Khi Gió Nổi Lên

Chương 9




Tới gần buổi trưa Trữ Chinh rốt cục cũng rảnh rỗi thở ra một hơi, hắn tựa người bên thành ghế nghỉ ngơi, một đêm ngủ chưa đến tới ba tiếng, sáng sớm lại bận rộn tới trưa, lúc này mệt mỏi rã rời.

Năm giờ rưỡi trời còn chưa sáng hắn tiếp một cuộc gọi quốc tế bảo hắn hãy kiểm tra email.

Đây là số điện thoại của Phùng Lương, email cũng là Phùng Lương gửi đến. Vì lý do an toàn, Phùng Lương hiện tại chỉ liên lạc và báo cáo với hắn.

Ý chính của email này là đã hai lần bổ sung tư liệu về khai sinh của Mộ Cận Bùi cho Quý Thường Thịnh xem, cũng đã liên hệ với các nhân chứng có thể chứng minh Mộ Cận Bùi là con ruột của Bùi Ngọc.

Phùng Lương lại nói: "Quý đổng vẫn còn nghi ngờ, tôi không phải là tâm phúc duy nhất bên người Quý đổng."

Đối với những người khác làm việc cho Quý đổng, Phùng Lương cũng không rõ.

Sau khi đọc xong email, trong vòng nửa phút nó sẽ tự động tiêu hủy, bên trong cấy vào virus. Truyện Quan Trường

Lúc ấy vẫn chưa đến 6 giờ, hắn xem xong email cũng không ngủ được nữa nên đi thẳng đến công ty, không ngờ đèn trong văn phòng của Mộ Cận Bùi đã sáng.

Có lẽ sếp vẫn chưa điều chỉnh việc lệch múi giờ nhưng nghĩ lại thấy không đúng, trước đây công việc và nghỉ ngơi vẫn bình thường, hôm nay tại sao lại đột nhiên tới sớm như vậy, nhưng việc của ông chủ hắn cũng không dám hỏi đến.

Nghĩ đến việc lúc sáng sớm, Trữ Chinh mơ màng ngủ thiếp đi.

Sau khi chợp mắt 20 phút, chuông điện thoại vang lên.

Trữ Chinh đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo lên không ít, tiếp tục bận rộn.

Mộ Cận Bùi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn tới một chuyến.

Vừa hay có mấy tài liệu cần nhờ sếp kí tên, hắn tiện thể cầm đến.

“Lúc sáng không phải cậu nói Quý Thường Thịnh vẫn còn nghi ngờ tôi sao?” Mộ Cận Bùi từ mặt bàn đẩy một tờ giấy ghi chép qua “Qua một thời gian ngắn cậu tự mình đi gặp người này đi.”

Trên từ giấy chỉ có ghi một họ, Trữ Chinh biết đó là ai, hắn xé nát tờ giấy và ném vào gạt tàn, cầm nước trà tưới lên. Mực xanh đen dần dần nhòe đi, chữ viết chậm rãi mơ hồ sau đó không nhìn thấy gì nữa, giấy vụn cùng khói bụi hòa vào nhau.

Trữ Chinh mở tài liệu cần ký tên ra đặt nó trước mặt Mộ Cận Bùi, còn có một chuyện muốn báo cáo: “Mộ tổng, chủ tịch Tề của Thụy Sâm cho người hẹn ngài cuối tuần đi cưỡi ngựa.”

Mộ Cận Bùi đang ký tên, cuối cùng một nét bút kéo dài ra, kém chút nữa đâm thủng tờ giấy.

Chủ tịch Tề hẹn anh là muốn đề nghị anh mở đường hợp tác với M.K trong tương lai, Hứa Duệ hiện tại nhậm chức phó tổng giám đốc Thụy Sâm, cuộc hôn nhân của Tề Sâm cũng nằm trong danh sách nghị sự.



Giăng cái bẫy này cho Quý Thường Thịnh, anh không muốn để Hứa Duệ dính dáng vào, cũng không có ý định làm tổn hại đến tập đoàn Thụy Sâm.

“Đồng ý đi.”

Trữ Chinh: “Vâng.”

Mộ Cận Bùi đóng lại bút máy: “Buổi chiều tôi ra ngoài một chuyến, cậu không cần đi theo.”

Trữ Chinh hiểu ý, bình thường ông chủ không cho hắn đi theo đều là đi tìm Quý Tinh Dao. Thì ra trời còn chưa sáng ông chủ đã đến công ty không phải do lệch múi giờ mà là muốn giải quyết công việc trước để dành thời gian đến phòng vẽ. Hắn trong đêm ngủ không đến ba tiếng, ông chủ cũng không ngủ nhiều bằng hắn vậy mà một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, tinh lực quá dồi dào.

Trữ Chinh mở một tập tài liệu khác đưa cho Mộ Cận Bùi xem qua, đây lịch trình ngày mai, buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều có cuộc họp video, buổi tối còn tham gia một buổi đấu giá.

Cuộc đấu giá quy mô nhỏ bình thường vẫn diễn ra, nhưng người phụ trách lần này không giống nhau, là bạn cũ lâu năm của Bùi Ngọc, anh không đi thật không nể tình.

“Cậu có thể đi trước, cuối cùng tôi sẽ đến đó.”

Trữ Chinh: “Tôi sẽ sắp xếp.” Ông chủ từ trước đến nay không thích náo nhiệt, càng không thích phô trương, anh chỉ là đến ủng hộ, không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Mộ Cận Bùi cài lại khuy áo vest, cầm điện thoại rồi rời đi.

Mùa thu ở Bắc Kinh quá ngắn, còn chưa kịp thưởng thức thì một đợt không khí lạnh thổi qua, mùa đông liền lặng lẽ đến.

Trên cây nào đó ở ven đường lá cây đã ngả vàng.

Đi được nửa đường Mộ Cận Bùi bỗng nhiên phân phó lái xe, “Đến phòng trưng bày trước.”

- -

Bác Trương đưa Quý Tinh Dao đến nơi, tắt máy, thuận tay mở dây an toàn.

Quý Tinh Dao vội vàng xua tay: “Bác Trương, bác không cần xuống, con chỉ đi dạo thôi.”

Bác Trương lại thôi, ông bảo những người khác đi theo. Phụ trách an toàn cho Quý Tinh Dao không chỉ có mình ông, những người khác là âm thầm bảo vệ, Quý Tinh Dao cũng không biết sự tồn tại của họ.

Trung tâm mua sắm không thể so với bệnh viện, nhiều người ở đây yếu tố không an toàn cũng nhiều, không thể có bất kỳ sai sót nào.

Quý Tinh Dao mua giày chỉ có một yêu cầu: Gót giày cao nhất trong cửa hàng, kiểu dáng nào cũng được, cô báo cỡ giày của mình.

Nhân viên mang đến tất cả nhưng đôi giày đáp ứng yêu cầu, Quý Tinh Dao không thử, thậm chí còn không nhìn kiểu dáng của đôi giày: “Mỗi kiểu hai đôi, trực tiếp gói lại cho tôi.”

Một đôi dùng để về nhà luyện tập đi đường, lỡ như đi đường lúc ngã xuống không cẩn thận làm giày bị trầy xước thì sẽ đổi sang đôi kia để đi ra ngoài.

Khi ấy nhân viên sẽ thỉnh thoảng không nhịn được lén nhìn Quý Tinh Dao, cô ấy chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy, ông trời quả là ưu ái cô, ban cho cô khuôn mặt, dáng người còn cả khí chất.

Quý Tinh Dao mở ví, có một hàng thẻ đen trong ngăn đựng thẻ.

Vừa có tài, vừa có gia thế.

Nhân viên cảm thấy Quý Tinh Dao không thấp, mang giày đế bằng cũng 1m66 trở lên, chẳng biết tại sao nhất định phải mua giày cao mười cm.

Sau hai mươi phút, Quý Tinh Dao ra khỏi trung tâm thương mại với hàng tá túi xách trên tay. Vẻ ngoài ưa nhìn và logo trên những chiếc túi đã thu hút sự chú ý của những người đi đường.

Bác Trương xa xa nhìn thấy Quý Tinh Dao có chút chật vật, mang theo túi lớn túi nhỏ, ông tranh thủ thời gian xuống xe nghênh đón: "Sao cháu không gọi điện cho bác, để bác xách cho.”

“Không sao ạ, cũng không nặng lắm, đều là giày thôi.” Quý Tinh Dao đưa túi cho bác Trương, điện thoại trong túi xách vang lên, là Mộ Cận Bùi.



Rõ ràng tối hôm qua vừa mới cùng nhau ăn cơm xong lại cảm giác như rất lâu không gặp mặt.

Quý Tinh Dao nghe, bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và từ tính: “Em không có ở phòng vẽ à?”

Quý Tinh Dao chần chờ một lúc, cô không nói rằng mình đang trên phố: “Ở bên ngoài.” Cô chợt nhận ra anh đến phòng vẽ tranh không tìm được cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không phải, thứ hai lúc nào cũng bận rộn anh cũng sẽ không có nhiều thời gian như vậy.

Cô xác nhận: “Anh ở đâu?”

Mộ Cận Bùi: “Ở trước cửa phòng vẽ.”

Vừa rồi nhấn chuông cửa nửa ngày không người đến mở. Còn không đợi Quý Tinh Dao nói chuyện, anh lại nói: “Không cần vội, tôi chờ em.”

Quý Tinh Dao bước nhanh về phía bãi đậu xe và hỏi: “Anh hôm nay không bận sao?”

Mộ Cận Bùi: “Trước tháng 12 thì không, công việc trong nước còn chưa triển khai.”

Cũng không phải không bận mà tạm thời không cần anh quan tâm. Anh có một đội ngũ tinh anh làm việc hơn chục người, trong khoảng thời gian này bọn họ đều đang bôn ba, anh đối với các xí nghiệp trong nước cũng không biết nhiều lắm, đang chậm rãi tích lũy các mối quan hệ, rất nhiều việc cũng chỉ đang hoàn thiện.

Anh đã bận rộn suốt những năm qua, mấy ngày nay bỗng nhiên rảnh rỗi cảm thấy lại không quen. Lúc anh vừa mới tốt nghiệp đại học, bố nuôi đối với anh vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn hà khắc, lúc mệt mỏi nhất là khi phụ trách ba dự án đa quốc gia của tập đoàn. Ngoài chịu trách nhiệm điều hành công ty anh còn muốn báo thù, phải không ngừng làm chắc thêm đôi cánh của mình nếu không sẽ không thể nào chống lại Quý Thường Thịnh.

Trong những năm đó anh cơ bản làm việc trung bình 17 hoặc 18 tiếng mỗi ngày. Không có thời gian để kiệt sức, càng không có thời gian với nhi nữ tình trường. Khi đó cả nhóm đều đi theo anh bận bịu, Hứa Duệ hỏi anh tại sao lại đẩy chính mình vào chỗ chết như vậy.

Mộ Cận Bùi đứng trước cửa phòng vẽ một lát, Quý Tinh Dao còn chưa tới. Cuối hành lang có hai chậu cây, bên cạnh còn có thùng rác, anh đi qua, vừa định châm một điếu thuốc lại nghĩ đến quy định cấm hút thuốc trong tòa nhà nên thu lại bật lửa.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có rất nhiều tòa nhà cao tầng san sát nhau, Bắc Kinh đã không còn dáng vẻ như trước nữa.

Trên đường trở về phòng vẽ, Quý Tinh Dao nhận được tin nhắn của Đường Gia Lai: 【 Tinh Dao, em có bận không?】

Quý Tinh Dao: 【 Hiện tại không bận, em đang vội đến phòng tranh, Mộ Cận Bùi đã ở đó, có lẽ đến để đàm phán hợp đồng với em. 】 Cô lại hỏi: 【 Chị tìm em có chuyện gì không? 】

Đường Gia Lai: 【 Thì ra là sếp của chúng ta đến đây lấy tạp chí định kì gửi cho em, em đừng gấp, nhẫn nại chậm rãi cùng ngài ấy mài rũa ~ khí thế không thể thua được. 】

Đường Gia Lai dù sao làm việc cho Phòng trưng bày, cầm tiền lương của M.K, không thể đem hết mọi việc tiết lộ cho Quý Tinh Dao được vì vậy đành phải dừng lại.

Dù sao dựa trên hiểu biết của Đường Gia Lai với Bùi Ngọc, khẳng định là muốn ký hợp đồng với Quý Tinh Dao. Chỉ cần Quý Tinh Dao có đủ kiên nhẫn cùng Cận Bùi từ từ nói chuyện, cô có thể lấy được lợi ích tốt nhất.

Đường Gia Lai bỏ qua chủ đề này và bắt đầu phàn nàn:【Chị muốn tìm em giúp đỡ. Tháng sau là sinh nhật của con gái bạn ba chị, ba chị nhất quyết không cho chị tham dự, mẹ chị bây giờ cùng một ruột với ba chị, phụ họa với ba chị nói không đi không tốt. Hai người nhất định sắp xếp cuộc xem mắt trá hình cho chị, lúc đó em cùng chị đi đi nếu không chị cũng không biết làm thế nào.】

Quý Tinh Dao lo lắng: 【 Em không có kinh nghiệm, em không biết làm sao để giúp chị. 】

Đường Gia Lai: 【 Không cần kinh nghiệm, em chỉ cần đứng bên cạnh chị, cùng chị nói chuyện, không cho người khác có cơ hội chen vào là được.】

Cái này không làm khó được Quý Tinh Dao, vừa vặn cô cũng có việc muốn hỏi trực tiếp Đường Gia Lai. Hai người trò chuyện suốt quãng đường, thời gian trôi qua nhanh chóng, Quý Tinh Dao cất điện thoại, bác Trương bá vừa vặn dừng lại xe.

Mộ Cận Bùi trở lại tầng dưới, đang chờ cô.

Hôm nay Mộ Cận Bùi mặc trang phục công sở, bộ vest tối màu phối với áo sơ mi trắng, hẳn là buổi sáng có hoạt động thương vụ, còn buộc cả cà vạt. Một tay anh đút túi, hờ hững nhìn dòng xe cộ qua lại trên phố. Khi tâm tình thả trôi những sắc bén trên người anh biến mất hơn nửa, lộ ra một chút dịu dàng.

Quý Tinh Dao phát hiện bất kể khi anh tập trung làm việc hay lúc nghiêm túc pha cà phê hay ngay cả không tâm tình thả trôi, mỗi trạng thái đều là một khung cảnh khiến người ta không thể dời mắt.

Trên tay anh cầm túi có in logo M.K trên đó, bên trong chắc là tạp chí định kì mà Đường Gia Lai vừa nói.

Quý Tinh Dao đến gần, “Thật ngại quá, để anh chờ lâu như vậy.”



Mộ Cận Bùi: “Người nên nói lời xin lỗi là tôi.” Anh nghĩ rằng cô mỗi ngày đều ở phòng tranh.

“Lần sau trước khi đến tôi sẽ gọi trước cho em.”

Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà.

Bước vào thang máy, Quý Tinh Dao đưa tay ấn tầng.

Trong lúc ấy, ánh mắt Mộ Cận Bùi vô tình quét đến cổ tay cô, anh liền giật mình: “Cho tôi xem đồng hồ đeo tay của em một chút.”

Quý Tinh Dao vừa nãy bận nhắn tin với Đường Gia Lai nên quên nguồn gốc của chiếc đồng hồ này, cô chưa từng nghĩ đến việc lấy nó ra trước mặt anh, cô đeo như vậy giống như cố ý thu hút sự chú ý của anh.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lấy nó xuống cho anh xem.

“Tác phẩm của bậc thầy thiết kế Corey.” Quý Tinh Dao chủ động nói ra, anh không cần đoán đi đoán lại.

Mộ Cận Bùi đang rất ngạc nhiên, sau đó cũng không quên hỏi cô: “Hôm qua em mượn đồng hồ của tôi để mang về so sánh sao?”

Quý Tinh Dao không phủ nhận.

Mộ Cận Bùi không nghĩ rằng Quý Tinh Dao ngay từ đầu đã thích chiếc đồng hồ đó, anh cùng cô đeo đồng hồ đôi hơn ba năm và bây giờ họ gặp được nhau, dường như mọi thứ đã được ước định từ trước. Anh ra hiệu cho cô: “Đưa tay cho tôi.”

Anh đã đeo đồng hồ cho cô một lần, Quý Tinh Dao không nhiều lời đưa tay tới.

Mộ Cận Bùi đặt túi xách dưới chân, cụp mắt xuống, cẩn thẩn đeo đồng hồ cho cô.

Thời gian như kéo khung cảnh này quay chậm, kéo dài suốt ba năm.

Cửa thang máy mở ra, đến tầng 52, hai người lần lượt đi ra ngoài, sau đó trò chuyện về tập tranh.

Chuyện về đồng hồ đôi dường như chưa hề xảy ra, nhưng bất kể là với Mộ Cận Bùi hay Quý Tinh Dao, trong lòng họ cũng có gợn sóng không nhỏ.

Điều đầu tiên Mộ Cận Bùi làm khi đến phòng vẽ là cởi âu phục phục để một bên rồi đi pha cà phê, anh hỏi Quý Tinh Dao đêm mai có bận không.

Quý Tinh Dao không trả lời mà hỏi lại: “Có phải có việc gì cần tôi giúp phải không?”

“Ừm.” Mộ Cận Bùi nhìn cô: “Tối mai nhờ em đi cùng tôi đến buổi đấu giá.”