Khi Gió Nổi Lên

Chương 13




Mộ Cận Bùi cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bàn chân bị thương của Quý Tinh Dao khi cô đổi giày, ở mắt cá chân và gót chân có một mảnh da nhỏ gần như bị bong ra lại còn đang rỉ máu.

Chân cô trắng nõn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu mỏng màu xanh làm cho những chỗ bị trầy lại càng thêm chói mắt.

"Còn nói là không bị thương." Anh cúi người, một phát nắm lấy mắt cá chân của bàn chân cô định xỏ giày vào.

Quý Tinh Dao bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, cô phút chốc ngẩng đầu lên, trán lướt qua khuôn mặt anh. Khi da thịt chạm nhau cũng không biết thân nhiệt ai nóng và mặt ai lạnh.

Chân của cô còn trong tay anh, bầu không khí thật kì lạ và xấu hổ.

"Không sao, cũng không đau, chân cô gái nào cũng bị giày làm trầy hết." Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường tự nhiên nhất.

Cửa ghế lái mở ra, tài xế xuống xe.

Mộ Cận Bùi ra hiệu cho cô: "Đưa chân trái cho tôi xem một chút."

Quý Tinh Dao: "Chân trái giày vừa, không có bị trầy."

Tài xế nhanh chóng lấy hòm thuốc từ trong cốp xe ra.

Quý Tinh Dao chỉ khử trung và băng bó vết thương đơn giản, Mộ Cận Bùi muốn giúp đỡ nhưng cô từ chối.

Mộ Cận Bùi tạm thời quyết định không đi ăn tối, anh bảo tài xế lái xe trở về căn hộ của Quý Tinh Dao, "Lần sau tôi sẽ mời em."

Quý Tinh Dao: "Tôi không nói dối đâu, đi bộ không có vấn đề gì cả, thế là anh chưa xem những vũ công ba lê múa rồi, vết thương trên chân họ nghiêm trọng đến mức nào."

Mộ Cận Bùi giải thích: "Là tôi không có thời gian đi ăn khuya."

Quý Tinh Dao không nhiều lời nữa, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ trên đường qua lại tấp nập. Có điều gì đó giữa cô và Mộ Cận Bùi đang lặng lẽ thay đổi khiến người ta không kịp chuẩn bị.

- -

Giữa tháng mười hai, lại một đợt không khí lạnh tràn về, nhiệt độ bên ngoài âm đến tám độ.

Đêm nay Quý Tinh Dao phải cùng Đường Gia Lai tham gia tiệc tùng, cô hẹn stylist sẩm tối đến nhà cô để trang điểm, hiện tại đã ba giờ, cô thu dọn bàn làm việc rồi chuẩn bị trở về căn hộ.

Trong ba tuần qua, « Tinh Dao 4 » đã hoàn thành gần một nửa, dù là trạng thái hay cảm giác đều rất thất thường lúc có lúc không.

Chiếc bảng vẽ bên cạnh vẫn trống không như cũ.

Bảng vẽ đó là của Mộ Cận Bùi chuẩn bị để vẽ chiếc bình hoa vào tháng trước, đến nay vẫn không động bút.

Kể từ buổi đấu giá hôm đó đã hơn 20 ngày cô không gặp Mộ Cận Bùi, trong thời gian đó anh có gọi điện cho cô nói cuối năm bận bịu đi công tác, không có thời gian đến.

Trong điện thoại anh cũng không nói cụ thể ngày nào anh sẽ rảnh.

Trực giác của cô đoán rằng anh sẽ không đến phòng vẽ trước tết Nguyên Đán. Tập đoàn M.K nhiều việc như vậy, anh còn muốn trở về New York để đón Giáng Sinh cùng người nhà, sau đó là tết Dương lịch tiếp theo là tết Nguyên Đán.

Quý Tinh Dao nhờ bác Trương mua cho cô cà phê gói, cô gửi tin nhắn thoại cho bác Trương rồi khóa cửa đi xuống lầu.

Máy pha cà phê và hạt cà phê ở phòng vẽ tranh đều có chất lượng tốt nhất, bác Trương không hiểu Quý Tinh Dao tại sao lại muốn mua cà phê gói bên ngoài, cà phê đóng gói sẽ không ngon, ảnh hưởng đến hương vị ở một mức độ nào đó.



"Nếu cháu bận quá thì để bác pha cà phê cho cháu."

Quý Tinh Dao: "Không cần đâu ạ, cháu chỉ muốn thay đổi hương vị thôi."

Bác Trương không nhiều lời nữa, khởi động xe.

Cà phê còn nóng, Quý Tinh Dao vặn nắp cốc rồi nhẹ nhàng thổi.

Trong nháy mắt, hương thơm nồng nàn của cà phê tràn ngập trong xe.

Đã hơn hai mươi ngày cô không uống cà phê, nhấp một ngụm, không cảm thấy ra sao.

Từ khi Mộ Cận Bùi không đến phòng tranh, máy pha cà phê của cô không bật lên nữa, sau khi uống cà phê do Mộ Cận Bùi pha, miệng của cô càng khó chiều đến nỗi cà phê do chính mình pha cũng khó uống.

Quý Tinh Dao và stylist đến dưới lầu chung cư cùng một lúc, cô vẫn nhờ stylist của mẹ mình, sau mấy lần hợp tác hai bên đều phối hợp ăn ý với nhau.

Stylist không khuyên Quý Tinh Dao đổi đồng hồ nữa, chiếc đồng hồ kia đối với Quý Tinh Dao có lẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Lần này cô ấy chọn một đôi giày cao gót màu xám cho Quý Tinh Dao.

Quý Tinh Dao không có ý định thay giày, "Em mang giày bệt." Cô lấy một đôi giày bệt nhiều màu từ nơi dễ thấy nhất giữa tủ giày xuống.

Stylist nhìn đôi giày kia, ngoài việc đắt tiền cô ấy không tìm ra bất kì điểm độc đáo nào khác, quan trọng là nó không phù hợp với chiếc váy cô đang mặc.

Quý Tinh Dao vẫn kiên trì: "Em mang đôi này thôi." Cô giải thích: "Mang giày cao gót khổ lắm, lần trước chân em trầy bị thương."

Stylist đề nghị: "Hay là đi đôi vừa phải thôi, ba bốn phân, không mệt, cũng không khác gì so với giày bệt mà lại hợp với lễ phục nữa."

Từ khi làm stylist cho đến nay cô ấy hầu như không thấy ai mặc một chiếc váy cao cấp lộng lẫy như vậy với một đôi giày bệt. Giày bệt vẫn không đẹp hơn cao gót, không biết ánh mắt ai lại nhìn trúng đôi giày này.

Không chỉ stylist mà ngay cả Đường Gia Lai cũng không khỏi phàn nàn về đôi giày của cô, câu đầu tiên khi cô ấy nói với cô là: "Tinh Dao, chị có nằm mơ cũng không mơ ra em sẽ phối giày như vầy."

Quý Tinh Dao kéo tay Đường Gia Lai đi về hướng sảnh tiệc, "Không dễ nhìn hả chị?" Chính cô cũng cười.

Đường Gia Lai ném cho cô một ánh mắt 'Ừa, bạn là nhất, nhất bạn rồi.' Cô ấy không tin đây là gu của Quý Tinh Dao, "Đôi giày này của chú Quý tặng cho em sao?"

Quý Tinh Dao vội vàng lắc đầu, dừng một chút rồi nói: "Em cần tạm thời, trợ lý mua." Cô không nói trợ lý của ai.

Vẻ mặt Đường Gia Lai như bừng tỉnh, "Vậy thì được." Nói xong cô ấy mới nhận ra: "Nhà em nhiều giày như vậy sao lại đi đôi này?"

Quý Tinh Dao giải thích: "Cũng không phải đi xem mắt em mang giày xịn để làm gì?"

Cô lại nhìn đôi giày trên chân mình, chẳng ra làm sao cả.

Nhưng cũng tạm được, không đến nỗi xấu như vậy.

Lúc trước Trữ Chinh mua đôi giày này khi trời đã khuya, vào cửa hàng chỉ nói một câu: Lấy đôi giày đắt nhất trong cửa hàng, size 37.

Đêm nay Quý Tinh Dao và Đường Gia Lai giống cặp song sinh dính liền nhau ở khắp nơi, họ trò chuyện đơn giản với chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay, các cô cầm một chút bánh ngọt rồi ngồi xuống cùng nhau trò chuyện.

Sợ người khác chen vào các cô dùng tiếng Pháp để nói chuyện.

Khi tiệc sinh nhật bắt đầu, Đường Gia Lai phát hiện tối nay không chỉ có những người trẻ tuổi đến mà còn có không ít trưởng bối đến để chúc mừng sinh nhật.

Cô ấy nhìn thấy cha Đường Hoành Khang của mình, còn có chủ tịch Tề của tập đoàn Thụy Sâm. Cô ấy đặt dĩa bánh ngọt xuống, dùng khăn ăn lau khóe miệng rồi vỗ vỗ cánh tay của Quý Tinh Dao, "Chúng ta ra ngoài trò chuyện, chị nhìn thấy ba chị."

"Ở đâu vậy chị?"

"Ở cửa."

Quý Tinh Dao quay người nhìn lại, quả nhiên thấy không ít trưởng bối nhưng may mắn không thấy được ba cô. Cô cầm ly rượu lên và cùng Đường Gia Lai bước nhanh rời khỏi đây.

Đường Hoành Khang đưa quà của mình, hỏi chủ nhân bữa tiệc: "Gia Lai còn chưa đến sao?"

Chủ nhân bữa tiệc: "Chị Gia Lai đến từ sớm rồi ạ, chị ấy đến cùng Quý Tinh Dao."

Đường Hoành Khang nhìn một vòng nhưng không thấy con gái mình.

Ba mẹ chủ nhân bữa tiệc đến nên ông cũng không buồn tìm Đường Gia Lai nữa.

Sau khi nói chuyện vài câu Đường Hoành Khang và chủ tịch Tề đi đến khu vực nghỉ dành cho trưởng bối.

"Ông tìm ai vậy?" Chủ tịch Tề thấy Đường Hoành Khang lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh phòng tiệc.

Đường Hoành Khang thu lại tầm mắt, thở dài, "Tôi tìm Gia Lai, lúc đầu sắp xếp cho nó đi xem mắt, giờ không biết nó cùng Tinh Dao chạy đi đâu rồi."

Chủ tịch Tề cười, "Ông và lão Quý có phải đến thời kì mãn kinh rồi không? Suốt ngày quan tâm mù quáng, mấy ngày trước lão Quý cũng tìm tới tôi hỏi tôi có ai thích hợp hay không giới thiệu cho Tinh Dao làm quen."

Đường Hoành Khang xoa mũi, vô cùng bất đắc dĩ: "Đây là không còn cách nào khác, cứ nhìn nó mà xem, ăn tết xong thì Gia Lai cũng ba mươi rồi, giờ mà còn chưa chịu yêu đương, sầu chết tôi rồi."



Về phần Tinh Dao, "Nó còn tệ hơn, ngoại trừ vẽ tranh nó cũng không giao du với ai, cũng cùng Gia Lai còn có thể chơi một chút. Mấy đứa nhỏ này không thấu hiểu cho nỗi lòng của ba mẹ chút nào, chúng muốn làm gì thì làm, thích sống một cuộc sống hoàn mỹ vì mình."

"Không giống mấy ông, tôi không lo lắng gì cả." Chủ tịch tề chế giễu bản thân mình: "Tôi lo lắng làm gì? Không phải mấy ông không biết thằng con trai ăn hại của tôi."

Đường Hoành Khang: "Nhưng ít ra ông còn có đứa con dâu tốt, đứa nhỏ Hứa Duệ này cũng cho người ta yên tâm hơn nhiều."

Đúng là vậy.

Đây là niềm an ủi duy nhất trong lòng chủ tịch Tề, Hứa Duệ và Tề Sâm bằng tuổi nhau, cùng nhau lớn lên, Hứa Duệ đã nghe lời hiểu chuyện lại còn thông minh lanh lợi từ nhỏ. Lúc ấy ông muốn đưa Hứa Duệ về nhà nuôi nấng như con gái của mình, vợ ông cũng thích Hứa Duệ, chỉ ước có thể đem Tề Sâm đổi sang gia đình của Hứa Duệ.

Cuối cùng giờ đây Hứa Duệ đã thành con dâu của người nhà họ Tề.

Đường Hoành Khang nâng tách trà lên uống mấy ngụm, ghét bỏ: "Sắp xếp một cuộc xem mắt riêng tư cho nó thì nó đưa ra vài trăm lý do để không đi, tôi đã nghĩ đến việc tìm một nơi nhiều người nhưng nó vẫn không hợp tác."

"Hôm nay phản tác dụng rồi."

Chủ tịch Tề cho ý kiến: "Không phải tiệc liên hoan cuối năm của tập đoàn Quý thị của mấy ông sắp diễn ra sao? Đến lúc đó chỉ cần thông báo cho tụi nó tham dự là được, đừng gây áp lực cho bọn nhỏ, như vậy bọn nhỏ mới không phản nghịch rồi có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện thoải mái với những người kia vài câu."

Đường Hoành Khang gật đầu, cũng không còn cách nào khác.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu chủ tịch Tề trở lại nói chuyện công việc, "Tôi cho người hẹn Mộ Cận Bùi nhưng vẫn chưa hẹn được, người trẻ tuổi này so với cha hắn còn khó đối phó hơn."

Đường Hoành Khang chỉ nói một câu: "Hổ phụ sinh hổ tử."

Sảnh bên ngoài hành lang của phòng tiệc.

Quý Tinh Dao và Đường Gia Lai bảo tài xế đến đưa áo khoác, hai người đứng bên cửa sổ uống rượu.

"Chị Gia Lai, em muốn hỏi chị một chuyện." Quý Tinh Dao xoay lưng tựa vào bệ cửa sổ.

Đường Gia Lai cười: "Còn có điều gì chị biết mà em không biết hả?"

"Nhiều đấy." Quý Tinh Dao nói thẳng: "Chị đã từng chủ động theo đuổi người nào chưa?"

Đường Gia Lai lắc ly rượu đỏ trong tay, mấy giây sau cô ấy nói: "Giờ đang trên đường theo đuổi người ta."

"Hả?" Quý Tinh Dao kinh ngạc, cô cứ ngỡ mình nghe lầm.

Đường Gia Lai nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, trời tối đen vô tận.

Giọng nói cô ấy rất nhẹ nhàng: "Chị đi ăn máng khác đến M.K cũng coi là vì anh ấy, không biết mai sau sẽ thế nào." Cô ấy chủ động tiết lộ thêm: "Anh ấy là anh họ của Mộ Cận Bùi, phó tổng giám đốc của tập đoàn M.K, Tạ Quân Trình."

Quý Tinh Dao tiêu hóa tin tức một lúc, trụ sở chính của tập đoàn M.K ở Manhattan, hoạt động kinh doanh chủ yếu cũng ở Âu Mỹ, Tạ Quân Trình là phó tổng nên phần lớn thời gian đều ở New York.

"Tại sao chị không ứng tuyển vào trụ sở chính của M.K? Cơ hội gặp anh ấy ở Bắc Kinh là bằng không."

Đường Gia Lai há hốc mồm, muốn nói lại thôi, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Quý Tinh Dao hiểu: "Trước đây chị có quen biết với Tạ Quân Trình phải không?"

Đường Gia Lai: "Ừm, biết nhiều năm rồi."

Quý Tinh Dao không hỏi nữa, cô nâng ly: "Chúc chị vạn sự như ý, hi vọng có thể sớm ăn kẹo cưới của chị."

Đường Gia Lai mỉm cười, "Vậy chị mượn lời chúc phúc của em." Cô ấy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhíu mày, "Ôi, Tinh Dao em mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi đúng không?"

Thật đúng là tuyết rơi rồi.

Những bông tuyết nhỏ phiêu tán rơi lả tả, tuyết mềm mại rơi xuống rồi trong nháy mắt tan đi.

Mộ Cận Bùi vừa xuống máy bay, ngay khi ngồi lên xe trời liền đổ tuyết. Anh không thèm ngắm cảnh, dùng sức xoa huyệt thái dương, hai ngày nay đầu đau như muốn nổ tung.

Anh phân phó cho Trữ Chinh: "Đi đến bệnh viện."

- -

Tuyết rơi dày đặc suốt một đêm, cả thành phố được bao phủ trong làn áo bạc, sau trận tuyết bầu trời quang đãng, gió lạnh thấu xương.

Đường đến bệnh viện kẹt xe hơn một giờ, Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Lạc Tùng: 【Sáng cậu có bận không? Tôi đến bệnh viện để lấy ảnh chụp phim, tiện đường ghé qua chỗ cậu ngồi một lát.】 Tối hôm qua chỉ làm kiểm tra, hôm nay anh có hẹn với viện trưởng Sinh Ái.

Hôm nay Lạc Tùng không có lịch khám, mười giờ có một ca mổ, lúc này cũng không bận. Anh ấy kinh ngạc: 【Ảnh chụp phim gì? 】

Mộ Cận Bùi: 【Ảnh chụp X-quang kiểm tra não ở bệnh viện cậu. 】

Hành trình đi nửa giờ lại phải bỏ ra hai giờ mới đến nơi. Từ khoa giải phẫu thần kinh đi ra, Mộ Cận Bùi đến tìm Lạc Tùng.

"Sao rồi?" Lạc Tùng hỏi.



Mộ Cận Bùi đặt cuộn phim lên bàn, "Không có tâm bệnh."

Lạc Tùng: "Bệnh của cậu là tâm bệnh, trở lại New York ở một khoảng thời gian thì bệnh tình thuyên giảm, ở Bắc Kinh sẽ như thế này đây."

Mộ Cận Bùi 'Ừ' một tiếng, không biết có phải là do khoảng thời gian này không đến phòng tranh của Quý Tinh Dao nên mới thành như vậy hay không.

Lạc Tùng lấy ảnh chụp X quang ra xem, "Hôm qua cậu đến bệnh viện cũng không nói với tôi một tiếng."

Mộ Cận Bùi kéo ghế rồi ngồi xuống: "Cũng không phải việc gì to tác, cậu bận mà."

Lạc Tùng pha trà cho Mộ Cận Bùi, anh ấy trực tiếp thả trà vào chén rồi đổ nước nóng vào pha, "Cuối tuần đến nhà tôi, tôi pha trà ngon cho cậu."

Trà còn nóng, Mộ Cận Bùi đặt chén trà để một bên, "Tôi không chú ý nhiều đến trà, có vị trà là được. Anh nói: "Buổi trưa tôi có chuyến bay về New York, chờ năm sau tôi sẽ đến nhà cậu."

Lạc Tùng: "Không phải cậu nói cuối tuần mới trở về à? Sao lại về sớm hơn thế?" Anh ấy còn định cuối tuần mời Mộ Cận Bùi đến nhà ăn cơm, xem ra chỉ có thể đợi sang năm sau.

Mộ Cận Bùi: "Ý của ba tôi."

Anh vốn định cuối tuần trở về, trong khoảng thời gian này anh có rất nhiều việc phải làm, lúc ấy còn đi Pháp công tác, bận đến mức không có thời gian đến phòng tranh, hôm nay mới rảnh rỗi một chút nhưng ba lại gọi điện cho anh nói đã đặt vé cho anh và mẹ.

Thật ra ba muốn gặp mẹ sớm hơn, khoảng thời gian trước ba muốn đến Bắc Kinh nhưng ông luôn vướng vào công việc của công ty nên không thể đi được.

Lạc Tùng rót cho mình một ly nước ấm, ngồi vào trước bàn làm việc, "Tháng một trở lại hả?"

Mộ Cận Bùi: "Không chắc." Cũng có thể là tháng hai, khó mà nói được. Năm nay có mấy ngày lễ liên tiếp, bên trụ sở M.K cũng không ít việc khiến anh phải bận rộn.

"Gần đây sức khỏe Quý Tinh Dao thế nào?" Anh hỏi Lạc Tùng.

Lạc Tùng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra Quý Tinh Dao là ai, là cô họa sĩ kia, "Chắc là không tệ, sau này cũng không thấy đến nữa." Anh ấy quan tâm nói một câu: "Cậu không phải muốn kí hợp đồng với cô ấy sao? Kí xong rồi hả?"

Mộ Cận Bùi: "Chưa kí, chưa thương lượng được giá cả."

Lạc Tùng thấy không thể tưởng tượng được, Mộ Cận Bùi xưa nay chưa bao giờ trì hoãn khi giải quyết công việc, có khi nào mà lề mề tri hoãn như vậy, đây không phải là phong cách làm việc của anh: "Còn có hợp đồng cậu không thể thượng lượng được sao?"

Im lặng một lát, Mộ Cận Bùi nói: "Lúc này khó nói." Anh và Quý Tinh Dao đều không ai nhường ai, đóng băng ở nơi đó.

Lạc Tùng giật mình hiểu ra, anh ấy nửa đùa nửa thật, "Có vẻ như cậu sắp phá kỉ lục không nhượng bộ của mình rồi."

Mộ Cận Bùi không trả lời, cúi đầu nhìn xuống chén trà, thật ra anh và Quý Tinh Dao giằng co, anh để cô nhất quyết đưa ra điều kiện của mình nhưng anh đã nhượng bộ vào lúc nào cũng không hay.

Uống xong chén trà, anh nhìn thời gian, "Cậu bận việc đi, tôi phải đến sân bay rồi."

Từ bệnh viện ra, trên đường xe vẫn kẹt cứng như nêm cối, ô tô vừa đi rồi lại phải dừng lại.

Mộ Cận Bùi nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau bên ngoài cửa sổ, xa xa anh thấy tòa nhà nơi có phòng vẽ tranh của Quý Tinh Dao, phòng vẽ của cô ở tầng cao nhất phía bắc.

Ô tô rẽ trái, tòa nhà cũng khuất dạng.

Mộ Cận Bùi không hứng thú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, anh thu lại tầm mắt rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết thế nào nhưng trong tâm trí anh hiện lên con số 23.

Trong khoảng thời gian này anh bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng xa xỉ, bận tới mức anh nhớ kỹ rằng đã 23 ngày anh không đến phòng tranh.