Editor: Ngọc
Beta-er: Duy
Doãn Á Di còn chưa thích ứng thì đôi mắt đã bị màu đen của bịt mắt che kín. Vừa mới đi được một bước thì cả thân thể đột nhiên lơ lửng, cô đã bị Hà Thiên Lâm bế lên kiểu công chúa mà đi ra ngoài.
Khứu giác và thính giác cảm nhận được sự di chuyển từ bên trong nhà ra ngoài trời, sau đó được đặt lên xe. Xe khởi động nhưng bịt mắt vẫn chưa được tháo xuống.
Tuy rằng tay không bị trói nhưng Doãn Á Di cũng không tự mình tháo bịt mắt xuống mà chỉ dựa đầu vào cửa xe, yên lặng nghe Hà Thiên Lâm giải thích.
“Căn phòng kia là bạn của tôi để đó không dùng đến, cho nên khi nhận được tin nhắn của hắn tôi liền phải tức tốc trở về.”
Lời nói đơn giản nhưng bao hàm đầy đủ tin tức, tuy rằng Doãn Á Di muốn nói đùa một câu: “Tôi còn cho rằng anh không cần tôi nữa.”, nhưng mà sợ xảy ra tai nạn nên thôi, cô chỉ gật đầu đồng tình, đồng thời trấn an Hà Thiên Lâm.
Không biết quãng đường này kéo dài bao lâu, bên tai lúc đầu yên tĩnh dần dần trở nên ồn ào. Doãn Á Di nhận được sự đồng ý của Hà Thiên Lâm sau đó đã nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
…
Khi mở mắt ra thì tầm mắt không còn bị một màu đen ngăn cản nữa. Hẳn là bởi vì đã đến nơi cần đến nên Hà Thiên Lâm cũng đã tháo bỏ hết tất cả trói buộc đối với cô. Doãn Á Di đứng dậy quan sát căn phòng, một căn phòng ngủ nam đơn giản, bên cạnh còn có… Là một cái gối ôm?
Thật không nhìn ra đây là chỗ ở cố tình bị che dấu… Doãn Á Di vuốt cằm suy tư, ngẫm nghĩ một hồi thì phát hiện cái gối ôm này bị ngược, cô quyết định kéo khóa chỉnh sửa lại một chút… E hèm, hình như đêm qua cô đã ôm cái gối này đi ngủ…
Không để lãng phí thời gian, Doãn Á Di hoạt động giãn gân cốt một chút, cô liếc nhìn thoáng qua bức màn rồi kéo lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cô nghĩ rằng sẽ có một thứ gì đó bất ngờ, thế nhưng thứ xuất hiện cũng chỉ là một phòng khách bình thường, cô đi tới đi lui nhìn xem thì cũng chẳng có ai ở đây cả. Cô thử mở cửa chính ra… không có khóa.
Cô im lặng đóng cửa rồi trở lại phòng khách. Doãn Á Di nghĩ đến Hà Thiên Lâm là hoàn toàn tin tưởng cô hay chỉ là đang kiểm tra cô, nhưng mà Doãn Á Di cũng không phải trường phái thích hành động, cuối cùng cô quyết định đi xem tủ quần áo của Hà Thiên Lâm.
Mở tủ quần áo ra, hơn phân nửa đều là quần áo dành cho phụ nữ. Doãn Á Di mỉm cười đóng tủ quần áo lại.
Đi vào phòng đọc sách, giống trong tưởng tượng của cô, quả thực ở đây có rất nhiều sách tham khảo, nhưng chiếm số lượng lớn là sách ngôn tình cùng tiểu thuyết thiếu nữ.
Doãn Á Di cười càng hiền lành, dịu dàng, cô để máy tính qua bên cạnh, tùy ý rút ra một quyển sách rồi bắt đầu đọc.
…
Cửa chính mở ra, tiếng bước chân chầm chậm và ngập ngừng từ xa vọng đến gần, cuối cùng là tiếng bước chân vững chãi cùng cái ôm thật chặt dành cho cô.
Doãn Á Di quay người lại, xoa xoa đầu của Hà Thiên Lâm, còn hắn thì cọ cọ mặt vào cổ cô. Bụng đói bắt réo đòi ăn,sau khi đã ăn uống no nê, Hà Thiên Lâm đưa cho Doãn Á Di áo ngủ và nội y, cô nhướng mày hỏi: “Không phải nên mặc áo sơ mi của bạn trai sao?”
Nghe thấy thế, Hà Thiên Lâm khẽ ho một tiếng, che đi đôi má ửng đỏ của mình, “Chờ một lát.” Rồi đi vào phòng lấy áo sơ mi cho cô.
Cô nhận áo sơ mi hắn đưa tới, nói: “Xin chờ một lát.” Ánh mắt của Doãn Á Di so với Hà Thiên Lâm còn nóng bỏng hơn, sau đó đi vào phòng tắm.
Khi cô ra thì thấy Hà Thiên Lâm đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt trầm tư, hắn thấy cô thì chỉ chỉ vào bao nhựa trên bàn, nói: “Em chọn đi.” Rồi đi vào phòng tắm.
Không cần nghĩ cô cũng có thể biết trong đó có thứ gì, cho nên khi Hà Thiên Lâm ra tới thì thấy Doãn Á Di đang ngồi trầm tư. Cô chờ Hà Thiên Lâm đến thì nói về cách sắp xếp và phân loại theo màu sắc, độ dày, kiểu dáng rồi hỏi về ý kiến của Hà Thiên Lâm.
Mọi thứ đều nghe theo sự an bài của Doãn Á Di, Hà Thiên Lâm không có ý kiến gì, hắn lấy hộp ở hàng trên cùng rồi ôm Doãn Á Di vào phòng ngủ.
Sau đó bọn họ có hơi kịch liệt… Chuyện phía sau không tiện để miêu tả.
Câu chuyện tình yêu về Hà Thiên Lâm – người không hề bị bệnh, cùng với Doãn Á Di dần dần mê đắm đối phương.
Thật đáng mừng, đáng mừng.