Khi Nào Mới Được Yêu?

Chương 1: "Tôi" - Kẻ thám thính




Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi. Không biết động lực nào đã thúc đẩy con sâu lười này dậy lúc 6 giờ sáng nhưng tôi chắc chắn không phải là tiếng báo thức đâu nhé. Nó đã bị một cước của tôi trong lúc mơ màng mà vỡ như thủy tinh rồi.

Vậy đã đoán được hôm nay là ngày gì chưa? Đối với học sinh cấp ba bình thường không thể bình thường hơn là tôi đây thì bạn nghĩ tôi sẽ dậy sớm để lên trường chuẩn bị văn nghệ đầu tuần hay là học bài à? Ha, thật nực cười. Với tôi đây thì lý do đi học sớm chỉ có hai lý do thôi. Một là chào cờ, hai là trực nhật. Và hôm nay là thứ tư, tất nhiên là lên làm lao công cho trường mà không được trả một đồng lương nào rồi.

Đời học sinh đứa nào mà nói thích trực nhật thì cảm phiền bạn vả cho nó một vả hộ tôi nhé. Chốt thêm câu nói chuyện không biết ngượng mồm. Không có đứa nào dành ra thời gian để mình có thể nằm ngủ thêm vài chục phút để chuẩn bị cho trực nhật một cách tự nguyện đâu. Nghe lớp phó lao động cũng sang mồm lắm đấy, nhưng ngoài chỉ tay năm ngón để sai vặt ra thì nó có làm cái méo gì nữa đâu.

Vâng, tôi đang bị nó sai khiến đây. Có cái sân, quét mấy cái lá to đang hiện hữu trên sân là được rồi, thế mà nó còn kêu tôi nhặt lá với rác trong bồn cây đi. Bàn tay ngọc ngà này cầm bút sách đã lâu, giờ bắt nhặt rác đúng là có hơi cáu rồi nha.

Mà thôi kệ đi, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của mình mà. Sống thì phải biết cống hiến, phải có giá trị chứ. Bác nói rồi đấy, lao động là vinh quang.

Hôm nay tôi có trực nhật chung với Hân, nó ngồi cùng tổ với tôi. Con bé này á, đúng kiểu con nhà người ta luôn. Bị ngoan hiền với ít nói quá mức. Mà nhìn con bé dễ thương lắm, hình mẫu như mấy bé thỏ mong manh dễ vỡ ấy.

Tôi bình thường cục tính còn không dám nói năng thô lỗ với con bé. Nghe bảo đâu là con gái bạn thân của chị Liệu, cô chủ nhiệm lớp tôi. Nên mấy đứa trong lớp cũng hòa nhã với con bé lắm. Đang mải mê quét lá thì tôi nghe thấy giọng của thằng báo đời trong lớp '' Bạn gì đó ơi, mình không phải thùng rác.''

Tôi quay mắt qua nhìn, đúng luôn chứ còn gì nữa. Cái giọng nói mà mấy đứa con gái hay nói là ấm đồ đó, nghe cái là biết ai luôn. Hotdog à lộn, hotboy trường tôi, Phạm Hoàng Nhật. Công nhận, nó đẹp trai thật, bình thường tôi không để ý. Tự dưng nó đứng đối diện với Hân, tôi mới thấy được sự chênh lệch chiều cao nó khủng khiếp như thế nào. Chả biết là chuyện gì, nhưng tôi thấy Hân cúi thấp đầu xin lỗi thằng Nhật. May thằng Nhật nó không có chấp nhặt chuyện với con gái nên cũng ậm ừ mấy câu rồi bỏ đi.

Đợi khi trực nhật xong tôi mới xán lại gần Hân, èo. Người con bé thơm ghê á, tôi con gái còn mê mẩn. Tôi cầm lấy cái chổi xương trên tay con bé mà hỏi nhỏ '' Nãy có chuyện gì vậy, Hân làm gì thằng Nhật à?''.

Tôi nói chứ Hân nó hiền quá, ý là hiền dịu thục nữ á. Nói chuyện mà nhẹ nhàng, lôi cuốn kinh khủng '' Hân không để ý, lỡ hất rác trúng chân của Nhật''.

Ôi dào, tưởng cái mẹ gì, lỡ hất rác thôi mà làm gì mà căng. Rác cũng chỉ mấy cái lá với vỏ bánh kẹo chứ có phải bùn đất gì, làm thấy ghê.

Tôi bĩu môi nghìn lần trong lòng mà quay qua nói với Hân '' Kệ nó đi, công tử nên vậy đấy ''.

Biết bao dung là thế nào không, chính là câu nói này của Hân sau lời chê bai của tôi '' Không đâu, là do tớ vô tình hắt lên giày cậu ấy! Nhật cũng vui vẻ bỏ qua cho Hân rồi''.

Hiền quá, quá hiền. Với cương vị là một người coi như giao tiếp nhiều nhất với Hân trong lớp, tôi thực sự lo lắng con bé sẽ bị đám trai đểu lừa.

Thế mà sao Hân có đứa bạn thân chất lượng lắm nhé. Xem con bé trầm trầm tính vậy chứ, khoa khôi khối tôi lại là bạn thân của Hân đấy.

Giờ thử có ai mà hỏi học sinh trong trường có biết Dương Ngọc Hân là ai không. Thì người trả lời được câu này chắc cũng chỉ có lớp tôi, dù gì con bé nó cũng mới chuyển tới được nửa học kỳ thôi. Còn mà hỏi Nguyễn Trần Ái My là ai, 10 người thì hết 9 người biết rồi. Lọt 1 đứa không biết thì chắc nó sống khép kín đấy.

Mới đầu Hân chuyển vô cậu ấy mờ nhạt lắm, tại vì Hân không hay nói chuyện, cậu ấy trầm tĩnh kinh khủng luôn. Nhan sắc có thể nói cũng thuộc vào tầm thanh tú, đáng yêu, nét đẹp của con nhà gia giáo ấy, mà đã gia giáo ngoan ngoãn thì sẽ không được chú ý đến.

Nhưng mà khi cậu ấy đi với cái bóng điện sáng như Nguyễn Trần Ái My thì miệng truyền miệng, tên cũng bay khắp trường. Chỉ riêng việc Ái My đứng đợi Hân trước của lớp tôi thôi cũng đủ để đám con trai nó chú ý đến, chứ đừng nói là đi học cùng nhau.

Lớp tôi chia làm hai giãy, chừa ở giữa ra một lối đi. Mỗi dãy có 6 hàng, mỗi hàng là hai cái bàn ghép lại với nhau, Ngồi được quá lắm là 4 đứa một hàng. Tôi ngồi ở hàng 2, gần đầu bàn. Còn Hân ngồi hàng 4, sau lưng là thằng báo đời Phạm Hoàng Nhật.

Hôm nay cũng như bình thường, tôi bước ra ngoài đã thấy Ái My đứng đợi Hân ở ngoài. Thế mà vừa bước ra khỏi cửa lớp tôi đã bị chị Liệu gọi lại, hay ho là tôi còn thấy cả thằng Nhật đã đứng bên cạnh chị Liệu từ trước. Trong lòng cười thầm chắc thằng nhỏ lại bị giáo huấn đây mà.

Tôi ngoan ngoãn đứng lại nghe thánh chỉ mà chị Liệu chuẩn bị truyền đạt '' Em vô gọi bạn Hân ra đây giùm cô với''

Ụa, rồi tự dưng gọi Hân chi trời. Con bé làm chuyện gì sai à. Không, tôi không tin Hân làm gì sai đâu, con bé mà là người như vậy thì tôi đi bằng đầu. Nên chắc là dặn dò gì thôi. Tôi gọi với vào trong lớp, rồi cũng chào chị Liệu để đi về.

Tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà lúc tôi dắt xe ra đã thấy bóng dáng một cao một thấp đi ra hướng cổng trường, thằng Nhật còn cười tươi kinh khủng.

Trong lòng tôi sinh nghi, cảm giác thấy không ổn. Thế rồi lại xua đi, Hân không phải gu con gái của thằng Nhật. Gì chứ gu bạn gái của nó tôi đã nhận hiểu thứ 2 thì không đứa nào dám chen đầu. Hân quá ngoan, ngoan đến nỗi sinh tẻ nhạt ấy. Mà kiểu con trai thay người yêu như thay áo giống thằng Nhật nó không có hứng thú với con gái ngoan, một là không hứng thú, hai là không dám. Gái ngoan mà, kiểu kiểu lỡ gieo thương nhớ lại tưởng duyên tiền định đấy.

Đến khi tôi về đến nhà nằm ườn ra giường rồi, lướt xem Facebook hôm nay có gì hot không, thì tự dưng có tin nhắn tới, biệt danh là cái biểu tượng con báo. Tôi không trả lời ngay mà xem hết story hôm nay mới xem tin nhắn của nó

' Ê bà già'

' Bà nghe nè cháu, cháu sủa lẹ đi''

' Nãy chị Liệu có giao tham gia hoạt động làm áp phích tuyên truyền lịch sử địa phương'

' Rồi sao? Nói tao làm gì?'

' Chị Liệu bảo lựa thêm 3,4 đứa gì đó để trang trí áp phích'

' Tao không rảnh'

Khỏi phải nói thêm tôi cũng biết nó nhờ cái gì rồi. Từ chối luôn cho lẹ.

' Thôi nào! Sao lại có thể để tài năng trẻ như Ngọc lặn đi chứ? Tham gia đê, gì chứ mấy cái vẽ vời này chỉ tin Ngọc thôi'

' Tao không rảnh, mấy cái hoạt động này vẽ vài cái là được, không cần đến tao đụng tay'

' Thì vẽ vài nét nên tham gia đi, lẹ à! Mình vẽ thôi, chứ nội dung có người soạn rồi'

Nói đến đây tôi cũng biết là nãy chị Liệu căn dặn gì thằng Nhật rồi. Thằng này chơi bời thì chơi thật, nhưng khổ nỗi nó lại học giỏi, thêm cái mã đẹp trai. Phong trào trường lớp nó tham gia không thiếu cái nào, hỏi sao biết là playboy nhưng mấy em cứ phải gọi là đổ đứ đừ. Tôi đang định thẳng thắn từ chối, nhưng nhớ lại bóng dáng bé nhỏ của bạn Ngọc Hân, xong lại nhớ đến thằng Nhật mà không khỏi thở dài. Coi như đi vẽ vời vui vẻ vậy.

' Hạn nộp là khi nào?'

' Thứ bảy tuần này'

' Trời ơi sớm ghê, sớm mà tao muốn khóc luôn á'

' Vậy là tham gia ha, để báo lại với chị Liệu'

' Có gì thì chuẩn bị nội dung sớm một chút, để tao còn phác cái khung, chứ cứ bao nhiêu chữ lại chèn lên nghĩ thôi cũng chê vãi rồi'

' Ok'

Tôi lại ra lướt tiếp, nhưng lại như nhớ đến cái gì. Mở lại đoạn chat với thằng Nhật

' À mà, mày có facebook của Hân không?'

' Có'

' Vãi vậy! Kết bạn luôn mới ghê chứ'

' Mới kết bạn hồi trưa thôi, tiện liên lạc'

' Vây gửi tao đi'

' Ok'

Nhấn vào đường link liên kết facebook của Hân. Tôi nhìn vào ảnh đại diện mặc định rồi lại lướt xuống phía dưới. Ảnh của Hân phải nói là nhiều vô kể, tấm nào cũng style dễ thương, nhẹ nhàng, thậm chí có phần tiểu thư. Thiếu nữ phấn hồng mộng mơ đồ đó.

Đúng kiểu hình thức con gái mỗi khi soi trang cá nhân của ai đó, tôi sẽ bấm vào phần bình luận của bài đăng để đọc. Đập vào mắt tôi là người bình luận ở hàng đầu '' Iu bé Sứa quá điiii''. Bấm vào cái ảnh nhỏ, tôi như dừng mất mấy giây. Không ngờ Hân lại có thể quen biết với người như vậy......

Tôi lướt thêm một lúc, danh sách bạn bè của Hân không nhiều, nhưng lại có một số thành phần khá đặc biệt. Nếu tôi nhớ không nhầm thì, hình như tôi đã từng nghe tên Dương Ngọc Hân ở đâu đó trước đây.

Sáng hôm nay có hai tiết thể dục, vì hôm qua có thức hơi khuya nên xém nữa tôi đi học trễ. May là tiết thể dục tôi còn nhân cơ hội trốn đi ra chỗ khác ngủ được.

Lúc đang chuẩn bị lim dim trên bàn trong phòng của đội tuyển Công nghệ ở dãy 10 phòng. Thì tôi lại thấy thằng báo đời nó bước ngang qua hàng lang, xong rồi lại tiến về chỗ ghế đá xéo với cửa phòng. Nếu tôi không nhầm thì Hân đang ngồi đây, dù sao lúc tôi ra đây cũng đã thấy Hân ngồi ở ghế đá đó trước rồi.

Cũng bởi vì tánh tò mò sẵn có nên là tôi khe khẽ đừng dậy, ngồi xổm trước cửa. Lợi dụng tấm rèm che đi, chỉ để lộ cặp mắt. Thằng Nhật nó đứng đối diện Hân, tôi không thể lý giải được biểu cảm lúc đó của nó, chắc có chuyện gì cần tìm thôi. Đang định đứng dậy thì thế quái nào thằng Nhật nó lại giơ bàn tay lên, không khác gì hành động đánh người.

Tôi trợn tròn mắt đứng phắt dậy, cha mẹ cho ăn cho học mà dám giở thói bắt nạt con gái nhà người ta. Hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận ra trò. Tưởng là chuẩn bị có đánh nhau rồi, thế quái nào tôi lại thấy lạ lạ.

Hân quay lưng lại với tôi nên tôi không thể thấy con bé nó như thế nào. Chứ là tôi nhìn biểu cảm thằng Nhật nó lạ lắm, tay của nó không có hạ xuống, chỉ giữ y nguyên trên không trung. Nhìn thấy ánh nắng lấp ló trên mái tóc Hân tôi dường như hiểu ra gì đó, chép chép miệng, lôi cái điện thoại ra ngồi im hóng chuyện.

Được tầm một lúc thì tôi nghe thấy thằng Nhật nó nói gì đó nhưng không nghe rõ. Vấn đề là cái nụ cười quái dị đó là gì vậy, chàng trai tỏa nắng à. Nhật ngồi xuống bên cạnh Hân, tôi ngồi trong góc khuất cũng nghe được.

Điện thoại đột nhiên có tin nhắn tới, nên tôi cũng không rảnh ngồi lại hóng nữa. Có một số chuyện, nó còn thú vị hơn nữa cơ.