Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 107




FLF chưa bao giờ khuyến khích văn hóa làm thêm giờ. 10 giờ tối, tòa nhà văn phòng chìm trong tĩnh lặng, hành lang tắt đèn, chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ màn hình máy tính trên bàn làm việc.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Thẩm Tư nhìn rõ đường nét khuôn mặt góc cạnh của Diệp Khai Sướng. Không biết anh đã tháo kính từ lúc nào, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi đó đã hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy Thẩm Tư, đáy mắt nhuộm màu đen thẫm, nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không.

Không cần nghĩ cũng biết Diệp Khai Sướng đang có ý đồ xấu. Đừng nhìn vẻ ngoài nho nhã của anh, trước mặt mọi người là một người đàn ông ưu tú, là phó tổng. Nhưng Thẩm Tư đã từng thấy khía cạnh kiềm chế và phóng túng nhất của anh, khi tháo kính, anh giống như một con thú dữ xé toạc lớp da người.

Anh có rất nhiều kính, gọng không viền, gọng vàng, gọng bạc. Anh đeo kính và không đeo kính trông như hai người hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Tư sợ Diệp Khai Sướng sẽ làm gì đó, vội vàng chuyển chủ đề: “Cảm ơn anh! Hôm nay là lần đầu tiên em tham gia lồng tiếng, cảm giác như mở ra cánh cửa của một thế giới mới."

Diệp Khai Sướng nghe vậy khẽ nhướng mày, nhìn Thẩm Tư với vẻ thích thú: “Có vẻ em rất hài lòng với công việc hôm nay?”

Thẩm Tư ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng thế!”

Dù bận rộn cả ngày, cô vẫn tràn đầy năng lượng, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như phát sáng dưới ánh đèn mờ ảo.

Diệp Khai Sướng bị dáng vẻ của Thẩm Tư làm cho vui vẻ.

Anh cũng bận rộn, cả ngày nay phải họp hành vì một số dự án chồng chéo lên nhau. Cận Vu Thân - tổng giám đốc tập đoàn thì hay rồi, đang bận rộn ngủ và chơi game ở nhà.

“Không phải em muốn cảm ơn anh sao? Em định cảm ơn thế nào?”

“Em đã kiếm được tiền rồi! Mời anh ăn khuya!”

Diệp Khai Sướng “chậc” một tiếng, sau đó nghĩ ngợi: “Cũng được, coi như khai vị trước.”

Anh luôn có yêu cầu khắt khe đối với đồ ăn, thích ăn đồ tươi, không thích thử đồ lạ. Yêu thích một món ăn, có thể ăn trong nhiều năm không thay đổi.

Muốn ăn đồ tươi, thường không thể nóng vội. Từ từ bóc lớp vỏ ngoài, sau đó mới hút lấy phần nước ngọt ngào, cuối cùng cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm.

Trong văn phòng phó tổng vào ban đêm, khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất tối đen như mực. Khu công nghiệp không giống trung tâm thành phố, không có nhiều tòa nhà cao tầng san sát, thời điểm này cũng hiếm khi thấy ánh đèn neon rực rỡ.

Đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng mười sáu có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh của khu công nghiệp, cũng có thể ngẩng đầu chiêm ngưỡng bầu trời sao rộng lớn.

Không biết có phải do điều hòa quá lạnh hay không, trên cửa sổ kính trong suốt không tì vết in hằn dấu vân tay của hai bàn tay, còn có một lớp sương mỏng.

Cả người Thẩm Tư run rẩy, hai tay muốn bám víu vào đâu đó, nhưng mặt kính quá trơn, không có điểm tựa.

Muốn thử đồ tươi, biển cả bao la kia chính là nơi có nhiều loại hải sản tươi ngon nhất thế giới. Chỉ là Diệp Khai Sướng chưa bao giờ hứng thú với điều đó, anh lười tìm kiếm, cũng không hứng thú với những thứ được dâng đến tận miệng.

Người con gái trước mắt dường như là một ngoại lệ, cô đã phá vỡ thói quen nhiều năm của anh.

Vì vậy, anh thử một chút, nhưng không ngờ hương vị lại ngọt ngào hơn tưởng tượng.

Còn Thẩm Tư lúc này giống như tôm tép cua cá bị sóng đánh dạt vào bờ, cô yếu ớt bất lực, quay đầu muốn cầu cứu.

Diệp Khai Sướng đưa tay che mắt Thẩm Tư, kéo cô vào lòng mình.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt ngây thơ của cô, nếu không anh sẽ không thể kìm lòng mà muốn ăn sạch cô.

Đáng tiếc là trong văn phòng của anh không chuẩn bị sẵn dụng cụ để thưởng thức món ăn.

Anh yêu thích ẩm thực, vì vậy anh sẽ không lãng phí một cách tùy tiện.

“Ngon không?” Diệp Khai Sướng hỏi với giọng điệu khó hiểu.

Thẩm Tư lắc đầu, không dám lên tiếng trong văn phòng nghiêm túc, chỉ cầu xin anh buông tha.

“Đi đâu?”

Thẩm Tư bị khuấy đảo đến mức tâm thần bất ổn, tất cả các giác quan trên cơ thể dường như đều tập trung tại một chỗ, như đang chờ đợi sự bùng nổ cuối cùng.

Bầu trời đêm u ám dường như lóe lên một tia sáng trắng, tiếp theo là tiếng nước ào ào. Bên ngoài trời không mưa, nhưng nước tràn vào, làm ướt cả chân.

Diệp Khai Sướng chậc một tiếng, hôn nhẹ lên cổ Thẩm Tư: “Honey, em không nên đến công ty khiêu khích anh.”

“Không phải vậy, em không có.”

Thượng đế chứng giám, cô chỉ đến đây làm việc. Hơn nữa, đây cũng là do anh sắp đặt, phải không? Nếu không có anh nhúng tay vào, cô căn bản không có cơ hội bước chân vào FLF.

Diệp Khai Sướng cười: “Anh nghĩ ngày mai nhất định anh sẽ không thể tập trung làm việc. Em ngửi xem, mùi hương của em nồng quá, thơm quá, ngọt ngào quá. Đáng tiếc là anh không thể ăn được gì cả.”

Thẩm Tư thật sự muốn khóc cũng không ra nước mắt, cuối cùng chỉ có thể đáng thương cầu xin.

“Hu hu, em mệt quá.” Bận rộn cả ngày, cơm tối còn chưa ăn.

Người đàn ông phía sau nghe vậy dường như mềm lòng, quả nhiên không tiếp tục nữa.

Thẩm Tư tiếp tục giả vờ đáng thương: “Em đói quá, em thật sự rất muốn ăn gì đó.”

Cô biết anh chắc chắn biết ý cô, không phải cô muốn ăn tay của anh.

Diệp Khai Sướng hôn lên má Thẩm Tứ, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn thật sự.

Địa điểm là sạp bán đồ ăn ở dưới khu chung cư nơi Thẩm Tư thuê trọ.

Diệp Khai Sướng ăn mặc như tinh anh giới kinh doanh rõ ràng là không phù hợp với nơi tràn ngập khói lửa nhân gian kiểu này, anh hơi cau mày ngồi trên chiếc đèn nhựa, khoanh tay nhìn Thẩm Tư, sau đó khẽ đẩy gọng kính.

Trên thực tế, Diệp Khai Sướng sẽ không bao giờ tới nơi như vậy.

"Đây là nơi em muốn mời anh sao?" Anh lạnh lùng hỏi.

Thịt nướng vừa mới ra lò vẫn còn bốc khói được mang ra bàn, Thẩm Tư bảo Diệp Khai Sướng đừng khách sáo: “Thật sự rất ngon, anh hãy tin em.”

"Em ăn một mình đi."

Dường như Diệp Khai Sướng không có ý định động đũa, vẫn giữ nguyên tư thế người lạ chớ gần.

Vì anh đã nói như vậy, Thẩm Tư cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Cô thật sự rất đói, nói tối nay không ăn cơm rõ ràng là lừa Diệp Khai Sướng, nhưng đã đến giờ này, bụng cô sớm đã trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư cùng Diệp Khai Sướng đến quán ăn ven đường như thế này, cô đương nhiên biết đây không phải thói quen và phong cách của anh, nhưng cô lại muốn đưa anh đến đây.

Anh luôn cao cao tại thượng, ngoài lúc trên giường, lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô. Dù sao, bọn họ cũng không phải người yêu.

Lần đó sau khi trêu chọc Diệp Khai Sướng xong, ngày hôm sau Thẩm Tư đã bỏ chạy.

Nói cách khác, cô đã ăn sạch sẽ rồi bỏ đi.

Thẩm Tư biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng Diệp Khai Sướng đã phát sinh quan hệ với cô, chắc hẳn cũng ngầm thừa nhận đây là trò chơi giữa những người trưởng thành.

Thế nhưng điều khiến Thẩm Tư vạn lần không ngờ tới là, trong một đêm tối đen như mực, anh lại bấm chuông cửa nhà cô. Điều đang chờ đợi Thẩm Tư, là một đêm cuồng nhiệt như sóng to gió lớn.

Cô luôn sợ bóng tối, vì vậy anh bật đèn để cô nhìn rõ anh, không sót một chi tiết nào. Làn da trắng nõn của người đàn ông, yết hầu nhô lên, đường nét cơ bắp rõ ràng, cơ bụng sáu múi săn chắc.

Dường như Diệp Khai Sướng muốn Thẩm Tư ghi nhớ anh, ép cô hôn anh từng chút một, nói rằng đây là món nợ cô phải trả.

Diệp Khai Sướng khi mặc đồ và cởi đồ hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau, Thẩm Tư thích nhất là cơ ngực của anh. Luyện tập rất săn chắc, mặc áo trông gầy, cô dùng một tay không thể ôm hết được, lấy hết can đảm hôn lên, cắn một cái, để lại dấu vết của mình. Anh không ngăn cản, cô liền to gan, mặc cho bản thân muốn làm gì thì làm.

Từ sau đêm đó, họ thường xuyên gặp nhau, nhưng chưa bao giờ đề cập đến mối quan hệ giữa hai người.

Thẩm Tư không phải người thích đeo bám, cũng không quá để tâm đến danh phận, ngược lại, cô rất tận hưởng sự buông thả cuồng nhiệt trong đêm. Như thể cô cũng không còn là chính mình.

Giữa nam và nữ, cô không cho rằng mình là người chiếm thế thượng phong hay là kẻ bại trận dưới tay đối phương.

Dù sao, người vất vả hơn chưa bao giờ là cô.

Trước khi ăn, Thẩm Tư đã uống một cốc bia trái cây có nồng độ cồn thấp.

Cô quá khát, có lẽ là do phải lồng tiếng, hoặc có lẽ là vì lý do nào khác, tóm lại là cần bổ sung một lượng lớn nước. Sau khi ăn vài xiên thịt nướng, cô nhanh chóng như được tiếp thêm năng lượng, cũng dám trêu chọc Diệp Khai Sướng: "Anh thật sự không ăn sao?"

Diệp Khai Sướng dường như lười để ý đến cô, cúi đầu xem email trên điện thoại.

Thẩm Tư vừa ăn vừa cảm thán: "Thịt thơm ngon, mềm ngọt, nướng vừa tới. Thật đáng tiếc, trên thế giới này sao lại có người không ăn đồ nướng nhỉ?"

Diệp Khai Sướng nghe vậy liếc nhìn cô một cái: "Ăn còn không khiến em ngậm được mồm à? Hay là lát nữa lên lầu, đổi thứ khác chặn lại?"

Thẩm Tư lập tức ngậm miệng.

Nhưng không khỏi có chút thất vọng trên gương mặt.

Cô không phải người thích ăn một mình, trước đây khi còn ở chung với cô bạn thân Thang Chi Niệm, hai người thi thoảng lại rủ nhau xuống lầu ăn đồ nướng uống bia. Sau khi không còn bạn nhậu đêm khuya, cô cũng rất ít khi tự mình xuống lầu ăn.

Trên bàn còn lại không ít đồ, Thẩm Tư không muốn ăn nữa, bèn nhờ nhân viên phục vụ lấy hộp mang về.

Diệp Khai Sướng đặt điện thoại xuống, hỏi cô: "Không ăn nữa à? Vừa rồi không phải bảo rất đói sao?"

Thẩm Tư lắc đầu: "Ăn một mình chán lắm, như thể ăn hai miếng là no rồi."

Diệp Khai Sướng nhìn Thẩm Tư một cái, sau đó hỏi cô: "Món nào ngon nhất?"

Mắt Thẩm Tư sáng lên, nói: "Món nào cũng ngon, anh muốn thử không?"

Cô không nói hai lời, gắp một miếng thịt bò đưa đến bên môi anh: "Anh thử cái này trước đi."

Chưa từng có ai có cử chỉ thân mật như vậy với anh, Diệp Khai Sướng dưới cặp kính gọng mảnh, đôi mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Thẩm Tư, sau đó chậm rãi mở miệng.

Thẩm Tư hỏi: "Hơi cay một chút đấy, anh ăn được không?"

Diệp Khai Sướng có thể ăn cay, nhưng cũng chỉ ở mức bình thường. Nếm thử một miếng, mùi thơm lấn át vị cay, hương vị phong phú hơn so với tưởng tượng.

"Cũng được."

Thẩm Tư như đứa trẻ được khen ngợi, lập tức gắp thêm một miếng: "Vậy thử cái này nữa."

Đũa đưa đến bên môi, Diệp Khai Sướng lại há miệng.

Anh bỗng nhiên thích cảm giác được cô đút cho ăn, thậm chí còn muốn nhiều hơn, tốt nhất là dùng đũa kẹp lấy má anh, để khuôn mặt anh vùi vào trong sự ngọt ngào của cô.

Thấy Diệp Khai Sướng cuối cùng cũng chịu ăn, Thẩm Tư cũng thấy thèm ăn hơn. Sau đó, cô ăn hết chỗ đồ nướng còn lại một cách ngon lành.

Họ cũng thường xuyên dùng bữa cùng nhau, chủ yếu là trong phòng, và phần lớn thời gian là anh gọi đồ ăn đến.

Sau khi kết thúc, Diệp Khai Sướng luôn rất chu đáo, anh không tiếc tiền, cũng không tiếc để cô được ăn những món ngon vật lạ. Thậm chí còn sai người mang rất nhiều đồ đến chỗ ở của cô, để cô ăn thêm một chút.

Cuối cùng, Thẩm Tư đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình một cách hài lòng.

Diệp Khai Sướng theo bản năng nhìn bụng Thẩm Tư, cô lập tức chột dạ hóp bụng lại, cố gắng làm cho bụng phẳng hơn một chút.

"Ăn no rồi chứ?" Diệp Khai Sướng hỏi.

Thẩm Tư gật đầu: "No rồi!"

"Hóp bụng không khó chịu à?"

Thẩm Tư lập tức buông xuôi.

Bữa ăn này tuy Thẩm Tư nói là muốn mời, nhưng cuối cùng vẫn là Diệp Khai Sướng trả tiền trước.

Cô áy náy, nói lần sau sẽ mời lại anh.

Diệp Khai Sướng không coi trọng những thứ cô mời: "Không cần đợi lần sau, bây giờ đổi lại em đút anh ăn."

Thẩm Tư hiểu nhầm, theo bản năng đưa hai tay che miệng, ngây thơ lắc đầu.

Lần trước cô đã thử rồi, khó quá.

Diệp Khai Sướng hiếm khi cười một trận sảng khoái, anh tiến lại gần, cong ngón tay búng nhẹ lên trán cô: "Ngốc ạ."