Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 26: Nguyên nhân xuyên sách?




"Ôi trời! Bác thật sự cảm ơn cháu, nhờ cháu phát hiện ra và đưa nó vào bệnh viện sớm, nếu không có cháu thằng bé mà có chuyện gì.. bác.. bác sẽ.." Nói đến đây mẹ Phong ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.

Phong Đức thấy vợ mình lại bắt đầu rơi lệ, ông ở hàng ghế bên kia lập tức đứng lên tiến đến gần bà quỳ xuống một chân và ôm bà vào lòng an ủi.

"Bà xã ơi đừng khóc mà, thằng bé sẽ không sao đâu chẳng phải nó là một người rất mạnh mẽ sao, đừng lo lắng nữa. Bà yên tâm tôi bảo đảm nó sẽ không có chuyện gì!"

Phong Đức ngoéo tay với mẹ Phong dùng ánh mắt dịu dàng chất chứa sự cưng chiều chắc nịch thề hứa với bà.

Mẹ Phong nghe thấy vậy thì cảm động không thôi, sụt sùi nín khóc đón nhận cái nắm tay ấm áp của chồng mình rồi cùng đứng dậy với ông.

Diệp Kiều Linh thấy cặp vợ chồng ở trước mắt đối xử với nhau bằng những cử chỉ và hành động vô cùng trân trọng, dù đó chỉ là bằng những hành động đơn giản thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy ghen tị.

Dĩ nhiên đọc tiểu thuyết cô đương nhiên biết được Phong Thần được sinh ra trong một gia đình hoàn hảo.

Giàu có, hạnh phúc và không thiếu thứ gì, cô tự hỏi một người như Phong Thần vì sao hắn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc như vậy lại có tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo và ngang ngược đến thế kia chứ, đáng lẽ ra tính cách của hắn phải trầm ổn, dịu dàng hơn mới đúng.

"Bác thật sự cảm ơn cháu, cảm ơn cháu rất nhiều!" Đột nhiên mẹ Phong nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Diệp Kiều Linh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn với cô làm cắt đứt dòng suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu cô.

"Về chuyện đó bác không cần phải cảm ơn cháu đâu ạ, chỉ là tiện tay nên giúp thôi cũng không có gì to tát."

Diệp Kiều Linh có hơi phũ phàng đáp lại, đối với cô mà nói cái gì cần giúp thì giúp, đặc biệt là người đang gặp nguy không thể không cứu, vả lại nếu họ có đáp lễ cô bằng một lời cảm ơn thì cô cũng chỉ là đáp lại bằng một cái gật đầu mà thôi, như vậy đã là lịch sự rồi.

"Không đâu.. bác thật sự cảm ơn cháu, nếu không có cháu thì con trai bác có thể đã.."

"Bác đừng nghĩ nhiều, chuyện không có gì đâu!"

"Bà à, đừng nói nữa sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền đấy." Phong Đức ở cạnh khuyên mẹ Phong.

"Nhưng mà.."

"Dạ bác à, thật sự bác không cần cảm ơn cháu đâu, bác cứ bình tĩnh ngồi xuống đi ạ!" Diệp Kiều Linh mỉm cười lịch sự mời mẹ Phong ngồi xuống.

Lúc này, có một tiếng động vang lên, đó là tiếng cánh cửa của phòng phẫu thuật mở ra.

"Bác.. bác sĩ, con trai tôi sao rồi, nó không sao chứ?" Mẹ Phong gấp rút bật dậy chạy nhanh đến chỗ bác sĩ hồi hộp hỏi, trên khuôn mặt là tràn đầy sự lo lắng.

"Vâng, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi do bị chấn thương ở phần đầu nên mất khá nhiều máu, giờ thì đã không sao rồi người nhà bệnh nhân cũng đừng lo lắng nữa, bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng hồi sức ngay bây giờ, hai ngày sau, người nhà có thể vào thăm."



Nói xong, vị bác sĩ lập tức đi ngay cùng với hai vị bác sĩ và một người y tá khác.

"Thật may quá, con trai tôi.." Mẹ Phong nhẹ nhàng ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm như trút được bớt gánh nặng.

"Thấy chưa tôi đã nói là nó sẽ không sao đâu mà, bà đừng lo lắng nữa."

"Tôi biết rồi ông xã!"

Thấy được một màn cảnh tình cảm thắm thiết của đôi vợ chồng gần đến tuổi già đã khiến cho Diệp Kiều Linh phải nở một nụ cười nhẹ trên môi, họ thật giống với bố mẹ cô chỉ là..

Không biết hiện tại bây giờ ở thế giới thực, bọn họ như thế nào rồi?

* * *

"Thưa sếp, chúng tôi đã cho người dò vị trí của cô Diệp nhưng hiện tại cô ấy không có ở nhà ạ?"

"Gì chứ? Đã hai ngày rồi mà em ấy không có ở nhà vậy rốt cuộc là đi đâu, mau đi tìm ngay!"

"Vân.. vâng!" Tên trợ lý sợ hãi tức tốc bay ra khỏi phòng đi tìm người cần tìm.

Ở đây, hiện tại ở một mình trong căn phòng làm việc này thật khiến hắn cảm thấy sốt ruột. Đã hai ngày nay hắn không thể gọi được điện thoại cho người hắn nhớ nhung, thật tình hắn cũng không thể biết là cô đã làm gì, ở đâu trong suốt hai ngày qua mà lại để hắn tìm kiếm khắp nơi như vậy.

Cái cảm giác khó chịu quen thuộc này lại ùa về một lần nữa, đây đã là lần thứ hai cô biến mất không tung tích, phải nói nó làm trái tim hắn đau đớn như muốn xé tan thành trăm mảnh.

Lần trước, cô biến mất hắn đi tìm cô khắp nơi ở trong nhà, ngoài phố, tìm kiếm khắp hết cả nước. Sau một tháng, hắn đã phát hiện ra cô đang nằm tại một bệnh viện.

Các bác sĩ nói rằng đã có người phát hiện cô đi chân trần vào lúc hai giờ sáng, cụ thể hơn lúc ấy trên tay cô đang cầm một chiếc điện thoại di động.

Người ta nói cô đã bị ngất xỉu khi đang vừa đi vừa lướt điện thoại và còn thấy sợi dây chuyền ở trên cổ của cô tự nhiên rơi xuống trên chiếc điện thoại một cách rất kì dị.

Và họ đã đưa cô vào đây, một bệnh viện lớn tin rằng sẽ có thế cứu sống được cô nhưng cái kết là cô đã không còn ở trong trạng thái tỉnh táo, các bác sĩ đã nói họ cũng không biết vì sao cô lại trong tình trạng như thế này, rõ ràng não bộ mọi thứ vẫn hoạt động rất bình thường chỉ là cô không thể tỉnh lại.

Khi ấy hắn đã cầm chiếc điện thoại của cô lên và thắc mắc không biết vì sao cô lại vừa đi vừa lướt điện thoại đến hơn hai giờ sáng khi ở ngoài đường như vậy.

Chẳng lẽ là cô lại bị mộng du?

Khi ấy hắn đã mở điện thoại ra thì lập tức xuất hiện ngay bộ truyện ngôn tình mà cô hay khoe với hắn là đọc rất hay.



Khi đó hắn đã thấy các hành động và lời thoại của các nhân vật đã thay đổi không rõ nguyên nhân so với trước kia đã làm hắn nghi ngờ.

Rồi một ngày hắn đã bất ngờ xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này với thân phận là Hàn Thiên Quý, một kẻ đào hoa khoái trêu hoa ghẹo nguyệt có vai trò là bạn tình của nữ phụ ác độc Diệp Kiều Linh.

Hắn đã nghi ngờ chẳng lẽ cô cũng giống hắn chính là cô đã bị xuyên vào đây từ trước đó.

Chính vì nghi ngờ khả năng này có thể xảy ra nên hắn đã lợi dụng thân phận này để điều tra cô đang ở đâu, sau một thời gian hắn cuối cùng cũng biết được cô đã xuyên vào một nhân vật hung hăng ngạo mạn đó là nữ phụ Diệp Kiều Linh.

Bây giờ lại trơ mắt thấy cô biến mất không thể liên lạc một lần nữa thử hỏi làm sao hắn có thể chịu nổi được đây, tâm trạng hắn hiện giờ như muốn băm nát mọi thứ ra thành ngàn mảnh, xé tan mọi thứ.

Nhìn lên trần nhà, Mộc Việt An trong bộ dạng của Hàn Thiên Quý tự hỏi chính hắn.

Làm sao hắn có thể giữ chặt người con gái quan trọng nhất của cuộc đời hắn ở bên cạnh hắn mãi đây?

Linh Đan của hắn.. rốt cuộc hắn phải làm sao với cô đây?

Ở tại một nơi khác, Diệp Kiều Linh ngồi trong một góc tối ở bệnh viện, không gian xung quanh vắng lặng như tờ thật yên tĩnh và riêng tư.

Đã hai ngày nay, cô không về nhà vì cô đã thuê phòng ở khách sạn, cô cũng đã tắt định vị ở điện thoại chính và sử dụng một cái điện thoại khác vì chẳng ai biết đến sự tồn tại của nó.

Cô muốn ra ở riêng tất cả chỉ có thế, suy nghĩ đó đã theo cô từ lúc cô xuyên vào đây, ở nhà họ Diệp lúc nào cô cũng phải nhìn thái độ kiêu ngạo của những con người đáng ghét đó khiến cô luôn cảm thấy buồn nôn không thể chịu nổi.

Thật ra là cô đã tìm được một căn hộ mới, khi nào có dịp cô sẽ chuyển đi một cách thầm lặng không để một ai biết.

Nhớ lại trước lúc cô xuyên vào đây, khi đọc cuốn tiểu thuyết đó cô đã ngủ quên đi chỉ là cô không biết mình có bị mắc chứng mộng du hay không vì nó thường xuyên xảy ra nhưng chỉ là không biết khi nào nó mới xảy ra mà thôi.

Cô nhiều khi tự hỏi bản thân mình rằng không biết khi đó cô có bị mộng du hay không, chỉ sợ lại làm phiền đến bố mẹ và anh trai của cô.

Mà chắc không có chuyện đó đâu nếu cô bị mộng du làm gì có chuyện cô xuyên vào đây được chứ, lúc đó đang lang thang ở ngoài đường rồi thì làm gì có chuyện cô xuyên vào được có khi cô bị xe cán chết rồi cũng nên..

Nhưng khoan đã, cán.. cán chết không lẽ là cô đã chết rồi nên mới xuyên vào đây?

Ôi trời ơi! Cái quái gì đang xảy ra thế này?

Một suy nghĩ kinh hãi đột ngột len lỏi trong đầu của Diệp Kiều Linh đã khiến cô cảm thấy hoang mang và bối rối, Diệp Kiều Linh không tin rằng đó là sự thật, tất cả chỉ đều là do cô suy diễn.

Nhưng có thật là suy diễn hay tưởng tượng thì sau này mới dám chắc chắn được còn hiện tại thì cô phải nghĩ đến chuyện làm thế nào để có thể chuyển đi ra khỏi được căn nhà toàn đám thú dữ kia trước đã..