Khi Ác Nữ Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện

Chương 42: Câu chuyện của buổi tiệc (1) : Khai màn




Tiếng nhạc du dương từ vilolin hòa vang khắp khán phòng, những lãng hoa xinh đẹp hòa quyện nhiều màu sắc được đặt hai bên hàng ở trước sân khấu và cũng lúc này ở bên dưới mọi người đang cùng nhau trò chuyện trước khi bữa tiệc được bắt đầu.

Người nào người nấy đều cười nói vui vẻ, sắc mặt tươi tắn trò chuyện thoải mái. Hầu hết cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh vấn đề khoe khoang những thứ mình có mà thôi.

Rồi thời gian cứ thế trôi qua, các ánh đèn trên cao cũng đã được tắt, trước mắt là máy chiếu đã bật lên chiếu rọi thẳng về phía sân khấu.

Vị MC chính của buổi tiệc lại chính là một chàng trai trẻ tuổi đang khoe nụ cười tỏa nắng của mình với các thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở dưới khiến cho trái tim của họ rung rinh.

"Nè đó chẳng phải là cháu trai của chủ tịch Phong hay sao, tôi nghe nói năm nay cậu ấy chỉ mới có hai mươi tuổi thôi đó."

"Phải công nhận là đẹp trai quá đi mất."

"Người ta là CEO của công ty tự mình thành lập đó nha."

Nhiều tiếng xì xào hội tụ, không tiếc lời khen ngợi vị MC cứ liên tục vang lên ở dưới.

"Xin tự giới thiệu tôi tên Phong Hòa, lời đầu tiên tôi xin gửi lời chào đến tất cả mọi người, những người hiện đang có mặt tại buổi tiệc ngày hôm nay để chào mừng vị chủ tịch Phong tài năng của chúng ta đã trở lại sau cánh cửa tử thần."

Ánh đèn chiếu soi khắp sân khấu, từ dưới sân khấu Phong Thần bước lên một cách đường hoàng, cúi đầu xin chào tất cả những người hiện đang có mặt ở đây.

Dáng đi vững chắc, thân hình vạm vỡ khỏe mạnh và cả bộ vest chỉnh tề hắn đang mặc trên người, đặc biệt là gương mặt điển trai tuấn tú đẹp không góc chết hiện lên rõ mồn một ở trước mặt mọi người.

Ngoài ra, vẻ mặt lạnh lùng đã quen không cười theo từng tháng năm ấy vẫn mãi như vậy, không hề thay đổi khiến cho mọi người đều xác nhận tất cả những gì ở ngoài kia đều là giả, không phải là thật.

Phong Thần cầm micro lên chuẩn bị phát biểu.

"Xin chào tất cả mọi người, đã được một thời gian tôi không xuất hiện trước công chúng. Thực lòng thì tôi rất nhớ mọi người, có vẻ như việc không được gặp tôi đã khiến cho các bạn phải tung ra những tin đồn không có thật về tôi để khiến cho mọi người càng thêm tò mò về tôi nhiều hơn.."

"Xin mời cô Diệp vào trong, ghế của cô ở đằng kia.."

"Cảm ơn anh tôi biết rồi!"

"Từ đó làm những việc đáng thổ hẹn và xấu hổ với chính lương tâm của mình.. không biết tôi nói thế này có đúng không nhỉ?"

Ở bàn tiệc cuối dãy, Diệp Kiều Linh bước đến và lịch sự ngồi vào, mặc dù được nhân viên chỉ dẫn ngồi ở hàng ghế trên cùng dành cho khách VIP theo như sự sắp xếp sẵn có ở trong danh sách.

Nhưng vì không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý nên cô đã nhất quyết ngồi ở bàn cuối cùng dành cho những vị khách không mấy quan trọng.



Và đương nhiên cô cũng là người đến trễ nhất, nói thẳng ra thì đến trễ thế này có phần thất lễ nhưng dù sao cũng coi như là có đi, buổi tiệc này suy cho cùng cô cũng là bị ép đi.

Diệp kiều Linh với vẻ mặt không cảm xúc nhìn Phong Thần tự tin phát biểu ở trên sân khấu, giống như chỉ đang xem một nhân vật trong một bộ truyện đang cố gắng hoàn thành cho xong vai trò của mình.

Những gì diễn ra ở ngay trước mặt cô bây giờ đều hoàn toàn không xảy ra theo nguyên tác. Bài phát biểu này cũng không có trong nguyên tác, cô biết tất cả những việc hiện tại xảy ra hầu hết đều đã bị đảo lộn, không diễn ra theo một trật tự nào đúng như trong cốt truyện mà cô biết nữa, chỉ có điều thứ quan trọng nhất vẫn còn ở đó.

Một thứ tường thành vững chắc không thể thiếu đi..

Sau bài phát biểu tràn ngập lời ẩn ý đe dọa đến giới truyền thông từ Phong Thần, chủ yếu là các phóng viên đang có mặt trong hội trường rộng lớn này, chính nó đều khiến cho bọn họ có cảm giác bị nghẹt thở đến mức không ai dám mở lời nói ra bất cứ một điều gì.

Phong Thần lạnh lùng rảo mắt một lượt xung quanh ở dưới, chú ý quan sát mọi biểu cảm rồi nở nụ cười hờ hững.

Có vẻ như buổi tiệc này đã diễn ra rất tốt đẹp theo như dự tính của hắn.

Phong Thần vừa ngừng một chút rồi lại nói tiếp.

"Cuộc đời của mỗi người đều là một bề nổi, là phần ai cũng có thể thấy được và tự ý đánh giá qua ánh nhìn của mình, nhưng quý vị có biết rằng phần ở sâu bên trong đó là phần chúng ta không ai có thể biết được, cũng như dù có cố gắng tìm hiểu để biết đi chăng nữa cũng là một điều rất khó khăn.."

"Nếu đã không biết thì hà tất gì phải bịa đặt như thể là biết rất rõ tất cả mọi chuyện thế?"

Dừng đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người đều tím tái hết lại, có người thì đỏ mặt vì xấu hổ cũng có người lại không dám ngẩng cổ lên mà ngước nhìn.

"Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn quý vị, những người đang rất quan tâm đến tôi đây, đã phải cất công viết ra rất nhiều bài báo về tôi như vậy. Phong Thần tôi đây thực sự rất cảm kích."

"Tôi rất cảm ơn vì hôm nay mọi người đã dành ra thời gian quý báu của mình đến đây để tham dự buổi tiệc này, cuối cùng tôi rất mong mọi người có một buổi tối vui vẻ và ngon miệng!"

Phong Thần cúi đầu nói lời cảm ơn với tất cả quan khách, sau đó nhẹ nhàng bước xuống sân khấu.

Cùng lúc đó là những tiếng vỗ tay "ầm ầm" vang lên không ngừng cho bài phát biểu của Phong Thần, cho dù là bọn họ không cam tâm tình nguyện lắm.

Ở sau cánh gà, Phong Thần mở lời hỏi một người nhân viên trong đoàn.

"Cô ấy đã đến chưa?"

"Thưa chủ tịch, chúng tôi vẫn chưa nhận được thông báo ạ, nhưng chỗ trống của chiếc bàn kia vẫn thiếu một vị trí, có vẻ như cô Diệp vẫn chưa đến."

Tên nhân viên run rẩy mà trả lời, vì từ nãy đến giờ vị chủ tịch đáng sợ này cứ liên tục hỏi hắn về vị khách nữ kia đã đến hay chưa, chính vì thế hắn đã liên tục theo dõi nhưng vẫn chưa thấy người đâu.

Phong Thần nghe xong thì lại nghiến răng nghiến lợi, hắn tức tối đi vào bên trong sảnh.



Thiệp mời đã gửi đi, bộ váy hắn cũng đã kỹ lưỡng chọn lựa rồi sai người gửi đến cho cô, thế nhưng cô vẫn là không đến. Chẳng lẽ cô thật sự không muốn gặp hắn đến vậy, tuyệt nhiên một lòng muốn cắt đứt hết tất cả với hắn.

Phong Thần đau lòng siết chặt lòng bàn tay, hắn nhẫn nhịn thở dài, bây giờ là thời khắc quan trọng tuyệt đối hắn không thể để cảm xúc lấn át đi lý trí.

Bởi vì có một vài sợi cỏ dại đích thân hắn cần phải ra tay triệt tiêu sạch sẽ cho đến tận gốc.

Tuy nhiên, làm xong hết những thứ này còn một thứ hắn cần phải đi tìm, đó chính là cuốn sổ mật kia, thứ đó là tất cả đối với hắn, nó quan trọng còn hơn cả tính mạng hắn, nếu như ai biết được hắn đã mất đi cuốn sổ đó thì chúng sẽ lăm le đi tìm nó và sau đó lên kế hoạch hủy hoại hết những thứ gì mà hắn có.

Đến bây giờ người mà hắn nghi nhất.. lại là người khiến cho hắn phải khó xử.

Tại khu vực dành riêng cho khách V. I. P.

Có một tên vệ sĩ mặc áo vest đen đến chỗ một người đàn ông mặc áo vest xám thì thầm to nhỏ chuyện gì đó vào tai hắn.

"Là thật sao? Tôi hiểu rồi, cậu đi đi."

Nụ cười từ khóe môi hiện lên, một đường cong thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời.

Có một còn mèo nhỏ cũng đang ở đây, có vẻ như hắn ta phải đi tìm bé mèo nhỏ đó để chơi cùng rồi.

Lương Gia Quốc quay xuống, ánh mắt chăm chú không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Một hình bóng nhỏ với những đường cong quyến rũ của từng bộ phận trên cơ thể đã vô tình đập vào mắt hắn khiến cho hai con mắt của hắn sáng rực lên.

Nhìn ngắm hình bóng nhỏ bé ấy khiến cho lòng hắn sục sôi, một lòng chỉ muốn một phát đến đó thật nhanh để được ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy.

Trong khi Lương Gia Quốc đang say đắm nhìn người con gái ấy thì bất ngờ được đấu mắt cùng với nàng.

Diệp Kiều Linh đang mải quan sát xung quanh vì hiếu kì xem thử muốn coi có những ai ở đây thì bất ngờ lại chạm mắt với Lương Gia Quốc, cũng vào đúng lúc này da dẻ của cô đều dựng đứng hết cả lên.

Diệp Kiều Linh nhanh chóng quay đi, tránh chạm mắt với hắn.

Phong Thần nghĩ gì mà lại mời hắn vậy chứ? Thật khó hiểu!

Nội tâm bên trong đột nhiên run lên vì sợ và Diệp Kiều Linh chắc chắn đây chính là một điềm xui rủi đang nhắc cô phải nhớ đến rằng tên đó là một người rất nguy hiểm, cần phải tránh xa nhất hết mức có thể.

Vào lúc này, Diệp Kiều Linh ngước nhìn về phía sân khấu, một lòng chỉ mong rằng bữa tiệc này kết thúc thật nhanh nhất có thể..