Khiêu Chiến Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 12




Phùng Lãnh Nhi tự nghĩ mình đã nói một câu thật hợp tình hợp lý hẳn là rất hợp ý Hàn Lan Uy, ai ngờ tay anh đặt bên hông cô đột nhiên siết mạnh, làm cô như muốn ngộp thở.



Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lan Uy, sắc mặt anh âm trầm dọa chết người, hai con mắt nheo lại thành một đường, bên trong mơ hồ ánh lên tia phẫn nộ. Bàn tay bên hông cô siết chặt mơ hồ để lộ một cơn tức giận.



Hàn Lan Uy ôm Phùng Lãnh Nhi, xoay nhẹ mấy vòng, mang cô từ sàn khiêu vũ đi vào hoa viên ở bên ngoài đại sảnh.



Không đợi chân cô chạm đất, anh dùng lực kéo cô hướng về thân mình làm cho cô dính chặt vào anh, thân thể hai người dính vào nhau không tìm ra một khe hở.



Phùng Lãnh Nhi hoảng sợ thở hổn hển, nâng mặt lên nhìn vào hai mắt âm u thâm trầm của anh, đôi môi anh mím chặt, thoạt nhìn cương nghị mà lạnh lùng, khiến cô cảm thấy bị uy hiếp không thôi.



Hàn Lan Uy lạnh lùng uy hiếp.



. Không được xem tôi là trò chơi, tôi thích phụ nữ thông minh nhưng không thích phụ nữ tính toán, thủ đoạn.



Sau giây phút sợ hãi ngắn ngủi, trong lòng bốc lên lửa giận, Phùng Lãnh Nhi hất cằm trầm giọng nói





. Anh thích phụ nữ như thế nào không liên quan đến tôi, tôi chỉ là đề nghị chúng ta giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn mà thôi, không có nói gì đến chuyện thủ đoạn, tính toán, Hàn tiên sinh thật là chuyện bé xé ra to rồi.



Cô tưởng rằng nói như vậy sẽ khiến Hàn Lan Uy cảm thấy hổ thẹn mà thả mình ra ai ngờ anh lại thấp giọng cười, hai mắt không hề khách khí thậm chí có phần chế giễu nhìn khắp người cô.



. À! Hỗ trợ hay giúp đỡ gì thì cũng phải có cái giá của nó. Tôi không cần tiền bạc đâu… nhưng nếu em trả giá bằng thân thể mình? Em nghĩ là em có đáng giá như vậy không ?



Phùng Lãnh Nhi cảm thấy máu huyết xông lên não, cô tức giận không nhịn được mắng to



. Anh là đồ hạ lưu, đừng vọng tưởng là sẽ đụng đến tôi, ngay cả hôn tay tôi anh còn không xứng, anh là người tiền cổ chưa tiến hóa, đồ dã man thô bỉ.





Lời còn chưa mắng xong, Hàn Lan Uy lập tức nâng cằm của cô lên, cúi đầu hung hăng hôn môi cô, anh hôn cô một cách vô tình, thô lỗ không ngừng tra tấn các giác quan của cô.



Cuối cùng Hàn Lan Uy buông môi cô ra nhưng một tay vẫn đang nắm chặt cằm của cô ép cô nhìn thẳng vào mình.



. Có một điểm em nói đúng, tôi không phải là những gã đàn ông lịch sự ở đây, em cũng đừng dùng cái bộ dạng đối phó với bọn người kia bày ra trước mặt tôi.



Ánh mắt anh sắc bén sáng ngời, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Phùng Lãnh Nhi không cho cô trốn tránh.




. Nếu em muốn xem tôi là trò chơi thì tôi sẽ chiều, nhưng tôi cảnh báo cho em trước, tôi là người chơi đến cùng, hơn nữa sẽ không để lại đường sống cho bất kì ai. Đến lúc đó…



Anh cố tình dừng lại, thả lỏng cằm cô rồi dùng ngón tay cái vân vê đôi môi cô bị anh hôn sưng đỏ.



. Em phải trả giá đắt hơn là em nghĩ đấy…



Phùng Lãnh Nhi cố gắng trấn tĩnh, cũng cố gắng đứng vững trên đôi chân run rẩy mềm nhũn của mình.



Cô nâng đầu lên trừng mắt nhìn anh, đôi mắt to mang theo vào phần mơ màng, hai gò má bỗng dưng cũng đỏ hồng lên.



. Anh đừng nghĩ là có thể dọa được tôi, đây là Đài Loan không phải nước Mỹ, anh không thể muốn làm gì thì làm!





. Tôi luôn luôn là muốn làm gì thì làm, chỉ cần tôi nghĩ là được thì không có gì không được!



Hàn Lan Uy nở một nụ cười nhưng trong mắt lại thâm trầm một tia sáng lợi hại cùng nguy hiểm, như là ánh mắt thợ săn tìm được con mồi.




Phùng Lãnh Nhi không động đậy, trong lòng mơ hồ có điểm bất an và nghi vấn, nhưng cô vẫn quật cường trả lời.



. Anh tiết kiệm hơi sức đi ! Tôi với anh không hề có quan hệ cho dù là chuyện công hay tư, hoàn toàn không liên hệ. Tôi tin tưởng chính mình, mặc kệ là trong hiện tại hay tương lai sẽ không đi chung con đường với anh.



. Nếu tôi là em, tôi sẽ không nói mạnh miệng như thế đâu, tôi có dự cảm chúng ta sẽ còn gặp lại, sự tình sẽ trở nên rất thú vị đây.



Nói vừa xong, anh nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, sau đó nhẹ nhàng đi vào đại sảnh.



Nhìn anh đi xa, Phùng Lãnh Nhi cuối cùng không chống đỡ nổi hai chân đang run rẩy nữa, cô ngồi sụp trên ghế đá trong hoa viên, cả người đột nhiên hơi run lên.



Thật sự là đáng sợ !



Cô chưa từng bị ai hôn, cũng chưa từng bị ai ôm thân mật như vậy, cô thường giữ khoảng cách nhất định với đàn ông, đối phó với đàn ông trên thương trường cho đến này cô chưa từng thất bại.



Cô cũng phải thừa nhận với tiểu xảo linh hoạt, thái độ hào phóng, xinh đẹp lại có năng lực đối đáp với nam giới của mình là bất bại.




Nhưng tối nay cô hoàn toàn thất bại, năng lực tự chủ của Hàn Lan Uy quả là cực tốt, đôi mắt sáng rực của anh khiến cho người khác không thể lẫn trốn, cả người phát ra khí thế khiến người khác phải sợ.



Điều cô cảm thấy sợ hãi nhất chính là mọi thủ pháp cùng tiểu xảo của cô đều bị anh phát hiện.



Đối với một người nguy hiểm như Hàn Lan Uy, Phùng Lãnh Nhi không dại gì lại đi trêu chọc.



Cô đã quyết định, từ ngày mai trở đi cô sẽ hoàn toàn cắt đứt mọi tiếp xúc với Hàn Lan Uy.



Hiện tại cô phải đi khỏi nơi này, cô không thể đợi đến khi dạ hội kết thúc, đành phải để bố cô lại diễn kịch một mình. Vừa rồi Hàn Lan Uy làm cô chấn động quá lớn, cô cần ở yên lặng một mình.





Cô nhanh chóng tìm được bố, cáo lỗi nhức đầu cần phải về trước nghỉ ngơi, sau đó không hề quay đầu lại rời đi.



Trong góc đại sảnh, Hàn Lan Uy cầm một ly rượu chậm rãi uống, nhìn theo bóng dáng Phùng Lãnh Nhi vội vàng rời đi anh không khỏi mỉm cười.



Cô gái nhỏ phương Đông xinh đẹp hiển nhiên là bị anh dọa, anh đoán từ đêm nay trở đi cô sẽ phân ranh giới cùng anh, tránh tiếp xúc với anh để không đánh mất vỏ bọc bảo hộ của cô.



Nhưng mà, cô nhất định sẽ phải tìm đến anh, Hàn Lan Uy thích thú nhếch miệng cười.



Anh đã để ý đến cô từ rất lâu, trước kia anh có tham gia tiệc của giới thương nhân vài lần, cô là một trong những thượng khách hơn nữa hiển nhiên là một ngôi sao. Nếu không phải mỗi lần gặp nhau cô đều bị đám đông hâm mộ vây quanh thì có lẽ cô đã nhận ra anh.



Nhớ tới đôi mắt mơ mộng xinh đẹp rồi lạnh lùng của cô, còn có dáng đứng kiêu hãnh nhưng mềm mại của cô, trong mắt anh không khỏi hiện lên một tia dục vọng.



Nhưng anh phải chậm rãi từng bước, tất cả đều phải theo kế hoạch, anh không muốn giống như những công tử bột không có đầu óc, si ngốc theo đuổi cô rồi bị cô đem ra làm trò tiêu khiển.



Hàn Lan Uy uống một ngụm rượu. Nếu muốn Phùng Lãnh Nhi rơi vào vòng tay của anh, điều tất yếu là phải chuẩn bị thời gian và tinh thần.



Nhưng là anh vốn không có nhiều thời gian rảnh, hơn nữa anh luôn luôn không thích chờ đợi. Ông trời đã đứng về phía anh, anh đang nắm trong tay quân cờ Phùng Hữu Bang.



Tin rằng không bao lâu nữa, cô gái bé nhỏ sẽ tìm đến anh, anh sẽ làm cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh. Nghĩ đến đây, khuôn mặt ngăm đen anh tuấn nở một nụ cười ma quỷ chết người.



Hết chương 12