Có lẽ những con buôn kia đang bận tìm người mua hoặc nhắm đến con mồi mới, Hà Dung An cũng an phận không còn chạy trốn nữa, đã hai ngày trong nhà xưởng bỏ hoang này cậu không bị đánh.
Hàn Chu rất nghe lời những kẻ kia, chúng bảo hắn trông chừng Hà Dung An, hắn bèn không rời đi tấc nào. Dây xích kia không buộc vào chân giường, mà bị hắn cầm trên tay.
Ban đêm lúc ngủ, Hàn Chu không nằm, chỉ ngồi, ngủ rất nông, như một con chó lớn trung thành. Hà Dung An dần nhận thấy, chỉ cần không tìm cách trốn đi thì Hàn Chu cũng sẽ không động tay chân, thậm chí có thể nói là rất dễ nói chuyện.
Mấy tên cướp kia đang ngồi đánh bài bên ngoài, tiếng rất to, xui xẻo thì hùng hổ nói do mình xúi quẩy. . Truyện Mỹ Thực
Trong phòng không bật đèn. Hà Dung An nằm trên giường, hôm nay mặc chiếc váy dài tới đầu gối, một chân cậu rũ xuống giường, sợi xích sắt luẩn quẩn trên đất như con rắn uốn lượn.
Cậu gối đầu lên tay, câu được câu không nói chuyện với Hàn Chu.
Gan Hà Dung An rất lớn, có khi câu trả lời của Hàn Chu khiến cậu tức giận thì sẽ châm chọc khiêu khích mấy câu, Hàn Chu cũng chẳng tức giận, như thể đời hắn không hề biết tức giận là gì.
Mỗi khi Hà Dung An nghĩ tới đây đều sẽ có một thứ cảm giác mịt mờ dò xét, như thể cầm trong tay một thanh đao, chậm rãi rạch chiếc hộp đang được đóng gói cẩn thận.
Đột nhiên Hà Dung An hỏi hắn: “Hàn Chu, anh bao tuổi rồi?”.
Hàn Chu nhìn Hà Dung An, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Mười chín”.
Hà Dung An “à” một tiếng, hỏi tiếp: “Anh không phải đi học à?”.
Hàn Chu không nói gì.
Chân Hà Dung An chán chường đung đưa, khiến sợi xích cũng chuyển động theo, hấp dẫn ánh mắt Hàn Chu. Cậu nói: “Cha mẹ anh đâu?”.
Hàn Chu nhìn cái chân trắng như tuyết kia, cẳng chân nhỏ gầy, trong bóng tối như sóng gió mềm nhẹ. Ngón tay hắn giật giật, đặt lên đùi, nói mà không có gì dao động: “Chết rồi”.
Hà Dung An nghiêng đầu nhìn Hàn Chu một chốc, đột nhiên hỏi: “Sao lại ngồi ngủ?”.
“Làm gì có ai ngồi ngủ bao giờ”.
Hàn Chu không nói gì, con ngươi dính vào đôi chân ấy. Quỷ thần xui khiến làm hắn nắm lấy mắt cá chân Hà Dung An thả lên giường, đè lòng bàn tay lên, tay hắn nóng bỏng dán vào da thịt trần trụi, sự tồn tại không thể nào chối bỏ.
Hà Dung An cứng đờ, sắc mặt không đổi nhìn Hàn Chu rồi đá văng tay hắn, chân trượt xuống dưới.
Hàn Chu không nói tiếng nào nhìn Hà Dung An, nắm chặt bắp chân cậu cố chấp đưa lên, rồi vuốt vuốt gấu váy.
Hà Dung An nói: “Anh bệnh à?”.
“Cứ mò chân tôi thế”, cậu ngồi dậy nhìn Hàn Chu, khiêu khích bằng giọng có chút khinh bỉ, “Có phải anh thích xem chân người khác lắm không?”.
“Biến thái”.
Hàn Chu trầm mặt không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm Hà Dung An.
Hà Dung An còn định lên tiếng, Hàn Chu lại chặn miệng cậu. Đốt ngón tay thô to dùng sức đè lên đôi môi cùng hai má, bao bọc cả nửa khuôn mặt.
Hàn Chu nhìn đôi mắt còn lộ ra kia, nói: “Ngậm miệng”.
Hà Dung An giãy dụa muốn đẩy tay hắn ra, Hàn Chu lại ấn quá chặt. Hà Dung An ú ớ mắng một câu, tay túm lấy cánh tay cơ bắp rõ ràng của Hàn Chu cào xuống, lưu lại vệt hồng.
Hắn vẫn cứ bất động, nhìn Hà Dung An, gằn từng chữ một: “Không được nói chuyện”.
Hà Dung An khó chịu gật gật đầu, Hàn Chu mới buông tay. Phút giây ấy, Hà Dung An cắn một cái ngập răng trên bàn tay hắn, Hàn Chu thấp giọng “hừ” một tiếng.
Hàn Chu nhéo má Hà Dung An, cậu thở dốc, đôi mắt sáng ngời mà lạnh lẽo vắng vẻ trừng hắn, con ngươi nhạt màu như có lửa.
Hàn Chu nhìn cậu một chốc, lại trầm mặt bỏ qua.