Ly: Trước khi đọc, tôi nhắc mọi người trước hai chuyện.
Thứ nhất: Việc mà tôi ghi thêm mấy thứ cảm nhận hay gì đó vào ấy. Sang đến thế giới thứ 3 thì tôi đã bỏ vì có nhiều người nói và công nhận nó khó chịu với các bạn. Nhưng những chương beta lại như thế này rồi thì tôi sẽ không xóa hay sửa bất cứ thứ gì nữa, đơn giản là vì lười. Nếu bạn cảm thấy quá khó chịu thì bạn có thể đọc convert hai thế giới đầu và quay lại vào thế giới thứ ba hoặc nếu khó chịu hơn nữa thì làm ơn ấn vào dấu x trên góc trên bên phải. Làm ơn đừng ghi thêm comt bảo nhìn khó chịu vì tôi đã biết nhưng sẽ không sửa, tôi edit truyện này phần lớn là để tự thẩm, không muốn đọc thì làm ơn ra ngoài.
Thứ hai: Phew hết nghiêm túc rồi thì đổi giọng thôi. Đây là truyện đầu tiên tui edit nên văn nói và từ ngữ có rất nhiều rất nhiều lỗi. Hiện nay tui đang dừng lại ở giữa thế giới thứ 5 để quay lại beta cho cẩn thận lại. Nên truyện sẽ tạm ngưng một thời gian.
À quên tui đang beta từ thế giới thứ hai nhé. Mọi người đọc thấy thế giới thứ hai có đoạn nào lỗi từ, lỗi tên nhân vật hay lỗi quên edit thì nhắn đó giúp tui nhá. Đừng nhắn thế giới 1 vì tui beta lại một lần rồi tui không làm lại đâu. Meo~
Chương 1
Editor: Lam Lưu Ly
Beta: Phong Linh
Vệ Thành Trạch đứng trước cửa sổ lớn sát đất, có chút thờ ơ lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, mí mắt hơi rũ xuống, thần thái có chút lười biếng.
Hắn là một người đàn ông rất có mị lực, cũng rất khó tiếp cận, mà hiện tại khoé môi hắn đang mang ý cười ôn hòa, khiến hắn nhiều thêm một phần hấp dẫn trí mạng.
Nhưng vị trợ lý vừa đẩy cửa vào căn bản không dám liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch nhiều lấy một cái, cậu thấp giọng lấy văn kiện bên trong nhanh chóng giới thiệu sơ qua một chút, sau đó liền im lặng cúi đầu đứng đó, chờ Vệ Thành Trạch trả lời. Nhưng mà boss của cậu lại như chẳng có hứng thú gì với nội dung mà cậu vừa nói, chỉ rũ mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thích thú mở miệng: "Tiểu Hà, tôi bây giờ có giống......" Hắn nhìn về phía màn đêm bao trùm thành phố, dùng ngữ điệu giống như đang ngâm thơ nói, "Trời lạnh rồi, Để Vương Thị phá sản đi (1)."
(Ly: Edit đến đoạn này tự nhiên nghĩ đến teenfic. Anh Trạch thật đáng sợ:)), nguyên văn là 天凉了 đọc là thiên lương liễu, nghĩa là trời lạnh, thôi để như Ly cho nó hay ^^)))
Khó có dịp nói đùa, trợ lý nhỏ Tiểu Hà vừa định phối hợp cười vài tiếng, liền thấy Vệ Thành Trạch đã ngưng cười, xoay người lại, mặt không cảm xúc nói: "Vương thị xem như đã bị chúng ta tóm gọn, chuyện cần làm sau đó nếu còn để tôi phải bận tâm thì cậu có thể chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi đây được rồi đó."
Tiểu Hà nào dám nhiều lời, cậu vội không ngừng mà gật đầu đáp ứng, biểu thị sẽ không làm boss thất vọng [đoạn này Ly thêm vào à?:))] Ly: Tui cũng không biết *giả ngơ*], sau khi thu thập xong tài liệu, liền cung cung kính kính đi ra ngoài.
Liếc mắt về cánh cửa đã khép lại, Vệ Thành Trạch nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay, chân bước như đang khiêu vũ theo một điệu nhạc tao nhãn nào đó, tiến về sô pha bên cạnh ngồi xuống. Hắn hơi nheo mắt ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bên môi chậm rãi comg lên thành một nụ cười.
Đúng hai mươi phút trước, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn đã từ tầng cao nhất toà cao ốc đối diện nhảy xuống, cũng chính thức tuyên cáo rằng thời đại mà lão già kia có thể dùng một tay che trời cũng chấm dứt, cả thành phố A này, giờ đều sẽ là thiên hạ của những người trẻ tuổi như hắn. [Linh: haha Ly nên xem bản góc sẽ edit dễ hơn, cover có thể không chính sát và lệt khá nhiều ^^]Ly: Linh à cứu tinh của tui *mắt lấp lánh*]
Thật ra hắn cũng không muốn nháo đến nỗi gây án mạng, hơn nữa..... Chuyện đến nước này làm sao có thể trách hắn chứ? Hắn chỉ đùa giỡn vài thủ đoạn làm ăn đơn giản, ai biết tâm lý và năng lực thừa nhận của lão già kia lại kém như vậy, một chồng tuổi rồi, còn bắt chước người trẻ tuổi chơi nhảy lầu, xùy.
Nâng tay kéo cà vạt, Vệ Thành Trạch ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ trong tay sau đó thả lỏng, cả người dựa về phía sau, tựa vào sô pha mềm mại. Nhưng ngay khi hắn mới vừa nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói lạ lẫm.
【 tinh! Hệ thống đang thu thập thông tin ký chủ...... 】
【 tinh! Hệ thống nhân vật phản diện 5438 đang buộc định...... 】
【 tinh! Hệ thống 5438 buộc định thành công! Chúc mừng ký chủ thành công sử dụng hệ thống tui! 】
Chân mày không tự chủ hơi nhíu lại. Vệ Thành Trạch bất động thanh sắc (2) quét mắt ra một vòng xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra có chỗ nào khác thường. Hơn nữa âm thanh vừa mới phát ra kia thực sự trực tiếp phát ra trong đầu hắn.
Ảo giác? khoa học kỹ thuật chưa công khai? Hay là thứ gì khác?
Nháy mắt trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy đoán rồi lại đều bị Vệ Thành Trạch gạt bỏ từng cái một, không ai có thể động tay động chân trong đầu hắn, thủ đoạn này không phải thứ mà khoa học kỹ thuật hiện tại có thể làm được, mà hắn cũng không cảm thấy đầu óc mình có vấn đề gì.
Đứng dậy tắt thiết bị theo dõi trong văn phòng, Vệ Thành Trạch ngồi trở lại sô pha, trầm mặc chốc lát mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi...... Là thứ quỷ quái gì?"
Âm thanh lần thứ hai vang lên, vơi đi cảm giác máy móc vừa nãy, ngược lại hàm chứa chút vui vẻ nóng lòng muốn thử của người trẻ tuổi.
【 chúc mừng ký chủ trở thành người nắm giữ hệ thống nhân vật phản diện 5438! Hệ thống 5438 xin vì ngài phục vụ! Ngài mang đầy đủ các loại tố chất vĩ đại của nhân vật phản diện, hơn nữa nơi ngài đang ở đúng lúc đã đạt tới điểm giới hạn, thế giới này đã sắp không thể thừa nhận ngài, cho nên...... Xuyên qua đi ký chủ! 】
Vệ Thành Trạch dừng một chút, mở miệng: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi, chỉ muốn ném cho ngươi một cục shit."
Vẻ mặt của hắn không chút thay đổi, ngay cả khi nói những từ như "Một cục shit", vẫn mang đầy đủ vẻ tuấn mỹ nhã nhặn, vô cùng tao nhã.
Âm thanh hoạt bát trẻ tuổi kia hiển nhiên bị nghẹn một chút, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, lần này trong giọng nói của nó không khỏi mang thêm vài phần buồn bực.
【 Bản hệ thống thật sự không lừa ngươi! Mỗi một thế giới chỉ có thể có một boss phản diện, Tổng giám đốc Vương thị mà ngươi xử lý chính là boss phản diện của thế giới này, cho nên ngươi phải thay thế ông ta, nhất định phải xuyên qua rời khỏi thế giới này! 】
Vệ Thành Trạch khẽ chớp mắt, hắn tuy không có vướng bận gì với thế giới này nhưng cơ nghiệp mà hắn một tay dốc sức làm ra lại đều ở đây, sao có th ép hắn rời khỏi đây dễ dàng như vậy chứ?
Nhìn ra ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, 5438 nhất thời có chút nóng nảy.
【 Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, có thể đạt được phần thưởng tương ứng, những phần thưởng này so ra còn lớn hơn cả Vệ thị, thậm chí có thể hơn rất nhiều lần! 】
"Thì sao?" Biểu tình trên mặt Vệ Thành Trạch lạnh xuống, "Ta không muốn, không ai có thể ép ta nhận."
5438:...... Tui thật sự không phải có ý này QAQ (Ly: Hệ thống mày manh thế này tao biết làm sao đây QAQ)
Không để ý đến 5438 đang u oán, môi Vệ Thành Trạch lại gợn lên một nụ cười hoàn mỹ: "Mời ngươi lăn ra khỏi đầu ta, cám ơn."
5438:......
5438 cảm thấy, nó có lẽ chính là hệ thống đầu tiên trong lịch sử bị ký chủ ghét bỏ như vậy.
——————————–
Đau, nỗi đau thấu vào tận xương tuỷ.
Vệ Thành Trạch mở to mắt, bầu trời u ám hiện lên trong mắt hắn. Một giọt mưa nhỏ rơi trên chóp mũi mang theo chút lạnh lẽo. Tiếp đó là giọt thứ hai, thứ ba...... Rất nhanh, những hạt mưa nhỏ kéo thành một mảnh, phủ lêb cảnh sắc trước mắt một tầng sương mù mờ mịt.
Thử giật giật ngón tay. Ngay lập tức cơn đau chiếm trọn tâm trí truyền đến, làm Vệ Thành Trạch nhịn không được nhíu mày lại.
Cánh tay này chắc là đã gãy rồi.
Khép mắt lại tích góp chút khí lực, Vệ Thành Trạch dùng tay trái miễn cưỡng còn có thể cử động, chống đỡ thân thể từng chút một mà ngồi dậy. Chỉ động tác đơn giản như vậy lại lấy đi của hắn không ít khí lực, dòng nước theo trán chảy xuống, không rõ là nước mưa hay là mồ hôi.
Lọt vào tầm mắt hắn chính là một không gian vắng lặng hoang vu, phòng ốc sụp đổ, cây cối đổ ngã, khắp nơi đều là dấu vết cháy đen sau khi ngọn lửa đi qua.
Vòng qua những thi thể cháy đen trên mặt đất, Vệ Thành Trạch lung lay đi về phía trước, nước mưa gột rửa thân thể hắn, độ ấm trong thân thể nhanh chóng trôi mất. Dưới chân hình như đá phải gì đó, Vệ Thành Trạch lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất. Thật vất vả ổn định thân mình, Vệ Thành Trạch cúi đầu, đột ngột chạm phải tầm mắt của người nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, lượng tin tức vô cùng lớn được hệ thống nhồi vào đầu Vệ Thành Trạch khiến hắn hỗn loạn trong chốc lát. Sau đó, đối thoại cùng 5438 lúc trước được hắn từng chút từng chút hồi tưởng kỹ lại một lần.
【 À...Cái này...nếu như ngài làm nhiệm vụ như tui nói, thì chỗ tốt cũng không chỉ có phần thưởng này đâu! Giá trị số mệnh của nhân vật chính thế giới mà ngài cướp đoạt được cũng có một phần cho ngài đó! Còn có, còn có! Còn có thể hưởng thụ một thân phận khác một nhân sinh khác! So với chuyện ở lại thế giới cũ kia tốt hơn rất nhiều! Còn có, à...... 】
"Cướp đoạt?" Vệ Thành Trạch vốn không có chút hứng thú nào với lời của 5438 đột nhiên mở miệng. "Nhân vật chính?"
【 đúng đúng đúng! Chính là nhân vật chính! Nhiệm vụ của ngài chính là cướp đoạt số mệnh của nhân vật chính! 】
Nhận thấy thái độ của Vệ Thành Trạch đã có chút biến hóa, 5438 vội vàng như đang dùng ống trúc đảo đậu, đem mọi chuyện nói đến nhất thanh nhị sở (3), như sợ chỉ cần nó giải thích chậm một chút thì Vệ Thành Trạch sẽ lại bảo nó cút đi vậy.(Ly:Có ai biết câu ống trúc đảo đậu này nghĩa là gì không nguyên gốc là 竹筒倒豆 #Linh hiểu đại khái là sợ hãi nhưng vẫn bắt lấy, ở đây hẳn là hệ thống sợ Vệ Thành Trạch không cần nó? +//+ để Linh tham khảo tục ngữ trung lại beta câu này sao z>.<)Ly: Linh-sama!)
Trầm mặc trong chốc lát, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên cười phá lên.
Xuyên qua thời không, làm kẻ địch với con cưng của thế giới, cướp đoạt số mệnh đáng ra thuộc về đối phương — nghe thực sự rất thú vị, không phải sao?
Mưa lạnh như băng đánh vào người, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng trôi đi, Vệ Thành Trạch gục đầu xuống, nhìn người đang nằm trên mặt đất.
Thiếu niên tuổi còn khá nhỏ, có chút tuấn mỹ, khiến người ta vừa thấy đã không tránh được sinh ra hảo cảm.
— Vệ Tử An.
Con cưng của thế giới này, hoặc cũng có thể gọi là — nhân vật chính.
Người trước kia bị Vệ gia gọi là "Phế vật vô dụng nhất lịch sử", nhận hết mọi khi dễ, may mắn sống sót trong thảm án diệt môn của Vệ gia, mà trong tương lai không xa, nhờ cơ duyên xảo hợp bái nhập tiên môn, tu vi đột nhiên tăng mạnh, trở thành thiên tài tu tiên trên thế gian, một đường chém yêu ma, thu mỹ nhân, từng bước từng bước đi trên con đường phi thăng, thành tựu số một trở thành truyền kỳ được mọi người hâm mộ.
(Cơ duyên xảo hợp: trùng hợp)
Mà ngay lúc này này, người tương lai sẽ trở thành tồn tại mà mọi kẻ trong thế gian kính ngưỡng, đang mang vẻ mặt bẩn thỉu đầy máu quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn Vệ Thành Trạch. Thương thế của hắn hiển nhiên nặng hơn nhiều so với Vệ Thành Trạch, ngay cả một đầu ngón tay cũng không động được, bộ dạng mặt xám mày tro, nhìn không ra chút uy phong nào của tương lai.
Nhanh chóng xem hết kịch tình trong cuộc đời Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch bỗng sinh ra vài phần không hờn giận. Rõ ràng hai người đều gặp phải chuyện như nhau, tại sao Vệ Tử An được xưng là nhân vật chính, người người ca tụng, hắn lại là nhân vật phản diện bị người người chửi bới? Dựa vào gì chứ?
Liếc mắt nhìn thiếu niên trên mặt đất, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên đá tung một miếng dao vỡ, thẳng tắp bay tới cổ thiếu niên. Nếu trúng, thiếu niên thế nào cũng phải chết ở chỗ này.
【 a a a a a a a ký chủ ngươi điên rồi!! Đây chính là nhân vật chính của thế giới này a mau dừng tay a a a a!! Ngươi không muốn sống phải không!!!! 】 Gần như ngay lúc trong đầu vang lên tiếng thét chói tai, một tia chớp trong không trung đánh xuống, đánh ngay giữa hai người, mặt đất nháy mắt nhiều thêm một cái hố sâu, mà một hòn đá nhỏ bị bắn lên, lại hướng hai người bay tới, đập ngay vào lưỡi dao kia, cứng rắn mà đập lưỡi dao kia quay lại... Bay tới, đâm vào ngay đầu vai Vệ Thành Trạch — nếu không phải bị thanh âm của 5438 doạ sợ làm thân mình xiêu vẹo một chút, cái lưỡi dao kia nói không chừng sẽ trực tiếp đâm vào trong tim hắn. (Ly: Đệch bàn tay vàng quá khủng rồi. Mà lần đầu tiên thấy thụ vừa vào thế giới đã trực tiếp thịt nhân vật chính nha. Nhưng mà ta thích:)))
Đây là thứ gọi là..... Số mệnh đi?
Rũ mắt đảo qua đầu vai đã cắm nửa mảnh lưỡi dao, trong mắt Vệ Thành Trạch hiện lên một mảnh hứng thú: "Hay...... nên gọi là hào quang nhân vật chính thì càng thích hợp hơn nhỉ?"
【 ký chủ ngươi sao còn có thể thanh nhàn mà nghĩ về chuyện này chứ? 】 5438 nhịn không được phun tào, hoàn toàn cạn lời với độ lớn phi phàm của gan ký chủ, phải biết vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã tự mình tìm chết rồi đó!
Không để ý đến 5438 đang bực tức, Vệ Thành Trạch cúi đầu nhìn thiếu niên trên mặt đất. Hắn có lẽ đã bị hành động vừa rồi của Vệ Thành Trạch làm kinh hách không nhỏ, giờ đang giãy dụa cố đứng dậy. Nhưng bởi vì thương thế trên người quá nặng nên không thể đứng dậym ngược lại còn hộc ra một búng máu, ngất luôn.
Mưa không ngừng rơi xuống. Qua một cơn mưa to, miệng vết thương sớm đã chết lặng, thân thể cũng vì nhiệt độ cơ thể xói mòn quá độ mà không kiềm được run rẩy, Vệ Thành Trạch nhìn chằm chằm người trên mặt đất chốc lát, đột nhiên khom thắt lưng xuống nắm lấy một cánh tay đối phương, kéo về phía trước. Hắn không thèm cố kỵ gì, cũng không cố ý tránh đá vụn, chỉ trong chốc lát, trên mặt thiếu niên vốn đã chật vật kia, lại nhiều thêm vài đạo hoa ngân, có chút đáng thương.
Theo trí nhớ trong đầu đi vào một sơn động, ném người đang cầm trong tay ra một bên thây kệ. Vệ Thành Trạch tựa vào vách núi khôi phục chút khí lực, di chuyển đến góc sáng sủa lục lọi một bao bố. Bao bố không quá lớn, nhưng trong đó lại có không ít thuốc trị thương, tuy rằng chất lượng không phải quá tốt, nhưng cũng có thể ứng phó nhu cầu bức thiết.
Trong bao bố, có một cái bình nhỏ màu lam khắc hoa có vẻ phá lệ không giống phàm vật, Vệ Thành Trạch cầm nó trong tay, lộ ra một nụ cười hứng thú rồi đặt nó qua một bên.
Dùng thuốc trị thương còn lại băng bó cho mình xong, tùy tay nhặt hai thanh gỗ thẳng cố định tay phải đã gãy rồi lại tìm củi đốt chút lửa, Vệ Thành Trạch mới ngồi dựa vào vách núi, bắt đầu chỉnh lý lại tình huống vừa xảy ra trước mắt.
Thân thể hắn đang sử dụng hiện giờ cũng tên là Vệ Thành Trạch, là chi thứ của Vệ gia, có thiên phú không kém. Ngày thường không thiếu lúc ỷ vào điểm này mà tùy ý bắt nạt Vệ Tử An. Chuyện đáng tiếc chính là 'hắn' không có năng lực để sống sót vào buổi tối ngày Vệ gia diệt môn, nếu không phải hệ thống nhét hắn vào thân thể này thì "Vệ Thành Trạch" giờ sẽ chỉ là một cái xác lạnh như băng. Mà Vệ Tử An, sẽ trở thành người duy nhất sống sót của Vệ gia.
— hoặc là nói, người "bị" sống sót?
Thế giới này luôn có những chuyện ngoài ý muốn, nhưng không thể có thể nhiều đến vậy.
Suy nghĩ của tác giả: Văn này CP Phó An Diệp Phó An Diệp Phó An Diệp!! Không cần nghĩ lung tung!
Ly: Vừa mới beta lại. Phát hiện mình edit thật lủng củng quá đi
Linh: bạn Ly edit cũng khá, nhưng vì nữa đoạn trên thuộc về hiện đại, Linh đã chỉnh nam nhân = đàn ông cho hợp cảnh ^^, còn về phần beta hẳn là bạn xem cover nên không thuận lắm. *cuối* bạn tham khảo rồi hẳn đăng nha ^^.
Ly: Đã xem, đây chính là do tui một chữ hoa bẻ đôi cũng không biết đi QAQ. Linh à cứu rỗi tui đi:)))
(1)Trời lạnh Vương phá: xuất phát từ một câu trong tiểu thuyết đam mỹ, nguyên văn nhân vật nói: "Trời lạnh rồi, cho tập đoàn Vương thị phá sản đi". Đại ý chỉ ngầu quá mức_ Trích trong giải thích của Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện_ almostbl.wordpress.com. Nhưng trong thế giới này thực sự có Vương thị cho nên chắc cũng không sử dụng được từ này đâu nhể
(2)Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, mặt không biến sắc,ung dung thản nhiên
(3)Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch, biết một rõ hai