Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 3




Trở lại thời gian trước khi Bảo Nhi học lớp 12, nói chính xác hơn là lúc Bảo Nhi vẫn còn đang thích thầm Duy.

Nó vốn là một con bé ngoan hiền đúng nghĩa, tính luôn thẳng thắng, nghĩ gì nói đó.

Bảo Nhi hay sang( đúng hơn là trốn) tiệm nét gần nhà để online khi nó buồn, và trong một lần nọ, nó đã nhìn thấy một " anh chàng" rất dễ thương( Duy), gương mặt cực kỳ " baby", nhìn cậu ta kô như lũ con trai trong tiệm, cứ hay tuơm tướp tươm tướp, hắn trong có vẻ hiền luôn gương mặt " baby "=> Bảo Nhi đã trúng phải tiếng sét ái tình: " Thình thịch! thình thịch " ( tim nó đập loạn xạ).

- Lần.. đầu tiên mình thấy 1 thằng con trai đẹp như vậy... - Nó vừa online vừa hay nhìn lén thằng nhóc.

Cứ thế lúc nào nó cũng hay " trốn " sang tiệm nét ấy chơi, có lần nó bị bố mẹ mắn vì tội trốn nhà.

Nhìn thằng nhóc chẳng để ý gì nó, nhưng nó chẳng quang tâm, đến khi nó đọc một bài viết, trong đó ghi:" Thích người ta thì nói ra, chứ đợi người ta đi rồi mới ngồi đó mà khóc. Thà nói ra, người ta thích mình hay kô thì tùy người ta, nhưng nói ra cho nhẹ lòng ".

Ban đầu nó định kô nói, nhưng khi đọc xong bài viết đó, nó đã hạ quyết tâm nói ra và nó đã nghĩ sẽ xẩy ra 2 tình huống:

1. Hắn kô thích mình, thì mình có thể làm bạn bình thường

2. Nếu hắn thích mình, thì... VERRY GOOD

Nhưng cả 2 đều kô như nó hình dung, một hôm chẳng biết nó tìm đc nick chat của thằng nhóc bằng cách nào.

Nhóc(Duy): Sao bạn biết nick mình?

Búp Bê( Nhi): mình hỏi người ta.

Nhóc: Vậy à

Búp bê: bạn tên gì?

Nhóc: Duy, còn bạn

Búp bê: Bảo Nhi, bạn nhiu tuổi

Nhóc: 15, còn bạn

Búp bê: Hả...Mình..17 ^^ hơn 2 tuổi rùi

Nhóc: đâu có gì đâu

Búp bê: Bạn học trường nào?

Nhóc: THCS An Long ( tên này tự nghĩ)

Búp bê: mình có chuyện muốn nói

Nhóc: chuyện gì?

Búp bê: có lẽ...mình đã thích bạn ròi

Nhóc: ạc! Bạn biết mình à?

Búp bê: ừ!

Nhóc: Tại sao bạn thích mình?

Búp bê: bởi vì...bạn dễ thương giống hot boy mr Ellen vậy

Nhóc:???

Búp bê: trên avatar mình ý

Nhóc: ( Duy nhìn lên avatar của Nhi) Trời... làm gì có, mình đâu có đẹp như vậy đâu ^^

Búp bê: thật mà

Nhóc: bạn là ai, sao mình kô biết bạn

Búp bê: mình hay qua tiệm net này chơi lắm... mình đang ngồi phía sau bạn nè ^^!

Duy nghe xong chợt quay ra sau, đang sau là Nhi cung quay lai nhìn Duy và để tay hình chữ V nhìn Duy cười.

Thằng nhóc quay lại, im ru:

Nhóc: Là nó...cái con nhỏ này

Búp bê: What?? ( kô ngờ đối với Duy... Nhi chỉ có từ " nó " trong Duy mà thôi)

Nhóc: Khùng à....! có hâm kô vậy...?

Duy bật dậy tắt nick chat rồi đi tính tiền, làm Nhi ngơ ngác...

- Sao hắn lại đối xử với mình như vậy chứ....Đang ghét! - Nhi như muốn độn thổ khi bị Duy đối xử như thế

Một hồi sau Nhi cũng nghĩ, nó bước ra khỏi tiệm.

Về nhà còn bị bố mẹ mắn cho một trận và cấm luôn kô đc đi đâu khi chưa xin phép..

Kết thúc phần ngoại truyện

Đến nhà, Bảo Nhi và Thy chào tạm biệt nhau.

Bảo Nhi vội chạy thật nhanh vào nhà mong rằng còn kịp. Vừa đặt chân xuống:

- BẢO NHI! - Bố của Nhi đang ngồi ở gian phòng khách

Nó giật mình đi đến:

- Dạ... - nó run run

- Con đi đâu mà kô xin phép bố mẹ hả?

- Con..Tại bố mẹ đi vắng nên con...

- Sao con kô xin trước hả? Con gái con gứa mà đi chơi tối vậy à?

- Mới có 8h30 mà bố!

- Còn trả treo à? -

- Thôi đi bố nó...Con bé biết lỗi rồi mà - Mẹ của Nhi từ bếp đi lên

- Dạ... chỉ tại có bạn đột xuất rũ đi uống nước, nên con...

- Đc rồi bố nó... - Mẹ của Nhi

Và cuối cùng bố của Nhi cũng bỏ qua cho con bé.

------------------

" RENG! RENG! RENG "

Tiếng đồng hồ báo thức inh ỏi, Bảo Nhi giật mình thức giấc quơ tay xuống dưới gói nằm lấy cái đồng hồ ra, nó dụi dụi mắt nhìn lên đồng hồ:

- 6h30? HẢ 6h30 - nó phát hoảng - Chết cha, trễ rồi

Nó tức tốc chạy xuống nhà thay đồng phục và ăn qua loa bữa tráng miệng còn đạp xe thật nhanh đến trường

Khi gởi xe ở nhà xe xong, nó vội vào lớp, bây giờ là 6h50, vẫn chưa vào học. Nó vừa đi vừa ngẫm nghĩ:

- Sao hôm nay mình cảm thấy có gì kô ổn - Nó cảm thấy lại có chuyện kô hay

Đúng thật như vậy, khi đi đến sân lớn để đến dãy lớp học, tuy là 6h50 nhưng học sinh đi trễ cũng " bộn ", đi đc một lúc thì nó thấy thằng Duy đang đi đằng trước nó, xung quanh là tụi con gái bu quanh, trên 3 tầng lầu cũng kín người.

Tầng 3 dành cho học sinh lớp chọn, thế mà cũng có đứa thích thằng nhóc này.

Nó cũng kô quan tâm, nó đi chầm chậm phía sau thằng nhóc đến dãy lan can của dãy lớp thì con gái bu chật kín làm nó kô có đường chen, thì trong đám đông chen lên là cô ả Tố Trinh.

- Ôi... xui xẻo thật - Nhi lầm bầm

- Mày lầm bầm gì đấy? - Tố Trinh vừa nói vừa bước đến

- Kô có gì.. ( ôi trời.. đây là trường học hay là trường đào tạo xã hội đen vậy trời) - nó đang lùi dần về phía sau, mặt toát mồ hôi

- Hôm nay tao sẽ tính sổ với mày.

Chợt Duy từ trong đám đông chen ra đi đến chỗ nó, khiến ả Tố Trinh trố mắt nhìn:

- Ôi.. Duy kìa... đẹp trai quá - Trinh ngớ người

Duy đi đến, Nhi to mắt nhìn nó:

- Mình có chuyện muốn hỏi cậu - Duy

- Hả? Chuyện gì?

- Tại sao cậu biết Anh Thy? - Vì Anh Thy là bạn thân của Duy( tất nhiên chỉ là bạn bình thường)

- Ờ... vô tình biết thôi mà

- Xạo.

- Thật mà, kô tin thì thôi

Duy quay lưng đi vào lớp... tiếng chuông reo vang lên báo hiệu vào tiết.

Nhi sực nhớ, nó đâm đầu chạy lên tầng 2.

Tố Trinh thì kô bít nói gì thêm

Tan học, Nhi vội sắp xếp tập vỡ vào balo, cả dãy lầu đều nhộn nhịp.

- Thằng nhóc đó hành động khó hỉu thật.i! Hỏi mình sao biết Anh Thy??? - Nhi thầm nghĩ - Kô lẽ Duy thích Anh Thy??

Nhi bước ra cửa lớp lấy giầy mang, thì nó nghe thoang thoáng tiếng của Tố Trinh bên dưới sân, nó vội chạy lại nhịn xuống lầu:

- Ôi trời! - Nó thốt lên, bên dưới là bọn của Tố Trinh, có lẽ đang đợi nó - Chết tiệt! Sao cô ta dai quá vậy chứ

- Nhi sao kô về, nhìn gì thế? - một cô bạn trong lớp bước ra

- Kô! mình sẽ về ngay mà! - Nhi lắc đầu

- Mình về trước đây! - thế rồi cô bạn quay đi

10 phút sau, cả dãy lầu chỉ còn mình nó, bên dưới bọn của Tố Trinh vẫn đứng đó:

- Sao con nhỏ đó đâu rồi nhĩ? Đã tan học 15 phút rồi - Một đứa con gái trong đám

- Tao sẽ đập nó nhừ tử về cái tội dám nói chuyện với Duy! - Tố Trinh

- Cô ả điên à? Nói chuyện với " Hot Boy" mà cũng bị đánh ư? - Nhi

Nó cứ đi qua đi lại, tìm cách thoát khỏi chỗ này. Nó ước phải chi mình biết tàn hình hay mọc ngay một đôi cánh bay đi.

- Kô đợi nữa- Tố Trinh, nghe đc câu nói đó của Trinh...Nhi như đc thoát khỏi " địa ngục "

- Lên kiếm nó - Tố Trinh. Và rồi câu nói đó của Tố Trinh nhấn chìm hy vọng của nó

- Trời ơi, chết rồi!- Nhi đang nhìn xuống sân, Tố Trinh đã vào dạy trong và đang đi lên.

Nhi phát hoảng vác balo chạy lên tầng 3, tầng cuối cùng, nó đâm đầu chạy thì va phải " một cái gì đó "

Nó nghĩ là một thầy giáo bận chấm bài nên đi xuống trễ, nó vội cuối đầu lia lịa:

- Em..em xin lỗi thầy..

- Thầy? - Tiếng của Thái Anh, Nhi vội ngước mặt lên

- Sao là anh vậy? - Nhi - Thôi kô nói nữa..- Nó vội chạy lên trên

Thái Anh chụp ngay tay nó:

- Làm gì thế?

- Tố..Tố...- Nó run quá, kô nói đc

Bên dưới Tố Trinh chỉ còn vài bước là tiến đến bậc thang cuối của tầng 2.Cô nàng kô tìm đc Nhi thì đang rất bực, và tiếp tục đi lên tầng 3, thì đến bâc thang đầu tiên thì thấy Thái Anh đang cặp vai Nhi:

- Thái Anh?? - Trinh

- Gì thế??

- Cô ta...Sao lại đi chung với cậu thế? - Trinh, cô nàng rất kính trọng Thái Anh kô chỉ học Giỏi mà con nhà giàu.

- Kô đc hả? Tôi vớiNhi đang quen nên đi chung kô đc hả?

- Quen à??

Thái Anh quay sang Nhi, giả vờ nói với nó:

- Em có đắc tội gì với Tố Trinh à? -

Nhi kô nói mà lắc đầu

-... - Trinh ngạc nhiên

- Nếu kô gì thì mình với Nhi đi trước đây

Khi thoát khỏi Tố Trinh,cả 2 đi xuống tầng dưới, Nhi thở phào nhẹ nhõm:

- Kô ngờ cô ta lại bị cậu qua mặt dễ như vậy - Thái Anh vẫn còn cặp vai Nhi

- Sao lại nói qua mặt chứ, cô ta rất nể tôi nên kô dám làm gì

- À quên! Bỏ ra - Nhi phủi tay Thái Anh ra

- Làm gì ghê vậy?

Thái Anh vội nhìn ra dãy trường, Nhi cũng nhìn theo: Tố Trinh đang đi xuống, vẻ mặt rất bực tức:

- Thôi đc rồi, lỡ đóng rồi phải đóng cho giống vậy! - Thái Anh lại cặp vai Nhi đi típ

- Gì vậy? Đi đâu đó... tui còn lấy xe - Nhi nhăn nhó

- Cậu điên à? Kô thấy ai hả?

- Rồi sao?

- Nếu cô ta biết mình với cậu giả vờ, thì cậu chết chắc

- Hả... - Nhi hốt hoảng

Thái Anh cùng Nhi cặp vai ra đến cổng thì có một chiếc oto màu đen đang đậu, Thái Anh vội mở cửa sau xe ra, ra hiệu cho Nhi vào:

- Xe nhà cậu á? - Nhi

Thái Anh mỉm cười gật đầu

-( Cậu ta giàu thật...)