Khi Anh Gặp Em

Chương 31




Ads31.1

Hai ngày nay công việc của các phóng viên ở Văn Thành bất giác tăng lên gấp đôi, đặc biệt là các phóng viên ở chuyên mục kinh tế và giải trí.

Trong dự án đấu thầu Quảng Xương, tất cả mọi người đều cho rằng Thượng Duy đã bị knock-out, không ai ngờ tới vào giây phút cuối cùng Tiêu Trí Viễn lại có thể xoay chuyển tình thế, lấy danh nghĩa của công ty đầu tư Đông Lâm bước vào vòng trong, tạo thành một màn “hồi mã thương” vô cùng đẹp mắt (hồi mã thương: ý chỉ chiêu trong lúc nhượng bộ một bước bất ngờ đâm cho kẻ thù một nhát chí mạng). Những chuyên gia tài chính kinh tế vội vàng phân tích xem liệu cuối cùng công ty Quảng Xương sẽ rơi vào tay ai, cũng có không ít người chuyển sự chú ý lên Quang Khoa – đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thượng Duy, hỏi đối sách tiếp theo. Nhưng hai người ở giữa tâm bão, Phương Gia Lăng và Tiêu Trí Viễn đều không hẹn mà cùng trốn tránh sự phỏng vấn của phóng viên, không ai lên tiếng.

So với các phóng viên chuyên mục kinh tế còn đôi chút rụt rè thì các phóng viên giải trí lại dũng mãnh hơn rất nhiều lần. Bất cứ lúc nào cũng có xe dừng ở dưới tòa nhà cao tầng của Thượng Duy, mọi người đều đến tìm kiếm dấu vết của “Tiêu phu nhân”.

Từ ngày nhật báo XX đăng một phần giải thích ngắn gọn của người phát ngôn riêng của Tiêu Trí Viễn, công bố Tiêu Trí Viễn đã che giấu cuộc hôn nhân gần năm năm của mình, cái tít này cũng khiến những người trong cuộc căng thẳng tột độ. Ngay cả Tiêu lão gia cũng bị liên lụy, may mà tâm trạng lão gia khá tốt nên chỉ nói qua loa: “Đúng là có chuyện này.”

“Chuyện này được gia đình ngài đồng ý ư? Trong mắt mọi người Tiêu tiên sinh là người vô cùng chững chạc, vì sao lại phải giấu giếm nhiều năm như vậy?”

Không ngờ câu trả lời của lão gia lại là: “Chuyện của đám trẻ tôi mặc kệ.”

Tang Tử Quan xem xong mẩu tin trên báo trong phòng làm việc, cô không có phản ứng gì khác thường, vẫn tiếp tục làm việc.

Điện thoại nội bộ đổ chuông, cô ấn nút nghe,

“Tử Quan, Phương tổng bảo cô lên đây một lát.”

Tang Tử Quan đáp một tiếng “Được” rồi đứng lên đi ra cửa, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên dừng bước, quay trở lại kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy ra một tờ giấy.

Trên đường thang máy lên tầng, cô cúi đầu nhìn giầy mình, ngón tay chạm vào tờ giấy mỏng mà mềm mại trong túi áo, suy nghĩ trước giờ của cô chưa bao giờ rõ ràng đến thế.

Cô đi tới hành lang cửa phòng Phương Gia Lăng, nhẹ nhàng gõ vài tiếng.

“Mời vào.” Phương Gia Lăng xoay ghế một cái, khuôn mặt anh ngược sáng, nụ cười trước sau vẫn một vẻ ôn hòa như vậy.

Tang Tử Quan nhớ tới những lời mà giới truyền thông miêu tả về Phương Gia Lăng và Tiêu Trí Viễn: “Dường như họ đang dùng phương diện tốt nhất của mình để đối phó với công chúng, gia thế tốt, thần thái ưu tú mà lãnh đạm khiến người ta khó mà nắm bắt được.”

Ưu tú mà lãnh đạm? Tang Tử Quan bật cười, chẳng phải là bản thân cô đã trông thấy dáng vẻ thô bạo ác liệt của Tiêu Trí Viễn không biết bao nhiêu lần rồi hay sao? Thậm chí còn có vài lần anh không thể khống chế được bản thân mình nữa. Còn Phương Gia Lăng, bất luận là khi nào, cho dù là khi Tiêu Trí Viễn phản kích mạnh mẽ, anh trước sau vẫn lãnh đạm, bình tĩnh như một.

“Phương tổng, trước khi anh nói chuyện với tôi, tôi vẫn là nên đưa cho anh cái này trước thì tốt hơn.” Tang Tử Quan ung dung đưa tờ giấy đó cho anh.

Phương Gia Lăng không nhận, chỉ cười cười hỏi: “Đơn xin thôi việc?”

“Tôi sợ sau này gặp lại anh ở một nơi nào đó, bản thân tôi sẽ cảm thấy xấu hổ.” Tang Tử Quan dừng lại một lát, “Hơn nữa, tôi còn có chút việc riêng cần giải quyết, thời gian tiếp theo sợ không có tâm trạng làm việc.”

Ánh mắt anh hơi chùng xuống, vẻ mặt vô cảm nhìn từng nét biến hóa dù là rất nhỏ trên gương mặt cô, rất lâu sau anh mới khẽ nói: “Tử Quan, xin lỗi cô, những lời tiếp theo sợ là sẽ liên quan đến việc nhà và chuyện riêng của cô nhưng tôi vẫn mong rằng có thể nói chuyện thẳng thắn với cô.”

Tang Tử Quan hơi nhướn mày.

“Cô đang đi khắp nơi tìm luật sư giải quyết các vụ án ly hôn phải không?”

Phản ứng của cô trấn tĩnh hơn rất nhiều so với dự đoán của anh, “Tôi không hề bất ngờ khi anh đã biết điều này.”

Phương Gia Lăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vênh lên của cô, anh hơi ngạc nhiên. Nếu nói trước đây Tang Tử Quan tử tế, hiền lành, thậm chí còn khá vâng lời, thì cô hiện tại mặc dù có đôi phần tiều tụy nhưng dường như có thứ gì đó trong cô đang sống lại, trên trán có cất giấu một phần cố chấp và cứng cỏi.

“Có cần tôi giúp không?” Phương Gia Lăng khéo léo nói.

“Lúc cần thiết tôi sẽ không khách sáo.” Đương nhiên Tử Quan rất khôn ngoan, “Anh biết đấy, tôi hiện nay chưa đến nỗi không còn lối thoát.”

“Đơn xin thôi việc tôi cứ giữ ở đây, một thời gian nữa trời yên bể lặng rồi, hoan nghênh cô quay lại, lúc nào cũng được.”

Mãi đến thứ Năm mới có thể hoàn tất mọi thủ tục tạm rời khỏi cương vị công tác, trong phòng tạm thời vẫn chưa ai biết sự thay đổi này. Tang Tử Quan quay lại phòng làm việc, Tiểu Trịnh đưa giấy tờ cho cô, vẫn là tính cách nhiều chuyện như thường: “Sếp, thần tượng của em gần đây từ Phương tổng đã đổi thành đối thủ không đội trời chung của ngài ấy rồi.”

“Tiêu Trí Viễn?” Cô không ngẩng đầu.

“Thật không ngờ sự phong lưu trước đây của anh ấy chỉ là hỏa mù mà thôi, lại còn đã có vợ từ lâu nữa chứ, đúng là một người đàn ông tốt.” Tiểu Trịnh nuốt nước miếng đánh ực.

“Hử? Sao em biết người ta giả vờ phong lưu?” Tang Tử Quan cười khổ.

“Chị nhìn Tiêu Chính Bình thì biết! Đó mới là phong lưu thật, lại còn làm khổ vợ con nữa chứ!”

“Được rồi, ít nhiều chuyện đi, mau mang mấy bảng biểu này ra ngoài.”

Cửa phòng làm việc bị mở ra rất khẽ, điện thoại di động của Tử Quan lại đổ chuông, cô đầu tiên là nhìn một cái, cũng may không phải là số máy mà cô thấy ghét kia, xong mới bắt máy.

“Mẹ, tối nay Lạc Lạc muốn ăn… Xương hầm.” Có lẽ là Lạc Lạc vừa mới thức giấc nên giọng nói vẫn còn có chút mơ hồ không rõ.

“Mẹ biết rồi.” Tang Tử Quan dịu dàng trả lời, “Lạc Lạc còn muốn ăn gì nữa?”

“À, buổi tối papa cũng về nhà ăn cơm!” Con bé bổ sung thêm một câu.

Tang Tử Quan im lặng một hồi, không đành lòng làm con gái thất vọng bèn nói một câu: “Ừm.”

Buổi tối đó vừa như đã qua rất lâu, lại vừa như mới chỉ là tối qua, nhiều chi tiết như vậy, cô không còn muốn nhớ lại nữa, duy nhất chỉ còn nhớ rõ câu nói cuối cùng.

Màn đêm đen kịt, cô thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Sinh cho anh một đứa bé, anh sẽ để em đi.”

Cô không thể nhẫn nhịn thêm nữa, dường như tất cả sức lực bản thân đều tích tụ lại trong bàn tay phải, nó bắt cô phải tát anh một cái.

Thực ra anh có thể tránh được nhưng anh lại không tránh. Chỉ đứng im ở đó, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt là… một loại lạnh giá đến thấu xương, giống như… giống như anh mới chính là người bị tổn thương nặng nhất.

Dấu tay đỏ sậm của cô hiện lên mặt anh thật rõ ràng. Cô hung dữ lườm anh một cái rồi cố gắng cắn chặt môi dưới: “Tiêu Trí Viễn, anh sỉ nhục tôi bốn năm nay… Vẫn chưa đủ ư?”

Sỉ nhục, sỉ nhục… Hai từ này như đang nhảy nhót trong màng nhĩ cô. Tiêu Trí Viễn muốn mở miệng, dù là biểu hiện như một người phẫn nộ cũng được… Nhưng anh không làm được, chỉ nhìn cô chăm chú với vẻ mệt mỏi, kiệt sức.

“Anh có còn nhớ không? Lúc mới quen anh, tôi đã nói, cho dù mọi người trên thế giới này đều lừa gạt tôi thì tôi vẫn sẽ tin tưởng anh.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ: “Nhưng, có một câu tôi vẫn chưa bao giờ nói với anh.”

“Cảm ơn anh đã hủy đi niềm tin của tôi.”

Lúc Tang Tử Quan về đến nhà, Lạc Lạc và Tiêu Trí Viễn đều đã ở trong đó.

Trong khoảng thời gian này, thái độ của cô đối với Tiêu Trí Viễntrước sau vẫn lãnh đạm, một câu cũng không nói kể cả là ở trước mặt congái.

Đương nhiên Lạc Lạc có thể cảm nhận được sự khác thường, cô bé cố gắng diễn một vai hòa giải thật tốt.

“Papa, papa đi giúp mẹ một chút đi, Lạc Lạc đói lắm rồi.” Con bé liều mạng đẩy papa nó vào nhà bếp, sao đó ranh ma lén lút nháy mắt với anhmột cái rồi vui sướng chạy ra ngoài.

Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người,khói bốc lên từ vung nồi áp suất tạo thành những tiếng kêu kèn kẹt. Tang Tử Quan đeo tạp dề, cẩn thận nếm một miếng canh nóng, sau đó múc rabát, chuẩn bị cho con gái uống bát canh đầu tiên.

“Có gì cần làm giúp không?” Tiêu Trí Viễn sải bước vào, vừa đi vừa xắn tay áo.

Cô vờ như không thấy rồi bưng bát nhỏ lách qua người anh: “Lạc Lạc, uống canh trước đi.”

Đến khi cô quay lại phòng bếp, Tiêu Trí Viễn vẫn đang ở trong đó dựalên bệ bếp, ngữ khí đầy vẻ bất đắc dĩ: “Thật sự không định nói chuyệnvới anh nữa sao?”

“Chẳng có gì để nói hết.” Tang Tử Quan nhếch môi, cuối cùng nói thêm: “Suy nghĩ của tôi, tôi đã nói hết với anh hôm đó rồi.”

“Mấy ngày nay em đi tìm bao nhiêu luật sư như vậy, thế mà điều đó vẫn chưa khiến em nhìn rõ hiện thực hay sao?” Trong giọng nói thản nhiêncủa anh cuối cùng có cả một chút kịch liệt: “Em biết anh tuyệt đối sẽkhông buông tay.”

“Anh cũng biết con người tôi, chẳng có ưu điểm gì, chỉ có một điều,đó là chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cuộc hôn nhân này, tôi đã quyết định ly hôn với anh rồi.”

Tiêu Trí Viễn hơi nhíu mày, đôi môi mỏng như một thanh gươm sắc bén,nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì đã bị tiếng khóc nức nở ngoài cửa chặnlại.

Lạc Lạc đang cầm bát, ngơ ngác nhìn họ: “Papa, mẹ… hai người sẽ ly hôn ư? Hai người không cần Lạc Lạc nữa ư?”

Mắt thấy giọt nước mắt trong suốt như trân châu của con gái sắp rơixuống, Tang Tử Quan không nhịn được bèn tiến lên ôm lấy con bé, rồi anủi nó: “Mẹ làm sao có thể không cần Lạc Lạc? Lạc Lạc nín đi nào!”

Lạc Lạc ngẩng đầu lên nghi hoặc, hai mắt đẫm lệ liếc mắt trông thấy papa bèn khóc nấc lên: “Vậy là mẹ không cần papa nữa ư?”

Tiêu Trí Viễn dường như đang chờ đợi đáp án của câu hỏi đó thế nhưngTang Tử Quan chỉ ôm lấy con gái rồi nhỏ nhẹ an ủi con bé, không hề đềcập đến vấn đề của papa. Ánh mắt anh lạnh dần đi, mãi đến khi Lạc Lạcngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, nháy mắt với anh một cái.

Người cha trẻ tuổi bình thản mỉm cười đầy yêu chiều với cô con gái,dùng cách nói dễ hiểu nhất với nó, khẳng định chắc nịch: “Cha mẹ sẽkhông ly hôn.”

Cả người Tang Tử Quan đờ ra, định nói gì đó nhưng cô lại chỉ đặt con gái vào lòng Tiêu Trí Viễn rồi nói: “Bế nó ra ngoài đi.”

Cửa phòng bếp bị đẩy ra khẽ khàng, trong phòng khách truyền đến tiếng nô đùa ồn ào của hai cha con. Trong khoảnh khắc đó, Tang Tử Quan thựcsự ảo tưởng, cuộc sống của cô hiện nay êm đềm và vui vẻ như vậy. Bốn năm thoáng qua như một giấc mộng, một tay cô đặt lên bệ bếp chợt cảm thấycuộc sống hiện tại của mình đúng là nghìn lở vạn loét, nhưng vì con gáicô nhất định phải kiên trì, kiên trì mà…chắp vá lại tất cả mọi thứ.

Có lẽ đã nhận ra cuộc chiến tranh lạnh giữa cha mẹ nên Lạc Lạc tựgiác đi ngủ từ rất sớm. Tang Tử Quan dọn dẹp xong thấy Tiêu Trí Viễn vẫn không có ý định muốn đi, cô nhíu mày, cầm lấy chìa khóa xe ô tô củamình.

Đấu thầu thu mua bước vào vòng hai, hai công ty đối chọi cạnh tranhvới nhau ngày càng quyết liệt. Loại bước ngoặt này, dựa vào tình hìnhtrong nước của Trung Quốc, ngay cả những bữa tiệc bên bàn rượu cũngkhông thể coi thường. Có điều Tiêu Trí Viễn chẳng hề quan tâm đến chuyện ấy, tối nào cũng ở nhà chơi cùng con gái, dù Tang Tử Quan có lạnh lùngvới anh đến mức nào đi nữa thì mặt anh vẫn dày, vui vẻ chịu đựng.

Sự chống cự mạnh mẽ ban đầu của Tang Tử Quan đến giờ đã không còn thể hiện ra quá nhiều nữa, cô chỉ coi như không thấy anh, không nói chuyệnvới anh mà luôn đi ra ngoài.

“Em đi đâu?” Tiêu Trí Viễn hơi ngẩng mặt lên, lơ đãng phun ra một câu.

Tang Tử Quan cười lạnh: “Tôi đi tới một nơi mà bốn năm qua chưa từng tới. Tốt nhất là anh không nên theo tôi làm gì!”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa vô cùng nhạy cảm, câu nói đócủa cô dường như đã chạm phải điều cấm kỵ trong lòng anh… Biểu cảm anhđông cứng lại rồi chậm rãi cúi xuống, không hỏi thêm gì nữa.

Trên đường đi Tang Tử Quan vẫn luôn tự hỏi mình vì sao lại chọn buổi tối hôm nay để đi đến đây.

Là vì ban ngày mọi thứ quá mức rõ ràng, cô thực sự không có dũng khí đến đây sao?

Tang Tử Quan đẩy cánh cửa sắt nặng nề cổng nghĩa trang ra, lúc cô đibước đầu tiên, cái bóng được kéo ra thật dài của cô lập tức xuất hiệnbên cạnh, còn run lên nhè nhẹ nữa.

Mộ phần của Hạ Tử Mạn cô chưa tới bao giờ, điều kỳ lạ chính là cô lại có thể biết rất rõ con đường mòn quanh co khúc khuỷu này đi thế nào,cho nên không mất nhiều thời gian cô đã đứng trước mộ phần.

Chợt trong khoảnh khắc ấy, thật sự là trong khoảnh khắc ấy, mọi chuyện đã biến thành như vậy.

Chị gái cô đã tìm thấy cô, nhưng chị gái cô lại bỏ cô mà đi.

Còn cô lại có được một thứ mà cả đời này cô không thể nào ngờ tới, cô có Lạc Lạc.

Tang Tử Quan ngồi xuống, mái tóc dài của Hạ Tử Mạn trên tấm bia vừa dài vừa dày, tùy ý thả trên vai, nụ cười dịu dàng.

“Chị, em xin lỗi vì chưa bao giờ đến đây thăm chị. Từ khi chị đi emthật sự là quá bận rộn… Lạc Lạc lớn lên mỗi ngày, em rất sợ, rất sợ bảnthân sẽ không chăm sóc nó thật tốt” Tang Tử Quan buồn rầu nói, “Hôm nayem tới đây là vì em đã quyết định sẽ ly hôn rồi. Em sẽ cùng Lạc Lạc rờikhỏi anh ấy… Nhất định là như vậy.”

Cô nhắm hai mắt lại rồi lại bất giác ngẩng đầu lên, ánh trăng mềm mại sáng tỏ chiếu ánh sáng xuống người cô, lạnh lẽo, nhưng lại khiến ngườita không thể trốn tránh. Tang Tử Quan hít thật sâu, cô biết chị gái côsẽ không bao giờ còn có thể mở miệng nói chuyện với cô nữa, nhưng cômuốn nói ra, vẫn là như vậy… khiến người ta khó mà nói ra được.

Nếu như chị còn sống và nghe thấy những lời này từ cô em gái mà mình yêu thương nhất, chị sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

Tức giận? Thất vọng? Hay là bất ngờ?

Tuy nhiên Tang Tử Quan không quan tâm được nhiều đến thế, cô chỉ muốn đem những lời tự đáy lòng mình nói ra mà thôi…

“Chị, nếu như năm đó… chị biết em cũng thích Tiêu Trí Viễn, chị còncó thể ở bên anh ấy nữa không?” Cô giơ tay chạm lên khuôn mặt dịu dàngcủa chị gái, trong đáy lòng cô cũng đã có đáp án.

Hạ Tử Mạn luôn mạnh mẽ hơn cô, giả như… hai người đều hiểu được nỗilòng của đối phương thì người từ bỏ trước nhất định sẽ là cô.

Đáng tiếc, cuộc đời này không cho họ được may mắn, trong lúc trở taykhông kịp, cô đã vô thức đón nhận ngày khiến cả thế giới của mình quaycuồng điên đảo ấy.

Khi mà Tang Tử Quan đã gần kết thúc quá trình thực tập của mình ởThượng Duy, tình thế của công ty lúc này càng ngày càng không lạc quan,công tác tuyển dụng của bộ phận nhân sự đã ngừng lại, ai ai cũng nghĩ sự phát triển của công ty này đã rơi vào ngõ cụt, không thể quay đầu lạinữa.

Hạ Tử Mạn vẫn bận rộn như trước, mặc dù Tiêu Trí Viễn không ở vănThành nhưng công việc của chị vẫn làm không xuể. Vì thế hai chị em không hẹn mà cùng chọn quán cà phê ngay gần công ty cho buổi hẹn cuối tuầncủa mình. Theo thường lệ, Tang Tử Quan chăm chú viết luận văn còn Hạ TửMạn thì xử lý những email được gửi đến hòm thư mình.

“Haiz, ở đây mất mạng rồi sao?” Hạ Tử Mạn nhíu mày.

Tang Tử Quan liếc nhìn máy tính mình, “Đâu phải.”

“Em cho chị mượn máy tính dùng tạm một chút.” Hạ Tử Mạn có chút sốt ruột, “Bức email này phải gửi gấp.”

Hai chị em đổi chỗ cho nhau, Tang Tử Quan ngửa đầu ra sau thả lỏngmột chút, cô đang cầm cốc trà sữa lên uống một hớp thì trông thấy chịgái nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Thật không ngờ, em còn quan tâm đến cả cổ phiếu công ty mình nữa.” Hạ Tử Mạn lơ đãng nói.

Trên màn hình cô vẫn còn đang bật trang theo dõi giá chứng khoán,trên đó, mã chứng khoán của tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy vẫn bao trùm một sắc đỏ, giá dường như đã giảm đến đáy.

Tang Tử Quan không trả lời chỉ thở dài đầy phiền muộn, không biết bây giờ Tiêu Trí Viễn đang làm gì nữa. Đúng lúc cô nghĩ vậy thì điện thoạikêu tinh một tiếng, là tin nhắn của anh.

“Ngày mai cùng đi ăn tối được không?”

“Anh về rồi à?”

“Mai về đến nơi, bây giờ đang check-in.”

Cô biết là anh luôn bay lượn trên trời, có nhiều lần một ngày còn bay đến ba chuyến, cho nên đến khi khẳng định là anh đã tắt máy mới trảlời: “Bận như vậy phải chú ý sức khỏe nhé!”

Đợi đến khi gửi xong thì đã thấy chị gái nhìn mình và mỉm cười đầy ẩn ý, dùng câu nói lúc trước của cô hỏi lại cô: “Nhắn tin với người yêuhả?”

“Đâu có.” Tang Tử Quan mỉm cười giấu giếm, nói sang chuyện khác: “Máy tính của em rất chậm phải không?”

“Chị sẽ đổi cho em cái khác.” Hạ Tử Mạn cũng hơi bực, “Chờ tải một trang mà tốn đến vài phút.”

Tang Tử Quan mỉm cười áy náy, thỉnh thoảng Tiêu Trí Viễn cũng dùngmáy tính của cô, cái máy này chậm đến mức khiến anh điên tiết – nhưngnói đi thì cũng phải nói lại, ai bảo anh luôn quên mang máy tính bênmình cơ chứ?

Ăn tối với chị gái xong, theo lẽ thường, Tử Quan vẫn xuống xe ở trước cổng trường. Cô đi vào siêu thị trước, sau đó đổi ba trạm xe bus mới có thể đến được nhà của Tiêu Trí Viễn. Từ lần trước đến giờ, Tử Quan chưaquay lại nhà anh lần nào, chủ yếu là vì nơi này cách trung tâm thành phố quá xa, cô thật sự rất xót khoản phí đi đường. Nhưng lúc chờ xe khônghiểu sao một chiếc túi nilon lại bị thủng, cà chua rơi tứ tung. Lúc thudọn xong cô mới phát hiện tim mình đang đập thình thịch rất nhanh, cảmthấy bất an khác thường.

Sau này khi nhớ tới, rất có khả năng đó là điềm báo…

Số phận có khi luôn sai lệch như thế

Phải thẳng thắn cương trực đối diện với hiện thực tàn khốc hay là lừa mình dối người mặc kệ sự giả dối…

Đó đúng là một đề bài khó giải.

Túi lớn túi bé xách từ trên xe xuống, bảo vệ trong khu nhà ở dành cho người giàu đáng lẽ phải nghiêm nghị thì lại mỉm cười với cô, chưa hỏihan gì đã mở cửa cho cô, cười nói: “Anh Tiêu mấy ngày nay chưa thấy về.”

Trong lòng Tang Tử Quan có chút khó hiểu, bảo vệ biết cô? Biết cô tới tìm ai? Nhưng cô không nghĩ về nó quá nhiều mà đi thẳng vào bên trongkhu nhà. Dãy mật khẩu đó cô đã thuộc, cửa mở ra rất nhanh, cô đi chântrần vào nhà bếp, rồi bỏ đồ đạc ra sắp xếp lại cho thuận tiện.

Dù theo như lời bảo vệ nói là mấy ngày nay Tiêu Trí Viễn không về nhà thì nhà anh vẫn sạch sẽ gọn gàng như thường. Có lẽ là do thói quen sống của anh cho nên trong phòng không có những đồ trang trí rườm rà, TangTử Quan nhớ tới lần đầu tiên cô bước vào đây, nơi cô ngủ chính là phòngngủ của anh, khiến anh phải nằm ngoài phòng khách, hai phòng khách vắngvẻ cô quạnh, vì không có ai ở cho nên ngay cả giường anh cũng không trải drap.

Nhưng mọi thứ bây giờ không giống với lần đó.

Lần này phòng khách đã được trang trí, ngay cả tường cũng đã quét lại một lớp sơn màu xanh da trời, phối với chiếc giường màu trắng theophong cách nhà vườn, so với thế giới chỉ với ba màu: xám, trắng, đen của những người đàn ông độc thân khác thì không gian này của anh thực sự ấm áp hơn nhiều.

Tang Tử Quan dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn quanh khắp phòng, viền mắt cũng nóng lên.

Màu xanh da trời… là màu cô thích nhất. Người ông nuôi trước đây củacô đã bố trí căn phòng của cô thành màu xanh da trời, ông nói căn phòngnày nếu được sơn như vậy sẽ biến thành một khoảng trời đất riêng biệtcủa cô, như vậy, cô gái nhỏ bé Tử Quan sẽ không bị bó buộc, thích gì,muốn làm gì, họ đều sẽ ủng hộ cô. Cô nhớ có một lần cô buột miệng kểchuyện này ra với anh, không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.

Tang Tử Quan cố gắng đè tâm trạng đang cuồn cuộn trong lòng mìnhxuống, trở lại phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cho đến khi mọithứ đã khá ổn thỏa nhìn đồng hồ, cô nghĩ anh đã xuống máy bay từ lâuliền cầm điện thoại lên bấm số.

Điện thoại đổ chuông thật lâu nhưng không có người nhận

Đến tận tiếng tút cuối cùng vẫn không có người nhận, Tang Tử Quan vừa bỏ máy xuống thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngoài cửa.

Tách tách tách.

Là tiếng đóng cửa bằng mật mã.

Tiêu Trí Viễn đã về ư? Cô bỗng cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng lại có một chút ý muốn đùa giỡn, bèn giơ tay tắt đèn phòng bếp đi, im lặngngồi xổm xuống cạnh bệ bếp. Nếu như anh đến phòng bếp uống nước… cô cúiđầu không nín được cười.

Tiếng động ngoài cửa không giống những âm thanh bình thường.

Trong bóng tối, Tang Tử Quan có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng hít thở gấp gáp của hai người.

Không ai bật đèn, cô kìm nén nỗi bất an trong lòng, lặng lẽ đứng lên, ra ngoài xem xét.

Hình ảnh hai người đang ôm ấp nhau, quấn chặt lấy nhau, bước chân lảo đảo, hình như họ đang muốn tiến thẳng vào phòng ngủ bên trái.

Tiêu Trí Viễn… Cho dù cô nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra tiếng hítthở đó là của Tiêu Trí Viễn, lúc này anh đang nồng nhiệt ôm hôn mộtngười phụ nữ xa lạ, nhanh chóng muốn vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng lại nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng động uỳnh uỳnh kịch liệt trên cánh cửa.

Tang Tử Quan chỉ cảm thấy sức lực khắp cơ thể như bị rút cạn, mềmnhũn đến mức chỉ muốn ngã xuống, khắp người là sự lạnh lẽo vô hạn. Côthậm chí còn ra sức dụi dụi mắt, muốn xác nhận đây có phải là một cơn ác mộng hay không? Là một tiếng hay nhiều hơn?… Cuối cùng Tử Quan cũng cóthể đứng lên, cảm thấy mình dù chỉ là một con ngốc nhưng cũng nên ra mặt hỏi cho rõ ràng. Vì vậy cô cố gắng đứng lên, kéo hai chân như nặng hàng nghìn hàng vạn cân đi từng bước nhỏ ra khỏi nhà bếp.

Đi được hai bước, màng nhĩ vốn dĩ đang ong ong của cô đột nhiên nghethấy một tiếng nổ lớn, trong giây phút đó, tất cả dũng khí khó lắm mớicó được và giận dữ đều biến mất hoàn toàn… bởi vì cô nghe thấy một tiếng gọi thân mật phát ra từ phòng ngủ “Tiêu tổng”, mà âm thanh đó lại quenthuộc như vậy.

Trong bóng tối, cô không rảnh để suy nghĩ sâu xa xem tại sao họ lại ở cùngnhau, cũng không biết bản thân có rơi vào cảnh “lệ rơi đầy mặt” không,cô chỉ biết lảo đảo lùi từng bước về phía sau nhưng lại bị chiếc túixách bị rơi của người phụ nữ kia làm vấp ngã. Đầu gối Tang Tử Quan đậpxuống sàn rất đau nhưng cô không hề kêu rên, bởi vì…chiếc túi xách nàylà túi xách thường dùng hàng ngày của chị gái cô.

Là chị gái cô, người ở bên Tiêu Trí Viễn lúc này chính là chị gái cô.

Nếu là người khác cô còn có dũng khí đi vào trong phòng ngủ kia làmrõ tất cả… Nhưng… Tang Tử Quan im lặng, rón rén nhẹ nhàng rời khỏi cănnhà đó.

Ba chữ “Tiêu Trí Viễn” cũng không còn liên quan gì đến cô nữa.

Sáng hôm sau, cô hoảng hốt đi làm thủ tục rời khỏi chức vụ đang thựctập tại Thượng Duy. Vì đã muộn nên trong thang máy không có ai, chỉ dừng lại ở tầng ba một hồi.

Có rất nhiều người bước vào, ai cũng cười cười nói nói, bầu không khí có vẻ vô cùng hài hòa và sôi nổi. Tiêu Trí Viễn chính là người tinhanh, nổi bật nhất trong số đó.

Đứng giữa rất nhiều người, ánh mắt anh rơi trên người cô và không hề rời đi.

Còn cô đứng trong góc, nhìn thẳng về phía trước, không mảy may đáp lại anh.

Tang Tử Quan làm xong thủ tục rời khỏi công ty, cô đi thẳng ra cửalớn của tòa nhà cao tầng. Chân chưa bước được ra ngoài thì đã bị mộtngười mạnh mẽ tóm lấy, vây cô trong một góc nhỏ chật hẹp, hai mắt sángrực, sắc bén, “Chúng ta nói chuyện đi!”

“Còn nói chuyện gì nữa?” Cô nhìn thẳng anh không hề sợ hãi, nói ra hai chữ như tự lăng trì trái tim mình, “Anh rể.”

Đôi đồng tử anh hơi co lại, nỗi bất an hôm qua đã được chứng minh – quả nhiên là cô có ở đó.

Ở phòng bếp chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, cuộc gọi đến máy di động của anh và ánh mắt ngạc nhiên của người bảo vệ khi trông thấy Hạ TửMạn…

Tia hoảng loạn chợt hiện lên rồi biến mất ngay trong mắt anh đều bịTang Tử Quan trông thấy hết, cô cười lạnh: “Tiêu Trí Viễn, hãy đối xửtốt với chị tôi.”

“Tử Quan…” Anh giơ tay chặn cô lại, “Anh và cô ấy không có gì hết, em hãy tin anh!”

“Một màn tôi thấy tối qua chẳng nhẽ chỉ là một vở kịch?” Tang Tử Quan không giận mà cười, khóe môi nhếch lên, “Mắt tôi không có màng đâu”

“Tôi không trách chị tôi, vì chuyện này từ đầu đến cuối tôi đều giấuchị ấy. Nhưng tôi hận anh, Tiêu Trí Viễn!” Cô dùng sức đẩy anh ra, ngaycả nơi sâu nhất trong mắt cũng chứa đầy căm hận, nói từng chữ thật rõràng, “Tốt nhất là anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Không biết vì sao, ánh mắt Tiêu Trí Viễn như bị tổn thương, chỉ biết bàng hoàng nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Em nói gì?”

Nhìn như người vô tội vậy… Tang Tử Quan nghĩ thế rồi cố gắng đẩy anh ra, xoay người đi luôn.

Còn nửa năm nữa là đến mùa tốt nghiệp, mọi thứ trong trường đại học đều có vẻ rất vội vã,

Sau khi rời khỏi Thượng Duy, Hạ Tử Mạn có tìm Tang Tử Quan mời em gái đi ăn cơm một lần, áy náy nói: “Vốn dĩ định cùng em đi Hải Nam đón nămmới, nhưng cha mẹ chị lại muốn chị ra nước ngoài ở cùng họ…”

Tang Tử Quan rất hiểu, mỉm cười độ lượng: “Không sao, sau này còn nhiều thời gian mà!”

Hạ Tử Mạn nhìn cô thật kỹ cuối cùng phát hiện ra vẻ bất an của emgái, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều. Chị lo lắng giơ tay đặt lên trán em,khẽ hỏi: “Sao vậy? Sức khỏe có vấn đề gì à? Hay là áp lực tìm việc lớnquá?”

Tang Tử Quan mỉm cười lắc đầu, cúi xuống ăn một miếng, miệng cô quả nhiên đắng ngắt.

Chị cô mặc một chiếc áo dạ lông lạc đà màu đen, bên trong là một bộváy liền thân, dáng ngồi tao nhã, ngũ quan sáng sủa như ánh nắng. TangTử Quan bỗng không thể khống chế được suy nghĩ của mình, xét về bằngcấp, hoàn cảnh gia đình, thậm chí là xuất thân, kỳ thực họ mới thực sựlà xứng đôi.

Nhưng, cô chỉ có thể đánh lừa được suy nghĩ của mình mà không thể lừa dối được trái tim mình… Lúc cô nghĩ vậy, không chỉ là trái tim mà còncả khoang ngực đều cảm thấy rất đau đớn, giống như bị cướp mất một thứgì đó ở tận sâu bên trong, và thứ bị cướp đi ấy, vĩnh viễn… không cònthuộc về mình nữa.

“Tử Quan? Em có nghe không vậy?”

“Dạ?”

“Chị nói lần ra nước ngoài này có lẽ thời gian hơi dài một chút, córất nhiều chuyện phải làm!” Hạ Tử Mạn dừng lại một lát, khóe mắt đuôimày đều là hân hoan, “Chị… sẽ dẫn anh ấy đi gặp cha mẹ, sau khi trở vềcó lẽ sẽ đính hôn!”

Tang Tử Quan dùng đũa chọc chọc cơm trong đĩa, giọng nói như của người mộng du: “Chị, rốt cuộc anh ấy là ai?”

Hạ Tử Mạn không nói mà chỉ cười dịu hiền: “Lần sau gặp mặt em sẽ biết!”

Chị cô đi rồi cô liền quay về phòng luôn, chỉ còn Phương Tự ở lạiphòng. Cô ấy đang nằm trên giường xem phim, nhìn thấy Tang Tử Quan làbắt đầu làm ồn: “Anh rể vừa đến tìm cậu đấy! Sao cậu không nghe máy?”

Tang Tử Quan cũng lười nói chuyện với bạn, lấp liếm: “Bọn tớ đã gặp nhau rồi!”

“Ồ, đúng là tiểu biệt thắng tân hôn nha, anh ấy phải ra nước ngoài bao lâu?”

Tang Tử Quan cúi đầu, cố gắng quên đi suy nghĩ làm trái tim cô như bị đâm một nhát thật sâu kia, “Anh ấy cũng nói với cậu là phải ra nướcngoài à?”

“Hihi, tớ bảo anh ấy về nhớ phải mời cơm. Anh ấy không nói với cậu ư?”

Tang Tử Quan không đáp, một tin nhắn thật dài được gửi đến di động của cô.

“Anh biết lúc này em không muốn gặp anh nhưng khi anh trở về, em hãynghe anh giải thích một lần được không? Giữa anh và chị em không có gìhết. Tang Tử Quan, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu mình em thôi.”

“Yêu”… Từ này thật chói tai, Tang Tử Quan đột nhiên cảm thấy khó chịu đến muốn khóc.

Cô cố gắng nén nỗi xúc động muốn ném điện thoại đi, kiên quyết ấn nút xóa, trực tiếp xóa tin nhắn đi.

Điện thoại tinh một tiếng, báo là đã xóa xong.

Nhìn chằm chằm màn hình trống rỗng, Tang Tử Quan chợt nghĩ, nếu như thứ có thể xóa đi kia là ký ức thì thật tốt biết mấy!

Từ đó về sau, cuộc sống của Tử Quan hoàn toàn khôi phục sự êm đềm như trước. Chị cô và Tiêu Trí Viễn không còn chủ động liên hệ với cô nữa,đúng lúc cô cho rằng bản thân đã thành công trong việc xóa đoạn ký ứckia đi thì cái tên đó rất không hợp thời xuất hiện ngay bên tai cô.

Đó là trong một giờ lên lớp của học kỳ mới, giờ thảo luận nhóm củacác em trai, em gái khóa dưới. Tang Tử Quan đã là năm cuối, thầy giáotrưởng khoa vô cùng coi trọng tính thực tế của các đề tài. Cô liếc nhìn, không ngờ đề tài lần này lại là: “Hãy trình bày và phân tích chiến lược mà Thượng Duy đã sử dụng để chống lại nguy cơ bị thu mua lần này.”Dường như cô đã khỏi thế giới ấy rất lâu, rất lâu rồi. Cho đến khi hoànhồn lại thì tất cả đều đã trở nên xa lạ biết bao!

Tang Tử Quan cầm những tài liệu mà các em khóa dưới sưu tập lên, xemtiếp mới biết trong ba tháng nay, Tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duyđã tận dụng được cơ hội hợp tác cùng một công ty đa quốc gia lập nênchiến lược kinh doanh mới, sau đó những đơn đặt hàng nườm nượp kéo đến,lượng giao dịch lớn đến kinh ngạc, và trong một thời gian rất ngắn đãchính thức trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm của tập đoàn côngnghiệp nặng Quang Khoa.

Suy cho cùng Tiêu Trí Viễn đã làm gì để có thể hồi sinh một công tyđang đứng trên bờ vực thẳm? Cụ thể, chi tiết thế nào thì cô không biếtnhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là, mượn thời cơ lần này cổphiếu của tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy lên rất cao. Những nhàchuyên môn đều cho rằng ý nghĩa của lần hợp tác này không nằm ở chỗ giátrị thể hiện ra ngoài mà là ở việc Tiêu Trí Viễn biết cách tranh thủthời gian khiến công ty mình phát triển, anh có thể mượn khoảng thờigian này tiến hành chỉnh đốn và cải cách công ty một cách dứt khoát, từđó có thể hoàn toàn thay đổi số phận của Thượng Duy.

Anh liên tiếp lên trang bìa trên một số tờ báo ở châu Âu xa xôi. Tang Tử Quan nhìn người đàn ông còn rất trẻ mà lại vô cùng chững chạc trênbìa báo trước mắt kia, có lẽ đó là ảo giác của cô… So với lúc trước, anh gầy hơn rất nhiều, còn trong ánh mắt chỉ tồn tại duy nhất sự tàn khốcvô cùng sắc bén.

“Chị ơi… Chị không sao chứ?”

Tang Tử Quan tỉnh lại sau cơn thất thần, phát hiện bản thân đã thấtthố khi nhìn chằm chằm hồi lâu trang bìa của tờ báo kia. Cô vội vàng trả lại cho cô em khóa dưới đó, mỉm cười nói: “Không sao!”

Đã là học kỳ cuối cùng, người thì ra nước ngoài du học, người thì cầm offer và bắt đầu đi làm, bầu không khí trong vườn trường bắt đầu cókhác biệt nho nhỏ. Khoảng thời gian trước Tang Tử Quan đi tìm việc vớitâm trạng không được ổn định cho lắm nhưng cuối cùng thì cô cũng đã tìmđược việc làm. Công ty không lớn, nhưng đãi ngộ cũng không tệ, có thểxin ở tại ký túc xá nhân viên, lại có cả cơ hội ra nước ngoài nâng caotrình độ, cô không hề do dự mà ký hợp đồng ngay.

Bắt đầu đi làm ở công ty mới đã là khoảng tháng năm.

Trời đã bắt đầu nóng, chiều muộn thỉnh thoảng còn có những cơn mưarào. Mưa to đến bất chợt khiến cả thành phố đều có vẻ khó khăn bất tiện, những người đi đường trở tay không kịp vội vàng trú mưa, Tang Tử Quanvô cùng may mắn, nhưng kết quả vẫn bị ướt sũng.

Mắt đã trông thấy ký túc xá chỉ còn cách hơn trăm mét, thế nhưngchiếc ô trong tay cô lại bị gãy. Tang Tử Quan không thể làm gì hơn đànhphải đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ, chỉnh lại mái tóc và bộquần áo đã ướt đẫm từ lâu.

Bỗng nhiên có một bóng người sải bước đi tới, trong mưa gió, anh takhoác lên người cô một chiếc áo vest rồi gần như là cưỡng ép kéo cô đếnvỉa hè.

Dù không thấy rõ mặt người đó và cũng chẳng cần suy đoán, cô biết… Tiêu Trí Viễn đã trở về.

Cửa xe mở ra, anh nhét cô vào ghế lái phụ rồi bản thân thì ngồi vàoghế lái, thành thạo khởi động xe. Quần áo trên người cô ướt hết lại bịgió thổi vào, cô lạnh đến run lên, Tang Tử Quan luống cuống cởi chiếc áo vest kia ra,làm mặt lạnh, đẩy cửa định xuống xe

Cửa xe đã bị khóa. Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến sự kháng cựcủa cô, nghiêng người sang đè lên người cô, giúp cô cài dây an toàn.

Có lẽ là vì rất lâu không gặp nên ánh mắt của Tiêu Trí Viễn vô cùngquyến luyến và dịu dàng, anh nói như đang an ủi một đứa trẻ: “Đừng làmloạn, Tử Quan, chúng ta nói chuyện một chút!”

Cô giận đến run người.

Nói chuyện?

Anh cứ như vậy ép buộc cô phải “nói chuyện”.

Cô điên cuồng kéo cửa xe ra, kiên cường đưa lưng về phía Tiêu Trí Viễn, không nói một lời.

Tiêu Trí Viễn thở dài một cái chạm rãi dừng xe sát lề đường, nói từng chữ thật rõ ràng :”Tử Quan, buổi tối hôm đó là anh say. Thế nhưng giữaanh và chị gái em, thật sự chưa có chuyện gì hết, em phải tin anh.”

Động tác của Tử Quan dừng lại nhưng không khống chế được mà cườinhạt, nếu như không tận mắt trông thấy, e rằng cô sẽ tin vào những lờithành khẩn ấy của anh mất. Đáng tiếc, cô không phải người mù, tin rằngmột nam một nữ ôm hôn nồng thắm như vậy mà lại “chưa có chuyện gì hết”.

“Tang Tử Quan, anh biết em không tin anh.” Tiêu Trí Viễn thăm dò thửđưa tay đặt lên bờ vai đang run lên của cô, giọng nói trầm khàn và hòahoãn: “Nếu như là Hạ Tử Mạn giải thích với em, em có tin không?”

Tang Tử Quan nghe thấy cái tên kia, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh lợi dụng điều đó mà cố gắng ôm lấy hai vai cô, bắt cô quay lạiđối diện mình, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói với vẻ thành khẩn và chắcchắn: “Chị em cũng về nước rồi. Gặp cô ấy, em sẽ hiểu rõ tất cả. TửQuan, tin anh!”

Ánh mắt của Tiêu Trí Viễn dịu dàng đặt lên cô gái mà anh cưng chiềunhất, họ đã xa nhau đã mấy tháng trời rồi. Ngày nào anh cũng nhớ cô, nhớ cô đến mức không thể kìm lòng nổi. Biết trong khoảng thời gian này côbị giày vò cực khổ biết bao nhưng anh chỉ có thể tự dặn bản thân phảikiên trì, đợi thời gian này qua đi, đợi đến khi có được kết quả anh sẽlập tức trở về tìm cô, dùng hết sức mình khiến cô quay lại.

Cuối cùng cũng nhẫn nại được đến ngày này.

Nhưng Tang Tử Quan trước mặt anh… tiều tụy hơn anh nghĩ. Vốn dĩ cô đã rất gầy hiện tại ngay cả những nét đáng yêu, trẻ con trên mặt cô cũngbiến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một đôi mắt, to tròn u tối, trong đóchất chứa nỗi hận và đấu tranh, càng khiến anh xót xa hơn.

Anh phát hiện ra sự do dự và mềm yếu lúc này của cô vì vậy từng chúttừng chút ôm cô vào lòng, nói nhỏ: “Anh nghĩ hai ngày nữa nhất định chịgái em sẽ đến tìm em. Đến lúc đó em có thể hỏi cô ấy tất cả mọi chuyện.”

Vòng ôm của anh ấm áp mà rộng rãi, hơi thở chậm rãi của anh rơi lênbờ vai Tử Quan, không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác an toàn.

Tang Tử Quan không nói gì, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, dính lên ngực áo sơmi của anh.

Thực ra… bản thân cô lưu luyến sự ấm áp của người đàn ông này biếtbao! Cô nghĩ ngợi, như vậy thì, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Nếunhư… nếu như những điều anh nói là sự thực thì sao? Nhỡ đâu giữa anh vàchị gái cô chưa từng xảy ra chuyện gì thì sao?

Tiêu Trí Viễn vỗ nhẹ lưng cô, thầm thì: “Tử Quan, sở dĩ anh muốn đểchị gái em đến giải thích với em, là vì…như vậy sẽ càng tôn trọng cô ấyhơn. Em có thể thông cảm không?”

Dưới đáy lòng, Tử Quan vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ một hồi mới mở miệng “Anh nói là chị em… có phải cũng…”

Cô không thể nào nói ra miệng từ kia, trong lòng vô cùng hoảng hốt,nếu như chị ấy cũng yêu Tiêu Trí Viễn thì sao? Cô phải làm sao đây?

Tiêu Trí Viễn hiển nhiên là đoán được suy nghĩ trong lòng cô anh chỉmím môi mỉm cười, chợt buông cô ra bắt cô rồi nhìn thẳng vào hai mắtmình, anh nói: “Phải đó, Tang Tử Quan, nếu như, anh nói là nếu như chịgái em cũng yêu anh thì sao?”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh đã thấy hối hận. Một vấn đề nhưvậy đối với Tang Tử Quan vừa bước vào đời, thậm chí còn có chút non nớtmà nói đúng là quá nặng nề. Một bên là người yêu, một bên là chị gáiruột, bất kể chọn lựa thế nào cô đều cảm thấy không dễ chịu.

Đúng là quan tâm quá mức mới có thể vội vã đến mức ngu xuẩn này… Tiêu Trí Viễn cười tự giễu rồi lại ôm cô vào lòng mình một lần nữa, dườngnhư đang thề thốt: “Tử Quan, em hãy tin anh, giữa anh và chị em thật sựkhông có gì hết.”

Mưa rào đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ còn những hạt mưa bay bay thỉnh thoảng rơi lên tấm kính thủy tinh mà thôi.

Tiêu Trí Viễn cũng biết lời cam đoan của mình không đủ để xóa đi tấtcả mọi nghi hoặc trong lòng Tử Quan, nhưng anh không vội, bèn lái xe đưa cô đến cổng ký túc xá nhân viên, “Thay quần áo rồi đi ngủ sớm mộtchút.”

Tang Tử Quan gật đầu, nhưng lúc xuống xe thì dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi một câu: “Tại sao anh biết em ở đây?”

Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Tiêu Trí Viễn ngây người, cứng họng, chật vật khác thường.

Tay Tử Quan vẫn đặt lên cửa xe như trước, bất giác run người lên,cười khổ rồi nhẹ giọng nói: “Giờ thì em đã hiểu tại sao công việc nàylại dễ kiếm đến vậy!”

Tiêu Trí Viễn nhìn bờ lưng dần khuất xa của cô, gầy yếu và mỏng manh.

Đó thực sự chính là cảm giác yêu thương ư? Anh hít một hơi thật sâu,dường như chỉ có làm vậy mới có thể xoa dịu cảm giác đau đớn dưới đáylòng. Xe khởi động rồi rời khỏi đó, anh bóp trán, nhưng trong lòng không kìm nổi mà nghĩ ngợi rốt cuộc thế nào mới là tình yêu?

Lo được lo mất, ý muốn chiếm hữu hay là không thể chống lại được?

Nếu đây là yêu thì anh thực sự đã lún vào quá sâu, quá sâu rồi…

Tang Tử Quan về phòng thay bộ quần áo ướt kia ra rồi cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng mình, ngồi lên sofa xem TV.

Từng hình ảnh vẫn nối đuôi nhau hiện ra, từng nhân vật hiện lên trước mắt nhưng cô lại không biết đến cùng là TV đang nói gì, đầu óc cô lộnxộn, chỉ nhiều lần nhớ tới câu nói kia của Tiêu Trí Viễn: “Gặp chị gáiem, em sẽ hiểu tất cả.”

Chị cô đã trở về thật ư? Chị ấy sẽ nói với cô điều gì đây? Tử Quanmím môi, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu. Những tiếng động phụt phụttừ nồi cơm điện phát ra cuối cùng cũng làm rời lực chú ý của cô, Tử Quan đi tới rút phích cắm ra, điện thoại liền reo lên.

Cái tên nhấp nháy kia là chị gái cô.

Cô hít sâu một hơi mới có đủ dũng khí bắt máy, gọi một tiếng “Chị”

Không ngờ đầu dây bên kia vô cùng ầm ĩ, có một giọng nam xa lạ vộivàng nói: “Tang Tử Quan phải không? Đây là xe cấp cứu của bệnh viện TânHoa. Chị gái cô bị tai nạn, lập tức phải đến bệnh viện cấp cứu, mời côlập tức đến làm thủ tục.”

Tang Tử Quan run lên hai giây rồi cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào bàn để đứng thẳng người: “Tôi… sẽ đến đó ngay. Chịgái tôi có sao không?”

“Cô ấy và cả cái thai trong bụng đều rất nguy hiểm.”

Điện thoại bị ngắt luôn.

Tang Tử Quan mặc áo rồi ra ngoài đường gọi xe, trái tim cô vẫn đậpcực nhanh, dường như chỉ cần chậm lại một giây cũng sẽ không chịu nổi mà nổ tung. Cô vào ghế hàng ghế sau trên xe taxi, giục tài xế hết lần nàyđến lần khác: “Xin hãy đi nhanh hơn!”

Có lẽ là thông cảm cho cô gái trẻ này nên tài xế cũng không nói gì,chỉ là lúc chờ tắc đường bèn bất đắc dĩ nói: “Cô à, ở đây chỉ cần đi bộ hai phút là tới bệnh viện, hay là cô xuống xe đi bộ vậy?”

Tang Tử Quan gật đầu, lúc tìm tiền trong túi áo tay cô vẫn khôngkhống chế được mà run lẩy bẩy. Trời âm u, từng vầng mây đen đè lên bầutrời, nặng nề đến mức không thể thở nổi, dường như bất cứ lúc nào cũngcó thể mưa xuống. Cô đứng trên dòng xe cộ, chạy xuyên qua lối đi dànhcho người đi bộ, vừa đến cửa phòng cấp cứu thì đã trông thấy Tiêu TríViễn đứng chờ ở cửa.

Y tá, bác sĩ khiêng bệnh nhân từ trên cáng xuống, trong đó có mộtngười không nhịn được đẩy đẩy Tử Quan: “Phiền tránh ra một chút, cấpcứu.”

“Cô ấy là chị gái tôi.” Tang Tử Quan hoảng hốt nói một câu như vậy, nhưng âm lượng quá nhỏ, không ai nghe thấy.

Nhưng người nằm trên cáng không còn nằm im nữa mà giật giật người, dường như cảm nhận được điều gì đó.

“Chị…” Tử Quan hô lớn, cô không dám ngăn cản việc cấp cứu nên chỉ cóthể kéo tay bác sĩ: “Tôi là em gái của bệnh nhân, chị gái tôi, chị ấythế nào rồi?”

“Chị gái cô mang thai tám tháng rồi, tình huống lúc này rất nguyhiểm, phải phẫu thuật ngay lập tức.” Bác sĩ kéo tay Tang Tử Quan, ngữđiệu đầy an ủi, “Cô kí tên làm thủ tục đi, chúng tôi sẽ cố gắng.”

Tang Tử Quan gật đầu lia lịa, nhắc nhở mình phải tỉnh táo hết lần này đến lần khác. Lúc cô định mở miệng hỏi thì người ta vẫn chưa kéo xe đẩy vào phòng phẫu thuật, y tá sốt ruột mà quay lại: “Tới đây, tới đây, cônày có lời muốn nói với cô.”

Tang Tử Quan lảo đảo chạy lên phía trước, cô thấy người chị đang thởbằng bình hô hấp của mình mặt mày tái nhợt, trên người chị, trên giườngchị nằm chỗ nào cũng là những khoảng máu loang ra thật lớn. Cô nắm taychị cố gắng kìm nén nước mắt, “Em ở đây, chị ơi, em ở đây!”

Hạ Tử Mạn không nói được, chỉ có thể mở miệng để hiện lên khẩu hình,rất chậm, rất lâu mới nói được: “Giúp chị… chăm sóc… em bé!”

Chị tìm kiếm bàn tay cô, sau đó nắm thật chặt, dường như dùng hết sức lực cơ thể vào việc đó, cặp mắt đen láy kia nhìn Tang Tử Quan như đangcầu khẩn, tựa như đây là tâm nguyện duy nhất còn lại trên thế gian nàycủa chị.

Tang Tử Quan gật đầu liên tục: “Vâng! Chị, em sẽ làm! Chị, chị cũng sẽ không sao hết!”

Hạ Tử Mạn mỉm cười, không biết vì sao nụ cười này trong mắt Tử Quanlại trần ngập thù hận nhưng lại buồn thương, đẹp đẽ và kiên quyết khácthường. Chị buông lỏng bàn tay em gái ra rồi cố gắng nói một câu cuốicùng: “Con… tìm Tiêu Trí Viễn!”

Cả một buổi tối, Tang Tử Quan đều ngơ ngác ngoài ngoài phòng phẫu thuật.

Nếu như cuộc đời là một dòng sông, có lúc chảy xiết, có lúc êm đềmthì giờ khắc này, Tang Tử Quan đã hiểu rõ, đêm nay chính là thời điểmsóng dữ đang cuộn trào, từng đợt, từng đợt, vỗ vào lòng can đảm của côkhiến nó vỡ tan tành, đau đến không thể kháng cự nổi.

Trong vô thức cô đi đến bên cửa sổ, nhìn sấm chớp chợt lóe lên trênbầu trời, tiếng sấm như gõ trống, gõ đến mức muốn bầu trời rách tan. Côkhông kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh chị cô cả người đầy máu… Giao thoa, dây dưa, rồi đến cuối cùng đã không thể phân biệt rõ cái gì là hiệnthực, cái gì là ảo giác nữa…

Hồi lâu sau, tiếng sấm, tiếng mưa rơi dần dần lặng lẽ biến mất, nhìnđồng hồ đã là năm giờ sáng, bác sĩ xuất hiện với vẻ mệt mỏi, tháo khẩutrang xuống, thở dài: “Là con gái, vì sinh non nên bây giờ vẫn phải ởtrong lồng ấp, phải quan sát thêm hai ngày nữa. Thế nhưng, chị gái cô…”

Tang Tử Quan ngẩng đầu, nhìn bác sĩ với vẻ trông đợi: “Chị tôi… chị ấy không sao phải không?”

Bác sĩ nhìn cô gái ăn mặc như một cô sinh viên này, vì suy nghĩ, vìlo lắng mà ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật từ đầu đến cuối, sắc mặt côgần như đã chuyển thành xanh trắng. Nhưng ông lực bất tòng tâm, chỉ cóthể vỗ nhẹ hai vai cô: “Hãy nén bi thương.”

Tang Tử Quan ngồi phịch xuống ghế, tiếng va chạm giữa xương sống côvà cái tựa ghế bằng nhựa vô cùng rõ ràng. Cô ôm mặt dường như đang trởvề tuổi thơ, cô lặng lẽ trốn sau cửa nhìn chị cô rời đi.

Họ thay cho chị gái cô một chiếc váy màu hồng phấn thật đẹp, nhiềutầng rất mềm mại và bay bổng giống hệt như một cô công chúa nhỏ. Ngườiphụ nữ xinh đẹp đó ôm chị gái cô, yêu chiều thơm lên má chị một cái. Sau đó họ lên xe đi mất… Chỉ còn lại một mình cô vẫn đứng như trời trồngsau cánh cửa, nhìn mãi, nhìn mãi, đến tận khi trời tối mịt, không thểnhìn thấy thứ gì nữa mới thôi.

Bây giờ, chị gái cô lại đi.

Thật là nhanh chóng.

Cô sẽ không còn được gặp lại chị nữa.

Khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại từ dòng hồi ức, Tang Tử Quan suy nghĩ không biết tiếp theo cô phải làm thế nào đây!

Đi gặp mặt chị gái lần cuối, còn phải đến cho cảnh sát giao thông lấy lời khai, đi thăm em bé, bản thân cô… còn phải giải quyết hậu sự chochị nữa!

“Tang Tử Quan, đây là túi xách của chị gái cô.” Có người khiến côtỉnh lại từ một trạng thái gần như là bóng đè, “Tai nạn giao thông nàychúng tôi vẫn còn phải điều tra tiếp, mấy ngày nay có thể sẽ phải liênlạc với cô bất cứ lúc nào.”

Tang Tử Quan nhận lấy, mở ra, bên trong có một túi hồ sơ,

Là giấy khám thai của tất cả các tháng từ đầu năm đến giờ, đều là tiếng nước ngoài, chắc là được làm tại nước ngoài.

Tang Tử Quan tiện tay giở giở vài tờ, trong đó, chữ kí trong phần xác nhận của người cùng đi kiểm tra, của cha đứa trẻ là nét chữ cô vô cùngquen thuộc

Đó là chữ kí của Tiêu Trí Viễn.

Tiêu Trí Viễn…

A, người đàn ông này luôn miệng thề thốt, cam đoan với cô, anh làm sao, làm sao có thể lừa gạt cô như thế?

Tang Tử Quan tuyệt vọng đến muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén dòngnước mắt sắp chảy ra… Tang Tử Quan, vốn dĩ mày không nên còn một chút hy vọng nào với người đàn ông này nữa. Cô hết lần này đến lần khác nhắcnhở bản thân như vậy, dường như cô muốn giấu những lời này vào nơi yếumềm nhất trong lòng mình. Cô nhét những thứ giấy tờ lộn xộn ấy vào trong túi, nhưng lại phát hiện điện thoại của chị gái cô lóe sáng, dường nhưlà có một tin nhắn được gửi đến từ lâu nhưng chưa ai đọc.

Cô vẫn mở tin nhắn ra.

Trên màn hình là những con chữ của tin nhắn ấy

Cô xem xong, cả người run lẩy bẩy.

“Em đã đi tìm Tử Quan giải thích chưa? Chuyện chúng ta đã thỏa thuậnanh chưa nói với cô ấy, nếu là vì muốn tốt cho cô ấy, anh muốn em có thể nghĩ ra một lý do khác hoàn hảo hơn.”

“Anh mong em có thể giải quyết nhanh chóng. Thời gian của anh có hạn. Chuyện giữa hai chúng ta, Tử Quan không cần phải biết.”

Còn tin nhắn trả lời cuối cùng của chị gái cô là: “Em đã đi tìm nó.”

Máu trong người cô lúc này đông cứng lại, từng ngón tay cô cứng đờnhư một thanh sắt. Hô hấp của Tang Tử Quan lúc nhanh lúc chậm, dường như trong miệng cô là thứ gì đó đắng chát.

Thì ra đây là mùi vị của tình yêu!

Tình yêu của Tiêu Trí Viễn, tình yêu thật sự, tình yêu kinh khủng.

Cô nên thụ sủng nhược kinh thế nào đây?

“Tử Quan!”

Giọng nói phía sau thật là quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy nó thậtbuồn nôn, Tang Tử Quan nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, chỉ có làmvậy cô mới có thể khống chế bản thân không xông lên liều mạng sống chếtvới anh.

“Chuyện của Tử Mạn anh vừa mới biết, em… đừng quá đau buồn.” Có lẽnhìn ra sự quái dị trên mặt cô, Tiêu Trí Viễn dừng bước: “Tử Quan, em…”

Tang Tử Quan ném chiếc túi xách đang cầm trong tay về phía anh, giấytờ, điện thoại di động, tiền, chìa khóa… rào rào rơi ra. Cô khàn giọnghét lên với anh: “Chị ấy đã mang thai con của anh, thế mà anh còn ép chị ấy đến nói dối tôi ư?”

Có lẽ bị những lời này của cô dọa nên sắc mặt Tiêu Trí Viễn bỗng chốc trắng bệch, trong mắt là sự hoảng hốt và khó tin.

“Cô ấy nói là… là con của anh ư?” Anh hỏi lại.

“Anh có phải là con người không?!” Tang Tử Quan lùi về sau từng bước, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Tiêu Trí Viễn, anh có phải là con ngườikhông?”

“Không sao hết.” Sau khi họ đối mặt nhau khá lâu, Tang Tử Quan chợtcười phá lên, “Không sao hết. Bây giờ đứa bé là của tôi, con của chị tôi sẽ nuôi lớn. Tiêu Trí Viễn, tôi thề cả đời này của tôi, chúng tôi sẽkhông có một chút quan hệ nào với anh hết.”

Cô chậm rãi ngồi xuống, thu dọn hết những di vật của chị cô trên mặtđất. Thực ra, đồ đạc không tính là nhiều nhưng đủ để cô tốn mất hơn mười phút, có thể là vì tâm trí hoảng loạn, nên có vài thứ nhặt mãi mà không được.

Tiêu Trí Viễn vẫn nhìn cô như thế, ánh mắt có vẻ hoảng loạn, rõ rànganh nhìn cô thế nhưng lại như nhìn ra bầu trời, mãi đến khi cô đứng lênđi mất anh mới sải bước tới, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, nói rất nhỏ:“Tử Quan.”

Tang Tử Quan xoay người, đối mặt với người đàn ông cô đã từng yêu.

“Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là tôi nhất định sẽquay về bên cạnh anh, bởi vì chị gái tôi rất nhanh sẽ tìm được tôi, giải thích với tôi rằng giữa anh và chị ấy chỉ là hiểu lầm, chị ấy mang thai đứa con của người khác… Tin nhắn cuối cùng chị ấy gửi cho anh chính làđể anh yên tâm. Thế nhưng, Tiêu Trí Viễn, chỉ là thiếu một chút đó nênchị ấy mới xảy ra tai nạn xe.” Tang Tử Quan sụt sịt mũi: “Anh có đắc ýkhông? Anh có vui vẻ không? Anh nghĩ… anh đối xử với chị tôi như vậychính là anh yêu tôi à?”

Cô dùng từng ngón tay, từng ngón tay tách bàn tay của anh ra, nụ cười trên môi đã vỡ vụn đến không còn hình dạng: “Tiêu Trí Viễn, anh đánhgiá tôi quá cao rồi. Tôi không gánh vác được tình yêu ấy của anh.”

Cuối cùng anh không giải thích gì thêm nữa, cuối cùng anh vẫn khôngthể giữ cô lại, mắt mở to nhìn Tang Tử Quan rời đi khỏi tầm mắt mình,nhưng anh lại không thể làm gì được.

31.5

Y tá dẫn Tang Tử Quan đến xem em bé, nhưng thang máy chậm chạp chưa lên đến nơi.

“Hay là chúng ta đi cầu thang bộ?” Huyệt thái dương của Tang Tử Quanđột nhiên giật giật, cô chỉ cảm thấy bản thân sắp không chờ nổi nữa.

“Cô không sao chứ?” Y tá nhìn sắc mặt Tang Tử Quan, “Tình hình của em bé hiện nay khá tốt, cô đừng lo lắng quá.”

Tang Tử Quan mỉm cười đầy miễn cưỡng, leo được lên đến bậc thang cuối cùng, bước chân cô bỗng nhiên hẫng một bậc, cô phải dừng lại vịn vàocầu thang.

“Cô có phải bị tụt huyết áp không?” Y tá đỡ lấy Tang Tử Quan, “Có muốn ngồi xuống không?”

Giọng nói của cô y tá lúc xa lúc gần, Tang Tử Quan nghiêng đầu nhìncô ta một cái dường như là muốn xác nhận âm thanh phát ra từ đâu nhưngcuối lại đứng không vững, một cơn choáng váng kéo đến, trước mắt cô lạimột màu đen nặng nè, u tối.

Khi Tang Tử Quan tỉnh lại, trong phòng bệnh không phải chỉ có mình cô.

Bác sĩ vẫn đứng bên giường ghi chép, dường như đã biết những chuyệncô vừa trải qua nên cũng đôi chút thông cảm: “Cô gái, cô bị tụt huyếtáp, bị cảm nên hơi sốt, không sao đâu.” Ông cúi người vỗ vai cô :”Trướchết phải tĩnh dưỡng thật tốt những chuyện khác bạn trai cô đã lo liệuhết rồi, phải kiên cường lên.”

Không biết danh từ kia đã tác động đến Tang Tử Quan như thế nào, cô đột nhiên gào lên: “Tôi không có bạn trai.”

Bác sĩ giật mình, sợ làm kích động đến tâm trạng cô nên nói luôn: “Được rồi, được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Em bé khi nào mới có thể xuất viện?” Tang Tử Quan hỏi luôn: “Bác sĩ, chờ xử lý xong chuyện của chị tôi, tôi muốn nhanh chóng đưa nó đi.”

“Vài ngày nữa thôi.” Ngữ khí bác sĩ mơ hồ, “Cô biết đấy, chị cô sinh non nên phải theo dõi thêm.”

Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Tang Tử Quan ép bản thân phải nhắm mắt lại, nằm một hồi, thấy bảnthân đã có một chút sức lực bèn ngồi dậy. Đi bước nào cũng như đang bước trên mây, cô chậm rãi đi đến cửa phòng bệnh, đẩy mạnh cửa ra.

Trên hành lang chỉ có một bóng dáng cao gầy nhưng cô liêu, đứng rất im lặng không tiến lên và cũng không bỏ đi.

Nhưng cô không nhìn người đó, đi thẳng đến phòng y tá.

Rõ ràng là chỉ có hai ba tiếng không gặp vạy mà anh tiều tụy đi rất nhiều, giọng nói khàn đặc, “Tang Tử Quan.”

Cô xua xua tay, ý bảo chẳng có gì để nói.

Anh sải chân bước đến, hung dữ chặn cô ở cửa.

Mùi thuốc lá nồng nặc… Người này dường như không còn là Tiêu Trí Viễn trong ấn tượng của cô nữa. Tang Tử Quan cũng không lùi bước, chỉ hơinghiêng mặt vuốt tóc, phun ra một chút, “Cút đi.”

Anh không buông cô ra, cầm tay kéo cô trở lại phòng bệnh, “Em không được đi đâu hết.”

Cô muốn tránh khỏi anh nhưng bàn tay anh có lực mà kiên định, không chịu buông tha cô.

Tang Tử Quan không thoát ra được, viền mắt đã đỏ lên, ánh mắt quậtcường mà phẫn nộ, giống như một con thú nhỏ bất cứ giá nào cũng có thểliều mạng, căm hận như muốn xông lên cắn xé.

“Tang Tử Quan, em không muốn nhìn em bé sao?”

Chỉ một câu nói đơn giản của Tiêu Trí Viễn cũng có thể khiến Tang TửQuan trở nên bình tĩnh hơn. Anh dựa vào đó ôm cô đặt lên giường, cúingười nói: “Em hãy cứ nằm im ở đây anh bảo bác sĩ mang đứa bé đến choem.” Anh dừng một chút, ánh mắt thâm sâu khó lường, “nếu em dám đi, anhdám đảm bảo cả đời này em sẽ không thấy được con bé.”

Y tá thực sự bế em bé tới.

Đây là lần đầu tiên Tang Tử Quan nhìn thấy cháu ngoại may mắn đượcsống sót của mình. Con bé vẫn nằm trong lồng giữ ấm, im lặng cuộn trònngười, da thịt màu hồng phấn, da mặt hơi nhăn nheo, nhỏ đến không thểnhỏ hơn, cô cúi đầu xuống nhìn thật lâu, thật lâu, lâu đến mức trái timvốn luôn lo lắng giận dữ của mình cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, mềmmại hơn.

Cô nhìn y tá đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể sờ nó không?”

Y tá mỉm cười: “Nhẹ tay thôi, đừng đánh thức nó.”

Tang Tử Quan liền cẩn thận đưa tay ra, chạm lên gương mặt bé gái.

“Hừ… đừng chạm lên mặt con bé, nó sẽ chảy dãi đó.” Y tá ngăn cô nàngkhông hề có kinh nghiệm này lại, Tang Tử Quan vội vàng chuyển tay đi, sờ lên cánh tay rất mềm mại của cháu gái.

Dường như bé gái đã bị đánh thức, giật mình rồi động đậy cánh tay,động tác đó đã nhẹ nhàng đánh thức sâu thẳm trái tim Tử Quan, khoảnhkhắc ấy dường như tất cả mọi u uất trong lòng cô đều đã tan biến.

Từ hôm nay trở đi, cô chính là chỗ dựa duy nhất của tiểu sinh mệnhnày! Tang Tử Quan nhìn đứa trẻ ở xa xa nhưng vô cùng đang yêu kia khôngchớp mắt, trong lúc ấy, tất cả tuyệt vọng và bi thương đã qua đều biếnmất dạng.

Tang Tử Quan, mày còn có cô bé này, mày phải kiên cường lên.

Cuối cùng cô nhẹ nhàng thu tay về, lưu luyến đứng thẳng dậy, nói với y tá: “Cảm ơn cô.”

Y tá bế em bé rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Tiêu TríViễn nhìn sắc mặt dần hòa hoãn của cô liền thở phào nhẹ nhõm, có lẽ làvì muốn để cô yên tĩnh nghỉ ngơi nên anh không nói gì nữa mà xoay ngườiđịnh đi.

“Chờ chút.” Tang Tử Quan gọi anh lại, “Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đi.”

Anh ngồi lên sofa, mười ngón tay đặt lên đầu gối, yên lặng nhìn cô.

“Tiêu Trí Viễn, ngay từ đầu anh đã không muốn đứa con này, phảikhông?” Tang Tử Quan cố gắng bắt mình phải bình tĩnh và hòa hoãn: “Tôisẽ nuôi nó, coi nó như chính con gái mình.”

“Giữa anh và chị gái tôi có chuyện gì, tôi không còn muốn biết nữa.”Tang Tử Quan vô thức giắt lọn tóc rơi xuống mặt vào mang tai, “Cònchuyện giữa hai chúng ta, cả đời này tôi cũng không muốn nhắc lại. Cứnhư vậy đi, sau này… chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

Anh mỉm cười mà không nói gì, nụ cười mím môi thật nhạt, ánh sáng rực rỡ như sao đêm ở một nơi sâu trong đáy mắt đã tắt ngúm.

“Tang Tử Quan, em là một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, emnghĩ em có bản lĩnh gì để nuôi sống một đứa trẻ?” Anh lạnh lùng nói, “Em mang nó đến ở ký túc xá cho nhân viên ư? Một tháng tiền lương thực tậpcủa em là bao nhiêu nào?”

Anh nói không hề dễ nghe, Tang Tử Quan cắn môi, nhất thời không đáp trả được.

Dường như trông thấy vẻ mặt ấy của cô, ngữ khí Tiêu Trí Viễn dịu dàng hơn một chút, “Tử Quan, rất nhiều chuyện không phải em hứng lên nhấtthời là có thể giải quyết được.”

“Tiêu Trí Viễn, tôi không có cha mẹ từ nhỏ đến lớn cũng vẫn sốngđược, bây giờ con bé có tôi, sao mà tôi không nuôi nổi nó chứ?” Tang TửQuan lại ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt là sự quật cường rất lớn, giọng nói cũng cao vút: “Nếu tôi đã quyết định nuôi nó, sao anh có thể nóitôi hứng lên nhất thời được?”

“Vậy em nói cho anh biết, con gái của Tiêu Trí Viễn anh, em dựa vàođâu mà mang nó đi? Để nó theo em sống cực khổ?” Anh vẻ mặt vô cảm, từnglời phun ra từ đôi môi mỏng kia đều như một lưỡi dao sắc nhọn, “Em dựavào đâu, Tang Tử Quan?”

“Đứa bé là của tôi!” Tang Tử Quan phẫn nộ ngay cả câu cú cũng không hoàn chỉnh : ”Tiêu Trí Viễn, anh không có tư cách!”

Anh vẻ mặt không đổi nhìn cô, khàn giọng: “Tang Tử Quan, chúng ta cóthể cả đời này không gặp nhau, anh thề sẽ không đi tìm em, chỉ có điềuem vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến có thể gặp lại con bé!”

Tay Tử Quan nắm thành đấm rồi lại thả lỏng, lườm anh thật sắc, viền mắt đã đỏ ửng nhưng không thể thốt ra một câu.

“Em định hỏi vì sao phải không?” Tiêu Trí Viễn lùi vào ghế sofa, vẻmặt lãnh đạm :”Nếu đó là con gái anh, tất nhiên sẽ mang họ Tiêu, sau này anh kết hôn nó sẽ có mẹ thật sự, em cũng chẳng cần suy nghĩ gì, Tang Tử Quan.”

Anh nói không nhanh nhưng lại vô cùng chăm chú nắm bắt từng chút biến hóa trong tâm tình cô, sự kiên cường ban đầu giờ đã không còn nữa, anhbiết… cô suy cho cùng cũng vẫn chỉ là một cô gái mới vào đời mà thôi. Cô không có năng lực xử lý những chuyện rắc rối như vậy, sự quyết đoáncũng vô cùng yếu ớt.

Dù là rất yêu cô, anh cũng chỉ có thể ép buộc cô từng bước một như vậy.

Nếu anh không cẩn thận bước từng bước một, anh biết, anh sẽ mất cô mãi mãi.

“Đứa bé là của tôi, Tiêu Trí Viễn, anh đừng ép tôi nữa.” Tang Tử Quan thì thào, “là chị tôi giao lại cho tôi.”

Anh đứng lên từ trên cao nhìn xuống, “Tang Tử Quan, tôi nói lần cuối, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Hậu sự của chị em tôi sẽ lo liệu thật tốt, còn em, hãy mau chóng quên đứa bé này đi.”

Anh xoay người định rời đi

Nhưng mới chỉ bước được một bước đã bị Tang Tử Quan níu lấy vạt áo: “Tiêu Trí Viễn! Con bé là chị tôi giao cho tôi!”

Anh dừng bước, hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: “Cô muốn nuôi nó ư?”

Tang Tử Quan ngẩng đầu, cơ thể run lên, đờ đẫn gật một cái.

“Tôi bày cách này cho cô.” Tiêu Trí Viễn cúi đầu thở dài, cố gắng kiềm chế ý muốn xoa lên gương mặt cô.

MắtTử Quan sáng ngời, cô trông thấy anh muốn gỡ tay cô ra, rõ ràng là muốn bỏ đi nhưng cô vẫn cố gắng mặc kệ.

Anh không thấy được nỗi niềm ấy của cô, trong giây phút đó, anh hạquyết tâm, giơ tay ra nâng cằm cô lên, khẽ chạm trán mình vào trán cô.

“Lấy anh, cùng anh nuôi lớn đứa trẻ đó.”

Im lặng thật lâu, cô nhìn anh, ánh mắt không tiếng động mà trở nên lạnh lẽo, thì thào “Tôi vẫn không tin… Vì sao?”

Là vì anh quá yêu cô sao?

A… Đến ngày hôm nay, cô sớm đã không còn tin vào từ “yêu” ấy nữa…

“Em đang đợi một lời giải thích ổn thỏa sao?” Tiêu Trí Viễn cố gắngnâng cằm cô lên, dần dần mặt anh không còn cảm xúc nào nữa, “Hội đồngquản trị của Thượng Duy sắp tuyên cha anh trở thành tổng giám đốc điềuhành chính thức của Thượng Duy… Anh cần gia tăng niềm tin của cha , anhcó gia đình cũng có nghĩa là đã hiểu những trách nhiệm mà bản thân cầngánh vác. Có em và đứa con này, anh sẽ không cần lo lắng đến chuyện ấynữa.”

“Điều này em có tin không?”

Cô cần tìm một lý do để thuyết phục bản thân tin rằng giữa cô và anhchỉ là giao dịch mà thôi, cho nên Tang Tử Quan không suy nghĩ nhiều màgật đầu luôn.

Hai trái tim cùng rơi xuống đáy vực, chẳng hề có sự vui sướng hay ngọt ngào nào hết.

Trong một ngày xảy ra biết bao nhiêu chuyện, dường như tất cả chỉ làmột vết thương không bao giờ khép miệng, họ đã cùng nhau đồng tâm hiệplực dùng hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác để băng bó lại, bêntrong thì thối rữa mục ruỗng thế nhưng bên ngoài lại như không hề xảy ra chuyện gì.

Bên cạnh truyền đến tiếng khóc gián đoạn của trẻ con, bỗng trong lúcấy, Tử Quan và Tiêu Trí Viễn không hẹn mà cùng ý thức được, những dựtính của bản thân họ với cuộc sống này đã thực sự bị phá vỡ hoàn toàn.

Từ một cô sinh viên mới ra trường biến thành bà mẹ trẻ, điều đó khiến Tang Tử Quan trở tay không kịp.

Cô xin nghỉ việc, ra khỏi ký túc xá nhân viên, bước vào căn nhà mà Tiêu Trí Viễn đã chuẩn bị tốt cho mình.

Căn nhà đó có hai phòng thông nhau, tầm nhìn trống vắng, mỗi thứ đồđạc trong nhà đều vô cùng phù hợp với cuộc sống của đôi vợ chồng mớicưới, Tiêu Trí Viễn mời một cô y tá chuyên nghiệp để chăm sóc đứa bé,còn bản thân anh từ chối tất cả các buổi xã giao, hàng ngày đều về nhàđúng giờ, cùng Tang Tử Quan chăm sóc con gái.

Có thể là vì sinh non nên sức khỏe em bé không được tốt lắm, luôn bịbệnh, ăn không nhiều, ngủ không ngon thường tỉnh dậy lúc nửa đêm rồikhóc nháo.. Tang Tử Quan dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, đối diện với đứa bé sơ sinh mềm mại đến mức ngay cả khớp xương cũng yếu ớt kia dù đã vô cùng nỗ lực học tập cách chăm sóc trẻ con nhưng cuối cùng bản thancô vẫn phải chịu một áp lực khá lớn, vài lần còn vào nhà WC lén lút khóc trộm.

Lần đó Tiêu Trí Viễn làm việc đến nửa đêm vẫn chưa đi ngủ, đi quaphòng ngủ xem con gái nhưng lại phát hiện Tang Tử Quan không có ở đó.Đèn đầu giường vẫn bật, chăn đệm lộn xộn, chứng tỏ cô mới rời khỏi chưabao lâu.

Tiêu Trí Viễn ra phòng khách chợt nhìn thấy nhà vệ sinh bật đèn, còn loáng thoáng có tiếng khóc nức nở nữa.

Anh do dự một lát rồi tiến tới gõ cửa.

Tang Tử Quan rất nhanh đi ra ngoài, thần thái trấn tĩnh, chỉ có viềnmắt hơi đỏ đã ít nhiều bộc lộ tâm trạng cô, cô chỉ nhìn anh một cái rồilách người muốn đi.

“Sắp đến một trăm ngày rồi, anh muốn mang con về nói chuyện với cha .”

Tiêu Trí Viễn đứng trong chỗ tối, cửa sổ dẫn ra cảnh đêm tràn đầy sắc màu bên ngoài khiến khuôn mặt cũng sáng lên vài phần.

Tối tăm và khó nắm bắt. Anh hôm nay đứng đối diện với Tử Quan, khôngcòn cách biểu lộ như trước kia nữa, anh bây giờ chỉ còn là một ngườisống nội tâm, âm trầm và khó hiểu.

“Chuyện đi đăng kí cũng kéo dài đến tận bây giờ rồi, em chừng nào thì mới chuẩn bị xong?”

Tang Tử Quan dường như hoàn toàn tỉnh táo, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi,mỉm cười áy náy: “Đúng vậy, còn việc đi đăng kí nữa nhỉ… Con bé ốm suốt, tôi cũng quên mất.”

“Vậy ngày mai nhé.” Tiêu Trí Viễn hờ hững nói rồi đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô, “Ngủ sớm một chút đi, con bé không saođâu.”

Tang Tử Quan “ừm” một tiếng, chậm rãi kéo chân đi vào phòng ngủ.

Bảo bối hiếm khi ngủ ngon như vậy, nước bọt chảy dài xuống cổ áo,dính lên cả ngực. Tang Tử Quan ngắm nhìn một hồi rồi đi về phòng ngủnhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cần nói thêm rằng từ lúc bảo bối bị ốm đã sáu ngày nay cô không được ngủ ngon, đêm nay con bé đã ổn hơnnhiều nên Tiêu Trí Viễn lại nhắc đến chuyện kia, khiến cô càng thêmphiền lòng.

Cô lấy một viên thuốc ngủ từ tủ đầu giường, nuốt xuống rồi uống nước, lòng đầy tâm sự nằm xuống giường.

Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, vì sao… suy nghĩ lại khônghề có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi? Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trướcmắt, Tang Tử Quan buồn phiền ngồi dậy, lại bóc thêm một viên thuốc nữa,uống vào.

Đi đăng kí… Thật sự phải cùng người đó đi đăng kí.

Cô đã trì hoãn được ba tháng trời, lần này phải giải quyết thế nào đây?

Tang Tử Quan bật di động nhìn giờ trời đã sắp sáng rồi… Chết tiệt, vì sao vẫn không ngủ được? Lát nữa nên cho bé con bên kia ăn gì đây? Cònphải gọi bác sĩ đến thăm bệnh nữa… Cô phải ngủ một giấc thật ngon mới có sức lực chăm sóc con bé.

Tang Tử Quan lại ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong tủ ra, dốc thêm vài viên nữa, uống tất cả vào bụng.

Như vậy là ngủ được rồi chứ? Cô nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại…