Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 40: Anh phải nên làm gì với em đây?




"Thưa chủ tịch, các tin tức hiện tại đang tràn ngập trên các mạng xã hội, hắn ta đã thực sự quay trở lại rồi ạ!"

"Tôi biết rồi, cậu đi làm việc của mình đi."

Người trợ lý cúi gập đầu sau đó xoay lưng rời đi, chỉ còn lại một người đàn ông ngồi tại đó trầm ngâm nghĩ ngợi

Hắn thở dài, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, một nụ cười có vài phần không rõ tâm tư cũng như có vài phần hời hợt.

Cuối cùng cũng đã đến ngày này, tên đó đã thực sự hồi phục sau chuyến tịnh dưỡng.

Một chuyến đi tịnh dưỡng do hắn tạo ra.

Phong Thần, có vẻ hắn đã hơi quá xem thường tên đó rồi..

* * *

Trong căn phòng chỉ chứa hai tông màu đen và trắng, một thiếu nữ với mái tóc xoăn dài bồng bềnh đang nhẹ nhàng chìm trong giấc ngủ sâu, không bị một ai quấy rầy.

Nhưng tiếng đồng hồ báo thức đột ngột vang lên, tiếng leng keng khó chịu bởi cây gõ trống đặc biệt cứ liên tục đập trên đỉnh đầu của chiếc đồng hồ được để trên ở kệ tủ khiến người nghe phải điên tiết.

"Aaaa.. cái đồng hồ điên này." Diệp Kiều Linh nghe thấy tiếng đồng hồ, cô khó chịu rên rỉ.

Vì nó reo quá nhiều cũng như quá lâu nên Diệp Kiều Linh không còn cách nào khác là phải thức dậy và tắt nó đi.

Cô cầm nó lên ngắm nghía xem giờ, nhìn kim chỉ giờ đã chỉ qua số 9 khiến cô một phen hốt hoảng.

"Giờ đã là chín giờ bốn mươi lăm phút rồi à, sao thời gian lại có thể trôi nhanh đến thế được chứ."

"Phải.. thời gian mà, tất nhiên nó phải trôi qua nhanh rồi, nhiều khi còn không biết sẽ có thứ gì lại mất đi khi nó cứ tiếp tục trôi qua như thế nữa."

Nghe thấy tiếng nói kì lạ ở đâu phát ra khiến Diệp Kiều Linh giật mình tỉnh giấc.

"Là ai?"

Một người đàn ông cao ráo với bộ vest nghiêm chỉnh đang đứng dựa vào tủ quần áo ở trước mặt mình, Diệp Kiều Linh đột nhiên bị sốc.

Cô không thể không cảm thấy sốc với cái người đang đứng trước mặt cô thậm chí còn ngang nhiên nhìn chằm chằm vào cô.

"Là anh? Sao anh lại ở đây?"

"Qua thăm em!"

Diệp Kiều Linh nhíu mày, khó chịu nhìn người trước mặt.

Hiện tại, cô chỉ đang mặc một bộ đầm ngủ hai dây mỏng dính thậm chí còn không mặc áo lót bên trong vậy mà cái người này lại thản nhiên đến đây, thậm chí lén lút vào phòng cô hồi nào không hay rồi còn nói bằng những ngôn từ khiến người khác phải sởn da gà.

"Đi ra! Em đang mặc đầm ngủ, em phải thay đồ."



Hàn Thiên Quý cười nhạt, hắn đột nhiên cong khóe môi thản nhiên nói.

"Em đang ngại sao.. từ trước đến nay, có khi nào mà anh không thấy em ở trong bộ dạng này, thậm chí cảnh tượng em không mặc gì cũng đã quá quen thuộc trước mặt anh rồi."

"Anh.. vô liêm sỉ!" Diệp Kiều Linh nổi điên, cô nghiến răng tức giận nói.

Hàn Thiên Quý đến gần, vừa tiến đến vừa nở nụ cười gian manh trước mặt cô, một chân trèo lên giường, áp sát khuôn mặt điển trai của mình đến gần gương mặt trắng mềm mại của cô.

"Thời gian qua, em chơi có vui không?"

"Anh đang nói gì vậy?" Diệp Kiều Linh nhíu mày, cô không hiểu lắm câu hỏi của hắn.

"Người mà em chăm sóc ấy, đi chăm sóc hắn có khiến em thấy vui hơn không?"

"Nhiều khi em ở nhà chán quá, chắc cũng muốn đi kiếm thú vui lắm đúng chứ, thế nên mới bò đến tận bệnh viện để chăm sóc hắn."

Hàn Thiên Quý cầm một lọn tóc của cô lên, nhẹ nhàng hôn lấy nó. Lời nói của hắn thốt ra dịu dàng đến mức khiến cô phải sởn da gà. Cô lập tức hất tóc của mình ra đằng sau, dịch về đằng sau một chút, thái độ khá nghiêm trọng, liền nói.

"Chú ý ngôn từ của mình đi, anh trai à!"

"À.. còn nữa em vẫn còn giận anh đấy, đừng tưởng thời gian càng trôi qua thì cơn giận của em cũng giảm đi.. anh mau đi về đi, em không muốn nhìn thấy bản mặt của anh."

Diệp Kiều Linh đẩy hắn ra, cô rời khỏi giường sau đó đi vào phòng tắm. Một lúc sau, khi vừa ra khỏi phòng tắm cô phát hiện ra hắn vẫn còn ở trong phòng cô.

"Nè anh, sao anh cố chấp quá vậy, em đã nói là em không muốn nhìn thấy bản mặt của anh rồi mà, cút ra ngoài!" Cô gào lên, tức giận thở đến hồng hộc.

Vì bản thân mình gào đến rát cả cổ họng như vậy mà người ta vẫn không chịu nghe khiến cô nổi cơn bực mình, chính vì thế cô đành dùng vũ lực đẩy hắn ta ra khỏi phòng.

"Anh mau đi ra đi, có nghe em nói gì không, mau đi ra ngoài đi.."

Đột nhiên có một bàn tay bóp chặt lấy cổ tay của Diệp Kiều Linh khiến cô đau nhói, thậm chí cô còn không kịp trở tay, dĩ nhiên cô biết người anh trai này của cô có sức lực rất khủng khiếp, thế nên việc cô dùng sức đuổi hắn ra ngoài, đối với hắn mà nói thì cô cũng chỉ giống như một con mèo đang tức giận cố gắng cào cấu loạn xạ mà thôi.

"Linh Đan à.. em đừng có làm loạn nữa có được không?"

"Không muốn.. bỏ tay ra!"

"Anh điên thật rồi Việt An, sao anh có thể vào nhà của em mà không xin phép, cứ như một tên biến thái đột nhập vào nhà người khác vậy. Anh làm như vậy coi chừng phải ngồi tù đó."

"Vậy em sẽ tố giác anh sao?" Hàn Thiên Quý cười cười nói.

"Anh.." Diệp Kiều Linh cứng họng, không thể nói được gì.

Đúng vậy, cô thật sự không thể tố giác anh ấy, bởi vì đây là người anh trai mà cô luôn hết mực yêu thương, chỉ là hành động này của anh ấy thật khiến cho người khác phải hiểu lầm.

"Em thật sự không thể tố giác anh được đúng không, anh biết mà Linh Đan của anh.."

Hắn ôm chầm lấy cô, hạnh phúc nói. Hắn biết trong suốt thời gian vừa qua Linh Đan của hắn vẫn chưa hết giận hắn, chắc chắn cô còn ghi nhớ rất rõ về chuyện hôm đó.

Nhưng đã trôi qua hai tuần, việc này thật sự khiến hắn rất bồn chồn và lo lắng, vì quá nhớ cô nên hắn đã trực tiếp đến chung cư để gặp cô. Còn về mật khẩu nhà cô, có một lần hắn vô tình thấy được mật khẩu trong khi cô mở cửa, đó là lý do vì sao hắn có thể vào được trong nhà mà không cần thông qua cô.



Chỉ là việc lẻn vào nhà như thế này trông có vẻ rất biến thái. Hắn cảm thấy khá xấu hổ về bản thân, điều này khiến hắn trông giống hệt như một tên biến thái bệnh hoạn vậy.

Giọng Hàn Thiên Quý khàn khàn, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn, hắn tựa đầu vào hõm cổ của cô, buồn rầu nói: "Em đừng giận anh nữa có được không?"

"Nếu em nói không thì sao?"

Một câu trả lời dứt khoát được thốt ra khiến trái tim của hắn như chặt cứng lại, hắn đau lòng buông cô ra rồi xót xa nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt lạnh lùng của cô, nói.

"Em càng ngày càng trở nên tàn nhẫn rồi Linh Đan à, trước đây cũng không đến nỗi như vậy, rốt cuộc thì anh phải nên làm gì với em đây?"

Diệp Kiều Linh ngước nhìn hắn, cô ngang nhiên trả lời không hề do dự.

"Anh chẳng cần phải làm gì cả, việc của anh là nên đi ra khỏi đây, ngay.. bây.. giờ!"

Hàn Thiên Quý nhìn sâu vào đôi mắt kiên định của cô, hắn chỉ cười nhạt rồi gật đầu sau đó từ tốn chậm rãi rời khỏi nhà của cô.

Trước khi đi còn không quên để lại một ánh mắt buồn bã.

"Tạm biệt em, anh sẽ còn quay lại, nhớ ăn uống đầy đủ nhé!"

Tiếng cánh cửa đóng sập lại, không gian ồn ào giờ đây đã yên tĩnh trở lại. Diệp Kiều Linh thở dài, ánh mắt dời đến mặt bàn lại thấy có tấm thư mời được gửi đến đây vào ngày hôm qua.

Đi tham dự buổi tiệc chúc mừng chào mừng sự trở lại sau tai nạn của chủ tịch tập đoàn Phong Dạ sao? Đúng là khoái bày nhiều trò thật, tham dự mấy buổi tiệc như này chỉ tổ lãng phí thời gian hơn mà thôi.

Có lẽ cô không nên đi thì hơn..

Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, Diệp Kiều Linh cầm lên, cô muốn xem là ai gọi tới.

Gì đây? Là mẹ của Phong Thần ư?

Không do dự, cô liền bắt máy ngay lập tức.

"Chào bác gái, chuyến du lịch của bác thế nào? Thật xin lỗi vì lần trước ở bệnh viện cháu đã không thể chào hỏi bác đàng hoàng được, mong bác thông cảm cho cháu!" Diệp Kiều Linh dùng giọng điệu giả nai ngoan ngoãn để trò chuyện với mẹ của Phong Thần.

"Không sao đâu cháu, bác phải cảm ơn cháu vì đã chăm sóc cho Phong Thần nhà bác mới đúng. Với lại thư mời bác gửi cháu, cháu nhất định phải đến đấy."

"Bác gái à, thật ra về chuyện đó cháu.."

"Kiều Linh à, bây giờ bác có công chuyện rồi, nói tóm lại đến hôm đó cháu phải đến đấy có nhớ chưa, thằng bé mong chờ cháu lắm đó." Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy.

Hóa ra bà ta gọi đến đây cũng chỉ là vì muốn cô phải tham dự buổi tiệc này nhưng mà cô thật sự không muốn chạm mặt hắn.

Cô rõ ràng đã không muốn chạm mặt hắn nhưng càng không muốn gặp lại càng phải gặp. Rốt cuộc kiếp trước cô đã tạo ra nghiệp gì để rồi bây giờ cứ luôn dây dưa mãi với nam chính không dứt thế?

Thật phiền toái!

Ba ngày sau..