Trên vách đá xung quanh, tất cả đều là bùn lầy, chúng rơi tí tách tí tách xuống dưới.
Dưới chân mọi người cũng là bùn lầy, có vô số hố bùn không đếm được.
Quả cầu vàng nằm ở trong một cái hố bùn trong số đó.
Không ai nói chuyện.
Cũng không ai có cử động gì.
Màu vàng kim thường khiến người ta cảm thấy phú quý, nhưng cũng dễ khiến người khác bỏ qua chất liệu của nó, là kim loại cứng rắn. Nếu bị quả cầu kim loại to bằng cái chậu rửa mặt di chuyển với tốc độ cao đập trúng thì sẽ tạo nên hậu quả gì?
Nhẹ thì gãy xương.
Nặng thì trực tiếp toi mạng!
Người đàn ông trung niên mập mạp đứng cứng đờ ở vị trí phát bóng, sắc mặt trắng như tờ giấy. Sau khi cơn chấn động đi qua, đống bùn lầy quanh chân ông ta cũng nổi lên tỉ tỉ bọt không khí lớn, vỡ “bụp” một cái. Tên mập mập không nhịn được run run, mùi nướƈ ŧıểυ khai khai hơi lan tỏa…
Không khí trong hang động nặng nề, ẩm ướt, yên tĩnh.
Không ai rảnh cười nhạo ông ta.
Mọi người chỉ nhìn chằm chằm những cái hố bùn đó, sợ quả cầu vàng lại bắn ra một lần nữa.
– Rõ ràng là đây là một quả cầu có tính chất cực kì rắn chắc, quỹ đạo bắn ra lại giống quả bóng cao su! Khi nãy, trong lúc đi chuyển với tốc độ cao, quả cầu vàng suýt đập trúng người mấy lần, nước bùn bắn lên khắp người những người đó! Đột ngột không kịp phòng ngừa, cũng không thể né tránh, bây giờ mọi người giống như bức tượng đất, hoặc ngồi hoặc đứng, ngây ngốc, đáng thương mà lại buồn cười!
Còn muốn tìm quả cầu ư?
Ngay cả chân cũng mềm nhũn cả rồi.
Bạch Ấu Vi đếm sơ sơ, chỉ trong tầm mắt mà đã có hơn ba mươi cái hố, không biết ở những nơi không thấy rõ còn có bao nhiêu nữa, điều này có nghĩa là số lần quả cầu vàng bắn ngược, ít nhất trên sáu mươi lần.
Cuối cùng cô đã hiểu tại sao thời gian của trò chơi là hai mươi giây.
Đặc tính nổi bật nhất của loại vất chất như bùn chính là nó mềm. Khi một bãi bùn bị đập thành một cái hố, nước xung quanh hố sẽ trượt xuống theo trọng lực cho đến khi lấp kín hố một lần nữa.
Cho nên, muốn tìm được quả cầu vàng trong hố, cần hành động trước khi cái hố đó chưa bị lấp đầy.
Bạch Ấu Vi vừa mới suy nghĩ khái quát một chút, mà thời gian hai mươi giây đã hết trong giây lát.
Lúc này, gần như đa số hố bùn đã sụp xuống, hòa làm một thể với nước bùn xung quanh, chỉ còn mấy nơi mơ hồ có thể nhìn ra vết sụp đổ khá sâu.
Quả cầu vàng không biết đã biến đi đâu rồi.
Mỗi người đều bị kinh sợ bởi tốc độ và lực đạo vừa nãy, hơn nữa nước bùn bắn tung tóe, tầm nhìn bị che khuất, không ai biết cuối cùng quả cầu vàng ở đâu.
Sau khi hai mươi giây kết thúc, quả cầu vàng đột nhiên phá bùn chui lên.
Nó hưng phấn lắc lư lên xuống, xoay tròn qua trái rồi phải, khiến cho lớp bùn lầy dính trên người nó văng ra hết, khôi phục dáng vẻ bóng loáng ban đầu.
“Làm gì thế —–“ Giọng điệu oán trách kéo dài vừa chậm vừa lê thê, vô cùng bất mãn, quả cầu vàng chất vấn, “Tại sao mấy người không đi tìm tôi? Lúc nãy rõ ràng tôi đã nói rồi mà, chỉ làm mẫu một lần! Suốt hai mươi giây, vậy mà đến một cái hố mấy người cũng không đi tìm ư?!”
Sắc mặt mọi người khó coi nhìn nó.
Tìm quả cầu?
Hơi sơ sẩy chút là đầu nở hoa luôn! Ngay cả trốn tránh còn không kịp, đi tìm thế quái nào chứ?!
Quả cầu vàng hầm hừ quét qua mọi người (tuy rằng nó căn bản không có đôi mắt), tức giận nói: “Thôi thôi, dù sao làm mẫu đã kết thúc, bây giờ bắt đầu trò chơi! –
Chủ đề trò chơi lần này là ếch xanh và quả cầu vàng, nhân viên giám sát lấy góc độ ngẫu nhiên, lực phát bóng ngẫu nhiên, người chơi tìm được cầu trong vòng hai mươi giây là thông quan.
Tiêu chuẩn tìm được cầu là: Một, tay tiếp xúc với quả cầu. Hai, quả cầu ở trạng thái bất động.
Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta chơi nào…”
“Xin đợi một chút.”
Một giọng nói mềm mại vàng lên trong đám người.
Mọi người nghe tiếng thì quay lại nhìn, phát hiện là Bạch Ấu Vi.
Cô chống cánh tay ngồi ở trên vỏ ốc, mái tóc dài tán loạn ướt đẫm dính thành sợi, làn váy to rộng ướt sũng nước bùn, dính sát vào vỏ ốc, giống như nhân ngư bị mắc cạn, an tĩnh và yếu ớt.
Chỉ là ánh mắt cô âm trầm, khóe miệng cười lạnh, kết hợp với sự chật vật trên người cô hình thành cảm giác quỷ dị lạ lùng.
Bạch Ấu Vi giơ một bàn tay, hỏi: “Có phải là luật chơi bỏ sót cái gì không?”