Giang Yểm Ly mở to mắt, chỉ thấy gương mặt của người đàn ông hiện ra trong gang tấc, phóng đại và lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt phượng đang nhìn cô chăm chăm khiến cho cô sợ đến mức cả cơ thể cứng đờ, quên cả hô hấp.
Hắn vậy mà hôn cô.
Dương Nghiêm một tay luồng ra sau gáy, một tay đặt ở hông, hắn ép cô vào tường rồi càn quấy làm bậy, mặc cho cô gái sợ đến mức run cầm cập.
Giang Yểm Ly dùng tay đánh vào l*иg ngực của hắn nhưng người đàn ông hệt như được làm bằng sắt, chẳng hề di chuyển dù chỉ là 1milimet.
"Ưm… ư… " - Giọng nói của cô run rẩy, thanh âm không rõ ràng nhưng có thể nghe ra được cô đang cầu xin hắn buông tha cho mình.
Ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào cô, nhìn thấy Giang Yểm Ly nước mắt chực trào thì cơn kɧoáı ©ảʍ trong người như được tăng lên, hắn thô lỗ cạy hạm rồi đưa lưỡi vào bên trong, dù cô có phản kháng thì đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Dần dần người đàn ông không còn an phận nữa, bàn tay của hắn di chuyển khắp nơi trên cơ thể mềm mại, đồi núi nhấp nhô bị hắn xem như đồ chơi mà nắn bóp, cô gái nhỏ rùng mình, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, gương mặt hoảng sợ khiến hắn vô cùng thích thú, vậy nên không những không chịu buông mà còn thuận thế lần mò khắp nơi.
Giang Yểm Ly cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, dù là môi lưỡi đang không biết tiếc tháo hay là bàn tay càn rở di chuyển khắp nơi cũng đều khiến cho cô kinh hãi mãi không thôi, mỗi lần như thế thì cô đều hít vào một hơi và không có gì quá ngạc nhiên khi đầu mũi đều là mùi hương của hắn.
Mạnh mẽ và mang theo chút trấn áp.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cô mệt đến mức sắp ngất hắn vẫn chẳng hề buông ra, chỉ đến khi có một tiếng nói từ phía bên ngoài cửa cắt ngang thì hắn mới ngừng lại.
"Tiểu thư, lấy xong rồi thì nhanh chóng ra ngoài đi, thư phòng của lão gia không thể ở lâu được ".
Lúc này Dương Nghiêm rời khỏi môi cô, hắn kéo ra một sợi chỉ bạc, được một khoảng thì nó đứt đoạn rồi dính vào khoé môi có phần hơi sưng đỏ của cô gái nhỏ đang run rẩy.
Giọng nói bên ngoài vẫn không ngừng thúc giục:
"Tiểu thư? Có ở trong đó không? ".
Người đàn ông cúi sát vào cô, hắn tiện tay lau khoé miệng ướŧ áŧ không rõ là nước bọt của ai giúp cô gái rồi thì thầm:
"Trả lời đi, đang hỏi em gái đấy ".
Giang Yểm Ly hơi cắn môi, cô không muốn vì sợ hãi và uất ức mà khóc nấc lên kinh động đến người bên ngoài, ánh mắt mang theo chút tức giận nhìn chăm chăm cũng chẳng khiến cho người đàn ông sợ hãi, ngược lại hắn còn cười cô như thể nhìn thấy một trò cười.
Cô gái nhỏ vội vàng lau nước mắt, hít một hơi rồi nói với người bên ngoài:
"Tôi… tôi sẽ ra ngay ".
Giọng nói có chút nấc nghẹn, cô cúi đầu, chẳng bao lâu thì tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, còn kèm theo giọng nói móc mỉa:
"Chỉ là đợi ở ngoài cửa một lúc thôi mà cũng khóc, làm bằng nước hay sao? ".
Đợi người hoàn toàn đi rồi, Dương Nghiêm liền lên tiếng:
"Thu lại gương mặt đó đi, cô thừa biết là ở nơi này chẳng ai quan tâm đâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đưa đồ đến bệnh viện cho cha đi, em gái ".
Hai từ ‘em gái’ này sao mà lại mỉa mai đến thế, người đàn ông đạt được mục đích liền rời đi, chẳng thèm quan tâm cảm xúc của cô gái nhỏ.
Giang Yểm Ly trượt dài rồi ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo, cô co ro ôm lấy cơ thể của chính mình nhưng rất nhanh liền nhặt những quyển sách đang nằm trên đất.
Cô gái nhỏ âm thầm rơi nước mắt, tiếp đó lẳng lặng rời khỏi biệt phủ rồi đến bệnh viện.
Dương Thành Trung đã ngủ, bên cạnh có mẹ nuôi đang chăm sóc, biết bản thân chỉ là dư thừa khi ở nơi này, cô liền âm thầm rời khỏi đó.
Cứ nghĩ mọi việc chỉ có thế nhưng cô lại không ngờ nó chỉ mới bắt đầu, cuối tuần là cha nuôi xuất viện, cô ở nhà vì mẹ nuôi ra lệnh.
Khi chiếc xe đậu ở trong khuôn viên, Dương Thành Trung được Từ Phi dìu vào trong thì cùng lúc một chiếc xe khác cũng đậu ở phía sau, Dương Nghiêm từ trong xe bước ra, đồng thời quản gia cùng với người hầu cũng tiến đến mở cốp xe rồi lấy hành lý của hắn xuống.
Nhìn thấy tình cảnh đó, trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác bất an.