Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 102




Học viện Hoa Sen, phòng hiệu trưởng…

“Hmmm… ”

Linh Nguyệt vươn vai, điệu bộ trông vô cùng mỏi mệt. Nàng sau đó ngã lưng vào chiếc ghế dựa, đôi mắt nhắm lại, đầu óc thư giãn.

Ba ngày qua, đã có nhiều chuyện rắc rối, bất ngờ xảy đến, khiến đầu óc nàng lúc nào cũng phải căng thẳng suy nghĩ, không được nghỉ ngơi.

“Haizz… ”

Trút một hơi phiền muộn, nàng những tưởng sẽ tạm quên được những lo lắng trong lòng. Nhưng không, đầu óc nàng hoàn toàn chống lại nàng. Kể cả trong những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi, nàng lại nhớ về những sự việc diễn ra gần đây, những sự việc khiến nàng phiền muộn.

Mọi chuyện bắt đầu từ đêm hôm ấy, cái đêm mà học viện Hoa Sen tổ chức tiệc…

Linh Nguyệt lặng lẽ bước ra từ phòng hiệu trưởng, dù hôm nay có tiệc nhưng nàng chỉ tham gia một chút sau đó vào phòng làm xong hồ sơ, sổ sách còn sót lại mấy ngày trước. Quả là một người hiệu trưởng tận tâm, tận tụy với công việc.

“Hmm… xong rồi, giờ thì… chắc mình sẽ gặp tên đó… ”

Linh Nguyệt khẽ mỉm cười, lòng rạo rực lên khi nhớ về Khải Minh. Kể từ lúc chiều, sau khi nàng và hắn hẹn nhau, nàng luôn có cảm giác rạo rực kì lạ ấy.

Cũng đã khá lâu rồi, Linh Nguyệt chưa làm tình cùng Khải Minh. Nàng rất nhớ cảm giác khi cái dương vật to lớn của hắn công phá âm đạo nàng rồi phun những đợt tinh dịch nóng hổi vào trong. Nhớ lại những cảm giác ấy, hai chân Linh Nguyệt càng bước nhanh hơn, trông bộ tối nay nàng sẽ vắt kiệt tinh trùng của Khải Minh.

“Huh? ” Linh Nguyệt bỗng dừng bước lại ngay trước thư viện. Đôi mắt nghi hoặc nhìn vào đó.

Nàng có vẻ hơi đắn đo một chút nhưng sau đó lại quyết định đẩy thử cửa bước vào.

“Kì lạ… cửa không khóa! ”

Khi thấy cánh cửa dễ dàng đẩy vào, Linh Nguyệt lộ rõ nét lo lắng trên khuôn mặt.

Nàng lập tức bước thật nhanh vào bên sâu bên trong thư viện, vào thẳng căn phòng chứa các loại sách hiếm.

Trong căn phòng này có khá nhiều tủ và kệ sách, song Linh Nguyệt chỉ tập trung vào một tủ sách nằm ở cuối phòng. Nàng bước lại tủ sách ấy, tay nhẹ nhàng kéo một quyển sách nằm ở ngăn thứ hai.

“Cạch… ”

Một âm thanh vang ra. Ngay sau đó là những âm thanh máy móc ồn ào phát ra. Và rồi tủ sách trước mặt nàng lùi về sau và chạy qua bên trái, mở ra một lối vào.

Lối vào ấy dẫn đến một căn phòng bí mật, cả học viện này chỉ có Linh Nguyệt biết đến.

Nàng vội vã bước vào trong và…

“Mất… mất rồi… ”

Linh Nguyệt kinh ngạc nói, trước mặt nàng là chiếc tủ với cánh cửa tủ bị phá hỏng, bên trong hoàn toàn trống rỗng.

“Không thể nào! ”

Nàng vội vã chạy lại xem thật kĩ. Nhưng kết quả vẫn thế.

Thứ mà nàng đã tốn công cất giấu đã bị mất.

Bị lấy mất.

“Là ai chứ? ”

Linh Nguyệt mở mắt ra dứt dòng hồi tưởng, tay đưa lên chống cằm vẻ suy tư.

Câu hỏi “là ai? ” Cứ đeo bám đầu óc nàng suốt mấy ngày qua.

“Hmm… đó là tài liệu cấm. Thật không biết kẻ lấy nó có mục đích gì nữa? ”

Không biết thân phận lẫn động cơ của kẻ trộm, Linh Nguyệt rơi vào một vòng xoáy rối bù. Thật nhức đầu.

Tuy vậy, đó chỉ là một trong những sự việc rắc rối gần đây. Vẫn còn hai vụ nữa khiến nàng bận tâm.

Đầu tiên là về cái chết đầy bất ngờ của Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú.

Theo như thông tin nhận được, Quốc Bảo chết vì bị một nữ sinh có dấu hiệu tâm thần cắn nát dương vật. Quả là một cái chết nhục nhã. Tuy nhiên, Linh Nguyệt không hề tin cái lý do ấy.

“Làm sao Quốc Bảo lại dễ dàng bị một nữ sinh hạ thủ như vậy? Hẳn phải có uẩn khúc. Có khi… hắn đã bị thương từ trước chăng? ”

Lại một vấn đề khó hiểu nữa. Dù Linh Nguyệt suy nghĩ cỡ nào cũng không thể biết được. Thông tin nàng có quá ít, chỉ dựa vào suy đoán không thể chắc chắn được.

Vậy vụ còn lại là gì?

Đó chính là về… việc Khải Minh mất tích. Vụ này cũng rắc rối không kém.

Thứ nhất, Khải Minh là học viên của học viện, lại là con cháu của Huỳnh gia, thân là hiệu trưởng, nàng phải chịu trách nhiệm không ít.

Thứ hai, Khải Minh đối với nàng cũng là một người đặc biệt. Nếu hắn mất tích, nàng đương nhiên lo lắng rất nhiều.

“Haizz, không biết giờ… hắn đang nơi đâu? ”