Editor: Kiều Trinh
Beta-er: Duy
Khi cô gặp lại Hà Thiên Lâm thì đã là ngày hôm sau, lúc đó chỉ thấy hắn vội vàng sắp xếp đồ ăn, lúc gần đi thì mím môi tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng, hắn đưa cho Doãn Á Di một chiếc USB sau đó vội vã rời đi.
Khuôn mặt cô hoang mang nhìn chiếc cửa sắt đang đóng chặt kia rồi nhìn đến chiếc USB vẫn còn mang ít hơi ấm của hắn trong tay, cô quyết định ăn no rồi sau đó mới thỏa mãn sự hiếu kì của bản thân.
Bởi vì chỉ cần mở USB lên, thanh âm trong đó đã phát ra hết thảy.
Cô nhanh chóng đeo tai nghe vào và ấn nút phát, bên tai xuất hiện vô số tiếng Hà Thiên Lâm đếm cừu, nó quả thực làm cho Doãn Á Di nổi hết da gà.
Nhưng mà đếm một hồi, tai nghe không còn truyền đến âm thanh nào nữa. Vốn cho là Hà Thiên Lâm xấu hổ nên đoạn ghi âm mới ngắn như vậy, nhưng khi cô nhìn độ dài đoạn băng, lại nhận ra âm thanh vẫn chưa kết thúc. Cô kiên nhẫn chờ đợi, không biết âm thanh cuối cùng sẽ là gì, quả nhiên là còn tiếp.
“…Buổi tối chờ tôi.” Ðó là lời cuối của Hà Thiên Lâm, sau đó đoạn ghi âm kết thúc.
Đầu óc trống rỗng, mất vài giây sau Doãn Á Di mới nhận ra khuôn mặt mình đã đỏ bừng, đầu cô sắp bốc khói, chỉ muốn cuộn cả người lại.
Ôi trái tim thiếu nữ của cô!!
Nhưng Doãn Á Di không chờ được đến lúc cùng Hà Thiên Lâm nằm trên giường nghe hắn đếm cừu, cái tới chính là giống nhân vật nữ chính ngu ngốc hưng phấn đến phát sốt.
Cơn nóng khiến cả suy nghĩ và hành vi của cô cũng trở nên lười biếng, cho đến khi Hà Thiên Lâm mang thức ăn vào phòng, chuẩn bị gọi Doãn Á Di dậy ăn cơm thì thấy được cặp mắt vô hồn của cô nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
“… Anh là… Ai?”
Hà Thiên Lâm nghe như sét đánh bên tai, hắn như cảm thấy tận thế đến nơi, phải nghiên cứu tâm tình thiếu nữ khiến hắn xem quá nhiều ngôn tình, trong đầu Hà Thiên Lâm lúc này xuất hiện giọng nói: “Trùng sinh hay là xuyên qua?! Trùng sinh hay là xuyên qua?!”. Âm thanh không biết là của ai tồn tại trong thân thể trong tình huống hắn ôm phía dưới Doãn Á Di tự tử.
Nháy mắt quay lại hiện thực, Doãn Á Di mới cười nói: “… Thì ra là anh.”
Hay là một người khác!
Linh hồn trở về với cơ thể Hà Thiên Lâm, hắn miễn cưỡng cười một cái chuẩn bị mở miệng thì lại bị Doãn Á Di ngắt lời: “… Anh nhìn thật đẹp mắt.”
…….
…….
……..
Hà Thiên Lâm sững người, mặt đỏ bừng, Hà Thiên Lâm cảm thấy Doãn Á Di chính là thiên sứ.
Hai người cứ thế mà thẫn thờ nhìn nhau, sau đó Doãn Á Di bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá Hà Thiên Lâm, nhìn tổng thể một cái sau đó hướng ánh mắt đến ngực của Hà Thiên Lâm, “… Này anh trai, cho tôi nhìn cơ ngực cơ bụng một chút đi.”
Ngây ngốc mất mấy giây, Hà Thiên Lâm quyết định làm theo lời của thiên sứ.
Vì vậy dưới ánh mắt ngây ngô của Doãn Á Di, Hà Thiên Lâm bắt đầu cởi những nút áo đầu tiên.
Với đầu óc trống rỗng và trạng thái thẫn thờ, Doãn Á Di cứ như vậy mà nhìn những ngón tay thon dài của Hà Thiên Lâm cởi từng nút áo, đem áo sơ mi từ quần tây kéo bung ra và cởi xuống, sau đó đứng thẳng để cô có thể thỏa thích ngắm nhìn.
Thì ra chỉ có sáu cơ bụng chứ không phải tám…. Ngực so với cô còn to hơn….. Mặt lại nhìn đẹp như vậy…. Làm sao có thể không thích được chứ…
Thần trí của Doãn Á Di dần trở nên rõ ràng, cô ý thức được việc mình đang làm nên thẹn thùng trốn vào trong chăn.
Aaaaaaa! Cô đã làm cái quái gì vậy! Điều này như dựa trên tình tiết châm lửa của tiểu thuyết! Hắn sẽ không nói câu ngươi châm lửa ngươi phải dập chứ! Ôi mẹ ơi, con gái mẹ như đang bước vào thế giới khác!
Không biết phải làm sao, Doãn Á Di đành ở trong chăn ôm đầu khóc thảm.
Hà Thiên Lâm hai tay ôm ngực một mực nhìn hành động của Doãn Á Di, mắt dần dần nheo lại, thanh âm trầm thấp nói: “Tôi lạnh.”
Sau đó hắn nhìn thấy Doãn Á Di trong chăn nhúc nhích mấy cái rồi thò đầu ra, xấu hổ nói một câu: “Anh có thể vào đây!” Nói xong nhanh chóng trốn vào trong chăn.
Tốt, thiên sứ đã nói thì phải nghiêm túc chấp hành.
Vén lên một góc chăn, rốt cuộc Hà Thiên Lâm cùng Doãn Á Di cũng cùng giường chung gối.