Khi Trai Thẳng Biết Đọc Suy Nghĩ

Chương 2




"Ý cậu là lần này Thẩm Gia Hữu không nói hai lời mà trực tiếp pass cô gái đó luôn sao?"

Vu Thiển Thiển ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ăn một miếng kem.

Viên Tư Ngữ đang sơn móng tay mà không ngẩng đầu lên: "Ừm."

"Cậu ta tỉnh ngộ rồi sao?"

Vu Thiển Thiển chớp chớp mắt, "Trước kia chỉ cần không có bằng chứng đặt trước mặt cậu ta thì người ta giải thích thế nào cậu ấy cũng không tin mà."

"Mình không biết."

Viên Tư Ngữ thổi vào móng tay sơn màu đỏ tươi của cô, khiến những ngón tay của cô trở nên trắng trẻo và thon thả.

Trước đây không có bằng chứng, cô cũng sẽ không nói cho Thẩm Gia Hữu biết, không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy của người ta, cho rằng cô gây rối, dù sao cùng lắm chỉ bị gạt tiền gạt sắc, có gạt tiền cũng không gạt hết được, còn sắc thì dù sao cũng là đàn ông, cũng không chịu thiệt gì.

Vốn tưởng rằng lần này sẽ không có kết quả, nhưng Thẩm Gia Hữu đột nhiên đổi tính, coi như cô bớt được chút việc.

"Haiz, cậu nói xem, nếu hai người thành đôi, không phải mọi chuyện đều vui vẻ hết sao."

Vu Thiển Thiển thở dài, thật ra, mỗi ngày chặt hoa đào của Thẩm Gia Hữu cũng khá mệt mỏi.

Viên Tư Ngữ liếc mắt: "Không thành được, cậu có thể nào có tình cảm với một người tr@n truồng chạy khắp nơi chưa?"

Vu Thiển Thiển quen biết họ từ khi học cấp 2, ngược lại, chưa từng biết họ trong giai đoạn mặc tã: "Cậu nói là cậu hay là cậu ta?"

"Tất nhiên là cậu ta."

Vu Thiển Thiển thấy móng tay của cô đã khô, liền cúi người nắm lấy tay cô mà x0a nắn: "Thẩm Gia Hữu mà cậu cũng chướng mắt, không biết sau này sẽ để người đàn ông nào được lợi đây."

Viên Tư Ngữ thuận thế tiến tới, mỉm cười ngã vào người cô ấy: "Vậy chắc chắn phải có một nam thần mới xứng với mình được."

"..."

Vu Thiển Thiển thật sự muốn mắng cô không biết xấu hổ.

Điện thoại Viên Tư Ngữ phát ra âm thanh thông báo tin nhắn WeChat, cô giật tay mình ra khỏi tay Vu Thiển Thiển, cầm điện thoại xem thử.

Vu Thiển Thiển tò mò: "Ai vậy?"

"Thẩm Gia Hữu."



Viên Tư Ngữ cúi đầu trả lời tin nhắn, thở dài, "Cậu ấy nói mới quen một cô gái, cậu nói xem cậu ta bị sao vậy, sao không thể yên tĩnh mấy ngày để chúng ta nghỉ ngơi không được sao."

"Dù sao cậu ấy cũng là Thẩm Gia Hữu, có rất nhiều cô gái theo đuổi."

Vu Thiển Thiển vỗ cô, "Nhưng mà, cậu ta mới quen cô gái đó liền chạy đến kể cậu nghe làm gì?"

"Cô gái đó nói có nghe nói về mình, muốn cậu ta hẹn thêm mình cùng ăn cơm."

Viên Tư Ngữ có chút tuyệt vọng.

Thật là, ở trong nhà thôi mà cũng trúng dao từ trên trời rơi xuống.

Vu Thiển Thiển cũng đoán ra ý tứ trong những lời này, chặc lưỡi: "Chưa có chuyện gì mà đã muốn thị uy rồi à."

"Mình hy vọng cô ấy thật lòng thật dạ, vậy thì mình sẽ sớm được giải thoát, yên tâm đưa tên ngốc kia đi."

Vu Thiển Thiển liếc xéo cô: "Cam lòng sao?"

Viên Tư Ngữ dừng lại, đứng dậy, bước ra ngoài: "Có gì mà không nỡ, cậu tự giải quyết cơm trưa đi, mình đi đây."

Chết sớm siêu sinh sớm, cô dứt khoát hẹn họ ăn trưa, bây giờ là thời điểm thích hợp để ra ngoài.

Vu Thiển Thiển nhìn bóng lưng của cô, quát: "Cậu không trang điểm chút nào mà đã đi sao?"

"Cần gì phải trang điểm, mình đâu có đi tranh giành tình cảm."

Viên Tư Ngữ đóng cửa đi mà không quay đầu lại.

***

Viên Tư Ngữ đến nhà hàng phương Tây đã hẹn, Thẩm Gia Hữu và Tiểu Ngư Nhi mà cậu ta nhắc đã đến, về mặt này, hình như chưa bao giờ anh để cô phải đợi.

Cô không cần phải gọi món, không ai biết rõ khẩu vị của cô hơn Thẩm Gia Hữu. Cô vừa ngồi xuống không bao lâu, người phục vụ đã bắt đầu bưng đồ ăn ra.

Sự phẫn nộ đột nhiên tiêu tan một nửa.

"Xin chào chị Viên, em tên là Chu Ngư, chị có thể gọi em là Tiểu Ngư Nhi."

Cô gái đứng dậy lễ phép chào hỏi.

Viên Tư Ngữ gật đầu đáp lại, không che giấu mà đánh giá cô ta, dáng vẻ là một cô gái ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe sáng rực, khi nói chuyện còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.



"Rất dễ thương."

Lại tới rồi.

Thẩm Gia Hữu lặng lẽ liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn Chu Ngư, không biết dễ thương chỗ nào, cùng lắm chỉ tương đối vừa mắt thôi.

"Trước đây tôi nghe nói chị Viên và anh Gia Hữu lớn lên cùng nhau, nghe qua không bằng gặp mặt, đúng là đại mỹ nhân nha."

Chu Ngư cười rạng rỡ, khen ngợi cô không ngừng.

Viên Tư Ngữ nghe vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, sự phẫn nộ phân nửa khi nãy cũng tan thành mây khói, cô cũng không chút do dự nở một nụ cười rực rỡ.

"Cô gái thật có mắt nhìn."

Hừ, người ta chỉ khen cho có lệ thôi mà.

Thẩm Gia Hữu âm thầm phỉ nhổ cô, vừa đặt miếng bít tết anh đã cắt trước mặt cô: "Ăn đi."

Viên Tư Ngữ cũng không nói lời cảm ơn, Thẩm Gia Hữu đã chăm sóc cô từ khi còn nhỏ, Đây cơ bản đã là thói quen sinh hoạt của hai người.

Ngược lại, phía Chu Ngư hơi chua: "Anh Gia Hữu thật biết quan tâm chị Viên, trước giờ em chưa từng thấy anh ấy đối xử với một cô gái như vậy."

Viên Tư Ngữ đang nhai bít tết, không tiện nói chuyện, nhưng Thẩm Gia Hữu đã trả lời cô ấy: "Cô mới biết tôi hai ngày, không thể nói là trước giờ."

"..."

Nụ cười Chu Ngư cứng đờ, "Cũng đúng ha."

Thẩm Gia Hữu căn bản không phát hiện ra điều gì bất thường, lẩm bẩm: "Hơn nữa, tên ngốc này từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư rồi, tôi sợ cậu ta sẽ cầm dao cắt trúng bản thân."

"Cậu mới là tên ngốc!"

Viên Tư Ngữ không tiện nói chuyện nhưng vẫn liếc mắt nhìn anh.

Sau đó, Chu Ngư không nói nữa, bình tĩnh ăn phần của mình.

Cô nhận ra mình thất sách rồi, quá nóng vội, hẹn Viên Tư Ngữ ăn cơm ngoại trừ khiến bản thân mình xấu hổ thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Cô và ông chủ chỉ là người bạn bình thường mà cô có thể nói chuyện, trông cậy vào anh ta làm chỗ dựa chẳng thà trông mong ngày mai mình trúng được 5 triệu còn thực tế hơn.

Vẫn nên chờ tăng độ thiện cảm, tình cảm tiến triển rồi nói sau.