Khi Gió Nổi Lên

Chương 19




Trong thang máy, Quý Tinh Dao xoay người đứng đối diện với Mộ Cận Bùi, hiện tại rốt cục cô cũng có thể quang minh chính đại nhìn anh chằm chằm mà không né tránh ánh mắt anh.

Mộ Cận Bùi cụp mắt xuống cùng cô bốn mắt nhìn nhau. Làn da cô trong suốt, đôi mắt tựa như sao tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Anh siết chặt hai tay cô, cuối đầu hôn lên mắt cô.

Thang máy đến tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.

Đứng ở cửa có hai người đàn ông, một người đang bàn giao công việc, một người khác đang cung kính lắng nghe, giống như cấp trên và cấp dưới, ông chủ đeo kính khi nhìn thấy Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đã sững sờ vài giây.

Mộ Cận Bùi dẫn Quý Tinh Dao ra khỏi thang máy và đi ngang qua họ.

"Vị tiên sinh này xin dừng bước, mạo muội làm phiền một lát." Ông chủ kia bước nhanh tới, "Thật ngại quá, làm phiền rồi." Anh ta lần nữa nói xin lỗi, lập tức đưa qua một tấm danh thiếp, nói chuyện cực kỳ khéo léo, "Nếu ngài có người thân muốn vào giới thời trang hoặc ngành giải trí có thể trực tiếp tới tìm tôi, tôi họ Lưu, công ty ở lầu 22."

Mộ Cận Bùi nhận danh thiếp, lịch sự nói: "Cám ơn."

"Nên nói cám ơn là tôi, quấy rầy hai vị rồi." Hai tay anh ta chắp trước ngực, sau đó vội vàng đi đến thang máy.

Quý Tinh Dao nghiêng đầu nhìn danh thiếp, công ty môi giới này khá nổi tiếng trong ngành cũng nâng đỡ không ít ngôi sao nổi tiếng, khi cô chọn phòng vẽ ở đây mẹ đã đề cập qua với cô.

"Vị giám đốc đó rất hài lòng với điều kiện của anh nhưng ngại nói thẳng."

Mộ Cận Bùi nghiêng đầu nhìn cô: "Có lẽ muốn bồi dưỡng em, nhưng thấy anh đứng cạnh em nên cũng khá dè chừng."

Quý Tinh Dao cười: "Em vẫn luôn cảm thấy anh nói chuyện rất có đạo lý."

Hiếm khi khóe miệng Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng nâng lên.

Vệ sĩ đứng cách lối đi vài mét, Mộ Cận Bùi tiện tay đưa danh thiếp cho một người trong số họ, anh nắm tay Quý Tinh Dao đi ra khỏi tòa nhà.

Ô tô đi ngang qua đoàn múa, Quý Tinh Dao bảo tài xế tấp xe vào lề, cô nói với Mộ Cận Bùi: "Em lấy vé xong rồi xuống ngay."

Theo lễ phép, Mộ Cận Bùi cũng xuống xe, "Anh đi cùng em, tiện thể đến thăm dì Doãn."

Quý Tinh Dao vốn sợ anh không quen gặp ba mẹ cô, dù sao hai người xác định quan hệ mới hai ngày, hiện tại anh lại chủ động muốn đi tới chỗ cô, cô đương nhiên rất vui mừng.

Cốp xe mở ra, Mộ Cận Bùi bước tới, Quý Tinh Dao thấy anh từ trong cốp xe lấy ra một bó hoa cẩm chướng.

"Thời gian vội vàng nên không kịp chuẩn bị quà khác." Anh đem hoa đưa cho Quý Tinh Dao, "Em cầm đi."

"Anh đi gặp mẹ em, mẹ em nhất định sẽ rất vui, lần sau không cần mang quà tới đâu." Quý Tinh Dao dùng đầu ngón tay gảy giọt nước trên đó, "Anh bảo trợ lý đi mua à?"

"Đúng vậy, bên cạnh phòng tranh của em không có trung tâm mua sắm chỉ có một cửa hàng hoa thôi."

Đại sảnh tầng dưới của vũ đoàn thường ngày rất yên tĩnh, sàn nhà trải thảm giấu đi những tiếng bước chân, hôm nay cách thật xa cũng nghe thấy tiếng phụ nữ nhao nhao cãi vã.

Quý Tinh Dao bước nhanh đến cửa xem xét, thật đúng là xảy ra tranh cãi, Doãn Hà đã cố gắng mời người phụ nữ trung niên đến văn phòng ngồi xuống từ từ nói chuyện nhưng người phụ nữ đó không nghe.

"Tôi không còn cách nào khác nên phải đến đây." Người phụ nữ sang trọng và duyên dáng, từ ăn mặc đến kiểu tóc đều rất chú trọng, ánh mắt bà ta lạnh lùng sắc bén đâm thẳng vào Chu Vũ Tây.

"Cô không thể sinh con và không muốn sinh con cũng không có nghĩa là chúng tôi không muốn. Cô thời thượng, cô muốn làm DINK* thì cũng đừng lôi kéo con trai tôi vào! Cô suýt nữa hủy hoại nó rồi đó cô biết không?"

*DINK (Double income no kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung. Những trường hợp khác do vô sinh hoặc điều kiện bên ngoài chi phối dẫn đến không có con chung thì không được xếp vào nhóm này. (Theo Wikipedia)

Người phụ nữ trung niên vuốt ngực, tức giận vô cùng.

"Nếu không phải vì cô, nó lúc trước cũng đã sớm đi học kinh doanh rồi, kết quả nó lại khăng khăng nhất quyết phải học ngành y. Giờ lại bị cô xúi giục, càng ngày càng vô pháp vô thiên, mấy ngày trước còn nói quyết định kết hôn nhưng không sinh con. Không ngờ cô đồng ý chia tay với nó lại là lừa tôi! Cơ nghiệp gia tộc bao đời dày công vun đắp, chẳng lẽ sau này lại trực tiếp quyên góp cho người ngoài sao?"

Mộ Cận Bùi biết người phụ nữ này, cũng biết Chu Vũ Tây, anh vỗ vai Quý Tinh Dao, thấp giọng nói: "Anh đợi em ở dưới lầu."

Quý Tinh Dao gật đầu, khi ấy cô nhận ra mình không thích hợp ở chỗ này, còn chưa kịp quay người lại bị người của vũ đoàn nhìn thấy, gọi cô lại.

Bởi vì Quý Tinh Dao đến nên cuộc cãi vã này bị gián đoạn.

Người phụ nữ trung niên cũng đã mắng xong, bà ta chỉnh lại khoác, liếc xéo Chu Vũ Tây một cái rồi nghênh ngang rời đi.

Sau khi nháo nhào một trận giờ đây mọi người trong đoàn đều biết Chu Vũ Tây không thể mang thai, mối quan hệ tình cảm giữa bạn trai giàu có hóa ra lại quanh co như vậy.

Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, Chu Vũ Tây nhìn về phía Doãn Hà, "Cô ơi, xin lỗi cô, con lại gây thêm phiền toái cho vũ đoàn rồi."

Doãn Hà choàng tay qua vai cô ấy, kiên quyết lắc lắc, "Con kiên trì và cảm thấy việc đó đáng giá thì hãy kiên trì, đừng quan tâm người khác nghĩ gì, đều không quan trọng."

Chu Vũ Tây trầm mặc mấy giây sau đó đi lên lầu.

Quý Tinh Dao lúc này mới đi đến bên cạnh mẹ, Doãn Hà có chút thở dài, "Người vừa rồi là mẹ của bạn trai Chu Vũ Tây, nếu không để ý đến việc Chu Vũ Tây có khả năng kết hôn với người đó, với tính của mẹ mẹ đã sớm để bảo vệ lôi bà ta ném ra ngoài rồi."

"Mẹ đừng giận." Quý Tinh Dao đưa hoa cho mẹ, "Mẹ càng ngày càng trẻ. Mộ Cận Bùi tặng nó cho mẹ."

Tâm trạng Doãn Hà tốt lên không ít, "Thay mẹ cảm ơn Cận Bùi, sáng nay tụi con gặp nhau sao?"

Quý Tinh Dao kéo mẹ lên lầu, "Dạ, vừa nãy mới ở cùng con rồi lại trở về xe rồi, chắc anh ấy cảm thấy một người đàn ông đứng đó hóng chuyện cũng không thích hợp."

Doãn Hà: "Vậy mời Cận Bùi lên đây ngồi một chút, uống chén trà."



Quý Tinh Dao xem đồng hồ: "Không đến được, lát chúng con còn có hẹn, dù sao sau này cũng có nhiều thời gian gặp mặt mà."

Sau khi lấy quà và vé, Quý Tinh Dao không ở lại lâu, vội vàng đi xuống lầu.

Mộ Cận Bùi đứng cạnh xe, muốn gọi điện cho Lạc Tùng nhưng nhìn thấy thời gian trên màn hình, giờ này Lạc Tùng có lẽ đang khám bệnh, anh lại cất điện thoại vào túi.

Trữ Chinh từ chiếc xe phía sau bước xuống, "Mộ tổng, toàn bộ tư liệu về Tạ Quân Nghị đã chỉnh lý xong." Hắn đưa máy tính bảng tới.

Bọn họ mất hơn một tháng để thu thập tất cả thông tin cá nhân của Tạ Quân Nghị, kéo dài 40 năm, bắt đầu từ năm đầu tiên Tạ Quân Nghị học cấp 3.

Mộ Cận Bùi lướt sang trang thứ hai, nhìn thấy vài dòng ở cuối trang hai tay không khỏi dùng thêm sức nắm chặt máy tính bảng.

Trữ Chinh đứng ở một bên, nín thở.

Xung quanh xe người đến người đi nhưng hắn có thể cảm giác bên người yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hồi lâu, Mộ Cận Bùi lên tiếng: "Cậu xem nó chưa?"

Trữ Chinh thành thật nói: "Đã xem rồi ạ" Những tài liệu này đã qua tay hắn xử lý, làm sao có thể chưa xem được. Hắn xem xong còn đau lòng huống chi là Mộ Cận Bùi.

Mộ Cận Bùi không nói gì nữa, tiếp tục xem trang tiếp theo.

Trên tư liệu, mối tình đầu của Tạ Quân Nghị là Bùi Ngọc.

Anh không nhìn lầm, mối tình đầu của dượng là mẹ anh, Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc và Tạ Quân Nghị thời cấp ba bắt đầu yêu sớm, tình cảm hai người luôn rất tốt, đều là trai tài gái sắc. Bùi Ngọc gia cảnh giàu có, Tạ Quân Nghị đến từ gia đình bình thường. Tốt nghiệp trung học, Tạ Quân Nghị ở lại Bắc Kinh còn Bùi Ngọc ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nhưng trong lúc đó tình cảm hai người vẫn như ban đầu.

Khi học đại học Bùi Ngọc quen biết Mộ Ôn Nhã, chính là cô của anh.

Bốn năm sau, Tạ Quân Nghị tốt nghiệp đại học và được nhận vào một trường đại học ở New York với học bổng toàn phần nhờ vào thành tích xuất sắc của mình, từ đó yêu xa kết thúc.

Tạ Quân Nghị đến trường của Bùi Ngọc để thăm bà, sau đó mới quen biết Mộ Ôn Nhã.

Đối với dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn tú của Tạ Quân Nghị, Mộ Ôn Nhã đã sinh lòng ái mộ. Sau đó thông qua Mộ Ôn Nhã, Tạ Quân Nghị thuận lợi tiến vào công ty quản lý đầu tư trực thuộc M.K với tư cách là thực tập sinh.

Đây cũng là lúc Tạ Quân Nghị bắt đầu cảm thấy chênh lệch, có rất nhiều người thông mình hơn ông ta, tài giỏi hơn ông ta, may mắn hơn ông ta và gia cảnh cũng khá giả hơn ông ta.

Phố Wall với những mộng tưởng cùng tàn khốc, từng bước từng bước đè ngã ông ta.

Trong khoảng thời gian này, sự nghiệp hội họa của Bùi Ngọc cũng gặp rất nhiều khó khăn, bà đi du lịch ở khắp nơi để tìm kiếm cảm hứng và để giải tỏa, điều chỉnh tâm lý của mình.

Đến khi bà trở về, Mộ Ôn Nhã lại tìm bà ngả bài.

Hóa ra Mộ Ôn Nhã đã mang thai, đứa con là của Tạ Quân Nghị.

Thế giới Bùi Ngọc sụp đổ, cả người bà cũng vậy, bà làm sao có thể nghĩ tới người gia thế hiển hách, xung quanh luôn có người người theo đuổi như Mộ Ôn Nhã lại chen chân vào tình cảm của bà, càng không nghĩ đến người đàn ông bà yêu nhiều năm như vậy lại phản bội mình.

Giữa tình yêu và sự nghiệp, Tạ Quân Nghị cuối cùng chọn vế sau.

Bùi Ngọc không khóc lóc, không gây náo cũng không truy hỏi ai, bà đem toàn bộ những vật có liên quan đến Tạ Quân Nghị trong căn hộ ném đi, bao gồm cả những bức họa vẽ Tạ Quân Nghị, kể từ đó bà không bao giờ động đến những bức tranh chân dung nữa.

Ba mươi năm sau, bà lại lần nữa chú ý đến bức chân dung « Tinh Dao 2 ».

Sau khi chia tay, Bùi Ngọc đã mất phương hướng.

Anh trai Mộ Ôn Nhã cũng chính là ba nuôi của anh, Mộ Ôn Hoài sau khi biết việc này cũng cảm thấy có lỗi với Bùi Ngọc, ông liền cho người liên hệ với Bùi Ngọc để đền bù.

Nào ngờ một lần gặp mặt, Mộ Ôn Hoài lại đối với Bùi Ngọc vừa thấy đã yêu.

Bùi Ngọc cho rằng Mộ Ôn Hoài muốn dùng tiền để đuổi bà rời khỏi New York, tác thành cho em gái ông và Tạ Quân Nghị, ngay sau đó bà cũng hận lây sang Mộ Ôn Hoài.

Hơn nửa năm sau Bùi Ngọc không hề xuất hiện, vì trả thù Mộ Ôn Nhã bà trực tiếp gả cho Mộ Ôn Hoài, mà Mộ Ôn Nhã lợi dụng thân phận đại tiểu thư của M.K cuối cùng cũng giành được Tạ Quân Nghị, cùng ông ta kết hôn sinh con. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không hề như ý bởi vì trong lòng Tạ Quân Nghị chỉ có Bùi Ngọc.

Mộ Ôn Nhã nằm mơ cũng không bao giờ mơ đến anh trai lại muốn cưới Bùi Ngọc, bà ta từng lấy cái chết ra đe dọa Mộ Ôn Hoài nhưng Mộ Ôn Hoài vẫn không hề lay chuyển.

Mộ Ôn Hoài biết rõ Bùi Ngọc cũng không yêu ông chỉ muốn lợi dụng ông nhưng những năm này ông vẫn vui vẻ chịu đựng.

Bùi Ngọc không muốn sinh con, Mộ Ôn Hoài cũng chiều theo bà, sau này Bùi Ngọc muốn nhận nuôi đứa trẻ hai tuổi là anh, Mộ Ôn Hoài yêu ai yêu cả đường đi lối về, đem tất cả tình thương của cha dâng hết cho anh.

Bùi Ngọc chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình với Tạ Quân Nghị và Mộ Ôn Nhã, bất kể lúc nào gặp mặt giữa họ đều không nói một câu cho dù là ngay trước mặt ông cụ nhà họ.

Giờ đây, yêu không có, hận lại mệt mỏi, hết thảy đều dần dần phai nhạt, lưu lại đầy rẫy những thương di một đời.

Ông cụ biết bốn người trẻ yêu hận gút mắc cũng không thể tránh được, dù sao đã kết hôn cũng đã sinh con cái. Mối quan hệ bất thường này cứ như vậy duy trì hơn ba mươi năm.

Nhưng ở trong mắt người ngoài, nhà họ Mộ luôn hòa hợp êm ấm.

Mộ Cận Bùi không nhìn nữa, anh dùng sức xoa mi tâm, ký ức lăn lộn, anh đau lòng thay cho mẹ Bùi Ngọc, khó chịu thay cho ba Mộ Ôn Hoài, ba là người đáng thương nhất, cả đời này yêu mà không được đáp lại.

Cho đến nay, đối với mẹ, ba vẫn luôn cẩn thận từng li.

Chẳng biết tại sao anh đột nhiên liền nghĩ đến câu nói kia của Quý Tinh Dao: Có khi lý trí đến ngang tàng, có khi lại cố chấp đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.

"Mộ tổng." Trữ Chinh chờ đợi chỉ thị.

Bây giờ rất khó xử lý, Tạ Quân Nghị là một tồn tại rắc rối trong việc giăng bẫy với Quý Thường Thịnh, từ đầu đến cuối điểm yếu của Tạ Quân Nghị đều có quan hệ với cô Bùi, làm sao có thể đem đi lợi dụng?

Nếu không cận thận sẽ biến khéo thành vụng.

Mộ Cận Bùi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, đáy mắt không có chút độ ấm nào, "Chờ trở về rồi hẹn gặp Tạ Quân Nghị một lần."

Đang nói thì Quý Tinh Dao từ vũ đoàn đi ra, hai người nói chuyện đến đây rồi dừng lại, Trữ Chinh cầm máy tính bảng lên, quay trở lại xe.

"Trời lạnh như vậy sao không lên xe?" Quý Tinh Dao bước nhanh đi tới.

Mộ Cận Bùi: "Sợ em không tìm thấy xe."

"Em nhớ được biển số xe." Quý Tinh Dao nắm lấy tay anh, định lên xe nên cô lại thả tay ra.

Mộ Cận Bùi mở cửa xe, hai người lần lượt ngồi vào.

Quý Tinh Dao đưa vé cho, "Nếu ngày đó anh có rảnh, hai chúng ta cùng nhau đi xem, nếu anh bận, có thể đưa vé này cho bạn anh nếu không sẽ rất lãng phí."

Cô bắt đầu mở quà, là một chai nước hoa của hãng mà cô thích.

Mộ Cận Bùi nhìn ngày biểu diễn, ngày này chắc anh còn ở Bắc Kinh, "Đến lúc đó cùng em đi xem." Anh cất lại vé.

Quý Tinh Dao mở túi ra rồi xịt nước hoa vào trong túi vài lần.

Mùi hương thoang thoảng, thanh mát và ngọt ngào.

Cô tùy ý tán ngẫu với Mộ Cận Bùi, "Bác sĩ Lạc và bạn gái có thích xem kịch mua ba lê không? Nếu thích em cho hai tấm vé, đến ngày ấy cùng chúng ta đi xem luôn."

Mộ Cận Bùi: "Lạc Tùng là người nhà, xem kịch không cần vé."

Quý Tinh Dao xịt nước hoa, chớp mắt, "Bác sĩ Lạc là?" Cô bất chợt nhận ra, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mộ Cận Bùi gật đầu, "Đúng vậy, là bạn trai của Chu Vũ Tây."

Hóa ra là như vậy.



Trước đó mẹ đã nói qua một câu, nói bạn trai Chu Vũ Tây cũng là bác sĩ phụ khoa, còn nói nếu biết sớm sẽ giới thiệu cho cô đi qua xem bệnh, không nghĩ tới lại là bác sĩ Lạc.

Khó trách vừa rồi Mộ Cận Bùi tránh hiềm nghi không bước vào là sợ Chu Vũ Tây xấu hổ.

Quý Tinh Dao không thể nói hiện tại tâm trạng mình là gì, "Bác sĩ Lạc học Trung y là vì cô ấy sao?"

"Ừa, bọn họ mười mấy tuổi đã yêu sớm, một mực ở cùng nhau." Mộ Cận Bùi kể chuyện làm thế nào anh và Lạc Tùng biết nhau, "Ông nội cậu ấy và ông ngoại anh là bạn."

Lạc Tùng là bạn chơi khi còn bé của anh, cũng là người bạn thân mình anh có thể thoải mái tâm sự.

Chu Vũ Tây đến cùng có bệnh gì anh cũng không hỏi nhiều nhưng Lạc Tùng vì Chu Vũ Tây về nước học đại học, vì trong nước có đại học Trung y.

Lại về sau, Chu Vũ Tây vì Lạc Tùng đi ăn máng khác** đến làm việc ở vũ đoàn múa ba lê trong nước.

**Ăn máng khác: Bỏ chỗ làm cũ, đi qua nơi khác làm việc.

Hơn mười năm trôi qua, dù trở ngại nào cũng không thể chia cắt được họ.

Không tiếp tục trò chuyện chủ đề ngột ngạc này nữa, Quý Tinh Dao mở nắp bình giữ nhiệt, mùi thơm nức mũi bay ra, cô đưa đến bên môi Mộ Cận Bùi, "Anh ngửi đi."

Mộ Cận Bùi vừa muốn há miệng uống, Quý Tinh Dao lại lấy nó đi.

Mộ Cận Bùi: "..."

Quý Tinh Dao cười, "Không cho anh uống, chỉ cho anh ngửi." Cô xoay người sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi thưởng thức một ngụm cà phê nóng anh pha.

Mộ Cận Bùi nắm chặt tay cô, trong đầu đều là những việc xảy ra trước kia của ba mẹ, tinh thần có chút không tập trung. Anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt một lát, đầu không đau, anh lại ngủ thiếp đi.

Đến bệnh viện, Quý Tinh Dao thấy Mộ Cận Bùi còn chưa tỉnh cũng không đánh thức anh.

Cô cẩn thận rút tay mình từ trong tay anh ra rồi đi xuống xe, đi không bao xa bỗng sau lưng truyền đến tiếng gọi, "Tinh Dao."

Mộ Cận Bùi tỉnh ngủ, lúc cô đóng cửa anh đã tỉnh lại.

Anh cầm áo khoác lên rồi mấy bước đuổi theo.

Quý Tinh Dao chờ anh, "Nếu anh mệt thì ngủ thêm nữa đi."

"Không sao đâu." Anh lại gần rồi lại nắm tay cô.

Phải chờ mất hơn hai giờ mới đến số của Quý Tinh Dao, Mộ Cận Bùi theo cô cùng đi vào.

Lạc Tùng ngẩng đầu, nhìn thấy người tiến vào bèn trố mắt.

Cho đến khi Mộ Cận Bùi hai tay khoác lên bả vai Quý Tinh Dao và bảo cô ngồi xuống Lạc Tùng mới đột nhiên cười, "Không phải...hai người... hai người, tình huống gì đây?"

Mộ Cận Bùi: "Hôm nay không tìm cậu nói chuyện phiếm, mang bạn gái đi khám bệnh."

Lạc Tùng tháo kính mắt xuống, xoa mi tâm. Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đi cùng nhau điều này thật bất ngờ nhưng lại hợp lý. Trong giờ làm việc anh ấy cũng không trò chuyện nữa.

"Cô bị làm sao vậy? Vẫn không thoải mái à?"

Quý Tinh Dao: "Vâng, còn chưa ổn."

Mộ Cận Bùi nghe không hiểu hai người nói gì, anh ở một bên xem điện thoại.

Thời gian khám bệnh rất ngắn, không tới mười phút.

Quý Tinh Dao đứng lên, ra hiệu cho Mộ Cận Bùi: "Đi thôi, đừng làm chậm trễ bệnh nhân phía sau."

Mộ Cận Bùi nói với Lạc Tùng: "Cậu bận đi, tôi đến văn phòng của cậu ngồi trước."

Trực giác của Lạc Tùng cho biết anh có chuyện mới nói với mình bèn gật đầu.

Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao đi lấy thuốc, thuốc sắc ở bệnh viện ngày mai mới có thể đến lấy.

Mãi cho đến năm giờ rưỡi Lạc Tùng mới làm xong, từ phòng khám bệnh trở lại văn phòng.

Quý Tinh Dao cầm tay Mộ Cận Bùi lên nghiên cứu, cô nghiêm túc như đang xem một tác phẩm nghệ thuật. Giữa hai người rất yên tĩnh, cô nhìn tay Mộ Cận Bùi, Mộ Cận Bùi nhìn gò má cô.

Lạc Tùng đóng cửa phòng làm việc lại, trêu ghẹo nói: "Trông như một chàng thiếu niên đang yêu đương cuồng nhiệt vậy."

Mộ Cận Bùi khẽ mỉm cười, không nói gì.

Lạc Tùng mở ngăn tủ lấy từ trong ra một ly giấy rồi rót nước ấm cho hai người "Ly giấy không đủ, hai người chịu khó dùng chung."

Mộ Cận Bùi lấy nước đưa cho Quý Tinh Dao uống trước rồi anh mới uống.

Quý Tinh Dao cầm túi xách lên lấy cớ rời đi: "Em vào nhà nhà vệ sinh."

Chờ cửa khép lại, Lạc Tùng tựa vào mép bàn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Mộ Cận Bùi nói thẳng: "Hôm nay tôi nhìn thấy bác gái."

Lạc Tùng nhíu mày, "Cậu trở lại New York khi nào thế?" Nói xong lại cảm thấy đầu óc mình bã đậu, "Bà ấy ở Bắc Kinh à?" Nhưng mẹ chưa từng nói muốn về nước thăm anh ấy.

Mộ Cận Bùi: "Vũ đoàn của Chu Vũ Tây, tôi cùng Tinh Dao đi thăm dì Doãn."

Thời gian trước Chu Vũ Tây nói với Lạc Tùng anh ấy mới biết được Quý Tinh Dao là con gái của Doãn Hà, cô ấy còn khen Quý Tinh Dao thiết kế poster đẹp mắt, vẽ bóng lưng của cô ấy rất có hồn.

Anh ấy làm sao có thể ngờ được người mẹ quý phái đoan trang của mình vậy mà lại đến tìm Chu Vũ Tây, còn đến cả đoàn múa.

Ngừng một lát Mộ Cận Bùi nói: "Nếu tôi không nhiều chuyện, với tính cách của Chu Vũ Tây cũng sẽ không nói cho cậu, cái gì cũng tự mình gánh."

"Hôm nào rảnh tôi mời cậu, tôi đi đón tiểu Vũ tan làm đây." Anh ấy cởi áo blouse trắng, cởi nút hai lần mới cởi ra được. Anh ấy cũng không đoái hoài đến Mộ Cận Bùi còn đang ở nơi này, quơ lấy chìa khóa xe rồi sải bước rời đi.

Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao rời bệnh viện lúc trời đã tối, đèn đường sáng lên kéo dài đến cuối con đường.

"Đi đâu hẹn hò vậy anh?" Quý Tinh Dao hỏi.

Mộ Cận Bùi: "Đi chung cư của em, anh sắp xếp lại phòng khách cho em một chút, bày ra mẫu vật cho em."

"Cám ơn anh." Quý Tinh Dao thích kiểu hẹn hò như vậy, cô mở nắp ly cà phê, còn hơn nửa ly, "Thấy anh vất vả, em cho nếm thử."

Cô đặc biệt nhắc nhở, "Không được uống nhiều, chỉ được uống một ngụm thôi đó."

Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, sau đó nhấp hai ngụm.

Quý Tinh Dao: "..."

Lần này về chung cư Quý Tinh Dao đã sớm lấy thẻ ra vào và đưa cho tài xế, ô tô chạy một mạch đến lối vào thang máy ở hầm đậu xe.

Trong thang máy gia đình, chờ cửa thang máy đóng lại, Quý Tinh Dao kiễng chân tới gần môi anh nhưng không hôn anh, dừng lại ở khoảng cách hai centimet.

Mộ Cận Bùi chiếm lấy môi cô, dùng sức hôn thật mạnh.

Trong tay anh còn cầm ly cà phê giữ nhiệt của cô, tay còn lại vòng qua ôm eo cô nhất bổng cô lên cách mặt đất.

Quý Tinh Dao thích anh ôm giữa không trung như vậy, vừa thân mật vừa rung động.

Vào đến căn hộ, Quý Tinh Dao bật tất cả đèn lên, Mộ Cận Bùi cởi áo khoác bắt đầu sắp xếp lại phòng khách.



Quý Tinh Dao lười biếng dựa vào sô pha, cô lật ra các tạp san định kì của Phòng trưng bày M.K, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ rơi trên người Mộ Cận Bùi. Anh nghiêm túc giúp cô bài trí mẫu vật làm cô vô cùng mê đắm, có khi kế tiếp anh sẽ dùng mẫu vật nào cô có thể đoán được, cảm giác tâm linh tương thông này thật kì diệu.

Quý Tinh Dao đem tập san đặt bên cạnh, đi chân trần qua.

Mộ Cận Bùi nửa ngồi xổm trước cửa sổ kiểu Pháp, bố trí cho cô một khung cảnh với nhiều chậu cây nhỏ và hoa khô. Nhìn trông giống như một chùm chậu hoa nhưng từ góc độ khác nhau nếu tinh tế nhìn sẽ thấy một chậu hoa có thể là trung tâm bức tranh rồi làm nền cho những chậu hoa khác trong bức tranh khác.

Tưởng chừng là cùng nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ có một mình.

"Chủ đề này là gì?" Quý Tinh Dao đặt tay lên vai anh.

Mộ Cận Bùi: "Một bông hoa, một thế giới."

Quý Tinh Dao nhìn chăm chú những chậu hoa nhỏ nửa ngày, sau đó duỗi ra chân phải, đó là bàn chân trước kia mang giày bị trầy, giờ đã không nhìn ra vết sẹo nữa.

Mộ Cận Bùi vuốt ve mu bàn chân cô, "Không lạnh à?"

"Em quen rồi, ở nhà em đều không mang giày." Cô hỏi anh, "Nếu đem bàn chân này để anh bố trí làm mẫu vật, anh nghĩ đến chủ đề gì?"

Mộ Cận Bùi gãi lòng bàn chân của cô, "« Quấy rối »."

Quý Tinh Dao sợ nhột, cười đem chân rụt về rồi lại đem chân đưa tới, cô nói: "Chủ đề của anh là « Một bông hoa, một thế giới », vậy của em liền là « Đi vào thế giới của anh », hôm nào em sẽ làm mẫu cho anh vẽ, vẽ xong anh gửi lại cho em.

Mộ Cận Bùi ngẩng đầu nhìn cô, ý cười từ trong mắt cô nhiễm đến đuôi lông mày. Lần đầu tiên gặp cô tại tiệc tối buổi đấu giá, lúc ấy cô là nàng tiên lạnh lùng không dính khói lửa trần gian.

Giờ khắc này, cô rơi xuống trần gian.

Quý Tinh Dao dùng điều đó ám chỉ anh: "Xem em hào phóng chưa kìa, chủ động làm mẫu cho anh."

Mộ Cận Bùi không trả lời, anh dùng tay đỡ chân cô, "Hôm nào rảnh anh đến vẽ bức tranh này, em ở bên cạnh anh anh lập tức dựng cảnh lên."

Quý Tinh Dao nhìn xung quanh một chút, đoán được anh sẽ cầm chậu hoa nào, cô đứng trước chậu hoa đó để chặn lại.

Mộ Cận Bùi: "..." Anh đứng dậy, ôm cô đặt sang một bên.

Một buổi tối Quý Tinh Dao đều là như thế không biết mệt mỏi, Mộ Cận Bùi phải dùng mẫu vật gì cô sẽ chặn lại ở trước mẫu vật đó, Mộ Cận Bùi bài bố bốn tràng cảnh, ôm cô đi tới đi lui hơn hai mươi lượt.

Làm xong Mộ Cận Bùi lại pha cà phê cho Quý Tinh Dao.

Trong lúc chờ cà phê, Quý Tinh Dao tắt đèn trong phòng khách.

"Mộ Cận Bùi."

"Hả?"

"Anh tới đây."

"Có chuyển gì thế?" Mộ Cận Bùi lau tay và đi tới.

Quý Tinh Dao kéo màn cửa ra, chỉ ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời đêm nay thật đẹp, mây nhẹ trôi, vài vì sao cùng trăng sáng.

Ngược chiều ánh sáng, hình dáng anh sắc nét, đường quai hàm cứng rắn và góc cạnh.

Quý Tinh Dao nhấc chân hôn lên cằm anh.

Mộ Cận Bùi vẫn như cũ dùng một tay ôm cô, mũi chân vừa vặn cách mặt đất.

Ngoài cửa sổ, sao sáng làm bạn với vầng trăng.

Trong phòng, anh nhìn cô.

Rạng sáng, Mộ Cận Bùi chờ Quý Tinh Dao ngủ mới rời đi.

Trữ Chinh một mực chờ ở trong xe dưới lầu, hắn còn có chuyện phải nhắc nhở sếp, cũng là buổi chiều sếp phân phó hắn đến tiệm hoa mua hoa hắn mới nhớ tới, "Mộ tổng, sắp đến Tết Nguyên Đán, ngài đừng quên chuẩn bị quà năm mới cho Quý tiểu thư."

Hắn rất sợ sếp nghĩ theo quán tính xem ngày tết là ngày nghỉ.

Những năm qua chịu ảnh hưởng từ ba nuôi, Mộ Cận Bùi biết rằng mình nên tặng quà cho bạn gái trong những dịp lễ. Bất kể dịp lễ nào Mộ Ôn Hoài đều sẽ chuẩn bị quà cho Bùi Ngọc, kể cả ngày quốc tế thiếu nhi.

Anh không biết nên tặng quà gì cho Quý Tinh Dao.

Trữ Chinh: "Chỉ còn vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán, đặt từ nước ngoài về cũng không kịp."

Mộ Cận Bùi không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu đã tắt đèn, anh đã có ý tưởng, "Tự tôi thiết kế, cậu đi liên hệ những bên may vá cao cấp ở Bắc Kinh đi."

Trữ Chinh: "Vâng." Hắn tưởng rằng sếp định chế lễ phục, "Còn chất liệu vải thì sao ạ? Ngài muốn chuẩn bị họa tiết và màu sắc như thế nào?"

Mộ Cận Bùi: "Không phải làm lễ phục."

Editor: Chương này dài khiếp luôn á.