Đối với nàng mà nói, trong cả thôn Đào Nguyên này, nàng không thể gả đi, một khi đã như vậy, gả cho ai thì cũng giống vậy mà Duy gật Kỷ Đào đáp ứng, Liễu thị nở nụ cười hài lòng, còn âm thầm trừng mắt mà liếc nhìn Kỷ Duy một cái, vừa rồi Kỷ Duy còn nói nên hỏi qua ý kiến của Kỷ Đào, Liễu thị đã cảm thấy điều đó là không cần thiết, rõ ràng là Kỷ Đào không hề có ác cảm đối với Tiền này thì chỉ cần là không ghét bỏ, như vậy là đủ rồi.
Chờ sau khi thành thân xong, hai người sẽ tự nhiên càng lúc càng thân mật mà thôi.“Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Liễu thị vui mừng gian nhanh qua đi vừa chớp mắt đã đến mùng tám, vừa mới sáng tinh mơ Liễu thị đã hào hừng kéo Kỷ Đào đến nhà Dương Đại Thành, hôm nay là ngày diễn ra chuyện đại hỷ, Kỷ Đào biết, Liễu thị có ý định làm cho nàng được dính lây không khí vui nhà Dương gia cực kỳ náo nhiệt, cả sân ngập tràn sắc đỏ thẫm, người ra người vào đều nở nụ cười tươi, Liễu thị cũng không ngoại lệ, bà kéo theo Kỷ Đào trực tiếp đi vào trong phòng của Phùng Uyển Phù, bời vì nhà bọn họ không có làm nghi thức đón dâu, khi đến giờ lành thì ma ma toàn phúc sẽ đưa Phùng Uyển Phù ra ngoài hành lễ, như vậy là coi như đã xong nhà nông tổ chức rất đơn giản, còn là tổ chức đám cưới ở một thôn xa xôi hẻo lánh ở Càn quốc, có thể làm lớn như vậy, đã là rất có tâm.
Chỉ là đối với Phùng Uyển Phù mà nói, có lẽ là không đáng nhắc Đào nhìn Phùng Uyển Phù mặc bộ váy cưới màu đỏ thẫm, chải đầu trang điểm, mặt mày như họa, hốc mắt hồng hồng, không biết bên trong giọt nước mắt của nàng ta, có chứa đựng một chút không cam lòng nào hay không đây?“Ôi, tân nương tử này, chính là người đẹp nhất thôn Đào Nguyên có phải không?” Liễu thị tiến lên cười người trong phòng cũng lên tiếng phụ họa Uyển Phù cúi đầu ngượng ngùng cười.“Nhìn một cái áo cưới này xem, nhiều năm nay cũng không có ai sẵn lòng dùng vải lụa quang châu này để làm váy cưới đâu, nghe nói nếu đi lại dưới ánh mặt trời thì sẽ phát sáng.” Liễu thị lại người trong phòng đều cảm thấy ngạc nhiên, Triệu Ngô thị đứng ở bên cạnh, nghe thấy thế thì bước lên vài bước, phát ra vài tiếng tặc lưỡi, nói với Liễu thị: “Bảo sao mà ta thấy vải lụa màu đỏ thẫm này dường như đang phát ra ánh sáng, còn tưởng rằng do bản thân ta lớn tuổi rồi nên hoa mắt, không ngờ rằng, chỉ là do ta không có kiến thức, ha ha……”Trong phòng lại vang lên một trận cười lớn.“Giờ lành đã đến rồi.” Ma ma toàn phúc bước vào và nói, bà ấy trùm khăn voan lên đầu Phùng Uyển Phù xong, nâng nàng ta chậm rãi đi từng bước ra bên ngoài.
Mọi người đều nối đuôi theo, cũng muốn ra xem ngoài cửa đột nhiên có một người đứng đó, là Dương Đại sau khi hắn làm người khác bị thương xong, Kỷ Đào cũng chưa từng gặp lại hắn, bây giờ hắn lại đứng ở cửa chặn đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía người đang mặc áo cưới đỏ thẫm, dáng người uyển chuyển của Phùng Uyển Phù, không thể nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy lớp khăn voan màu đỏ thẫm mà ma toàn phúc có chút sốt ruột, Dương Đại Viễn chặn cửa, bà cũng không có biện pháp đi ra bên đối mặt nhìn nhau một lúc, vẫn là Dương Đại Viễn mở miệng trước: “Phù nhi, qua ngày hôm nay, ngươi chính là đại tẩu của ta, ngươi có hối hận hay không?”Lời nói này chứa khá nhiều thông tin, ý nghĩa cũng số người trong phòng đều là những phụ nhân ở trong thôn, nghe thấy lời này liền khe khẽ bàn tán.
Kỷ Đào đứng ở phía cuối, nàng có thể nghe thấy bọn họ nói rằng trước đây Phùng Uyển Phù và Dương Đại Viễn có mối quan hệ không hề đơn khung cảnh mọi người đều đang bàn tán to nhỏ, giọng nói dịu dàng của Phùng Uyển Phù phát ra từ trong lớp khăn voan: “Năm đó là ta bị lừa bán đến lưu lạc đến thôn Đào Nguyên, là Dương gia dùng cả gai sản khi ấy để cứu ta ra ngoài, người một nhà các ngươi đều là ân nhân của ta, ta tất nhiên là nguyện ý ở lại để báo đáp lại phần ân tình này.
Càng nói lại càng thấy buồn cười, thật ra ta cũng đã chán ghét những thứ xấu xa cất giấu bên trong đại gia tộc, những ngày tháng trôi qua ở thôn Đào Nguyên thôn rất đơn giản, các hương thân cũng thuần phác, còn có…… Đại Thành ca đối ta là toàn tâm toàn ý, gả cho hắn, ta cũng không hối hận.”.