Người đàn ông nhanh chóng được đưa về khu tập trung. Do tình hình y tế
không đủ điều kiện, Thẩm Duyệt Thần căn bản không dám phẫu thuật cho anh ta ngay lập tức.
Chỉ là hiện tại tình hình đã vô cùng nguy kịch, không thể không cứu, nhưng cũng không chắc sẽ cứu được.
Bên trong chiếc túi cứu thương khẽ kêu lên vài tiếng tít tít, Thẩm Duyệt Thần nhanh tay lục tìm lấy ra bộ đàm.
Thanh âm bên kia truyền đến khá hỗn loạn, câu được câu mất, mãi mới có âm thanh rõ ràng một chút truyền đến.
"Duyệt Thần, tình hình bên đó thế nào rồi?"
Thẩm Duyệt Thần nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, đáp lại: "Tình hình xấu hơn dự kiến, có một người đàn ông bị thương rất nặng nhưng ở đây lại không có dụng cụ phẫu thuật, tôi không dám...
"Ồ... Có nghĩa là cậu không làm được?"
Người ở đầu dây bên kia nâng cao ngữ khí, trong giọng nói còn có vài phần chế giễu: "Bác sĩ nổi trội mà những chuyện này cũng không làm được, xem ra tôi đã quá xem trọng cậu rồi nhỉ?"
"Đội trưởng Ngô, anh đang khiêu khích tôi?"
"Không phải khiêu khích, mà là tôi đang đánh giá năng lực của cậu. Nếu không phải phó viện trưởng Lê muốn tôi giám sát cậu thì tôi cũng chẳng có hơi đâu để tâm đến mấy chuyện này."
"Được, tôi sẽ làm phẫu thuật. Nhưng đội trưởng Ngô, dụng cụ y tế bắt buộc phải có, cảm phiền anh chuẩn bị giúp tôi."Thẩm Duyệt Thần vừa dứt lời, người ở đầu dây bên kia bộ đàm lập tức dập máy.
Cậu sớm biết phó viện trưởng Lê không an tâm về năng lực của mình, cũng biết dù có thế nào đối với ông ta Thẩm Duyệt Thần cậu cũng là người không đáng tin cậy.Mặc dù ở trong quân đội lâu như vậy, tiếp xúc với Ngô Khiêm không ít, nhưng không biết anh ta trước đó đã nghe được bao nhiêu tiếng xấu của Thẩm Duyệt Thần từ miệng phó viện trưởng Lê. Chắc chắn sớm đã sinh ra bài xích, không thể trong thời gian ngắn chấp nhận cậu được.
Thẩm Duyệt Thần cảm thấy trong lồng ngực nặng nề, hoá ra muốn được người ta công nhận... Chỉ dựa vào thực lực thôi thì chưa đủ.
"Oản Oản, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thêm thì hơn."
Mộ Đông Phong cụp mắt, đưa tay nắm lấy tay Mộ Oản: "Cơ thể em vẫn chưa khoẻ hẳn, không nên tiếp nhận công việc quá sớm"Sau khi Mộ Oản xuất viện, lập tức được bố mẹ hộ tống đưa về Mộ Trạch.
Mộ Đông Phong đã quay hoàn tất bộ phim kia, thời gian hiện tại dư ra rất nhiều, vẫn luôn ở nhà chăm sóc cô từng li từng tí một. Cũng bởi vì không muốn nhưng tin đồn thất thiệt bên ngoài truyền đến tai cô, sợ Mộ Oản sẽ không chịu nổi đả kích lớn.
Mộ Oản ở trong căn phòng ngủ trước đây từng thuộc về cô, nhận được sự chăm sóc quá mức từ Mộ Đông Phong mỗi ngày, đến mức có thể nói sắp nghiện sự cưng chiều quá độ này của anh rồi.
"Em cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều rồi, anh không cần phải lo lắng thế đâu!"
Mộ Oản mỉm cười, nhìn xuống bàn tay mình đang được Mộ Đông Phong nắm lấy, ôm trọn.
"Nhưng vẫn còn quá yếu, thời điểm này em nhất định không được ra ngoài, cũng không được đi làm. Nhà chúng ta không thiếu tiền, nếu bố mẹ không nuôi em, thì mình Mộ Đông Phong này cũng đủ nuôi nổi em."
Mộ Oản vì nét mặt nghiêm túc này của Mộ Đông Phong mà phải bật cười thành tiếng, cô hơi nghiêng đầu dựa vào vai Mộ Đông Phong, nói: "Anh thật sự nuôi nổi em?"
"Mộ ảnh đế có rất nhiều tiền, tất cả đều cho em hết!"
"Nhưng hiện tại em còn chưa có danh phận nào, không dám dùng tiền của Mộ ảnh để đây.
"Oȧn Oȧn."
Mộ Đông Phong khẽ gọi, Mộ Oản ngẩng đầu lên nhìn anh. Còn chưa kịp định hình đã bị đối phương đẩy ngã xuống giường. Mộ Đông Phong tì trán lên trán cô, nghiêm túc nói: "Oản Oản, là anh không có danh phận."