Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 29: Cô sợ hắn lắm




Giang Yểm Ly nghe thấy lời này có chút khẩn trương, cô nhìn lại đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn vào người giúp việc, gương mặt cô ta thờ ơ như thể chuyện này không hề liên quan đến mình.

Ngày bình thường họ đối với cô thế nào cũng đều có thể bỏ qua, nhưng hôm nay cô phải thuyết trình trước lớp, nếu đi muộn thì sẽ hỏng việc mất.

Cô gái nhỏ thở một hơi bất mãn:

"Tại sao đến bây giờ cô mới đến báo? ".

Có lẽ vì không ngờ được cô sẽ nói như thế, giúp việc thoáng chút giật mình, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh mang theo chút khó chịu mà lên tiếng:

"Xin lỗi ạ " - Chỉ một câu ngắn gọn liền rời đi.

Thật ra vài ngày trước Dương Thành Trung có mua cho cô một chiếc xe, Giang Yểm Ly cảm thấy bản thân nợ cha nuôi quá nhiều, lại sợ Dương Nhất Nguyệt không vui vậy nên cũng không sử dụng, chiếc xe đó màu trắng rất hợp với sở thích của cô nhưng cũng chỉ có thể nằm trong gara.
Trong đầu cô gái nhỏ lúc này cũng có chút lo lắng, cô lái xe đến trường đương nhiên kịp giờ, chỉ sợ bạn học nhìn thấy rồi bàn tán.

Trường mà Giang Yểm Ly theo học không quá lớn, cô cũng chưa từng phô trương, từ trước đến giờ trong mắt bạn học cô chỉ là một cô gái gia đình bình thường có gu ăn mặc mà thôi.

Nếu bây giờ lái xe đến trường, khó tránh cảnh bị người khác chú ý.

Lái đến gần trường rồi gửi xe ở khách sạn năm sao nào đó một ngày rồi bắt taxi đến trường thì không kịp.

Trong lúc cô đang không biết nên làm gì, quyết định xoay người vào gara thì một giọng nói vang lên:

"Em gái ".

Giọng nói ấy khiến cho Giang Yểm Ly lạnh sống lưng, bất giác cô hít vào một hơi đầy khẩn trương, cả người cứng ngắt.

Dương Nghiêm ngồi trên chiếc xe đen tuyền từ trong gara chạy ra, hắn hạ cửa kính, vui vẻ nhìn cô:
"Có vẻ như em đang vội nhỉ, vào xe đi, anh đưa em đến trường ".

Cô gái nhỏ ấp úng:

"Em… em định lái xe đến trường ".

Người đàn ông ý vị thâm trường, nhìn cô rồi cười nhạt, tiếp đó lại nhìn nữ giúp việc khi nãy, hất cằm, cô ta biết ý cúi đầu lễ phép rồi mới rời đi. Khi xung quanh chẳng còn ai thì hắn mới nói tiếp:

"Xe mà mấy ngày trước cha tặng có đúng không? ".

Nếu như có người nào nghe được câu nói này của hắn thì cũng sẽ nghĩ Dương Thành Trung rất yêu thương cô con gái nuôi là cô, và sẽ nghĩ là một câu xã giao bình thường, nhưng trong lòng cô hiểu rõ ý tứ của hắn.

Dương Nhất Nguyệt rất không vui khi cha tặng quà cho cô, cũng sẽ nổi nóng khi nhìn thấy cô sử dụng món quà ấy, lần trước những gì hắn cảnh cáo cô nhớ mãi không quên, nếu nói cho đúng thì là ám ảnh đến mức ăn không ngon ngủ không yên, vậy nên khi hắn nói câu này, trong lòng cô bất an cực độ.
Biệt phủ rộng lớn vô cùng, nếu như không di chuyển bằng xe thì không được, hắn cảnh cáo cô như thế thì làm sao cô dám lái xe mà cha tặng kia chứ?

Hay là nhờ người làm.

Ánh mắt của Giang Yểm Ly rất dễ nhận biết, cô ngó nghiêng xung quanh, người bình thường cũng nhận ra vài phần, huống hồ hắn là kẻ tinh ranh… à không, là sắc sảo.

Dương Nghiêm cười nhạt rồi lên tiếng:

"Mọi người đều có công việc, em gái nuôi chắc hẳn sẽ không vì bản thân mà làm trễ nãi, ảnh hưởng đến người khác đâu nhỉ? ".

Giang Yểm Ly cắn môi, dù có muốn làm phiền thì hắn cũng sẽ không đồng ý, điều mà hắn muốn nhìn thấy nhất chính là cô chật vật.

Cô gái nhỏ cúi đầu, nếu như cô bắt đầu chạy bộ từ bây giờ thì có lẽ chưa rời khỏi biệt phủ tiết học cũng kết thúc.

Bài luận văn này cô đã chuẩn bị rất lâu, đặt nhiều tâm huyết vào đó, cô có thể lái xe rời đi, nhưng mà cô sợ hắn lắm.

Điểm thi quan trọng, nhưng mà tính mạng càng quan trọng hơn, không phải sao?

Cô chôn chận tại chỗ, cúi đầu không biết nên làm gì thì người đàn ông lên tiếng:

"Lên xe đi, anh trai đưa em đến trường ".

Trên gương mặt lo lắng ấy thoáng chút ngạc nhiên, cô cứ nghĩ hắn đang chờ cô cầu xin hắn giúp cô đến trường, không ngờ hắn lại bảo cô vào xe để ngồi. Nhưng mà cô không muốn dính dáng gì đến hắn, cô không tin hắn lại lòng tốt trỗi dậy.

Cô sợ lắm.

Dương Nghiêm vẫn duy trì nụ cười, nhưng giọng nói của hắn lại có chút biến hoá, lạnh lẽo mà nói lại:

"Lên xe ".