Khó Gả

Chương 23: Chương 23






Ngay khi giọng nói lạnh lùng của Kỷ Đào vang lên, hiện trường ồn ào hỗn loạn nhất thời trở nên yên tĩnh.



Sau khi yên tĩnh được một lúc, phụ nhân mang khuôn mặt dính đầy máu đang nằm trên đất mới nhận ra thân phận của Kỷ Đào, không chỉ là một đại phu, mà còn là khuê nữ nhà thôn trưởng, trong nháy mắt bà ta như thể tìm thấy người có thể tin cậy: “Kỷ cô nương, ngài mau đến đòi lại công bằng cho ta đi, tuy rằng ta không phải là người của thôn Đào Nguyên các người, nhưng mà chuyện Dương lão nhị ra tay đánh người là sự thật, có nhiều người làm nhân chứng như thế này, nếu như ngài không thể giải quyết được, ta có thể gọi thôn trưởng của thôn chúng ta đến……”“Ta chỉ là một đại phu, nếu đại tẩu đã không muốn cứu chữa, vậy thì ta sẽ quay về.



” Kỷ Đào làm bọi như muốn thu lại hòm thuốc, xoay người liền đi.



“Đừng đừng đừng, ngài…… Tới cũng đã tới rồi, phải giúp ta trị thương trước đi mà.



” Phụ nhân vội bước lên vài bước, muốn giữ chặt lấy Kỷ Đào.



Nhưng lại bị Kỷ Đào linh hoạt tránh đi.





“Vào nhà.



” Kỷ Đào lẳng lặng nhìn bà ta, nhìn cho đến khi bà ta cảm thấy không được tự nhiên, mới lạnh lùng nói.



Phụ nhân vẫn không cam lòng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt ở phía đối diện, xoay người bước vào phòng.



Hai hàng mày của Kỷ Đào hơi nhíu, động tác trong tay cũng rất nhanh nhẹn, sau khi bưng mấy chậu nước có màu đỏ như máu, nàng nhẹ nhàng thoa thuốc cho phụ nhân.




Phụ nhân khi nãy còn tức giận đến mức muốn đấm ngực dậm chân mà giờ đây lại ngoan ngoãn ngồi co ro lại, nhẹ giọng than đau.



Sau khi nhìn thấy máu chậu máu loãng, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt đi: “Kỷ cô nương, như…… Như thế nào lại mất nhiều máu như vậy hả, miệng vết thương của ta có phải rất sâu hay không? Vết thương này có để lại sẹo không vậy?”Kỷ Đào quấn băng lên đầu bà ta một cách trôi chảy, nghe thấy bà ta hỏi vậy thì trả lời: “Ta chỉ là đại phu, không phải thần tiên, miệng vết thương này của ngươi rất sâu, nhất định sẽ để lại sẹo.



”Phụ nhân kêu lên một tiếng, bà ta muốn bật dậy ngay lập tức: “Không thể có chuyện như vậy được……”Kỷ Đào lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.



”Phụ nhân không dám lại động đậy, nhưng vẫn luôn miệng nói: “Ta không cần biết đâu, ta bị thương ở thôn Đào Nguyên của các ngươi, các ngươi phải có trách nhiệm chữa cho ta, dù thế nào cũng không thể để lại sẹo……”Kỷ Đào băng bó xong, nghe mấy lời như vậy cũng không tức giận, rửa sạch tay rồi thu dọn hòm thuốc, lạnh nhạt nói: “Đại tẩu, nếu ngươi muốn ăn vạ, không trả tiền thuốc, vậy thì tính như thế này đi, sau này nếu nhà các ngươi muốn mời đại phu, ta cũng sẽ không đến, sư phụ ta cũng đã có tuổi rồi, tính tình cũng không tốt, lại càng không thể đi.



”Sau khi nói xong thì mang theo hòm thuốc bước ra ngoài, không hề có ý định dây dưa với bà ta.




“Đừng đừng đừng, Kỷ cô nương……” Phụ nhân giãy giụa nhảy xuống ghế, đuổi theo.



“Xin ngài đừng tức giận mà, ta trả tiền thuốc lại không phải là đã được rồi sao?” Phụ nhân vội vàng lấy túi ra, đưa về phía Kỷ Đào, cuối cùng vẫn không cam lòng mà nói: “Kỷ cô nương, Dương lão nhị cầm dao làm người khác bị thương, các ngươi sẽ không phải là muốn mặc kệ chứ?”Kỷ Đào không thèm để ý đến vẻ không cam lòng của phụ nhân, nhận lấy bạc, lạnh lùng nói: “Ta chỉ là đại phu, đại tẩu muốn tìm người làm đồ công bằng, cần phải tìm được người có thể đứng ra đòi công bằng mới phải.



”Trên gương mặt nàng đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng không chút thay đổi, không biết tại sao, phụ nhân lại cảm thấy một cơn ớn lạnh lan ra khắp toàn thân.



Kỷ Đào đảo mắt qua toàn bộ căn phòng, có mấy người muốn lên tiếng khuyên nhủ cũng im lặng.



Nói dù sao thì Kỷ Đào cũng chỉ là một cô nương mới mười bốn tuổi mà thôi, nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng máu me như vậy mà cô cũng không cảm thấy sợ hãi, lúc này cô cũng rất bình tĩnh.




Vì thế, Dương Đại Lương và Kỷ Đào, tính đã có ý định đi mời Kỷ Duy của Kỷ gia đến đây, còn có người chạy đi tìm lão nhân của Dương gia, trong lúc nhất thời trong thôn có rất nhiều người đều đi về phía nhà của Dương gia.



Sau khi Kỷ Duy rời đi, hôm nay Liễu thị lại trở về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ còn lại một mình Dương ma ma, Kỷ Đào đi ra đóng cửa, nhìn sân viện phía đối diện chỉ là một mảng im lìm, cũng không thèm để ý, có lẽ là do Điền thị cảm thấy bản thân mình là một quả phụ, bình thường chỉ thích ở ru rú trong nhà, Kỷ Đào có làm sao cũng không thể nhìn thấy được bóng người, có một lần bà ngã bệnh, mơ mơ màng màng ngất đi trong sân, lúc đó được Kỷ Đào phát hiện ra.



Mấy ngày sau mới khỏi hẳn, cho nên ngày hôm ấy Lâm Thiên Dược mới nói làm cảm ơn với nàng.





Kỷ Đào đóng cửa, nàng ở trong sân phơi dược liệu, mấy năm nay dược liệu mà Kỷ Đào dùng, phần lớn đều là do nàng tự mình lên núi hái rồi bào chế, chỉ có một vài loại mới đến dược đường để mua.



Sau khi lật được hai lần một nửa dược liệu ở trong sân, Kỷ Đào đứng thẳng dậy, cảm thấy thắt lưng đau nhức, nàng chậm rãi xoay người thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài dường như có âm thanh kỳ quái.



Khi nàng chạy nhanh đến cửa để thư dò thì vừa thấy, trong hàng rào tre phía đối diện, có hai người đang lao vào đánh nhau.



Điền thị đứng dưới mái hiên hình như đang bật khóc nức nở, còn thỉnh thoảng lo lắng gọi Lâm Thiên Dược.



Có một tiếng trêu cợt mơ hồ truyền đến, dùng giọng điệu rất ghê tởm, vừa nghe đã khiến người khác cảm thấy buồn nôn: “Tiểu tử nhà ngươi cũng không thể đánh ta, nên biết rằng sau này ta chính là cha của ngươi…… Xuân Lan, ngươi mau dạy dỗ hắn……”.