[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 11




Bước chân của Tần Tử Tấn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Vệ Thành Trạch, mi mắt buông xuống, không biết đang nghĩ gì. Vệ Thành Trạch không khỏi mà thẳng sống lưng, môi cũng vì khẩn trương mà mân chặt lại, con ngươi giống như trân châu đen đầy trấn định, làm cho tâm Tần Tử Tấn không khỏi mà mềm nhũn.

Kiềm chế dục vọng muốn đi đến nhu đầu đứa nhỏ một cái, Tần Tử Tấn thu mắt lại, ngữ khí lãnh đạm trước sau như một: "Trước cùng ta quay về phòng." Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Vệ Thành Trạch, nhấc chân đi về phía trước.

Vệ Thành Trạch bị bỏ lại ngẩn mặt ra, tận đến khi cách Tần Tử Tấn một đoạn thì mới kịp phản ứng lại, chầm chậm đuổi theo.

Nghe được tiếng bước chân phía sau truyền đến, Tần Tử Tấn bất động thanh sắc thả chậm cước bộ, đợi cho đối phương đi theo, mới nhanh hơn mà nện bước.

Nhắm mắt theo đuôi theo sát ở sau Tần Tử Tấn, Vệ Thành Trạch biểu hiện thật giống như một đồ đệ nhu thuận, chỉ có 5438 biết, cái người thoạt nhìn có chút ngốc có chút manh này, bên trong đến tột cùng có bao nhiêu đen. Ngẫm lại kia tên Vệ Tử An vốn giờ phải đang bồi dưỡng cảm tình với Liễu Như Ngọc kia, lại nghĩ tới Phó An Diệp bị đùa giỡn xoay quanh kia, 5438 tỏ vẻ, có một kí chủ như vậy thật sự là...... Quá tuyệt vời! Hoàn toàn cũng chẳng cần quan tâm đến tiến độ nhiệm vụ a có được không! Tuy rằng hoàn thành bằng phương thức cực kỳ quái mà nó chẳng hiểu gì cả, nhưng số mệnh lấy được thật sự siêu cấp nhiều a có được không?!

Nhìn Vệ Thành Trạch lấy được hơn 5 vạn giá trị số mệnh, 5438 tỏ vẻ thực vui mừng, ngay cả chuyện thường xuyên bị Vệ Thành Trạch bỏ bơ đều ném ra sau đầu.

Nhận thấy 5438 đang hưng phấn, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch hơi giật giật, có chút không hiểu, bất quá tính cách từ trước đến này của 5438 đều rất thoát tuyến, chuyện bỗng nhiên cao hứng trước đây cũng không phải không có. Nghĩ như vậy, Vệ Thành Trạch không thèm để ý tới 5438 không hiểu sao hưng trí ngẩng cao đầu nữa.

Vệ Thành Trạch cũng không phải lần đầu tiên vào phòng Tần Tử Tấn, lúc trước sau khi được cứu lên núi, để nối lại gân mạch đã đứt, hắn mỗi lần uống thuốc, đều vào phòng Tần Tử Tấn, dưới sự chiếu cố của hắn mà làm. Cơ hồ tất cả bộ dáng chật vật thê thảm của Vệ Thành Trạch, Tần Tử Tấn đều đã gặp qua, tính ra cũng thật có ý tứ.

"Đáng tiếc." Nhìn Tần Tử Tấn ngồi trên chủ vị, Vệ Thành Trạch nhịn không được mà cảm thán một câu trong lòng.

"Đáng tiếc cái gì?" 5438 mờ mịt.

"Đáng tiếc không lừa được đến tay." Vệ Thành Trạch đem câu bổ sung đầy đủ.

Thái độ làm người của Tần Tử Tấn quá mức chính trực, lại còn quá quan trọng luân lý đạo đức, chỉ sợ lúc tương lai khi biết được tâm ý của mình, chắc chắn cũng sẽ không ra tay với hắn. Bỏ qua một nam nhân hợp ý như vậy, Vệ Thành Trạch quả thật cảm thấy thực tiếc nuối.

5438:...... Kí chủ, tui nên cứu ngươi thế nào bây giờ......

Tuy rằng đã sớm biết ký chủ nhà mình không có tiết tháo, nhưng mà chính 5438 cũng thật không ngờ, hắn thế nhưng có thể không tiết tháo đến nước này.

...... Đây chẳng phải là tiết tấu muốn đem tất cả nam nhân thuận mắt tha lên giường a có được hay không?!

"Điều này thì có gì sai a?" Hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của 5438, Vệ Thành Trạch chậm rì rì mà trả về một câu.

Hắn vốn là không phải là loại người tin tưởng cái gọi là chân ái, càng không thể có cái năng lực vì một thứ "Chân ái" không xuất hiện mà thủ thân như ngọc, trước khi xuyên qua, với thân phận cùng địa vị của hắn, cả trai lẫn gái tự mình đưa lên cửa cũng chẳng hiếm, việc mà hắn phải làm, bất quá là từ trong đó chọn lựa ra người hợp với khẩu vị của mình thôi.

5438:......

Nó cảm thấy, hiện tại trên ót Vệ Thành Trạch,chắc chắn dán hai chữ "Cặn bã" thiệt to. . Ngôn Tình Sủng

"Ngươi muốn nói gì?" Quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch đứng ở bên cạnh mình, Tần Tử Tấn hỏi.

Giống như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, Vệ Thành Trạch nhìn về phía Tần Tử Tấn, trong mắt hiện ra chút thấp thỏm, nhưng thấp thỏm kia lại nhanh chóng bị kiên định thay thế. Mím môi như muốn tự khuyến khích mình, hắn nhìn về phía Tần Tử Tấn, cố gắng bảo trì trấn định, nhưng tiếng nói hơi phát run đã bán đứng tâm tình thực khẩn trương của hắn: "Ta đã tu luyện một công pháp khác." Nói xong, hắn không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Tần Tử Tấn, như sợ bỏ qua bất cứ một cái biểu tình trên mặt hắn.

"Nga?" Đầu lông mày Tần Tử Tấn nghe vậy khẽ nhíu, thần sắc trên mặt cũng không có biến hoá quá lớn, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Nhìn thấy Tần Tử Tấn cũng không tức giận, Vệ Thành Trạch tựa hồ yên tâm không ít, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay, chậm rãi đem chuyện tình Thiên Minh bí quyết nói ra —— đương nhiên, không thể nói từ đầu chí cuối, về lai lịch của công pháp này, hắn một chữ cũng không lộ ra. Thật sự giống với suy đoán của Vệ Thành Trạch, Tần Tử Tấn một chút cũng không có ý tứ truy vấn, chỉ cau mày thật sâu, lặp lại lần nữa tên công pháp trong lời nói của Vệ Thành Trạch: " Thiên Minh bí quyết?"

Vệ Thành Trạch gật đầu, trong mắt có chút nghi hoặc, tựa hồ không rõ tại sao Tần Tử Tấn lại lộ ra biểu tình như vậy.

Nhìn Vệ Thành Trạch cũng không như đang nói dối, lông mày Tần Tử Tấn không khỏi mà càng nhăn lại. Hắn biết trên người Vệ Thành Trạch mang một công pháp khác, mặc dù nhìn không ra phương pháp, nhưng cũng biết được công pháp kia thực sự có chỗ bất phàm, nhưng cho dù vậy, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ ra, đó là Thiên Minh bí quyết trong đồn đại.

Nhìn Tần Tử Tấn không nói gì, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi mà sinh ra vài phần vô thố, hắn trừng mắt, rốt cục vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Sư phụ?"

Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch trong chốc lát, xác định hắn quả thật không ý nghĩa của Thiên Minh bí quyết, Tần Tử Tấn không khỏi mà có chút đau đầu, hắn trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng hỏi: "Việc này ngươi có nói cho những người khác không?"

Vệ Thành Trạch vội vàng lắc đầu, hắn nhìn Tần Tử Tấn một cái, thật cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Nhớ sau này không được cho người khác biết việc này." Bị ánh mắt Vệ Thành Trạch làm trong lòng mềm nhũn, trong lòng Tần Tử Tấn bất đắc dĩ mà thở dài, mở miệng dặn nói.

Nghe như vậy, Vệ Thành Trạch nhu thuận mà gật đầu, hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sư phụ người không trách ta sao?"

"Trách ngươi cái gì?" Tần Tử Tấn nhìn đứa nhỏ còn chưa cao đến bả vai mình, ngữ khí không khỏi mà mềm lại.

"Ta......" Nhưng mới nói được một từ, Vệ Thành Trạch đã nói không nổi nữa, trái lại Tần Tử Tấn lại đem những lời hắn chưa nói xong đều nói ra: "Trước khi nhập môn liền tu luyện công pháp khác?"

Vệ Thành Trạch cúi đầu, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, đang đứng ngồi không yên mà chờ đợi xử phạt —— không, hắn chính là một đứa nhỏ.

Nhưng hắn lại luôn quá mức ẩn nhẫn cùng kiên cường, làm cho người ta luôn theo bản năng mà quên đi điều này.

Tần Tử Tấn còn nhớ rõ, lúc đứa nhỏ này tỉnh lại, hắn đã bị ánh mắt như tro tàn của đối phương làm cho chấn kinh, hắn cũng không biết đến tột cùng đã có chuyện gì, có thể khiến một đứa nhỏ còn chưa đủ mười lăm tuổi lộ ra thần sắc như vậy. Không phải thù hận thấu xương, không phải tràn đầy tuyệt vọng, mà tĩnh mịch như tro tàn. Nhưng điều càng làm cho Tần Tử Tấn động dung là, dù cho trải qua đau khổ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt của đứa nhỏ này vẫn là dòng suối trong suốt của ban đầu.

Hắn không giỏi nói chuyện, không thể biểu đạt được tình cảm của mình, nhưng đôi mắt này, lại đủ để cho tất cả mọi người hiểu được nội tâm không hề bị nhuốm bẩn của hắn.

Đầu ngón tay run rẩy, Tần Tử Tấn không nhịn được, nâng tay nhu nhu đỉnh đầu Vệ Thành Trạch, sợi tóc mềm mại kia nhẹ cọ vào lòng bàn tay, làm cho trái tim hắn không khỏi mà nhảy dựng lên.

"Cực phong cũng không quy định không thể mang nghệ bái sư." Kiềm chế cỗ rung động tràn ngập trong lồng ngực, Tần Tử Tấn thu tay, dùng ngữ khí lãnh đạm mở miệng nói, "Không cần để ý việc này."

Cũng không có phát hiện Tần Tử Tấn không thích hợp, Vệ Thành Trạch nghe như thế, nội tâm buộc chặt liền thả lỏng, bất quá dù vậy, hắn cũng biết hành vi lừa gạt của chính mình lúc trước thực sự không nên, mà Tần Tử Tấn đối với điều này hiển nhiên không hề có ý tứ truy cứu. Cảm thấy ấm áp, Vệ Thành Trạch cung kính thi lễ với Tần Tử Tấn: "Cám ơn sư phụ!"

Mà ngay lúc Vệ Thành Trạch đem chuyện tình Thiên Minh bí quyết "Nói thẳng" với Tần Tử Tấn, Phó An Diệp đang dẫn Vệ Tử An đến chỗ ở của ngoại môn đệ tử. Đem người đưa đến ngoài phòng, Phó An Diệp cũng không lập tức xoay người rời đi, mà do dự chốc lát, mở miệng hỏi: "Ngươi đã đắc tội người nào rồi?"

"Cái gì?" Không rõ ý tứ của Phó An Diệp, Vệ Tử An có chút mờ mịt hỏi.

" Trước đại điển bái sư, sư phụ phân phó ta sau này đừng quá mức thân cận với ngươi." Giống như đang nhớ tới vài chuyện buồn bực, Phó An Diệp đem chiết phiến đặt lên trán, "Tuy ta vẫn chưa cảm thấy Vệ sư đệ có gì không tốt, nhưng nếu đây là phân phó của sư phụ......" Nói tới đây, y thở dài, không nói thêm gì, nhưng ý trong lời nói lại thực rõ ràng. Dừng một chút, Phó An Diệp nhìn Vệ Tử An một cái, giống như trấn an mà nói: "Tuy nói như thế, nếu như Vệ sư đệ sau này có cái gì cần hỗ trợ, đều có thể tới tìm ta, nếu như có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ không chối từ."

Vệ Tử An nghe vậy trầm mặc chốc lát, mới miễn cưỡng cười: "Đa tạ Phó sư huynh." Hắn biết, tuy Phó An Diệp bây giờ nói như vậy, nhưng sau này hai người sẽ không thể tiếp tục lui tới, lúc này còn có thể nhắc nhở hắn một câu, Phó An Diệp đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tình nghĩa giữa hai người dù sao cũng chưa tới cái loại trình độ này.

Liếc mắt nhìn sắc mặt của Vệ Tử An một cái, ánh mắt Phó An Diệp chợt lóe, không nói thêm gì, chỉ cáo từ một câu liền rời đi, lưu lại Vệ Tử An đứng ngoài cửa, nhìn bóng dáng dời đi của Phó An Diệp, thần sắc có chút âm trầm.

Hôm qua mới gặp Vệ Thành Trạch, hôm nay đã bị răn đe đừng tiếp xúc quá nhiều với Vệ Tử An? Chuyện này ai cũng sẽ liên hệ tới Vệ Thành Trạch, càng đừng nói tới Vệ Tử An đã tràn ngập đề phòng với Vệ Thành Trạch, người này tâm tư quá mức dễ đoán—— thật sự là không có ý nghĩa.

Phó An Diệp giả bộ buồn nản mà thở dài, nhưng lại không hề che giấu sung sướng trong mắt, y rất muốn biết, Vệ Thành Trạch nếu biết ý nghĩ của Vệ Tử An, hắn sẽ có cảm thụ gì.

Độ cung khoé môi chậm rãi cong lên, Phó An Diệp có chút không kiềm chế được, muốn trực tiếp đi đến chỗ của Vệ Thành Trạch. Nhưng chung quy, y vẫn áp chế xúc động này, im lặng mà ấn lại, đợi lúc mầm cây y chôn vùi từng chút một mà mọc rễ nảy mầm, sau đó sinh ra kết quả y muốn.

Lúc này Phó An Diệp hoàn toàn không phát hiện, quan tâm của chính mình đối với Vệ Thành Trạch, đã vượt qua phạm vi bình thường rất xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nga không, viết viết cảm thấy được sư phụ hảo manh, ta phải khống chế không được đích trong cơ thể đích hồng hoang lực, mau tới cá nhân ngăn cản ta!

Ly: Tác giả đừng khống chế mà!!!!!!!