Nhìn thấy cô gái trước mặt toàn thân run rẩy nằm trong lòng mình thút thít, người đàn ông gần như mất đi một phần khống chế.
Hắn đã tìm kiếm trong nhiều ngày nhưng cũng chẳng tìm thấy người nào khả nghi cả, nơi xảy ra việc đó chẳng có lấy một bóng người, Giang Yểm Ly hiện tại cũng chưa khôi phục thị lực, vậy nên khả năng tìm thấy người càng thấp hơn.
Dương Nghiêm mấp máy đôi môi, hắn đang định lên tiếng thì sự nhớ ra, lại lần nữa cắn chặt môi, nắm lấy tay cô rồi viết lên đó.
/Mọi chuyện ổn thôi, không sao nữa rồi/.
Dù có nói thế nào thì cô cũng không bình tĩnh được, co ro và dùng tay lau nước mắt:
"Vô, tôi không ngủ được, mỗi lần nằm xuống giường và thiếp đi thì đều mơ thấy ác mộng. Mắt không nhìn thấy, lúc tỉnh lại rồi xung quanh vẫn tối đen như mực, có phải tôi sẽ thế này cả đời hay không? ".
/Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ nhanh chóng khỏi thôi/.
"Tôi đã làm theo rồi, thực sự không có kết quả. Mỗi khi tỉnh dậy tầm mắt vẫn chỉ là một màu đen u ám, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa ".
Người đàn ông ôm lấy cô, vỗ về tấm lưng nhỏ bé.
Chết thật, không tìm ra kẻ khả nghi, lại thêm mắt của cô vốn dĩ phải chuyển biến tốt nhưng lại chẳng hề có tiến triển gì, người đầu tiên mà hắn hỏi tội đương nhiên là bác sĩ.
Nhưng mà bác sĩ cũng đã cố hết sức rồi, chỉ có thể cúi thấp đầu bất an mà lên tiếng:
"Dương thiếu, tôi thực sự không biết tại sao lại như thế nữa, khám tổng quát các kết quả đều rất bình thường, nhưng mà… đáng lý mà nói thì tiểu thư đã phải nhìn thấy rồi ".
"Ý các người muón nói là gì? " - Người đàn ông mất kiên nhẫn lên tiếng, sắc mặt của hắn hoàn toàn không tốt.
Bác sĩ và y tá đứng đó thực sự chỉ muốn khóc mà thôi, học cũng đã cố hết sức rồi, bệnh tình của cô không thuyên giảm đâu thể trách bọn họ được cơ chứ?.
Bác sĩ nhìn thấy hắn như sắp giết người đến nơi, nhanh trí xoa dịu:
"Dương thiếu, có lẽ việc Giang tiểu thư không thể nhìn thấy được xuất phát từ vấn đề tâm lý, dạo gần đây cô ấy cứ mãi không an giấc, lúc tỉnh dậy thì luôn trong trạng thái lo lắng, điều này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình. Thứ Giang tiểu thư cần lúc này hẳn là một nơi thoải mái, có thể làm cho tinh thần phấn chấn ".
Dương Nghiêm đứng lên, doạ cho những người có mặt trong phòng một phen giật mình, nhưng tiếp theo đó hắn xoay người rời đi.
Đợi hắn đi xa, y tá mếu máo nhìn bác sĩ rồi ca thán:
"Dương thiếu này bình thường luôn hoà nhã, nhưng mỗi lần đụng chuyện liên quan đến Giang tiểu thư thì gần như không thể khống chế. Người dễ tính không dễ cáu giạn một khi đã tức lên thực sự còn đáng sợ hơn cả những người thường xuyên nổi nóng ".
"Đúng, sợ quá đi ".
Bác sĩ nhìn viện trưởng, bất lực lắc đầu:
"Xem ra con rùa vàng này không thể giữ lại được nữa rồi ".
Dương Nghiêm trở về phòng bệnh, Giang Yểm Ly lúc này đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa liền bắt đầu nhập tâm diễn xuất, gục đầu lên đầu gối, dáng vẻ uỷ khuất mềm yếu khiến cho ai nhìn vào cũng đều muốn che chở.
Hắn tiến đến bên cạnh, chạm nhẹ vào cô.
Và đương nhiên cô cũng không thể nào qua loa được, lập tức bày ra gương mặt hoảng sợ, giật thót tim rồi lớn tiếng:
"Đừng chạm tôi!!! ".
Dương Nghiêm đến tận lúc này mới cảm thấy việc viết lên tay cô khá mất thời gian, ban đầu hắn được tiếp xúc với cô thông qua việc này trong lòng vui vẻ, nhưng bây giờ hắn gấp gáp đến mức suýt thì mở miệng ra nói chuyện.
Vì để tránh bị lộ nhưng vẫn đảm bảo quá trình giao tiếp trở nên thuận tiện, hắn lấy điện thoại ra rồi gõ gõ vào đó.
Câu văn được gõ nhanh chóng được chuyển thành âm thanh và được phát lên:
/Yểm Ly, đừng lo, là anh đây/.
Cách này mà hắn cũng nghĩ ra được, nhưng công nghệ dù có hiện đại đến đâu thì cũng chẳng có tý cảm xúc nào, Giang Yểm Ly nghe thấy âm thanh thì suýt bật cười, cô phải giả vờ ho khan vài tiếng mới có thể tiếp tục diễn.
"Là Vô sao? ".
/Ừ, Yểm Ly, nếu như em không thích thì chúng ta lập tức xuất viện nhé/.
Cô gái nhỏ nghe thấy lời này đương nhiên trưng ra gương mặt diễn sâu, tiếp đó cúi đầu bất an mà nói:
"Bộ dạng tôi thế này… có thể đi đâu kia chứ? ".