*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cận Vu Thân đúng là có chút không vui.
Cậu bực Tạ Bành Việt nói cậu thích Thang Chi Niệm.
Cậu càng khó chịu hơn khi Thang Chi Niệm nói không thích cậu.
Giống như một vũng nước sạch bị khuấy đến mức đục ngầu, không thể thở thoải mái được nữa.
Cậu không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.
Lúc tắm, Cận Vu Thân mở Heavy Metal Music, chói tai, tắm dưới vòi sen một lúc lâu, kiểu như anh chàng cool ngầu hiện đang không vui, đừng ai đến gây sự.
Dòng nước mềm mại chảy từ đỉnh đầu xuống, xuyên qua đường cơ rắn chắc gợi cảm, trượt xuống đôi chân thon dài. Cận Vu Thân thời gian này hay dành thời gian tập thể dục ở nhà. Khi chán quá sẽ chạy bộ, đeo tai nghe, để mồ hôi chảy tự do. Theo thời gian, cơ bụng ngày càng lộ rõ tám múi, các đường cơ trở nên hoàn hảo.
Sương mù dày đặc che khuất tấm gương, Cận Vu Thân đưa tay lau mặt gương, dùng khăn lau sơ mái tóc ngắn của mình.
Chàng trai vừa tắm xong trông càng trắng trẻo hơn, đôi mắt có chút lấp lánh, đôi má ửng hồng, tựa như một trái đào đang chờ hái.
“Ding”
Điện thoại báo có một tin nhắn mới.
Cận Vu Thân ném khăn tắm xuống, đi kiểm tra.
Là Diệp Như Chi, hỏi cậu có muốn xuống ăn khuya chung không.
Tâm trạng của Cận Vu Thân giống như thủy triều lên xuống, không thể bình lặng được.
Mấy ngày trước Thang Chi Niệm còn nhắn tin cho cậu, vừa ân cần vừa nịnh bợ.
Nhưng cậu thờ ơ không có phản hồi, nên cô cũng không nhắn nữa.
Cũng không phải muốn phớt lờ cô, chỉ là không hiểu nổi tâm trạng của mình là gì.
Thay vì nói những lời dối lòng, chi bằng đừng nói gì thì hơn.
Cận Vu Thân thay một bộ đồ mặc nhà, đi xuống tầng dưới với mái tóc ngắn còn ướt. Đến tầng một, cậu nhìn thấy Diệp Như Chi đang ngồi ở dưới.
Mặc dù Diệp Như Chi đang trong vụ kiện ly hôn với Cận Hoành Tuấn, nhưng không chuyển ra ngoài.
Tại sao bà phải chuyển đi?
Người ngoại tình là Cận Hoành Tuấn, người tay trắng ra đi là ông ta mới đúng.
Nửa năm tiếp theo này, Diệp Như Chi không có dự định ra nước ngoài, muốn yên ổn giải quyết cho xong chuyện nhọc lòng này.
Lúc này, không biết Diệp Như Chi lấy đâu ra đồ nướng và bia, bày tất cả lên bàn trà, khoanh chân ngồi trên ghế sofa.
Cận Vu Thân dựa vào lan can kính ở tầng một nhìn xuống, phát ra một tiếng “Ôi” hờ hững.
“Tối khuya mà mẹ ăn những món này, không sợ béo phì hả.”
“Béo chút thì đã sao? Bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất mà.”
Cận Vu Thân gật gật đầu: “Cũng đúng.”
Diệp Như Chi ngẩng đầu lên, đầu tiên là bị choáng ngợp bởi trần nhà pha lê cao năm sáu mét trên đầu, sau lại bị choáng váng bởi bộ dạng phong lưu khó cưỡng của cậu con đẹp trai.
Cận Vu Thân biết cách đầu thai thật, trúng số di truyền, thừa hưởng hết gen trội của Diệp Như Chi và Cận Hoành Tuấn.
“Zak, mẹ phát hiện con trở nên đẹp trai hơn rất nhiều đó!”
“Mắt của mẹ cũng có vấn đề.” Mấy người này, giờ mới nhận ra cậu đẹp trai vậy hả.
“Khen con đẹp trai con còn không vui hả?”
Diệp Như Chi vẫy tay về phía Cận Vu Thân, bảo cậu mau xuống đây.
Cận Vu Thân đút hai tay vào túi, uể oải đi xuống cầu thang, đi đến chiếc ghế sofa cạnh Diệp Như Chi ngồi xuống.
Cậu không có cảm giác thèm ăn khuya, cậu đi xuống chủ yếu là vì muốn ngồi với Diệp Như Chi. Trong nhà không có nhiều người, Cận Hoành Tuấn cũng không có ở nhà, hầu như lúc nào cũng có vẻ vắng vẻ.
Cậu chủ gác đôi chân dài lên bàn trà, bị Diệp Như Chi quất một cái thật mạnh: “Con ngồi đàng hoàng không được hả?”
Cận Vu Thân mặc kệ, vẫn tiếp tục như thường.
Diệp Như Chi cũng không thèm quản cậu nữa.
“Con không ăn hả?”
“Không ăn.”
“Không ăn con xuống đây làm gì?”
“Thấy mẹ một mình đáng thương.”
“Cảm ơn, mẹ một mình tự do tự tại, không cần con tội nghiệp mẹ.”
“Ồ, vậy con đi.”
Thấy Cận Vu Thân định đi, Diệp Như Chi lại kéo cậu lại: “Đến cũng đến rồi, ngồi đó đi.”
Diệp Như Chi mở một lon bia trước mặt Cận Vu Thân, dùng khuỷu tay đẩy cho cậu: “Muốn thử một ngụm không?”
Cận Vu Thân “hừ” một tiếng: “Có ai như mẹ không? Con còn chưa đủ 18 tuổi đó.”
“Con bớt bớt đi, uống miếng bia thì có làm sao.”
Cận Vu Thân không uống bia, từ chối ý tốt của Diệp Như Chi.
Diệp Như Chi nhún nhún vai: “Mẹ nhớ lúc mẹ còn đi học, mấy bạn nam cùng lớp đã bắt đầu hút thuốc uống rượu cua gái rồi.”
“Đây là chuyện đáng để vinh quang gia tộc hả?”
Cận Vu Thân cảm thấy rất phản cảm, có tí tuổi đầu mà ngón tay kẹp điếu thuốc, bị nghiện thuốc bộ thấy ngầu lắm hay gì? Uống đến say quắt cần câu thì coi là bảnh hả? Biết tán gái thì được gọi là tài ba hả?
Kinh tởm chết được.
Thứ không kiểm soát được ham muốn của bản thân, sao có thể được gọi là hành vi của con người chứ? Đó là xã hội động vật thời nguyên thủy, không xứng gọi là con người.
Bản thân Cận Vu Thân không thích mấy thứ này, những người bạn thân thiết xung quanh cậu cũng không thích mấy trò này.
Diệp Như Chi nghe vậy đanh mặt, miếng thịt nướng trong tay cũng mất ngon rồi: “Ngại quá, mẹ con lúc còn trẻ chính là thích hút thuốc, uống rượu và tán trai đấy!”
Cận Vu Thân: “… Vậy thì mẹ có cá tính lắm đó.”
Diệp Như Chi lắc lắc đầu: “Con thật nhàm chán.”
Cận Vu Thân biếng nhác nhướng mi nhìn Diệp Như Chi: “Xin chỉ giáo, làm thế nào mới được xem là thú vị?”
“Một tháng nữa, con sẽ đủ 18 tuổi, con có thể thử rất nhiều chuyện, bao gồm nhưng không giới hạn ở quan hệ yêu đương thuần khiết.”
“Sau đó lụy tình giống mẹ hả?”
“Mẹ có lụy tình đâu?”
“Mẹ không lụy tình mà mang thai trước khi kết hôn?” Cận Vu Thân cười, “Đừng tưởng con không biết, lúc mẹ mang thai con vẫn chưa đăng ký kết hôn với Cận Hoành Tuấn.”
“Đó là kết quả của sự bùng nổ ham muốn. Mặc dù lúc đó bọn mẹ chưa đăng ký kết hôn, nhưng cũng đã đến giai đoạn bàn chuyện kết hôn, mọi chuyện đã đâu vào đấy.” Diệp Như Chi không nghĩ có gì không ổn, “Con nên vui mừng vì lúc đó bố mẹ tình cảm nồng nhiệt, nếu không bây giờ đã không có con rồi.”
“Vậy thì không cần.” Cận Vu Thân khoanh hai tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Hai người thế này là biểu hiện vô trách nhiệm với nhau, đặc biệt là Cận Hoành Tuấn, ông ta lúc đó không đủ tiền mua bao cao su hả?”
Diệp Như Chi xấu hổ: “Con trai, chỉ có thể nói con vẫn còn non quá.”
“Cũng không còn trẻ rồi.” Cận Vu Thân lẩm bẩm nói: “Không bao lâu nữa là thành niên rồi, tuổi 17 tươi đẹp vĩnh viễn không trở lại nữa.”
Diệp Như Chi bị chọc cười: “Sao trước đây mẹ không nhận ra con cũng hài hước nhỉ?”
“Cái mẹ không phát hiện còn nhiều lắm, con trai toàn thân đều tỏa sáng.”
“Vậy xin hỏi cậu Zak toàn thân đều tỏa sáng.” Diệp Như Chi nhướng mày: “Sao bây giờ sắc mặt của con lại không vui thế?”
“Thật đáng tiếc khi có một số người không thể nhìn thấy điểm sáng lấp lánh của con.”
Cận Vu Thân tự khắc nghĩ đến Thang Chi Niệm, hình ảnh đó như âm hồn không tan đọng lại trong đầu cậu, cậu đưa tay vẫy vẫy lên không trung, để xua đuổi người vô hình nào đó.
Một giây tiếp theo, Diệp Như Chi đột nhiên lại nhắc tới người nào đó: “Hay là gọi Thang Chi Niệm xuống ăn khuya chung nha, một mình mẹ cũng ăn không hết.”
“Mẹ và cậu ấy thân lắm hả? Cứ gọi cậu ấy.”
“Trước khi con bé đến thành phố Hằng Dự mẹ đã cho người điều tra rồi, là một cô gái rất ưu tú, từ nhỏ sống với bà ngoại, tự lập tự túc, thành tích trong trường xuất sắc, có tính tự giác, không có tật xấu, dáng vẻ cũng rất dễ thương. Mẹ từng tiếp xúc với con bé, cảm thấy con bé rất chân thành, mẹ rất thích.”
Cận Vu Thân: “…” Mẹ cũng biết khen ghê.
Diệp Như Chi: “Con thấy sao?”
“Con cảm thấy, nếu mẹ thích cậu ấy như vậy, hay là để cậu ấy làm con gái của mẹ đi.” Cận Vu Thân như cười như không, nói dứt câu đứng dậy, quay đầu đi lên lầu.
Diệp Như Chi gọi cậu: “Không phải con nói ngồi cùng mẹ sao?”
“Kêu người mà mẹ thích ngồi cùng mẹ kìa.”
Dù gì cô cũng không thích cậu.
Tốt nhất đừng gặp thì hơn, tâm tư con gái nhạy cảm, tránh để cô thấy cậu lại ngượng ngùng.
*
Giữa tháng Tư, thời gian đếm ngược đến kỳ thi IB bắt đầu.
Các đàn anh đàn chị DP2 của trường Quốc tế Hằng Dự đang chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi vào tháng Năm.
Kỳ thi IB chuyên ngành có phần giống với kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, ngoại trừ việc nó diễn ra vào tháng Năm ở Bắc bán cầu, sớm hơn gần một tháng so với kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước.
Không giống như kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước thi tập trung tất cả các môn trong ba ngày, kỳ thi IB chuyên ngành sẽ kéo dài khoảng một tháng. Trong một tháng này, các môn thi cách hai ba ngày một môn, thậm chí có môn phải thi hai lần mới hoàn tất.
Bản thân chương trình IBDP có khối lượng khóa học rất nặng, nhưng thời gian học chỉ kéo dài hai năm. Học sinh trung học phổ thông có cả một năm học để ôn tập, nhưng học sinh IB không những phải hoàn thành khóa học trong vòng hai năm này, mà còn phải phân bổ thời gian để thực hiện các dự án học thuật và phi học thuật khác nhau, nộp đơn vào các trường đại học…
Tạ Bành Việt có thể hoàn thành kỳ thi lớn ở giai đoạn DP1, năng lực và sự xuất sắc của anh quá rõ ràng.
Hiện tại, các học sinh ở DP2 đang bận chạy nước rút cho kỳ thi lớn, Tạ Bành Việt mỗi ngày trông có vẻ thong thả nhàn rỗi, nhưng lại đang bận bên câu lạc bộ kịch, rồi lại lo bên ban nhạc, anh hận không có thuật phân thân để đủ sức kham tốt cả hai bên.
Thời gian và địa điểm biểu diễn của ban nhạc đã được xác định, chính là ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ thi IB. Địa điểm là Sân vận động của trường Quốc tế Hằng Dự, gần đến lúc đó sẽ phải mất vài ngày để chuẩn bị.
Dành một ngày cuối tuần, Tạ Bành Việt dẫn Thang Chi Niệm và các thành viên ban nhạc đến studio để chụp ảnh quảng cáo.
Người chịu trách nhiệm chụp ảnh ban nhạc là một nhiếp ảnh gia được các tạp chí hạng nhất trong nước tin tưởng. Cuộc hẹn của anh ấy đã được ấn định đến tận nửa năm. Hôm qua, anh ấy còn đang chụp những trang nội bộ của tạp chí cho những “tiểu thịt tươi” đang nổi trong nước.
Tạ Bành Việt làm việc, hoặc là không làm, hoặc phải làm tốt nhất.
Những bức ảnh quảng cáo này có tác dụng rất lớn, cũng có ý nghĩa kỷ niệm. Bốn người của Sugar Band, Thang Chi Niệm đứng ở giữa. Trong ban nhạc này, nam thì đẹp trai nữ thì đẹp gái, thực sự khá giống một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng. Những bức ảnh quảng cáo vừa ra mắt, thực sự có người của công ty kinh doanh đến hỏi thăm về việc ký kết hợp đồng. Tuy nhiên, tất cả đều bị Tạ Bành Việt từ chối.
Tiết mục sơ bộ của buổi hòa nhạc đã được hoàn thiện, có tổng cộng 15 bài hát, sẽ kéo dài hơn một giờ. Có những bài hát gốc cũng như những bản hit quen thuộc hiện nay.
Những bài hát này Thang Chi Niệm đều nghe qua một lượt, về cơ bản không có vấn đề gì. Dù sao Thang Chi Niệm cũng không phải là một ca sĩ chuyên nghiệp, Tạ Bành Việt đặc biệt tìm một giáo viên huấn luyện thanh nhạc cho cô, điều này sẽ khiến cô trở nên chuyên nghiệp hơn và không làm tổn hại đến giọng hát của cô.
Khoảng thời gian này, Cận Vu Thân rất ít đến trường, Tạ Bành Việt đảm nhận trách nhiệm giúp Thang Chi Niệm chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL. Ngoài việc luyện tập, cũng không quên dạy kèm cho cô.
Bây giờ Thang Chi Niệm ở trường giao tiếp với bạn học, chủ yếu đều sử dụng tiếng Anh.
Ngôn ngữ nói của cô đã được cải thiện một cách tinh tế, giao tiếp rất hiếm khi gặp trở ngại. Ngay cả khi có những từ hoặc câu không hiểu, cô cũng không ngại hỏi.
Tạ Bành Việt luôn động viên Thang Chi Niệm, cho dù lần này thi không tốt cũng không sao, có rất nhiều cơ hội thi lại. Đừng mất tự tin vì một lần thất bại.
Anh luôn rất có tài ăn nói, khiến người nghe cảm thấy thoải mái.
Cứ như vậy, Thang Chi Niệm và Tạ Bành Việt ngày càng thân thiết hơn.
Cũng vì thế, trong lòng Chu Hiểu Dao cảm thấy có chút chán ghét.
Một khi giữa bạn bè xảy ra rạn nứt, sẽ giống như một bức tường lung lay, nếu không được sửa chữa kịp thời thì sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Khi quan sát thấy tâm tính Chu Hiểu Dao thay đổi, Thang Chi Niệm chủ động nói thẳng với cô: “Tớ và đàn anh Kelsen không phải kiểu như cậu nghĩ đâu.”
Chu Hiểu Dao nghe được lời này sắc mặt nóng lên, ngượng ngùng nói: “Thang Thang, hình như tớ không có tư cách can thiệp vào chuyện qua lại giữa cậu và đàn anh Kelsen.”
Thang Chi Niệm biết Chu Tiêu Dao thầm thích Tạ Bành Việt.
“Nhưng tớ vẫn muốn nói rõ với cậu.” Thang Chi Niệm rất chân thành, “Tớ và đàn anh Kelsen vô tình phát hiện ra ngày sinh của nhau, không ngờ là cùng ngày cùng tháng, nên quyết định trở thành anh em kết nghĩa.”
“Thật hả?” Chu Hiểu Dao hai mắt sáng lên, “Hai người sinh nhật cùng ngày cùng tháng? Trùng hợp vậy?”
“Đúng thế. Vì vậy tớ chỉ coi anh ấy như một người anh trai, còn anh ấy cũng xem tớ như một cô em gái. Thời gian này, vì phải tham gia buổi diễn tập của ban nhạc, tiền bối Kelsen sợ làm lỡ việc học của tớ, nên đã đề nghị dạy kèm tiếng Anh cho tớ.”
“Ồ…” Hiểu lầm đã được giải quyết, Chu Hiểu Dao cảm thấy có chút áy náy, nắm lấy tay Thang Chi Niệm: “Vậy tớ cũng phụ đạo tiếng Anh cho cậu được không?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Theo lời của Tạ Bành Việt, Thang Chi Niệm là em gái sinh cùng ngày cùng tháng, nên anh đương nhiên phải chăm sóc cô thật tốt.
Thang Chi Niệm có một người anh lớn như Tạ Bành Việt chăm sóc, ở trường cũng xem như là làm gì cũng thuận lợi.
Sau khi học kỳ này bắt đầu, Thang Chi Niệm cảm thấy rất rõ ràng nhân duyên của mình tốt hơn học kỳ trước rất nhiều.
Ngay cả Hàn Oánh cũng sẽ không cố ý gây phiền phức cho cô.
Có một lần khi đang mua nước ở tạp hóa, Hàn Oánh đứng xếp hàng sau lưng Thang Chi Niệm, không ngờ cô ấy lại tốt bụng thanh toán giúp phần cô. Với Hàn Oánh mà nói, số tiền cỏn con này không tính là tiền, chỉ là năm ngoái cô ấy từng vì một chai nước mà gây khó dễ cho Thang Chi Niệm, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy.
Mỗi một người đều có nhiều mặt, có mặt sáng, cũng có mặt tối.
Tính cách của Tạ Bành Việt rất khác với Cận Vu Thân, anh ấy hướng ngoại và hòa nhã hơn, gặp người lạ cũng có thể bắt chuyện vài câu, nên được nhiều người yêu thích hơn.
Cận Vu Thân là người không thích khoe khoang, hướng nội, khiêm tốn, chỉ khi thân thiết rồi, cậu mới bộc lộ khía cạnh không phòng bị nhất của mình.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân dường như đã đạt đến điểm đóng băng.
Nhiều lần trong đêm, Thang Chi Niệm nằm trên giường đột nhiên nghĩ tới Cận Vu Thân, ngồi bật dậy: Không phải! Cậu và Tạ Bành Việt cãi nhau sao lại kéo cả tôi vào chứ! Tôi đâu có đụng chạm gì cậu đâu!
Thang Chi Niệm cũng rất bức xúc.
Hai người là bạn cùng bàn, thời gian này gần như không nói chuyện. Tất nhiên, Cận Vu Thân cũng rất ít khi đến lớp.
Cận Vu Thân thời gian này không đến trường, chủ yếu là ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi IB. Cậu không phải là thần đồng gì, cũng phải chuyên tâm tập trung học tập.
Hiện tại, để chuẩn bị cho kỳ thi, đồng hồ sinh học của cậu khá lộn xộn, ban đêm đọc sách đến hai ba giờ sáng, thậm chí có khi đến tận sáng sớm. Ban ngày thì trùm chăn ngủ, ăn uống thất thường, không biết ngày mấy tháng mấy.
Khi cậu làm việc tập trung rất cao độ, giống như lúc nhỏ chơi trò xây nhà gỗ, ngồi đó hàng giờ đồng hồ. Học hành có hiệu quả cao, kiến thức đã xem qua hầu như đều có thể ghi nhớ. Bài tập có không thích làm đến đâu cũng giải qua một lần, không lặp đi lặp lại là được.
Việc học với Cận Vu Thân mà nói khá là nhẹ nhàng.
Đồng thời, tiếng Anh của Thang Chi Niệm cũng tiến bộ không ngừng.
Tuy cô không có tài năng bẩm sinh nhưng hiện tại có rất nhiều người giúp đỡ cô, thêm vào đó có môi trường ngôn ngữ như Quốc tế Hằng Dự, tạo điều kiện giúp cô tiến bộ nhanh hơn người bình thường.
*
Khi thời tiết ấm dần lên, những bông hoa đầu xuân dường như đã rơi rụng cả rồi, thay vào đó là những khóm hoa hồng rực rỡ.
Có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa buổi sáng và buổi tối, buổi trưa nắng nóng nhất chỉ muốn mặc áo ngắn tay, đến xế chiều nhiệt độ giảm xuống, lại cần một chiếc áo khoác dày để chống lạnh.
Ngày dài đêm ngắn, hoàng hôn muộn hơn, có không khí của đầu hạ.
Thang Chi Niệm lần nữa gặp lại Diệp Như Chi là vào một ngày cuối tháng Tư.
Tối hôm đó Diệp Như Chi đứng trước cửa nhà phác họa, đeo tạp dề, mặc áo choàng mỏng, quần ống rộng sáng màu và đi một đôi giày bệt.
Bà một tay cầm cọ vẽ, một tay cầm bảng màu vẽ. Mái tóc ngắn của bà được buộc thành đuôi ngựa thấp bằng dây chun màu đen, trên mặt có một chút sắc màu.
Nhìn thấy Thang Chi Niệm xách cặp đi học về, Diệp Như Chi chủ động chào cô.
“Hi, bạn học Thang Chi Niệm.”
Thang Chi Niệm dừng lại, lễ phép gật đầu với Diệp Như Chi.
“Chào cô ạ.”
Tai trái Diệp Như Chi có cài một cây cọ, trong bối cảnh mặt trời lặn, toàn thân bà trông có vẻ tự do không chút gò bó.
Trên người bà toát lên vẻ tự tin và điềm tĩnh, mặc dù gần đây đang dính vào vụ kiện ly hôn, nhưng lại như không hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của bà.
Thang Chi Niệm nghĩ rất nhiều lần về cuộc hôn nhân giữa Diệp Như Chi và Cận Hoành Tuấn, không khỏi tò mò: Nếu lúc đầu Diệp Như Chi biết một ngày nào đó Cận Hoành Tuấn ngoại tình, liệu bà có còn lựa chọn ở bên ông ta không?
Nhìn dáng vẻ của Diệp Như Chi, Thang Chi Niệm tựa hồ cũng biết câu trả lời của bà là gì.
Diệp Như Chi sẽ không hối hận về sự lựa chọn của mình.
Cảm xúc của con người sẽ dao động, suy nghĩ sẽ thay đổi, Cận Hoành Tuấn của tuổi 20 không phải là Cận Hoành Tuấn của tuổi 40.
Và Diệp Như Chi của tuổi 40 cũng không phải là Diệp Như Chi của tuổi 20.
Diệp Như Chi đặt cọ vẽ xuống, gọi người làm thu dọn đồ đạc. Bức tranh hoàng hôn chỉ mới được hoàn thành một phần ba, nhưng cùng cảnh hoàng hôn đó sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa, và bức tranh cũng bị tuyên là phế phẩm. Nhưng Diệp Như Chi không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, trong quá trình vẽ tranh, tâm trí và thân xác bà đều đã đắm chìm trong cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp đó, chỉ là khung cảnh lúc ấy chỉ thoáng qua và bà không kịp nắm bắt.
“Thang Chi Niệm, có thể nhờ cháu một việc không?” Diệp Như Chi nở nụ cười ân cần và giọng điệu thương lượng, bước tới đặt cánh tay lên vai Thang Chi Niệm.
Với chiều cao 1.75 mét, bà cao hơn Thang Chi Niệm rất nhiều.
Thang Chi Niệm ngửi thấy trên người Diệp Như Chi thoang thoảng mùi rêu sồi ngọt ngào, gật đầu: “Cô nói đi ạ.”
“Sinh nhật của Zak vào tháng sau, cô không có chủ kiến, không biết mấy cậu nhóc ở độ tuổi này thích gì, cháu có thể tư vấn giúp cô không?”
Điều này thực sự làm khó Thang Chi Niệm rồi, thành thật mà nói, cô cũng đang băn khoăn không biết nên tặng món quà gì cho Cận Vu Thân.
Kể từ lúc biết ngày sinh nhật của Cận Vu Thân từ chỗ Tạ Bành Việt, cô đã vắt óc nghĩ xem nên tặng gì cho cậu. Người bình thường thì không sao, nhưng Cận Vu Thân thì khác, từ nhỏ đến lớn cậu không thiếu thốn thứ gì. Chiếc xe thể thao vô giá mà cậu muốn tháo là tháo, thứ mới mẻ trong mắt người khác hoàn toàn không là gì trong mắt của cậu.
Thang Chi Niệm nghiêm túc hỏi: “Cô ơi, cô có danh sách không? Hay là danh mục tham khảo?”
Diệp Như Chi bị Thang Chi Niệm chọc cười: “Trông cháu nghiêm túc quá, nhưng cô cũng chưa chuẩn bị, cô từng nghĩ đến… tặng nó một chú chó Golden, nhưng cô lại sợ kích động đến nó.”
Thang Chi Niệm cũng cảm thấy đề xuất này không khả thi.
Trên đời này không có bất kỳ chú chó Golden nào có thể thay thế vị trí của Miên Miên trong lòng Cận Vu Thân.
“Hôm qua cô nhìn thấy một thứ trên bàn học của Zak.” Diệp Như Chi vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm hỏi: “Thứ gì ạ?”
“Một con thỏ đen đan bằng len.” Diệp Như Chi cũng không nói vòng vo, “Cháu khéo tay vậy sao?”
Thang Chi Niệm nhất thời không biết là Diệp Như Chi đang khen hay đang trêu mình, bởi vì con thỏ đó thực sự quá xấu xí, không liên quan gì đến sự khéo tay của cô.
Diệp Như Chi: “Zak có vẻ rất thích con thỏ đó.”
Thật sao…
Diệp Như Chi: “Cô cứ nghĩ con trai sẽ thích những thứ như máy móc, chẳng hạn như ô tô thể thao, máy bay trực thăng. Rõ ràng là cô không hiểu Zak rồi.”
Thang Chi Niệm cũng không hiểu Cận Vu Thân.
Nếu cô hiểu cậu thì hai người cũng không phải chiến tranh lạnh lâu như vậy.
“Xin lỗi cô, hình như cháu không thể cung cấp cho cô bất kỳ thông tin hữu ích gì rồi.”
Diệp Như Chi không để bụng: “Không sao đâu.”
Bà đã nhận được thông tin rất hữu ích rồi.
*
Cuối tuần sau Ngày Quốc tế Lao động tháng Năm, vào chiều thứ bảy, Thang Chi Niệm sẽ tham gia kỳ thi TOEFL.
Mấy ngày nghỉ Quốc tế Lao động, Tạ Bành Việt đã đưa Thang Chi Niệm đến thư viện thành phố, mỗi ngày đều giải đề với cô, làm bài tập nghe chuyên sâu và luyện viết.
Tạ Bành Việt từng nói sẽ không làm lỡ kỳ thi của Thang Chi Niệm, nói được làm được.
Không chỉ Tạ Bành Việt, mà Chu Hiểu Dao cũng rất nhiệt tình, giúp Thang Chi Niệm cùng nhau chạy nước rút.
Mỗi ngày Thang Chi Niệm đều ra ngoài từ sáng sớm, mãi đến chiều tối mới trở về. Khi trở về hầu như đều đi nhờ xe Tạ Bành Việt, chiếc xe thể thao màu vàng rực rỡ đã ra vào biệt thự Cận gia vô số lần, không có ai ngăn cản.
Vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ, bên ngoài trời mưa rất to và nhiệt độ cũng giảm xuống thấp hơn so với hai ngày trước đó.
Tạ Bành Việt đưa Thang Chi Niệm an toàn đến trước cửa biệt thự, vẫy tay chào cô: “Em gái Thang Thang, mai gặp nha.”
Cơn gió mang theo mưa tạt vào má, Thang Chi Niệm kéo áo khoác lại, nghiêng người dặn dò Tạ Bành Việt đang ngồi trên ghế lái: “Anh đừng lái xe nhanh quá, chú ý an toàn.”
Tạ Bành Việt dùng tay ra hiệu với Thang Chi Niệm: “Tuân lệnh!”
Thang Chi Niệm cười cười, nháy mắt ra hiệu với Chu Hiểu Dao đang ngồi trong xe.
Chu Hiểu Dao ngượng ngùng vẫy tay với Thang Chi Niệm: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Thang Chi Niệm vẫy tay với họ.
Đối với người ngoài không hiểu sự tình, Thang Chi Niệm đang liếc mắt đưa tình với người khác, vẻ mặt không an phận.
Và tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt của Cận Vu Thân.
Từ góc độ của cậu không thể nhìn rõ trong xe có bao nhiêu người, chỉ biết đó là xe của Tạ Bành Việt. Cũng rất hiển nhiên ai trước người đó chiếm ưu thế, Thang Chi Niệm và Tạ Bành Việt đã ở cùng nhau cả ngày.
Mối quan hệ của họ tất nhiên ngày càng tốt hơn rồi.
Thang Chi Niệm tươi cười quay người lại thì nhìn thấy Cận Vu Thân cách đó không xa, nụ cười trên môi dần cứng đờ.
Đã lâu không gặp nhau rồi.
Rõ ràng ở chung dưới một mái nhà, nhưng để gặp mặt nhau lại không hề dễ dàng.
Cận Vu Thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hai tay đút túi quần, khuôn mặt lạnh lùng ngang ngược hơi gầy hơn mấy ngày trước, tóc ngắn hơn, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng. Thực ra cậu vừa mới ngủ dậy không lâu, trong người có chút buồn ngủ mệt mỏi, chứ không phải nhắm vào bất kỳ ai.
Gặp nhau vào lúc này hoàn toàn là ngẫu nhiên, hôm qua Cận Vu Thân đã đọc sách suốt đêm, hôm nay ngủ cả ngày, giờ mới dậy vận động giãn gân cốt.
Cũng không có ý gì khác, vốn định chào hỏi Thang Chi Niệm, nhưng lại thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi. Rõ ràng là cô không muốn gặp cậu vào lúc này.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời càng về đêm càng tối, khuôn mặt góc cạnh của Cận Vu Thân dưới ánh sáng mờ mịt trông càng sắc sảo hơn.
Thang Chi Niệm không biết Cận Vu Thân có ý gì, nhưng cô biết rất rõ tâm trạng của mình sẽ dao động vì thái độ của cậu, trái tim cô như bị ngâm trong axit clohydric cường độ cao, khiến cô rất khó chịu.
Cô không muốn tiếp tục thế này nữa.
Cũng giống như thời gian trước, cậu dường như không có ý định giao tiếp với cô, quay người rời đi.
Thang Chi Niệm gọi thẳng tên cậu: “Cận Vu Thân.”
Người phía trước dừng lại.
“Tôi biết cậu không muốn gặp tôi.” Đây là lời giải thích duy nhất mà Thang Chi Niệm có thể nghĩ ra. Cô nhìn bóng dáng lạnh lùng trước mặt, đưa cho cậu “một liều thuốc yên lòng”, “Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ rời khỏi đây.”
Cậu không quay lại nhìn cô, nhưng cũng không có động thái rời đi ngay.