Tại sao hắn lại biết nơi này?
Nghe câu hỏi này, Vệ Thành Trạch suýt nữa cười ra tiếng.
Mục đích của hắn là cướp đoạt số mệnh của nhân vật của chính mỗi thế giới, mà Vệ Tử An, lại là nhân vật chính của thế giới này. Lúc Vệ Thành Trạch vừa đi vào thế giới này, tất cả những việc có liên quan đến Vệ Tử An, đều vô cùng rõ ràng nằm trong đầu hắn, quá khứ của Vệ Tử An, hiện tại hay thậm chí cả tương lai, hắn đều biết đến nhất thanh nhị sở. Đây là nơi duy nhất mà Vệ Tử An có thể an tâm đi vào giấc ngủ, tự nhiên cũng sẽ không thể bị thiếu sót.
Cự ly gần, đủ bí mật, còn có thuốc trị thương để ứng phó nhu cầu cấp thiết, trong tình huống trước mắt, sơn động này, tất nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng, Vệ Thành Trạch lựa chọn dưỡng thương ở nơi này, tất nhiên không có thể chỉ vì chút lý do đó.
Khóe môi hơi nhếch lên, Vệ Thành Trạch liếc Vệ Tử An đang lộ vẻ không yên chờ câu trả lời của hắn, thanh âm lạnh lẽo như vụn băng: "Không liên quan đến ngươi."
Tay nắm túi hoa quả nhỏ không tự chủ mà xiết chặt, trong lòng Vệ Tử An không hiểu sao có chút phiền muộn.
Đối với Vệ Tử An mà nói, sơn động này với hắn không chỉ đơn giản là một nơi cư trú nơi, nhiều năm như thế, trừ chính hắn, không có bất luận kẻ nào biết đến nơi đây-- không, cũng không thể nói như vậy.
Ánh mắt Vệ Tử An dừng lại ở bao bố trên mặt đất cách hắn không xa, hai mắt hắn bỗng nảy lên chút tia sáng loé qua.
Từng có một lần sau khi hắn chịu phải một đòn hiểm, đi vào sơn động, thậm chí còn chưa kịp thượng dược liền hôn mê bất tỉnh. Lần đó, Vệ Tử An thật sự đã nghĩ rằng hắn sẽ cứ như vậy mà chết. Mà lúc hắn tỉnh lại, lại phát hiện miệng vết thương trên người đều đã được cẩn thận thượng dược -- cũng giống như vết thương hiện tại.
Miệng vết thương được thượng dược truyền đến cảm giác mét mẻ nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả những đau đớn kia đều bớt đi rất nhiều, thuốc trị thương mà ngày thường Vệ Tử An lấy được, không thể có hiệu quả tốt như vậy.
Cởi bao bố ra, nhìn thấy bên trong hơn phân nửa là bình dược các loại, ánh mắt Vệ Tử An nhìn về phía Vệ Thành Trạch bỗng mang theo chút nóng bỏng. Đôi môi gã giật giật, rốt cục vẫn là không thể chịu được mà lên tiếng: "Ngươi......"
"Ân?" Vệ Thành Trạch quay lại, biểu tình lãnh đạm làm cho cổ Vệ Tử An khẽ rụt lại, đồng thời đem lời nói tiếp theo đều nuốt trở lại trong bụng.
Thấy Vệ Tử An không nói thêm gì, Vệ Thành Trạch liền quay đầu... không thèm để ý nữa. Trong thời gian ngắn, trong sơn động chỉ có thể nghe được tiếng lách tách từ những thanh củi bị đốt cháy trong đống lửa.
Nhắm mắt lại tựa vào vách đá, Vệ Thành Trạch tinh tế vuốt ve ngọc bội trong tay, tâm tình vô cùng tốt mà giương khóe miệng.
Khe hở của cửa động mang theo chút ánh sáng mờ nhạt, nhuộm lên những đồ vật xung quanh một tầng ánh sáng nhu hoà, hai mắt Vệ Thành Trạch hai mắt khẽ buông xuống, khóe môi giương lên, đẹp đẽ giống như một bức thuỷ mặc.
Trái tim Vệ Tử An hung hăng nhảy một cái, có chút bối rối mà dời mắt, trên mặt không kiềm được mà nóng lên.
Không để ý đến phản ứng cổ quái của Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch cầm ngọc bội trong tay đưa ra trước mắt, nheo mắt lại cẩn thận quan sát.
Toàn bộ ngọc bội mang một màu xanh phỉ thuý, oánh nhuận trong sáng, trên có khắc hoa văn phù li, phức tạp mà tinh xảo, trông rất sống động, cẩn thận mà nhìn kỹ, còn có thể nhìn đến hồng quang đang ẩn ẩn bên trong, chỉ cần là người sáng suốt liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra nó thật sự có chỗ bất phàm.
"Hệ thống" đem ngọc bội để vào trong lồng ngực, Vệ Thành Trạch đột nhiên dùng ý thức hỏi, "Thứ này cũng có tác dụng theo dõi đúng không?"
Hệ thống mỗi lần mở miệng đều chỉ có thể đổi lấy một câu "Câm miệng"đột nhiên được được Vệ Thành Trạch chủ động nói chuyện cùng, nhất thời nổi lên cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: "Đúng đúng đúng! Mặc kệ ngài ở nơi nào, tên kia đều có thể biết được!"
"Ngươi có thể giải quyết vấn đề này đi?" Vệ Thành Trạch lại hỏi.
"Đương nhiên nha! Tuyệt đối không để lại hậu hoạ gì đâu!" Vừa nói xong, hệ thống nhất thời liền kích động, bật người vỗ vỗ ngực cam đoan...... Được rồi, nếu như nó thực sự có ngực.
"Thế thì được rồi." Vệ Thành Trạch vừa lòng mà nhếch khóe môi. Hệ thống không đợi được chỉ thị tiếp theo có chút rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chịu được mà mở miệng: "Vậy bây giờ làm gì?"
"Trước cứ giữ lại đã." Vệ Thành Trạch trả lời.
"Nga......" Có chút thất vọng mà lên tiếng, hệ thống im lặng một mình được vài giây, lại nhịn không được nói chuyện, "Kí chủ a, ngươi là muốn liên thủ cùng Phó An Diệp sao? Thật sự tui phải nói nha, thông thường những người liên thủ với boss phản diện hãm hại nhân vật chính đều không có kết cục tốt đẹp gì a, tui không phải không tin tưởng ký chủ nha, tui biết ngài rất lợi hại, nhưng mà......" "Câm miệng." Cuối cùng, hệ thống 5438 lại tiếp tục chiếm được thái độ bình thường của vị ký chủ nọ.
5438 đát đát trầm mặc rút xuống tỏ vẻ, nó nhất định là hệ thống bị ký chủ ghét bỏ nhất trong lịch sử.
Không có âm thanh ầm ĩ của hệ thống, trong đầu hắn lập tức liền tĩnh lặng hẳn, vệ thành trạch chậm rãi mà thu liễm khẩu khí. Hắn chưa bao giờ muốn cùng ai đó liên thủ, đồng bọn vô dụng mà không có nền tảng hợp tác, trừ việc đem thêm phiền toái về cho mình, thì chẳng còn tác dụng gì. Cho dù có ngẫu nhiên dùng cái từ liên thủ này, bất quá cũng chỉ vì ưu thế cực tốt của đối phương mà thôi -- tỷ như Phó An Diệp.
Hung thủ thực sự đứng sau vụ án diệt môn của Vệ gia, kẻ địch thực sự của Vệ Tử An.
Trên con đường trưởng thành của một vương giả, có thể không có hương xa mĩ tửu (Ly: Cứu QAQ), có thể không có mỹ nhân làm bạn, có thể không có đàn em theo sau, nhưng tuyệt đối không thể không có một kẻ thù có lực lượng ngang nhau, mà Phó An Diệp, chính là người đảm đương cái vai này.
Ngay mấy canh giờ trước, Vệ Thành Trạch vừa đụng mặt với y.
Vệ Thành Trạch đương nhiên không có cái bản lĩnh kia, trước khi làm tốt tất cả an bài ở cái thế giới xuyên qua này, đối với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện "ngoài ý muốn" thuần túy.
An trí đứa con của Vệ gia trong sơn động xong, Vệ Thành Trạch nhìn mưa trên đầu đã tạnh, liền trở về Vệ gia một chuyến. Đối vớigia tộc chẳng có quan hệ gì với mình, Vệ Thành Trạch tất nhiên là chẳng có tí cảm tình gì, chẳng qua, lấy tình hình trước mặt của hắn, lúc tìm đồ ăn trong rừng rất có thể sẽ gặp thú dữ, chẳng bằng đến phế tích thử thời vận, nhìn một chút xem có thể tìm được gì đó hữu dụng không. Trận mưa kia dừng cũng đúng lúc, chắc hẳn sẽ có vài thứ bị bỏ lại.
"Không thể tưởng được Vệ gia còn có thể có người sống sót." Người nọ mặc một thân trường bào trắng, trong tay là một cây chiết phiến, đứng trên đống phế tích của Vệ gia, bộ dáng không nhiễm một hạt bụi, như một vị công tử thế gia tuấn tú, chẳng phù hợp chút nào với hoàn cảnh chung quanh y. Đôi mắt hẹp dài như hồ ly hơi nhướng lên, không thèm nếm xỉa mà liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch một cái, nụ cười bên môi thoáng sâu hơn vài phần.
"Thực ngoài ý muốn phải không?" Vệ Thành Trạch cười cười, đáp trả một câu, bộ dáng không chút sợ hãi.
Lúc này Vệ Thành Trạch thoạt nhìn thật sự có chút chật vật, quần áo trên người dính đầy máu cùng nước bùn, rách tung toé, một bàn tay vô lực mà buông xuống, có lẽ là đã gãy, mái tóc lộn xộn, vết bẩn che đi phân nửa khuôn mặt coi như thanh tú, thật sự có chút buồn cười. Nếu như cứ như thế mà ném Vệ Thành Trạch ra đường lớn, chắc ai nhìn thấy hắn cũng sẽ nghĩ hắn là một khất cái lưu lạc đầu đường. Nhưng đôi con ngươi đen trầm như mặc ngọc kia, lại làm cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Phó An Diệp hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ mặt hứng thú: "Ngươi là ai?"
Phó An Diệp nhận ra Vệ Thành Trạch, đã nghe qua về thiếu niên rõ ràng là chi thứ lại mang thiên phú không kém gì dòng chính này, tất nhiên, điều làm cho Phó An Diệp để ý không phải là những chuyện này, mà là -- đứa trẻ này, ngày hôm qua đã chết.
Tuy không phải Phó An Diệp tự mình động thủ, nhưng điều này không có chút đáng nghi nào. Trừ Vệ Tử An ra, trên dưới Vệ gia ba mươi lăm nhân khẩu, không một ai sống sót. Nhưng người trước mắt, trừ bỏ thoạt nhìn có chút chật vật, hiển nhiên không hề có nguy hiểm đến tánh mạng.
Đoạt xá? Hay là có ai khác nguỵ trang?
Trong mắt Phó An Diệp hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa, tầm mắt dừng trên người Vệ Thành Trạch mang đầy vẻ nghiền ngẫm.
Đối mắt với Phó An Diệp trong chốc lát, khoé miệng Vệ Thành Trạch khẽ kiều lên, cười như không cười mà mở miệng: "Chuyện này quan trọng lắm à?"
"Chẳng lẽ không quan trọng?" Phó An Diệp cười hỏi lại.
Nhìn Phó An Diệp chốc lát, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng: "Ta có thể cho ngươi Thiên Minh bí quyết." Nhìn thấy đồng tử đối phương hơi co lại, hắn nở nụ cười, "Liệu ngươi có muốn cùng ta làm một giao dịch không?"
Suy nghĩ của tác giả: cp là Phó An Diệp Phó An Diệp Phó An Diệp! Không phải nhuyễn manh Vệ Tử An! _(:зゝ∠)_ Tại ta không cho y lên sàn sớm một chút, anh.
Tiểu kịch trường.
Vệ Thành Trạch: nếu ta muốn giết ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ?
Vệ Tử An: đương nhiên có thể! Ta là nhân vật chính a!
Hệ thống: hết hy vọng đi kí chủ, ngươi không thể giết gã được nha!
Vệ Thành Trạch:......
Cám ơn ngô đồng thật sâu, ma la đích lôi, sao sao đát ~ (Ly: Lần thứ n đấy tác giả sama. Ngô đồng là cái quỷ gì a)
Ly: Chương này ngắn ghê:3. Làm ơn mấy chương sau cũng ngắn thế này J)))