Như Ý cũng muốn được xuất hiện cùng Hoằng Lịch trong tranh.
Nếu thật sự có thể may mắn cùng chung một tranh, vậy khi người đời sau chiêm ngưỡng, nhất định sẽ nghĩ rằng bọn họ là đôi phu thê ân ái.
Nhưng Như Ý chỉ là Nhàn Phi, không có tư cách này.
“Lang đại nhân, ở Tây Dương, hai vợ chồng có được vẽ chung tranh không?”
Lang Thế Ninh thầm kêu khổ trong lòng. Nhàn Phi không chịu đi, chờ đến khi Hoàng Thượng tới, phạt ông tội dám nói chuyện riêng với cung phi thì phải làm sao?
“Có ạ”, Lang Thế Ninh toát mồ hôi ướt đẫm áo, “Nhưng ở Tây Dương, đây là chuyện hết sức bình thường, vì chỗ chúng tôi một người chồng chỉ có một thê tử”.
Như Ý kinh ngạc hỏi: “Một trượng phu chỉ có một thê tử?”
Lang Thế Ninh dùng tay xoa mồ hôi trên trán: “Đúng vậy…….. ở Tây Dương, việc cưới nhiều thê tử là phạm pháp”.
Như Ý còn muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy giọng nói trong thanh từ bên ngoài Như Ý Quán truyền tới: “Lang đại nhân, ngươi vẽ đến đâu rồi?”
Như Ý vui sướng xoay người lại, thấy ngay chính là “thiếu niên lang” của nàng đang bước vào Như Ý Quán.
Hoằng – thiếu niên lang – Lịch cau mày nhìn Như Ý: “Nhàn Phi? Sao nàng lại ở đây?”
Như Ý chậm rãi đáp: “Hoàng Thượng, thần thiếp chỉ tò mò…….”
Như Ý chưa nói xong đã bị Hoằng Lịch ngắt lời: “Tò mò cái gì? Mấy ngày nữa sẽ có người vẽ tranh cho nàng, hiện tại nàng tự tiện xông vào Như Ý Quán, Lang đại nhân còn ở đây, quá không quy củ”.
Ý Hoằng Lịch là mấy ngày nữa Lang Thế Ninh sẽ lần lượt vẽ tới các phi tần. Nhưng Như Ý lại lý giải câu nói của Hoằng Lịch thành nàng sẽ giống như Hoàng Hậu, được vẽ trong tranh cùng Hoàng Thượng, điều này khiến nàng cảm động vô cùng: “Thần thiếp tạ…...”
Hoằng Lịch không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, nàng hồi cung đi”.
Thật là phiền phức!
Như Ý nghe lời ngoan ngoãn rời khỏi Như Ý Quán, nghĩ tới lời hứa hẹn của Hoằng Lịch, nàng không kiềm chế được nụ cười.
Trong lòng hắn quả nhiên vẫn có nàng, tuy hắn không thể hiện, để nàng ở Diên Hi cung xa Dưỡng Tâm Điện nhất, khiến nàng bị Cao Hi Nguyệt đè ép. Nhưng Như Ý tin rằng, mọi chuyện đều do Hoằng Lịch không muốn nàng bị người khác nghi kị, trong lòng Hoằng Lịch vẫn yêu nàng.
Như Ý ngẩng đầu nhìn trời cao, mới ban nãy còn âm u, giờ phút này lại trong xanh mây trắng , thật đúng lúc ứng với tâm tình của nàng.
Vốn Như Ý muốn xin Hoằng Lịch cho Hải Lan đổi cung ở. Nhưng trong lòng Hoằng Lịch có nàng, nàng càng muốn hiểu chuyện, không thể gây thêm phiền toái cho Hoằng Lịch được. Cho nên chỉ có thể khổ Hải Lan tiếp tục nhịn nhục ở Hàm Phúc Cung một thời gian thôi.
Như Ý nhanh chóng ném chuyện của Hải Lan ra khỏi đầu, lại nghĩ đến những lời Lang Thế Ninh vừa nói. Lang Thế Ninh nói ở Tây Dương, mọi người đều theo chế độ một vợ một chồng, không ngờ trên đời này lại có nhiều người trung trinh đến thế. Nếu Đại Thanh cũng có thể thi hành chính sách một vợ một chồng thì tốt biết mấy, nàng tin rằng đến lúc đó Hoằng Lịch nhất định sẽ bỏ Phú Sát Lang Hoa và Cao Hi Nguyệt, chỉ cùng nàng mãi mãi bên nhau.
Như Ý cảm thấy mỹ mãn trở về Diên Hi Cung.
*
Xuân đi thu tới, thời gian trôi nhanh không chờ đợi con người, xuân thu ở Tử Cấm Thành thoắt cái đã qua 3 năm.
Hoằng Lịch cuối cùng cũng đã đi hết 3 năm để tang.
Lúc trước, vì vẫn còn để tang nên Hoằng Lịch hiếm khi triệu phi tần thị tẩm, cũng không nghe hát kịch trong cung, khó khăn trải qua 3 năm như hòa thượng. Hiện giờ đã hết hiếu kỳ, Hoằng Lịch chỉ cảm thấy nhẹ cả người.
Trong 3 năm, phi tần trong cung có thể coi là sống chung hòa thuận, dù có tâm tư gì cũng chẳng có cơ hội, phần lớn đều an phận qua ngày.
Hoằng Lịch không thường lui tới hậu cung, nhưng vẫn hay đến chỗ Cao Hi Nguyệt và Lang Hoa. Từ lúc Hoằng Lịch đăng cơ đến nay, trong cung vẫn chưa ai sinh hạ hài tử. Cao Hi Nguyệt luôn muốn sinh hạ đứa bé đầu tiên sau khi Hoằng Lịch lên ngôi, chỉ là cơ thể nàng yếu ớt, vẫn luôn không có hỉ.
Trong lòng nàng buồn bực, chỉ có thể lôi Hải Lan ra trút giận. Kim Ngọc Nghiên thường xuyên bày trò cho Cao Hi Nguyệt, khiến Hải Lan uất ức mà không nói ra được, chỉ có thể lén chui trong chăn nằm khóc.
“Tỷ tỷ….. Vì sao tỷ vẫn chưa cứu ta ra……”
Ngày hôm sau, lúc Diệp Tâm trang điểm cho Hải Lan, thấy hai mắt Hải Lan sưng như hai quả đào nhỏ, liền kinh ngạc hỏi: “Tiểu chủ, sao đôi mắt người lại thành thế này?”
Hải Lan lắc đầu: “Không sao, ngươi dặm thêm phấn cho ta, nếu không lát Quý Phi nhìn thấy lại nói ta thất lễ”.
Diệp Tâm nhìn đôi mắt Hải Lan, vừa thương vừa giận: “Không phải Nhàn Phi nương nương luôn nói sẽ cứu người ra sao? Nhưng đã qua 3 năm rồi mà chẳng thấy tin tức gì……”
Hải Lan ngắt lời Diệp Tâm: “Diệp Tâm, đừng nói nữa, tỷ tỷ cũng có chỗ khó xử, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho tỷ tỷ”.
Diệp Tâm uất ức cực kỳ: “Tiểu chủ, lần nào người cũng suy nghĩ cho Nhàn Phim nhưng nàng ta có bao giờ lo lắng cho người đâu? Nàng ấy ở phi vị, trong cung, ngoại trừ Hoàng Hậu và Quý Phi, phân vị của nàng ấy cao nhất, chỉ cần nàng ấy đi cầu Hoàng Thượng, sao Hoàng Thượng có thể không đồng ý?”
“Huống hồ, không phải nàng ta luôn miệng nói Hoàng Thượng là thiếu niên lang của mình sao? Nàng ấy nhờ vài câu là xong chuyện đúng không? Nhưng vì sao nàng ấy chưa bao giờ đề cập với Hoàng Thượng chuyện này? Bởi àng ấy rõ ràng không đặt người trong lòng! Nô tì thấy nếu là……”
“Diệp Tâm!” Hải Lan quát lên, “Không được nói nữa”.
Diệp Tâm đành phải ngậm miệng, im thin thít trang điểm cho Hải Lan một lúc, rồi đột nhiên cười nói: “Tiểu chủ, có phải người cũng thấy nô tì nói cũng đúng phải không? Nếu không sao người có vẻ mặt thế này……”
Hải Lan không đáp lời.
Nàng không cho rằng Như Ý không quan tâm đến nàng, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng. Vì sao, vì sao rõ ràng tỷ tỷ có khả năng cứu nàng ra mà lại không làm? Rõ ràng chỉ cần một lời cầu tình cũng có thể giúp nàng thoát khỏi Hàm Phúc cung đầy khổ đau này mà.
Cao Quý Phi căn bản không coi Hải Lan là người, đôi lúc Hải Lan cảm thấy, cuộc sống này sống không được, c.h.ế.t cũng không xong.
____ Nhưng tỷ tỷ, vì sao không tới cứu muội?
Hoằng Lịch không rõ chuyện xảy ra ở Hàm Phúc Cung. Ở trước mặt hắn, Cao Hi Nguyệt luôn diễn dáng vẻ ngây thơ vô lo vô nghĩ, đúng nghĩa một tiểu thư quyền quý ham chơi, cho nên Hoằng Lịch cũng vui vẻ chiều nàng.
Hôm nay nhất thời hứng khởi, hắn muốn nghe nàng đánh đàn tỳ bà.
Cao Hi Nguyệt xứng danh đệ nhất về đàn tỳ bà, nên dĩ nhiên hắn muốn nàng tới. Nhưng hôm nay hơi lạnh, Hoằng Lịch lo nàẩng ngoài bị lạnh, trở về lại cảm sốt, cho nên chỉ truyền nhạc cung chuyên về đàn tỳ bà đến, nghe họ đàn.
Trong đám cung nhân, Hoằng Lịch liếc mắt một cái đã thấy một nữ nhân đặc biệt. Dung mạo nàng ta xuất chúng hơn tất cả, khuôn mặt như đóa phù dung ngập nước e ấp, vòng eo thon gọn có thể ôm trọn bằng một tay, ngón tay gảy đàn tỳ bà cũng rất tinh tế, nõn nà. Hoằng Lịch chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.
Nàng ta đích xác xinh đẹp, nhưng Hoằng Lịch đã làm Hoàng Đế hơn 60 năm từ kiếp trước, mỹ nhân nào chưa thấy qua? Huống chi kỹ thuật đánh đàn của đám cung nhân này không thể so với Cao Hi Nguyệt, dung mạo càng khó so bì với Kim Ngọc Nghiên.
Hoằng Lịch nhắm mắt lại nghe đàn, nghe một lúc liền thấy buồn ngủ. Hắn không bảo dừng, tính toán mượn tiếng đàn ru ngủ một lúc. Dù sao từ lúc bắt đầu đến giờ hắn vẫn luôn nhắm mắt, không ai có thể nhận ra hắn đang ngủ.
Ngay lúc Hoằng Lịch gần chìm vào giấc ngủ, giọng nói cẩn thận của Triệu Đức Thắng xuyên qua tiếng tỳ bà truyền đến: “Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương cầu kiến”.
Hoằng Lịch mở mắt, hơi có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng người tới là Cao Hi Nguyệt, hắn không muốn tính toán. Nếu là Như Ý không được sủng ái, sớm đã bị hắn mắng đuổi đi.
Cao Hi Nguyệt bước vào trong điện, thấy nhóm nhạc cung liền ngây người. Hoàng Thượng không thèm nghe đại nhất đàn kỹ là nàng đàn mà lại đi nghe nhóm cung nhân này đàn sao? Chẳng lẽ kỹ năng đánh đàn của bọn họ tốt hơn nàng?