Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 57: Bảo vệ bản thân




Nữ hầu nghe thấy cô vạch tội của mình trước mặt tất cả mọi người thì mặt mày tái xanh, vội vàng xảo biện:

"Tôi… tôi không có… chỉ là tiểu thư mãi không trả lời, cho nên lo lắng quá mất khôn ạ ".

"Cảm ơn cô lo lắng cho tôi, cả đêm tôi không ngủ được, sắp vào giấc thì cô đã gọi, nếu không thì lúc này tôi cũng không thể đứng ở đây " - Giang Yểm Ly không mắng chửi, càng không khóc lóc, chỉ nhẹ giọng nói vài câu thì đã lập tức khiến cho Dương Thành Trung áy náy.

Gia chủ nhìn vào nữ hầu không chịu xin lỗi mà còn lớn tiếng, liếc mắt nhìn quản gia.

Chu Quang Khải hiểu ý, lập tức gọi người kéo cô ta ra ngoài.

Đa phần những người có mặt ở đó đều bất ngờ cho nên chẳng nói gì.

Cũng đúng, một kẻ sống bám như cô trước nay luôn hiền lành cam chịu, dù có bị người hầu gây khó dễ thì cũng lẳng lặng cho qua, vậy nên nữ hầu khi nãy còn chắc cú cô chỉ đang hù doạ nên mới dám vượt quyền đi mách lẻo.

Nhìn thấy cô ta bị đưa ra ngoài, Giang Yểm Ly không hả hê chút nào, nhưng trong lòng cô cảm thấy thoải mái vì giải quyết được một việc phiền phức.

Trước đây nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, bọn họ không những không cảm thấy biết ơn mà ngược lại càng thêm phách lối, thôi thì cứ nhân lúc cha nuôi đang cảm thấy tội lỗi cứ một mẻ giết sạch.

Bọn họ sau này vẫn còn xem thường cô nhưng ít ra cũng sẽ không dám bất kính, gây khó dễ nữa.

"Ha, chưa gì đã muốn… ".

Dương Nhất Nguyệt còn chưa nói xong thì đã bị Dương Thành Trung lườm một cái, buộc lòng phải ngậm miệng lại.

Lúc cô đang định cúi đầu rời khỏi thì Chu Quang Khải từ bên ngoài tiến vào, chậm rãi nói:

"Chủ tịch, cha của Giang tiểu thư đang ở bên ngoài, nói là muốn gặp cô ấy để nói chuyện ".

"Cha, con cảm thấy mệt nên về phòng trước ".

Dương Thành Trung chưa nói gì thì cô đã lên tiếng trước.

Quần áo mà cô mặc rõ ràng là có ý muốn rời đi, nhưng lại có ý quay trở về phòng, dù ông biết cô không muốn gặp Giang Văn Chương nhưng cũng không vạch trần, thở dài rồi lên tiếng:

"Con về phòng đi, khi nào đói thì cứ nói với quản gia ".

"Vâng " - Cô đáp lại rồi xoay người lên tầng.

Giang Yểm Ly vô cùng muốn gặp cha ruột để hỏi cho ra lẽ, nhưng cô lúc này sau một đêm không ngủ thì cơ thể vô cùng kiệt quệ, thần trí cũng không ổn, có thể hỏi được gì kia chứ?

Đợi đến khi cô bình tâm lại hẳn gặp cũng chưa muộn.

Lúc đang định mở cửa phòng thì phía sau lưng vang lên giọng nói:

"Sao rồi? Không định điều tra cho ra hay sao? ".

Cô thở dài mệt mỏi, gương mặt lộ rõ chữ ‘phiền’, lúc này nếu rời đi thì sẽ chạm mặt cha ruột, còn ở lại thì lại đụng độ với hắn, dù có làm thế nào thì cũng không ổn, cửa đang mở ra thì người đứng phía sau đã đóng nó lại.

Vì cô biết bản thân không thể đọ sức với hắn được, chỉ có thể mềm mỏng mà lên tiếng:

"Tôi hiện tại đang rất mệt, nếu như muốn nói gì thì nhanh chút được không? Có lẽ anh cũng không muốn thấy trong biệt phủ này có một người nằm xuống vì suy nhược đâu nhỉ? ".

Dương Nghiêm không đứng quá gần cô, vì như thế thì hắn mới có thể quan sát được cả gương mặt và hành động của cô chứ không phải đang lo cô sẽ sợ mình.

"Tôi có ý tốt khuyên em không nên ở riêng với cha ruột mình… ".

"Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép ".

Đầu cô đau lắm, còn phải đứng đây nghe hắn nói nhảm.

Mất ngủ khiến cho cô thiếu kiên nhẫn, lại thêm cú sốc hôm qua nên bây giờ cô cần nhất là được mở một mình và không có ai quấy rầy.

Trường hợp xấu nhất là hắn đánh cô thôi.

Như thế cũng tốt, chỉ một cú đánh thì có khi cô sẽ ngất đi, quá đúng ý cô vì đang không ngủ được.

Giang Yểm Ly mở cửa rồi bước vào trong phòng, Dương Nghiêm vẫn không có động thái gì, hắn không hề ngăn cản.

Người đàn ông đứng ở trước cửa phòng của cô, mân mê chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón tay trỏ.

"Đúng là trở mặt nhanh thật, nếu hôm qua không có tôi bế vào phòng thì đã bị người ở nơi này ngó lơ rồi, một câu cảm ơn cũng không có ".

Giang Yểm Ly đóng cửa phòng rồi trèo lên giường, cô loay hoay mãi mới có thể ngủ nhưng hoàn toàn không thể ngủ sâu, chỉ một lúc liền giật mình tỉnh lại.