Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn

Chương 12




Thời điểm Thời An trở lại ký túc xá, tiết tự học buổi tối đã kết thúc.

Hôm nay cậu cơ hồ đã đem cửa hàng xung quanh trường học tra hỏi một trận, nhưng kết quả đều như nhau không hỏi được cái gì đặc biệt hữu dụng, hơn nữa rất nhiều giả thuyết về cái chết của Giải Trinh, cậu cũng không biết phiên bản nào mới là sự thật.

bất quá vài loại cách nói đều có chút giống nhau, cậu cảm thấy tất cả mọi người nhắc tới có chút chính xác.

Năm đó Giải Trinh ở trường học xác thực vô cùng nổi tiếng là nhân vật phong vân, 10 hạn toàn năng, không chỉ có thành tích ưu việt, năm ấy 18 tuổi liền tính có sự nghiệp của chính mình.

Nhưng gia đình anh lại có chút phức tạp.

Giải Trinh có một người em trai cùng cha khác mẹ, lại học chung trường với mình, so sánh với một người ưu tú như Giải Trinh, em trai liền kém xa.

Vân Cao là tỉnh trọng điểm, năm đó trung khảo Giải Trinh đạt được điểm số cao nhất, còn em trai thì dùng tiền vào học.

Theo lý mà nói, Giải Trinh có tài hoa ưu tú như thế, gia đình càng thêm sủng ái mới đúng, nhưng sự thật tương phản, gia đình họ Giải chỉ yêu thương một mình con út.

Giải Trinh ở nhà như thế nào, ai cũng không biết, nhưng mỗi người đều nói Giải Trinh ở nhà không được yêu thương.

Ngày Giải Trinh xảy ra chuyện, thành tích lần đầu tiên trung khảo và kết quả kỳ thi tốt nghiệp đều được công bố. Giải Trinh không phụ sự kỳ vọng của mọi người, kết quả thi tốt nghiệp liên đứng nhất.

Các giáo viên trong trường học đều cao hứng, nghe nói hiệu trưởng còn tìm tới Giải Trinh, thương lượng hai đại danh giáo sự qua hai kỳ thi.

Kết quả ai cũng chưa nghĩ đến, chân trước vừa mới thương lượng xong tương lai tràn ngập vô hạn hy vọng, vào lúc ban đêm Giải Trinh liền có chuyện.

Phòng học trong khu dạy học đều giống nhau đều có biển báo cấm cháy nổ và đặt bình chữa cháy, ngọn lửa kia lan đến phạm vi không quản, rất nhanh vượt qua tầm kiểm soát, nhưng theo lý thuyết không có xuất hiện thương vong.

Kết quả phát sinh việc ngoài ý muốn, Giải Trinh chết, còn chết chỉ có một người, mặc khác một học sinh bị thương cũng không có.

Có người nói Giải Trinh là bị mưu sát, nhốt ở phòng học nhạc, nhưng rốt cuộc là ai mưu sát, động cơ là gì, mọi người không biết.

Trên thực tế việc bị mưu sát ở tình huống này cũng chỉ do đông đảo mọi người suy đoán, cũng không phải là thật sự, bởi vì cảnh sát đã điều tra ra kết quả chỉ là tai nạn.

Không biết vì cái gì, trực giác nói cho Thời An biết, cái chết của Giải Trinh không đơn giản, cậu thậm chí cảm thấy Giải Trinh chính là bị mưu sát, còn cùng gia đình anh có quan hệ.

Đặc biệt hệ thống từng nói "Vô chấp niệm không thành lệ quỷ". Nếu Giải Trinh thật sự ngoài ý muốn tử vong, tại sao lại không cam lòng, nhiều lắm chỉ trở thành một linh hồn, sẽ không trở thành lệ quỷ.

Lệ quỷ oán khí càng lớn, thực lực càng trâu bò. Giải Trinh có thể tùy ý ở ban ngày xuất hiện, thậm chí còn có thể chế tạo quỷ đả tường, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Có được sức mạnh to lớn đến thế, oán khí trong lòng cùng chấp niệm nhất định không phải là nhỏ.

Không phải mưu sát, từ đâu lấy ra oán khí ngút trời như thế?

Thời An suy nghĩ rối như cuộn chỉ quay về ký túc xá, lúc cậu trở về bạn cùng phòng đang nói chuyện phiếm.

Họ nói về chuyện Kha Càn bị thương.

"Các cậu có biết Kha Càn ở ban nhất không? Chính là người có thành tích thể dục đặc biệt xuất sắc"

"Biết, sao vậy?"

"Cậu ta hôm nay lại bị té"

"Hả? Hai ngày trước cậu ta té một lần gãy xương, hôm nay lại té nữa?"

"Ừ, hôm nay rãnh ruồi tôi liền chơi bóng, chính mắt chứng kiến quá trình cậu ta té, tôi và mọi người ở đó đều sợ ngay người. Cậu ta bị ngáo hay sao ấy, trên chân bó bột thạch cao vậy mà chạy vòng vòng trên sân thể dục"

"Sân thể dục có vài bồn hoa nhỏ, xây thêm bậc thang rất cao, Kha Càn không dừng lại, mà nhảy xuống"

"Khí thế kia, giống như đi tìm đường chết, tôi thấy cậu ta không muốn làm vận động viên thể dục nữa rồi!"

"Ủa, còn tưởng như thế nào, giáo viên đều nói cậu ta thể dục tốt, thành tích văn hóa cũng tốt, nhưng lại không có tiền đồ"

"Kia ai biết được, phản nghịch? Cũng có thể mới thành niên đến thời kỳ phản nghịch!"

Thời An vào toilet, chậm rì rì rửa mặt, cửa mở ra, những gì bạn cùng phòng nói từng chữ đều lọt vào lỗ tai cậu.

Cậu không thích Kha Càn, nghe được y thương thế tăng thêm, cậu thật sự không có một chút vui sướng khi người gặp hoạ. Chỉ là Kha Càn bị thương, không có thời gian tìm cậu gây sự.

Cũng xem như đêm nay có chút tin tức tốt.

Bất quá...

Nghe bọn họ miêu tả, Kha Càn đâm đầu vào bồn hoa giống như không khống chế nổi hành vi của mình, có phần giống bị người khác điều khiển, sặc mùi của Du Phi Trần!

Hành vi ngốc nghếch, những người Du Phi Trần khống chế đều ngốc nghếch nghe lời hắn.

Du Phi Trần... Thời An yên lặng niệm tên này trong lòng.

Hệ thống nói Du Phi Trần là vai chính của thế giới này, nhưng vì sao cậu càng ngày càng cảm thấy, Du Phi Trần y chang phản diện.

Đặc biệt sau khi tìm hiểu về chuyện của Giải Trinh.

Thời An rửa mặt xong ra tới, âm thanh thảo luận nhẹ dần, cậu cảm giác được ánh mắt của bốn người kia dừng trên người mình, có chút không được tự nhiên. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua, bốn người lập tức đem ánh mắt rời đi, gãi gãi đầu, xem điện thoại, giống như vừa rồi là cậu nhìn lầm.

Thời An nhấp môi dưới, cũng quay đầu, bỗng nhiên một người trong số bọn họ lại nhìn về phía cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, người nọ mặt đỏ lên, tiếp theo đánh bạo hỏi cậu: “Thời An, cậu học ban nhất, cậu quen biết Kha Càn sao?"

Thời An gật gật đầu: “Vừa mới nghe được"

Nghe Thời An như thế nói, người nọ phảng phất tìm được đề tài, hưng phấn lôi kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Thời An, một bộ dạng bát quái: "Cậu cùng y quen biết sao? Cậu cảm thấy y là dạng người gì? Đang độ tuổi phải nghịch? Y hôm nay nhảy vào bồn hoa, làm tôi hết hồn!"

Người nọ dường như cảm thấy hứng thú về chuyện Kha Càn, nhưng khi nói chuyện ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thời An, trong mắt chỉ toàn si mê.

Thời An bất động thanh sắc mà kéo dài khoảng cách. Cậu không thích ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn mình như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép, cậu vẫn trả lời vấn đề đối phương: "Tôi cùng Kha Càn không thân, tôi cũng không thích ở sau lưng đánh giá người khác...xem như cậu ta phản nghịch mới nhảy vào bồn hoa đi"

Bạn cùng phòng nghe được âm thanh ôn nhu của cậu, như nghe được lời cổ vũ, trực tiếp đứng lên chống tay trên mặt bàn dựa vào người Thời An.

"Ây da, cậu như thế nào cho y là đứng đắn, tôi thấy y rất hung dữ, ngày thường đi học có phải hay khi dễ cậu không?"

Hai người rõ ràng đã vượt qua khoảng cách kết giao an toàn hằng ngày, Thời An cũng không màn đối phương có xấu hổ hay không, trực tiếp lùi về sau vài bước.

"Tôi thực sự không thích nói xấu sau lưng người khác, thứ lỗi không trả lời vấn đề của cậu. Còn có, nói chuyện thì nói, đừng có sáp lại gần tôi như thế!"

Trên mặt bạn cùng phòng hiện ra một tia xấu hổ, còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị âm thanh mở cửa đánh gãy.

Du Phi Trần đã trở lại.

Có cảm giác chính mình muốn làm chuyện bậy bạ bị cắt ngang, người nọ xấu hổ, quay về chỗ ngồi của mình.

Du Phi Trần trở về giống như đem ký túc xá ấn nút tắt tiếng, mọi người giường như rất sợ hắn, không còn tiếp tục trò chuyện, từng người bắt đầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Thời An đã rửa mặt xong rồi, cậu không nghĩ cùng Du Phi Trần từng có nhiều giao lưu, chạy nhanh lên giường.

Một trận binh linh bàng lang rửa mặt qua đi, vừa lúc cũng tới thời gian tắt đèn, sáu người trong phòng đều lên giường của mình. Buổi tối hôm nay Thời An ra ngoài một chuyến cậu còn rất mệt, thật nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, toàn bộ vườn trường đều tĩnh lặng, lúc này, một chút động tĩnh nhỏ nhoi đều bị vô hạn phóng đại.

Trong ký túc xá, tiếng hít thở đều đều hết đợt này đến đợt khác phát ra, bỗng nhiên, một âm thanh đột ngột đánh vỡ hết thảy sự yên lặng.

Là âm thanh ván giường cọ xát.

Ngay sau đó, xuất hiện một bóng hình từ trên giường trèo xuống dưới.

Du Phi Trần trong mắt một mảnh thanh minh, căn bản không giống bộ dáng buồn ngủ.

Hắn nhìn thoáng qua cửa sổ, lại nhìn thoáng qua cửa chính, giơ tay ném lưỡng đạo phù qua đi, ánh trăng mỏng manh chiếu vào cửa sổ và cửa chính nhanh chóng biến thành tối đen.

Xác nhận ký túc xá đã phong tỏa, không người tới quấy rầy, hắn mới nhấc chân, bò lên trên giường Thời An.

Thời An ngủ thực ngoan, nằm thẳng, chăn che đến bả vai, cái đầu nho nhỏ khẽ nghiêng, hô hấp đều đều.

Hắn nhẹ nhàng xốc lên chăn, có thể nhìn thấy hai tay Thời An quy củ đặt ở trên bụng.

Du Phi Trần lẳng lặng thưởng thức tư thế ngủ của Thời An trong chốc lát, sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng xoa mặt đối phương.

"Thật ngoan..." Hắn nhẹ nhàng nỉ non, “Tại sao lúc tỉnh táo lại không ngoan như lúc này chứ?"

"Tại sao luôn đi câu dẫn đàn ông? Cậu thật sự thích xem bộ dáng trầm mê của người khác có phải không?"

"Vừa rồi Cao Vũ tới gần tại sao cậu không tránh? Mặt hàng này vừa mắt cậu ư?"

Âm thanh Du Phi Trần rất nhẹ, giống như âu yếm người yêu, người tỉnh còn không nghe huống chi người ngủ.

Bất quá hắn cũng không cần Thời An trả lời, hành động chỉ trích đối phương như làm cho hả giận, hắn liền cúi xuống, nhẹ nhàng đè lên Thời An, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tinh xảo của cậu từng tấc một, trong mắt là sự u mê cuồng nhiệt không chút giấu diếm.

Du Phi Trần nhìn trong chốc lát, tựa hồ là cảm thấy không đủ, một tay hắn nhéo gương mặt Thời An, bức bách cậu hé miệng, sau đó đem ngón trỏ bỏ vào trong miệng đối phương.

Đầu ngón tay một tấc một tấc đảo qua hàm răng Thời An, bởi vì quá hưng phấn, thiếu chút nữa bị răng nanh sắc nhọn làm trầy da.

Này rõ ràng là hắn sai, nhưng hắn cũng muốn đem việc này đổ lên đầu Thời An. Giống hệt sự trừng phạt, dùng ngón trỏ càn quấy khoang miệng đối phương, đem cái lưỡi mềm mại kia của đối phương quấn lấy.

"Ừm...". truyện đam mỹ

Thời An tựa hồ cảm giác được khoang miệng có dị vật, thật nhỏ hừ một tiếng, tỏ vẻ chính mình không thoải mái. Âm thanh như mèo con bi bô kêu, đến lỗ tai Du Phi Trần liền trở thành yêu kiều rên rỉ.

“Đi ngủ cũng như thế, không thành thật!” Du Phi Trần hung tợn nói.

Du Phi Trần đem ngón trỏ rút ra, một chỉ bạc ái muội được ngón tay lấy ra từ khoang miệng, rất nhanh đứt gãy. Nhìn ngón trỏ ướt dầm dề, trên mặt Thời An chiếm đầy nước bọt, hắn đem ngón trỏ bỏ vào miệng mình, chậm rãi thưởng thức.

Du Phi Trần trước nay chưa thấy qua người như Thời An, rõ ràng là đàn ông, lại thơm như thế, trên người thơm, trong miệng càng thơm.

Không chỉ thơm, còn mềm, rõ ràng gầy như vậy, trên người da thịt lại mềm, khi ôm lên thật sự thoải mái.

Du Phi Trần rất nhanh không thỏa mãn việc thông qua ngón tay thưởng thức đối phương, hắn bóp mặt Thời An, cúi xuống hôn, hôn lên cặp môi hồng nhuận tiêu hồn kia. Vốn định lướt qua liền ngừng, nhưng Thời An thật sự quá mức mỹ vị, làm hắn căn bản khống chế không được chính mình.

"Ưm...ưm..."

Thời An như là khó chịu cực kỳ, âm thanh rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, thân thể cũng bắt đầu bất an vặn vẹo.

Du Phi Trần nhẹ nhàng ấn một chút lên huyệt Thái Dương của cậu, Thời An lập tức an tĩnh, lại lâm vào ngủ say.

Du Phi Trần ngẩng đầu, hắn vốn dĩ muốn hôn Thời An cho đỡ thèm, chính là động tác vừa rồi của đối phương làm thân thể hắn nổi lên phản ứng.

Hắn vòng tay xuống dưới, cách một lớp quần áo nhéo nhéo vòng eo nhuyễn tế của Thời An, sau đó nhấc lên vạt áo.

"Là do cậu làm nó ngóc đầu" Hắn ở bên lỗ tai Thời An nỉ non: "Vậy cũng không thể trách tôi"