Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1) - Chương 92: Bí mật của ông chủ.




Edit: Bạch Linh.

"Keng."

Một âm thanh chói tai vang lên.

Cái ly trong tay Lăng Đông rơi xuống mặt đất, anh ta như vừa bị sét đánh, trợn mắt nhìn hai người đối diện: "Anh anh anh anh anh là..."

Nếu như nói anh ta và Diệp Oản Oản đứng chung một chỗ là hai mảng sáng tối đối lập, vậy thì cảnh hôn môi của người đàn ông đang ôm Diệp Oản Oản chính là phim khoa học viễn tưởng, quá đáng sợ!

"Anh là bạn trai của Diệp Oản Oản?" Hơn một lúc sau Lăng Đông mới tìm được giọng nói của mình.

Tư Hạ mỗi ngày đều phải tìm cớ tránh cô, anh ta cũng tuyệt đối không dám hôn Diệp Oản Oản như thế này, nhưng người đàn ông kia lại... 

Anh ta nhớ Diệp Oản Oản từng nói, sở dĩ cô trang điểm như vậy là vì bạn trai cô thích.

Vậy những gì Diệp Oản Oản nói lại là thật!

Con ngươi hờ hững của Tư Dạ Hàn không dừng lại trên người của Lăng Đông, trực tiếp ôm cô gái rời khỏi nhà hàng.

Từ đầu đến cuối Diệp Oản Oản rất ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Có lẽ vì mới tỉnh nên cô hơi mơ màng, hoặc có thể là do quá khuya nên trên người Tư Dạ Hàn không có loại hơi thở đáng sợ kia, thế nên khi thân mật với Tư Dạ Hàn, cô cũng không có cảm giác bài xích như trong tưởng tượng.

Hô hấp lẫn vào nhau, cô ngửi thấy được mùi hoa quả nhàn nhạt khác lạ trên người Tư Dạ Hàn, trước giờ anh đều mang hơi thở lạnh lùng, đây là lần đầu tiên cô thấy mùi khác trên cơ thể anh, mùi hương này thật dễ chịu.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, đêm nay Tư Dạ Hàn vẫn mặc một bộ đồ màu đen như thường ngày, nhưng lại đem cho cô một cảm giác cực kỳ long trọng.

Ví dụ như anh chưa bao giờ dùng nước hoa thì bây giờ lại dùng, viên cài áo làm từ Hắc Diệu Thạch trên cổ tay áo nhìn vừa khiêm tốn, vừa cổ xưa, cũng vừa xa hoa, bên trên cà vạt được kẹp bằng một chiếc kẹp cà vạt xa xỉ, kiểu dáng của bộ vest này nhìn không khác những bộ khác lắm, nhưng lại có những chỗ thiết kế nhỏ đầy tinh tế, hẳn là lần đầu tiên thấy anh mặc.

Đêm nay anh đẹp trai quá đi!

Thậm chí cả cô cũng bị vẻ đẹp trai này làm mù mắt.

Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Lăng Đông, cô bổng thấy hơi buồn cười, xem ra tam quan của cậu nhóc đáng thương kia đã bị nghiền thành bột phấn rồi.

Hứa Dịch chờ trước cửa nhà hàng, anh ta xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn những gì diễn ra bên trong, trông thấy nam sinh kia vẫn ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Hứa Dịch lau mồ hôi, nhịn không được mà chửi thầm, ông chủ ơi, ngài phải làm tới mức này sao?

Thật ra lúc nãy Diệp Oản Oản cũng có ý nghĩ như vậy, cô để cho Tư Dạ Hàn ngăn cản cái bông hoa đào này chẳng khác gì đại boss tàn sát thôn tân thủ đâu chứ!

"Ừm... Anh thả em xuống đi." Thấy Tư Dạ Hàn hoàn toàn không có ý định muốn thả cô xuống, Diệp Oản Oản mới nói.

Bước chân của Tư Dạ Hàn hơi dừng lại, hơi thở lập tức lạnh xuống, một lát sau, anh thả cô xuống.

Diệp Oản Oản nhảy hai cái, mong đợi nhìn anh: "Đổi thành cõng được không?"

Người đàn ông nghe vậy thì hơi hoảng hốt, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô.

Diệp Oản Oản lập tức leo lên lưng anh, đôi tay ôm lấy cổ anh, ngáp một cái: "Như vậy mới tương đối thoải mái."

Hứa Dịch im lặng đứng bên cạnh nhìn họ, trái tim như đang ngồi trên tàu siêu tốc lúc cao lúc thấp.

Anh ta đột nhiên phát hiện, chỉ cần Diệp Oản Oản hơi chủ động thân cận, ông chủ thô bạo đáng sợ nhà anh ta sẽ biến thành một người ngoan dịu khiến người ta không tài nào tưởng tượng được.

Con đường yên tĩnh không một bóng người, Tư Dạ Hàn chậm rãi cõng cô gái về hướng trường học.

Cảm giác cái đầu trên lưng từ từ gục xuống vai mình, Tư Dạ Hàn hỏi: "Mệt sao?"

Diệp Oản Oản cọ lên vai anh rồi gật đầu: "Ừm. Đêm nay anh có việc gì quan trọng sao?"

"Không có việc gì."

Diệp Oản Oản bán tín bán nghi: "Thật sao? Nhưng mà lúc Hứa Dịch gọi em, cảm thấy giọng của Hứa Dịch như muốn khóc vậy."

Cô vừa nói vừa nghi hoặc nhìn Hứa Dịch.

Sống lưng Hứa Dịch cứng đờ, anh ta xua tay: "Khụ, Diệp tiểu thư, thật sự không có việc lớn gì, đã giải quyết xong rồi."

Đánh chết anh ta cũng không dám nói ông chủ cao quý lãnh diễm nhà mình trước khi tới đây đã ở trong nhà thay quần áo tới tận ba tiếng đồng hồ, tra tấn mười mấy nhà tạo mẫu tới phát điên, còn dọa một người hầu bật khóc.