh danh cũng không hề màng tới hay là vì tiền và quyền lực của tôi nên cô mới không cần đến cái gọi là thanh danh và sự trong sạch đó của cô?"

Hàn Thiên Quý vừa dứt câu đã liền cười lớn, cả cử chỉ, cách nói và tiếng cười của hắn làm Diệp Kiều Linh đang đứng một góc ở ngoài cửa đột nhiên cảm thấy có gì đó rất quen thuộc nhưng không hiểu cái cảm giác quen thuộc đó là gì.

Vào lúc này, Hàn Thiên Quý mới cảm thấy có điều gì đó bất thường nên liền liếc mắt hướng về phía ngoài cửa. Ánh mắt của hắn trợn tròn hết cả lên khi thấy Diệp Kiều Linh đang đứng nhìn mình bằng điệu bộ gượng gạo còn niềm nở tặng cho hắn một nụ cười hết sức thương mại.

"Cô là?"

"À.. chào ngài, thất lễ quá, tôi là Diệp Kiều Linh, giám đốc kinh doanh của Diệp Na, hôm nay đến đây để bàn về dự án sắp tới của hai bên công ty chúng ta. Với lại tôi thật sự không biết ở đây lại xảy ra chuyện như thế này nên tôi đến có hơi không đúng lúc, cầu mong ngài có thể rộng lượng mà bỏ qua cho tôi."



Diệp Kiều Linh giả đò làm bộ làm tịch xin lỗi, với tình hình hiện tại để tránh đôi bên cùng nhau khó xử, tốt hơn hết là cứ giả vờ yếu thế để biến mình trở thành người ngoài không có liên quan bất cứ thứ gì đến chuyện này, như thế sẽ dễ đối phó hơn.

"Cô là Diệp Kiều Linh?"

"Đúng rồi thưa ngài." Diệp Kiều Linh nheo mắt ngờ vực, tại sao lại hỏi cô theo kiểu nghi ngờ như thế, rốt cuộc là ai gọi cô đến đây để bàn về công việc cơ chứ?

Đột nhiên trong một khoảnh khắc, không biết từ khi nào gương mặt điển trai như tượng tạc của Hàn Thiên Quý lại đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp kiều Linh ở trong cự ly vô cùng gần, mặt sát mặt ngang nhiên đối diện với nhau mà không quan tâm đến rằng người khác cũng còn đang ở đây.

Đôi bàn tay nắm chặt lấy hai bả vai của cô ngắm nhìn từ dưới lên trên, từ trái sang phải một cách kĩ càng khiến Diệp Kiều linh có cảm giác mình là tù nhân vừa bị bắt giữ đang bị tra xét một cách cẩn trọng.

Mặt khác, Hàn Thiên Quý cứ như thế, ngắm nghía Diệp Kiều Linh đến si mê mà không chú ý tới bất kì điều gì khác. Cho đến một hồi hắn mới bị Diệp Kiều Linh gượng gạo đẩy ra, bất chợt đã tỉnh táo trở lại cũng như vừa kịp nhận ra bản thân mình đã đang làm gì.

"Ngài có sao không thế, bộ trên mặt hay người tôi có dính gì sao?" Diệp Kiều Linh chỉ tay vào người mình, gượng cười hỏi.

"Không.. không đâu, trên mặt cô không dính gì cả. Ngược lại, còn rất xinh đẹp." Hàn Thiên Quý bình tĩnh tuôn ra lời khen không chút ngại ngùng.

"Hả?"

Rốt cuộc cái con người này là đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao dạo này cô toàn gặp những người có vấn đề về thần kinh không vậy chứ? Hết Phong Thần, tên Lương Gia Quốc mới gặp, bây giờ lại đến tên Hàn Thiên Quý phong hoa lưu tình này.

Không biết kiếp trước cô có gây ra tội tình gì nghiêm trọng hay mắc nợ gì nữa không biết?

Cho dù cả ba người bọn họ đều là tài phiệt giàu có nứt đổ vách nhất cả đất nước này hay là những nhân vật khó đối phó nhất không thể đụng chạm đến đi chăng nữa cũng không thể nào có cái nết đều gần giống nhau đến mức như thế này được.

Thật ra theo như trong cuốn tiểu thuyết, người khó tính và khó đối phó nhất vẫn là tên nam chính mặt đơ Phong Thần kia, nhưng theo cô thì người khó đối phó và thâm hiểm nhất lại là tên Hàn Thiên Quý này. Mặc dù tiền tài, danh tiếng và quyền lực của hắn chỉ xếp sau Phong Thần nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy con người này rất bí ẩn, đặc biệt rất khó có thể đoán được nội tâm bên trong của hắn đang nghĩ đến điều gì. Cho dù là tiểu thuyết không nhắc đến hắn nhiều nhưng không có nghĩa là hắn vô dụng.

Chính vì thế đối với tên này dù hắn có ra sao, có như nào thì cô cũng cần phải cẩn trọng tuyệt đối không thể khinh địch.

Đột nhiên vào lúc này, Hàn Thiên Quý kéo Diệp Kiều Linh vào phòng khách, ga lăng đẩy ghế như một quý ông sau đó lịch sự mời cô ngồi xuống.

"Cô ngồi đây đi, chúng ta chuẩn bị làm vài ly rượu rồi bàn về công việc chứ hả?"

Diệp Kiều Linh cũng không từ chối gì, ngược lại còn rất chủ động tiến tới còn không ngừng mỉm cười thân thiện.

"Tất nhiên rồi thưa ngài, dù sao thì tôi cũng đang rất nóng lòng chờ đợi ngài từ nãy đến giờ rồi đấy!"