Chờ khi ta cùng LụcTrúc chạy đến, nhân vật chính Sẹo ca đang mô phỏng con chó phủi phủi vạt áo của mình, đứng ở cửa chưa đi vào. Hắn một thân cẩm y ngọc đái, giảbộ phú quý giàu sang! Nhưng ta tìm cho hắn y phục như vậy, cũng khôngphải để cho hắn một mình đứng ở cửa ra vào giả bộ không vào được.
Ta mang theo Lục Trúc đi tới, dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn hắn.
Sẹo ca hướng ta nháy mắt mấy cái: "Vợ, ngươi ngửi ta đi." Hắn nói xong, còn mở ngực của mình về phía ta.
Ta ngửi hắn cái X, bây giờ là lúc ngửi sao? Hơn nữa, tại sao bảo ta ngửi?
Sẹo ca vẫn nhìn ta, mở miệng nói: "Lúc trước ta ôm gà, trên người dường như có mùi gà, sau đó ta cảm thấy như vậy rất có thể sẽ bị nhìn ra khôngđúng, vì vậy ta bôi chút phấn sáp lên."
A, khó trách Sẹo ca bây giờ nhìn lại bảnh bao khác biệt. Không đúng, hiện tại là lúc bảnh bao sao?
Hàng này tại sao có thể kỳ lạ như vậy, khi hắn mặt sẹo biểu hiện đủ kiểungây thơ nghe lời. Nhưng sau khi thay khuôn mặt dễ nhìn xong, hắn liềnmiệng ba hoa lại vô sỉ rồi, bây giờ còn bảnh bao.
"Ta cái gì cũng không ngửi thấy, ngươi mau đi vào đi, còn cái thứ ngươi bôi lên ngườikia là Lục Trúc chuẩn bị cho ta dùng sao? Đó là thứ đồ nữ nhân dùng!"
Sẹo ca làm bộ không thấy ta híp đôi mắt rất nguy hiểm, hắn lắc lắc đầu,hhiện ngọc quan hoa lệ châu báu trên đầu, lại dựng ngón tay lên hướngchúng ta "hư" một tiếng, mới nện bước bước chữ bát đi vào phía trong.Thấy Sẹo ca rốt cuộc nghe lời đi vào rồi, ta mang theo Lục Trúc bướcchân nhẹ nhàng nằm ở cạnh cửa.
Chúng ta chỉ phụ trách lột y phục, A Tam cảnh ngộ bất hạnh phụ trách mang thiếu phụ bị vải rách bọc lạitới đây. Vì vậy, hắn bỏ lỡ trận đùa giỡn này rồi.
Ta lấy một câyđũa, dùng sức chọc một lỗ trên cửa sổ. Ta cùng Lục Trúc chồng lên nhau,nhìn xuyên qua cái lỗ đó vào bên trong. Thành thật mà nói, ta đối vớidiễn kỹ của Sẹo ca không có lòng tin gì, nếu hắn diễn hỏng thì làm thếnào đây? Hơn nữa, ta cảm thấy hán tử thô ráp này so với Quý công tử, hắn hẳn là nên diễn sơn đại vương thì hơn!
Vì vậy, ta phải nhìn chằm chằm, tránh cho hắn xảy ra chuyện gì.
Sẹo ca đầu tiên là vắt tay ra phía sau rồi đi vào, hiện tại tài tử cũngkhông ngủ. Ta nghĩ cái mông của hắn nhất định rất đau, cho nên không ngủ được, còn khuôn mặt đại hãn. Sau khi Sẹo ca tiến vào, tài tử liếc mắtmột cái là có thể nhìn thấy hình dạng kia quá giống mình. Tài tử nhìnthấy Sẹo ca, quả quyết hít vào một hơi.
"Ngươi...ngươi là . . . . ."
"Không sai, ta chính là người ngươi nghĩ." Sẹo ca bắt đầu đọc thuộc lời thoại, hơn nữa một cước đạp lên cái ghế băng bên cạnh, một bộ khí phách lộ rangoài.
Nhìn biểu hiện của hắn, ta chỉ có thể yên lặng gật đầu một cái: quả nhiên bá vương khí của Sơn Đại Vương thật nặng!
Ta sắp xếp rõ ràng là Sẹo ca phải tiêu sái xuất hiện, đi tới trước mặt tài tử, từ trên cao nhìn xuống tài tử, khóe miệng phải giễu cợt, ta khôngcó bảo hắn đạp ghế băng, ta thật sự không bảo hắn làm vậy, hắn thế nhưng tự mình sáng tạo! Chẳng lẽ, hắn cảm thấy như vậy càng thêm có khí thế,đứng được cao hơn sao? Hắn cho là hắn là thổ phỉ Hoàng đế sao?
Ta ở bên ngoài yên lặng hộc máu. . . . . .
Tài tử giãy giụa bò dậy, nhìn về phía Sẹo ca: "Ta không ngờ, trên thế giới thật sẽ có hai người tương tự thế này."
Lúc này, Sẹo ca lập tức đáp: "Thế giới rộng lớn không gì không có, haingười dáng dấp tương tự có gì kỳ quái đâu, có gì ngạc nhiên đâu." Bộdáng giễu cợt của Sẹo ca rốt cuộc đi ra rồi , hắn sờ sờ tóc của mình, vô cùng bảnh bao tiếp tục nói: "Chỉ là, ta không ngờ, tức phụ nhà ta. . . . . . Không đúng, biểu muội nhà ta thế nhưng lại gặp ngươi. . . . . ."
Đọc thuộc lời thoại mà cũng thiếu chút nữa sai rồi, bạn hữu ta sẽ sớm cho ngươi quỳ, ngươi chính là tự động phát huy đi.
Có lẽ Sẹo ca nghe được tiếng lòng của ta, hắn quả thật tự động phát huy.
"Ta đem biểu muội hảo hảo đặt ở trong nhà, không ngờ nàng thế nhưng tự mình chạy ra ngoài, còn gặp con gà yếu ớt có dáng dấp tương tự ta một chút.Thân ngươi không có mấy lạng thịt, đầu óc lại không đủ thông minh, điđường còn phải lắc lắc hai ba cái, càng bị nữ nhân đùa giỡn xoay vòngvòng, ta cảm thấy, lớn lên giống ngươi, quả thực là sự sỉ nhục của ta.Cũng may, dáng dấp ngươi chỉ là có một chút giống ta, lại không có sựcao lớn của ta, cũng không có sự thông minh của ta, còn không có tiềncùng vẻ ngọc thụ lâm phong người gặp người yêu của ta." Sẹo ca nói xong, đem tài tử nhìn từ trên xuống dưới tổn hại một trận, ánh mắt kia, khidễ, chỉ chỉ chỏ chỏ, tựa như bác gái chọn gà mua về nhà làm thịt ăn. Chờ sau khi hắn chọn xong, tài tử đã nói không ra lời.
Sẹo ca vừa gây tổn hại cho người khác vừa tự kỷ khen ngợi bản thân, tuyệt không ngược một chút nào sao?
Ta hối hận nhìn Lục Trúc nhỏ giọng nói: "Ta không nên thả đại ca ôm gà ra."
Lục Trúc an ủi sờ sờ đầu của ta, nhưng ta vẫn cảm thấy rất ưu thương.
Sẹo ca vẫn còn đang tự do phát huy: "Cũng may, bởi vì ngươi thành ra nhưvậy, ta cũng không sợ ta lần xuất hiện trước mặt biểu muội ta mà nàngkhông chấp nhận ta. Thương thế của ngươi thật tốt, bị thương thật tốt!"Sẹo ca một tay đưa qua, dứt khoát điểm lên á huyệt của tài tử, khiến cho hắn có hỏa không phát ra được, không thể tức giận ra được. Sau khi Sẹoca khen người xong, lấy áo khoác của người ta, mặc lên người mình.
Trên mông áo có một dấu vết màu đỏ, đó là từ vết thương của tài tử.
Tài tử trơ mắt nhìn đại ca ôm gà vô sỉ cởi áo của hắn mặc lên, đổi các loại trang phục một phen, ném tài tử chỉ mặc một áo lót xuống gầm giường.Sẹo ca đổi lại y phục của tài tử, giả dạng làm tài tử giả thật biểu cathật nằm lại trên giường.
Lúc này, đến lúc ta ra sân rồi. Lục Trúc tạm thời không có phần diễn, vì vậy nàng ở bên ngoài mai phục.
Nhân vật ta an bài cho Sẹo ca vốn là biểu ca thật phong lưu tiểu nhân vô sỉ, hắn ra sân đem tài tử kích thích một phen, châm chọc tài tử làm giá ycho hắn, tốt nhất là khiến người tức đến hộc máu, sẽ lột y phục của hắnxuống mặc vào. Nhưng Sẹo ca quả nhiên thẹn với kỳ vọng của ta, đem mộtbảnh bao lưu manh vô sỉ khoắc họa đến ăn vào gỗ sâu ba phân!
Hắn quả nhiên là một hán tử thô ráp, vai diễn của hắn quả nhiên thích hợp nhất làm. . . . . . Sơn Đại Vương.
Bởi vì hiện tại tài tử đang ở dưới gầm giường không thấy được bộ dáng củata, cho nên mặt ta không chút thay đổi liền tiến vào. Ta nhu giọng nói,như một con hoa hồ điệp bay vào, nhẹ giọng gọi một tiếng biểu ca, mộtquyền thụi trúng bụng Sẹo ca.
"Biểu ca làm sao ngươi xuống giường, ngươi khỏe lên nhiều rồi sao?"
"Đúng vậy, ta đỡ hơn rồi." Sẹo ca nắm tay của ta muốn lấy tay ta ra, ta mộtcái tay khác vặn chặt tai hắn: "Nhưng ngày hôm qua bị thương nặng nhưvậy, có muốn mời đại phu đến xem thử nữa hay không?"
Sẹo ca nhíugương mặt đọc thuộc lời thoại: "Ta cảm thấy ta đã tốt hơn nhiều, thờigian tới nơi đây đã không ngắn, cho nên chúng ta vẫn là về nhà đi, trong nhà còn có chuyện buôn bán chưa xử lý."
"Như vậy sao? Vậy cũng tốt!" Ta mở miệng cười.
"Đùng!" Dưới giường truyền ra âm thanh như vậy.
Sẹo ca cùng ta liếc mắt nhìn về phía dưới giường, ta mở miệng nói: "Mới vừa rồi là âm thanh gì?"
"Có lẽ là chuột." Sẹo ca vỗ vỗ ván giường, ván giường liền phát ra âm thanh nguy hiểm, sụt xuống phía dưới: "Chúng ta vẫn là đừng lãng phí thờigian nữa, xe ngựa ta sớm đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta lên đường thôi."Nói xong, Sẹo ca bắt đầu bổ sung lời kịch quên mất lúc trước, hắn đèthấp âm thanh mở miệng nói với người dưới giường.
"Từ đầu tớicuối, biểu muội cũng không nhận thức một người tên là ‘Đoan Mộc duệ’, sự tồn tại của ngươi, chính là một chuyện cười. Biết không? Ngoan ngoãnbiến mất trước mặt chúng ta đi, nếu không sẽ khiến biểu muội phiền não. . . . . . A. . . . . ." Tiếng cười lạnh bạc này, ngược lại vô cùng phùhợp với cá tính ta an bài cho biểu ca thật.
Nói xong câu này, Sẹo ca liền lôi kéo ta đi ra phía ngoài.
"Còn chưa chuẩn bị xong đồ đâu? Cứ đi như vậy sao?" Ta một bộ cái gì cũngkhông biết, tựa như bình thường níu lấy tay áo tài tử, hiện tại níu lấytay áo biểu ca thật. Chúng ta đi ra bên ngoài một chút, người nằm dướigầm giường cũng có thể nhìn thấy tình trạng của chúng ta là như thế nào.
Nếu muốn ngược tâm, tự nhiên phải diễn đến cùng.
Có gì có thể đáng buồn hơn việc, nàng lại hoàn toàn không biết người nàngyêu là mình chứ? Tựa như lời kịch của biểu ca thật, trong lòng của "Biểu muội" chỉ có "Biểu ca". Mà đoạn thời gian cùng với "Biểu muội" kia,cũng chỉ là "Biểu ca" mà không phải tài tử Đoan Mộc. Cho nên, Đoan Mộccùng "Biểu muội" có quan hệ gì? Có Đoan Mộc hay không cũng không quantrọng, đối với biểu muội mà nói, có "Biểu ca" liền đủ rồi.
Nhưngđối với Đoan Mộc tài tử mà nói, sự thực chính là phải đối mặt với ngườinàng yêu không phải là mình, mà là người có dáng dấp tương tự mình kia.Hơn nữa, có lẽ một ngày nào đó hắn nói với "Biểu muội" hắn mới là ngườicùng với "Biểu muội" trải qua khoảng thời gian này, "Biểu muội" cũng sẽkhông tin, đây mới là chuyện đáng buồn nhất.
"Đi thôi. . . . . ." Sẹo ca nói với ta.
Ta gật đầu cười, bộ dáng hết sức nhu thuận. Khi chúng ta sóng vai rời đi,ta nghe được phía sau vang lên âm thanh gì đó, hình như là có người đang gọi tên giả của ta, âm thanh khàn khàn, bi thương lại tuyệt vọng. Thânthể ta dừng lại, đột nhiên ngừng lại, lập tức có thể nghe được âm thanhkhàn khàn này mãnh liệt hơn một chút.
Lúc này Sẹo ca lại che kín tai ta, cười ở bên tai ta mở miệng: "Nơi này gió lớn, ta che chở ngươi đi."
Kể từ đó, ta liền cái gì cũng không nghe thấy nữa rồi. Không thấy được tài tử bị Sẹo ca cố ý điểm huyệt bộ dạng nhếch nhác đến cỡ nào thật đángbuồn. Mặc dù ta chỉ là đơn giản dừng lại, lại bị che kín tai đưa đi,nhưng đây đối với tài tử mà nói, chính là nội tâm hắn lại bị giày xéomột trận. Vốn đang trong tuyệt vọng, lại đột nhiên dâng lên một điểm hivọng nhỏ, đáng tiếc, hi vọng này ngay sau đó liền bị vô tình dập tắt.
Đây là một màn ngược tâm đùa giỡn, ngay từ đầu tài tử đã là người thất bại, chỉ vì hắn thừa nhận câu hỏi trước kia ta hỏi hắn, hắn có phải biểu cahay không. Thật là tình tiết thế thân bi thương, khiến cho ta chán ghétnhư vậy.
Nhưng ta cùng Sẹo ca rời đi còn không phải là màn kịch cuối cùng.
Sẹo ca mới vừa rồi điểm huyệt đạo tài tử, hắn vốn không thể phát ra âmthanh, nhưng muốn giải huyệt cũng không phải không thể, chỉ là như vậysẽ làm cho thể lực của hắn tiêu hao rất nhanh. Chúng ta ngây ngẩn ở bênngoài một hồi, liền trở về. Sau đó, chúng ta thấy được tài tử leo rakhỏi gầm giường đã hôn mê trên mặt đất.
Sẹo ca trầm mặc đưa tài tử lên trên giường, lúc này A Tam cũng đưa biểu muội của tài tử tới rồi, để cho hai người ngủ cùng nhau.
Khi còn là nữ phụ, chuyện như vậy ta đã từng làm, đặt nữ chính đang hôn mêcùng nam phụ chung một chỗ, khiến cho nam chính hiểu lầm. Lần này ta lại làm như vậy, tính kế cũng không phải nữ chính, cũng không có nam chính.
Ta hiểu rõ cá tính của biểu muội, nàng hiện tại muốn làm cho tài tử bảo vệ nàng, muốn làm cho người nhà của tài tử bảo vệ nàng, cho nên, một khinàng tỉnh lại phát hiện thấy tình huống này, tuyệt đối sẽ dính lấy tàitử không thả. Mà tài tử, bây giờ đã không còn chút tình yêu nào với biểu muội, dĩ nhiên sẽ chán ghét biểu muội dây dưa, huống chi, hắn vừa mớicùng ta cử hành hôn lễ, chuyện này người của toàn thôn đều biết.
Nếu như bị người trong thôn phát hiện hắn đang ở chỗ ta ngủ với một nữ nhân khác vừa tới thôn, vậy sẽ là một loại hình ảnh đặc sắc mức nào đây?Danh dự bị hủy hết? Đây sợ rằng còn là một kết quả tương đối đơn giản.Con gái của thôn trưởng không cần, lại đi lấy ta, hiện tại thế nào, lạixuất hiện thêm một nữ nhân như vậy, tài tử rất khó tiếp tục ở lại thônnày mà sinh sống.
Mặc dù hiện tại hắn không hộc máu như trongnguyên tác, nhưng cũng cách hộc máu không xa. Đối với người như hắn,danh dự còn quan trọng hơn tính mạng hắn. Hơn nữa, hắn còn là một người"trọng tình", người yêu dùng loại phương thức này rời đi, hắn muốn nhưthế nào mới có thể không khổ sở? Dù sao hiện tại hai người kia đặt chung một chỗ, chắc sẽ không cấu kết với nhau làm việc xấu nữa, bọn họ chỉbiết. . . . . . hành hạ lẫn nhau.
"Muốn trách, thì trách tác giảđi. . . . . ." Ta lấy oán niệm thể ra, phát hiện màu sắc phía trên lạinhạt đi một chút, xem ra ta làm cũng không tệ lắm.