Nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên ngay từ đằng sau, Phong Thần quay đầu lại, hắn thấy Diệp Kiều Linh đứng ở tại cửa ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh đang.. bóp cổ vợ sắp cưới của mình đấy à. Ôi đúng là chuyện động trời mà!"
Nghe thấy lời nói có phần mỉa mai của Diệp Kiều Linh, Phong Thần nhanh chóng buông bỏ bàn tay của mình xuống, tiến nhanh đến gần hỏi cô.
"Sao cô lại trở về rồi, chẳng phải vừa nãy cô đã đi rồi sao?"
Diệp Kiều Linh thấy hắn đánh trống lảng, không thèm trả lời câu hỏi của cô. Mặc kệ hắn cô cũng chỉ đáp lại cho qua rồi đi lấy thứ đồ để quên của mình.
"À.. tôi quên đồ nên quay lại lấy thôi!" Vừa nói xong, Diệp Kiều Linh định bước một bước đến gần kệ tủ ở đằng kia nhưng bị người nào đó bất thình lình giang tay cản lại không cho cô đi.
Phong Thần khi nghe được câu trả lời bình tĩnh đến hết sức lạ lùng kia, hắn ngạc nhiên đến mức không nói lên lời. Chẳng phải khi thấy hắn ra tay bóp cổ người khác thì hành động đầu tiên của cô phải là kinh ngạc và sợ hãi hắn sao?
Nhưng khi Phong Thần nhớ lại một chuyện cách đây khoảng hai tháng về trước, hắn liền bác bỏ ý nghĩ ngây thơ vừa rồi của mình. Lần đó khi hắn ra tay bóp cổ em gái cô thì thái độ của cô cũng rất bình tĩnh.. y hệt như lúc này.
"Cô không cảm thấy sợ tôi sao?"
"Vì sao tôi lại phải sợ anh?"
"Cô.."
Trong khi hai người đang đối thoại riêng với nhau thì Tịnh Khả Như lại ho sặc sục đau đớn đến mức muốn ngất đi. Cả cơ thể cô ta yếu ớt không thể cử động nổi.
"Anh mau.. đỡ em.. dậy đi, em đau quá!" Tịnh Khả Như giơ bàn tay lên thiết tha cầu xin Phong Thần, hi vọng hắn sẽ xòe bàn tay ấm áp ấy để đỡ cô ta dậy.
Nhưng có lẽ sau khi nhìn kĩ đôi mắt chỉ chất chứa sự lạnh lùng cùng khinh thường của hắn, cô ta đã rút tay lại kèm theo đó là nụ cười chứa đầy sự cay đắng.
Yêu người nhưng người chán ghét rồi từ bỏ, có lẽ cô ta đã quá ngây thơ khi cho rằng người đó sẽ chung thủy và luôn dành một sự quan tâm đặc biệt nhất định chỉ cho riêng mình cô ta mãi mãi.
Đã sai giờ còn sai nhiều hơn, quả nhiên cô ta đã quá ngây thơ rồi!
"Không đỡ người phụ nữ của anh đứng dậy à, nhìn cô ta như muốn sắp gục tới nơi rồi kia kìa." Diệp Kiều Linh liếm môi, khoanh hai tay trước ngực nâng cao giọng nhắc nhở.
"Mặc kệ cô ta, tôi không quan tâm!"
Nghe thấy câu nói vô tình của Phong Thần, Diệp Kiều Linh hết sức ngạc nhiên. Nam chính thế mà lại phớt lờ nữ chính, thậm chí còn dùng vẻ mặt khinh thường không chút quan tâm nào dành cho cô ta, cho dù có cãi nhau đến mức nghiêm trọng như thế nào đi nữa thì hắn cũng không nên đối xử với người mình yêu độc ác đến mức như thế chứ.
Cái tên nam chính này quả là một tên khốn nạn!
Mặc dù cô cũng không thích nữ chính cho lắm, cứ nghĩ rằng cô ta hiền lành ngây thơ, ai dè cũng dứt khoát ra tay tát cô khi hiểu lầm rằng cô đã ve vãn người đàn ông của cô ta.
Tuy nhiên, điều đó cũng có thể xảy ra, ai mà chẳng ghen khi thấy người đàn ông của mình ở bên cạnh một người phụ nữ khác cơ chứ, huống chi người đó lại là nữ phụ phản diện như cô.
"Thật không ngờ, mặc dù tôi không hiểu là có chuyện gì đang xảy ra giữa hai người nhưng mà tôi không nghĩ, anh lại độc ác đến mức độ.. chỉ vì giận dỗi mà anh lại đối xử tàn nhẫn với cô ta đến thế đấy nhé!"
Thái độ mỉa mai cùng với lời nói có phần chế giễu của cô đã lan truyền đến sâu trong tai của Phong Thần khiến hắn bàng hoàng.
Có vẻ như cô đã cho rằng hắn là một kẻ xấu xa ra tay với người phụ nữ của mình nhưng nếu hắn giải thích mọi chuyện với cô ngay bây giờ, liệu cô sẽ có cái suy nghĩ khác về hắn hay không?
"Chúng tôi đã chia tay rồi!"
"Sao.. cái gì cơ?"
Diệp Kiều Linh ngạc nhiên không thốt lên lời, những lời cô vừa nghe là cái gì thế?
Nam nữ chính thế mà lại chia tay nhau, chẳng phải trong nguyên tác, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù chuyện tình có trông gai thế nào thì họ cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau hay sao, thế nhưng vì lý do gì mà bây giờ lại..
Hắn là đang đùa đúng chứ?
Phải nhất định là đang đùa thôi, không thể nào có chuyện vô lý đó được.
"Anh đang đùa tôi đó à, anh nghĩ tôi tin ư?"
"Dĩ nhiên rồi, vì tôi đang nói thật với cô mà."
"Anh.."
Vào lúc này, Diệp Kiều Linh thật sự tin rằng Phong Thần đã bị điên rồi nên mới phát ngôn ra những lời xàm xí kia.
Làm gì có chuyện nam nữ chính sẽ chia tay nhau, trong nguyên tác không hề nói thế, tưởng cô là trẻ con mà muốn chơi đùa với cô chắc.
Cái đồ điên này!
Diệp Kiều Linh đùng đùng tức giận, cô nhanh chóng đến gần cái chỗ kệ tủ ngay đầu giường bệnh, một tay lấy nhanh chiếc ví bị bỏ quên của mình rồi gấp gáp rời khỏi hiện trường ngột ngạt này.
Thậm chí còn không thèm quay đầu lại một cái để nhìn cái người mà cô cho rằng là điên đó.
Phong Thần nhìn bóng lưng của Diệp Kiều Linh rời đi trong ngơ ngác, hắn không thể hiểu là vì sao cô lại tức giận và bỏ đi nhanh như vậy trong khi hắn đã dứt khoát nói rõ hết mọi chuyện cho cô nghe và cả.. thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại một cái để nhìn hắn.
Rốt cuộc hắn đã nói gì sai mà cô lại tức giận như thế chứ, chẳng phải khi nghe thấy hắn nói chia tay thì biểu cảm đầu tiên mà cô nên có đó là vui mừng sao.
Thế nhưng vì lý do gì mà cô lại tức giận?
"Anh.. em sai rồi, đừng bỏ rơi em mà."
"Cầu.. xin.. anh!"
Phong Thần bắt đầu cảm thấy nhức tai gai óc với con đàn bà cứ liên tục khóc lóc ngồi ăn vạ trên sàn nhà kia, sao lúc đầu hắn không biết rằng cô ta lại phiền phức như thế này nhỉ?
"Cút đi.. đừng để tôi bây giờ phải nổi nóng!"
"Người đâu mang cô ta ra ngoài!"
Vừa dứt câu, hai tên vệ sĩ mặc bộ vest đen lập tức vào bên trong, hai bên cặp lấy hai cánh tay của cô ta mà đưa ra ngoài để mặc cho sự khóc thét kêu la tuyệt vọng của cô ta.
Khi "kẻ phiền phức" đã đi rồi thì Phong Thần lúc này mới cảm thấy bình thản hơn phần nào. Lúc này hắn mới ngồi bệt trên giường bệnh suy nghĩ đến chuyện khác.
Diệp Kiều Linh ơi là Diệp Kiều Linh, rốt cuộc hắn phải nên làm gì để có thể đường đường chính chính khiến cô ở bên cạnh hắn đây và cả lúc nào trong tâm trí của cô cũng chỉ suy nghĩ về một mình hắn..
"Con vừa nói gì cơ, những lời con nói là thật?" Mẹ Phong ở đầu dây bên kia bật chế độ hốt hoảng khi nghe thấy lời thông báo gây sốc đến từ con trai của bà.
"Phải, con với cô ta đã chia tay nhau rồi, mặc dù là bên kia không tình nguyện lắm!"
"Phải vậy chứ, cuối cùng con đã nghĩ thông rồi, quả đúng là con trai của mẹ!"
"Cứ mặc kệ cô ta, nếu cô ta cứ đến làm phiền con, mẹ sẽ cho cô ta một trận!"
"Được rồi, mẹ không cần phải làm gì đâu, nếu cô ta có làm gì thì con sẽ tự có cách giải quyết. Mẹ đó.. lo mà đi làm việc của mẹ đi, con cúp máy đây!"
"Nè.. khoan đã con trai!"
Chưa kịp đợi đầu dây bên kia nói xong thì Phong Thần đã lập tức cúp máy, hắn chỉ tiện thông báo cho mẹ mình vì nghĩ rằng bà sẽ thích quyết định của hắn, có như thế hắn mới tin rằng quyết định của hắn là đúng.
Việc của hắn từ bây giờ trở đi là xử lý những đống rắc rối còn sót lại và từ từ từng bước THỰC HIỆN những điều mới, có vẻ như sắp tới sẽ khó khăn với hắn lắm đây..
Trong khi ở một nơi, một người đang suy nghĩ tìm đủ cách để thực hiện mọi ý định của mình thì tại một nơi khác, một người còn lại cũng đang vò đầu bứt tóc hăng say nghĩ ngợi không kém..