Nhìn Vệ Thành Trạch nói gì đó một lúc, liền đem độ hảo cảm Lâu Phù Phương suýt xuống số âm xoát đi, 5438 nghĩ những lời Vệ Thành Trạch vừa nói, cái đuôi đang hạ xuống nhất thời lại vểnh lên —— nó đã nói đó thôi, khó khăn nhỏ xíu như vậy, như thế nào có thể làm khó được kí chủ của nó nha! Bất quá...... chuyện Vệ Thành Trạch vừa mới nói, đều là sự thật?
Nguyên lai Lâu Phù Phương mới là huyết mạch hoàng tộc? Vệ Thành Trạch chính là một hoàng thái tử bị đánh tráo? Hai cái người bên trong lao kia, trên thực tế là thân sinh phụ mẫu của nguyên chủ? Trách không được nguyên chủ hận bọn hắn như vậy, căn bản là không để cho bọn họ một chút cơ hội xoay người nào! Còn cố ý đem Lâu Phù Phương sung quân đến biên cương chịu khổ, kia tuyệt đối là không muốn làm cho hắn chết dễ dàng như vậy, rất tiện nghi hắn a!
Tưởng tượngnhư vậy tưởng tượng, tổng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thực thông thoáng đâu!
Đem tất cả chuyện tình xâu chuỗi một lần, 5438 tỏ vẻ, kí chủ không hổ là kí chủ nha, ngay cả loại nội dung kịch bản che dấu ngay cả hệ thống cũng không biết, cư nhiên đều có thể bị kí chủ phát hiện!
Lại cảm thấy chính mình tuyển đúng kí chủ rồi 5438 cả hệ thống đều nhanh mà muốn bay tới bầu trời, giống như chính mình đã làm ra chuyện thực khó lường.
Cảm thụ được 5438 mang theo tâm tình đắc ý cùng tự hào, tay Vệ Thành Trạch sửa lại vạt áo có chút tán loạn, hơi cong khóe môi: "Là giả."
5438:Ôi chao......?
Không thể lập tức phản ứng lại câu nói không đầu không đuôi của Vệ Thành Trạch là cái ý tứ gì, 5438 nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Chuyện vừa rồi nói " chân trần đi đến bên giường ngồi xuống, Vệ Thành Trạch lười biếng tựa vào đầu giường, chậm chạp nói, "Toàn bộ đều là giả." Bất quá lấy tình hình hiện tại, bện ra, thoạt nhìn đó chẳng thể là nói dối mà thôi.
5438:......
Nhìn Vệ Thành Trạch một chút cũng không giống như đang nói giỡn, 5438 cả hệ thống đều có điểm hỏng mất.
...... Rõ ràng bộ dáng vừa rồi lúc hắn nói thực sự rất thực nha có được hay không?! Cư nhiên là gạt người a?!!
"Nếu Lâu Phù Phương lúc nãy muốn gặp nhân chứng thì làm sao bây giờ......?" 5438 run rẩy hỏi, vẫn có điểm không nguyện ý tin chuyện này thật.
...... Tổng cảm thấy ngay cả chân tướng, đều không có độ tin tưởng cao như lời của kí chủ a có được hay không?
"Ngồi ở vị trí này, " Vệ Thành Trạch cúi đầu xuống, nhìn đầu ngón tay tái nhợt đến gần như trong suốt của mình, nhẹ nhàng cười, "Chẳng lẽ còn cần lo lắng không tìm ra chứng cớ sao?"
Cái gọi là bằng chứng, cho tới bây giờ cũng chỉ là kết quả của quyền lực cùng địa vị mà thôi.
5438: tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại giống như không có gì không đúng......
Rối rắm nửa ngày, vẫn không có tìm ra điểm nào kỳ quái, 5438 đành phải yên lặng ở trong lòng thắp cho Lâu Phù Phương một ngọn nến. Tuy rằng hiện tại nó còn chưa biết kí chủ muốn đối phó vị nhân vật chính này như thế nào, chính là ngẫm lại những trải nghiệm của Vệ Tử An thế giới trước...... Ân, dù sao thắp nến khẳng định là không có sai nha.
"Từ từ, " bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lông đuôi 5438 ở trong nháy mắt đều xù lên, "Nếu những lời ngươi vừa mới nói đều là giả " 5438 nuốt nuốt nước miếng, "Vậy lời ngươi nói ngươi sẽ bỏ qua cho phụ mẫu hắn, cũng là......?"
"Giả." Không chút tạm dừng mà tiếp lời 5438, Vệ Thành Trạch một chút cũng không có cảm thấy chuyện này có cái gì không thích hợp, "Ta lúc trước đã nói, từ trước khi ta triệu Lâu Phù Phương tiến cung, ' ta ' cũng đã phái người đem rượu độc đưa cho hai cái người đang trong lao kia."
...... Cho nên nói, lúc này hai người kia, trên thực tế đã là hai cỗ thi thể phải không?
5438 hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một lòng đã nghĩ chính mình đã thành công cứu vớt phụ mẫu nhà mình Lâu Phù Phương Về đến nhà, kết quả liền nhìn đến hai cỗ thi thể đã sớm lạnh, chính là cái dạng tâm tình gì.
...... Nó đã có thể nhìn thấy hảo cảm độ cuồng giảm rồi a có được hay không?!
Cho dù Lâu Phù Phương không có chút hoài nghi tin lời nói của Vệ Thành Trạch, nhưng dù sao đó cũng là phụ mẫu đã dưỡng dục hắn nhiều năm như vậy, không như cảm tình một sớm một chiều bồi dưỡng ra, cũng không phải dễ dàng gạt bỏ như vậy. Huống chi, Lâu Phù Phương vốn chính là cái loại người chỉ thẳng không cong này, xảy ra loại sự tình này, cho dù sẽ không bởi vậy mà hận Vệ Thành Trạch, nhưng muốn sinh ra hảo cảm, cũng không phải là dễ dàng.
Cho nên nói...... Kí chủ hắn vì cái gì phải làm như vậy a? Còn không bằng ngay từ đầu liền trực tiếp nói cho Lâu Phù Phương rằng người đã đã chết là được rồi a? Ít nhất như vậy còn có thể tỏ vẻ chút "Ta vì ngươi mà giết thân sinh phụ mẫu của chính mình" thâm tình và vân vân không phải sao?
"Làm như vậy sẽ chỉ đem đến hiệu quả tương phản." Tự nhiên biết 5438 đang suy nghĩ cái gì, Vệ Thành Trạch khó có được mà mở miệng vì nó giải thích.
Chính như lời 5438, tư tưởng của Lâu Phù Phương truyền thống cùng cố chấp, quan niệm quân thần cùng phụ tử đã sớm đã muốn khắc vào cốt tủy, dù cho Vệ Thành Trạch đưa ra một cái lý do hợp lý, chỉ cần hắn thật sự động thủ sát hại phu phụ Ngự Sử đại phu, trong lòng Lâu Phù Phương sẽ lưu lại khúc mắc. Có thể nói, nguyên nhân chính là vì Lâu Phù Phương tin lời hắn, cho nên hắn mới càng thêm không thể đối với hai người trong lao kia xuống tay —— giết cha thí mẫu, cho tới bây giờ cũng không phải là cái chuyện gì đáng khen.
5438: Nhưng hiện tại không phải đã xuống tay rồi sao?
Lấy chỉ số thông minh còn muốn thấp hơn người bình thường một chút của 5438, thật sự là không nghĩ ra được Vệ Thành Trạch có thể xử lý loại tình huống trước mắt này như thế nào.
"Lúc này " biết suy nghĩ trong đầu 5438, khóe mắt Vệ Thành Trạch hơi nhíu, sóng mắt lưu chuyển, mang theo vài phần câu nhân không thể nói rõ, "Tự nhiên là cần một người chịu tội thay." Nói xong, Vệ Thành Trạch như là nghĩ tới chuyện gì, dừng một chút mới tiếp tục nói, "Cũng hoặc là, một cái nỗi khổ thân bất do kỷ."
Hai góc độ so sánh mà nói, tự nhiên là cái trước có hiệu quả tốt hơn, chẳng qua......
"Kí chủ......" thanh âm 5438 đánh gảy suy nghĩ của Vệ Thành Trạch, lông mi hắn nhẹ nhàng mà run rẩy, phát ra một âm tiết đơn giản: "Ân?"
"Cái kia......" Tựa hồ là có điểm do dự, 5438 rối rắm một lúc lâu, mới quyết định mở miệng, "Đem Phó An Diệp bỏ lại như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?"
Lúc trước vẫn không hỏi chuyện này, một là bởi vì tìm không thấy thời cơ thích hợp, thứ hai là 5438 có điểm không dám nói cái tên này. Tuy rằng Vệ Thành Trạch vẫn biểu hiện giống như đối với tất cả mọi chuyện đều không quan tâm, chính là nó tổng cảm thấy, chỉ có Phó An Diệp là không giống. Có lẽ là bởi vì cùng nhau cả đời, thời gian Vệ Thành Trạch cùng Phó An Diệp một chỗ thật sự quá dài, cũng có lẽ là bởi vì Vệ Thành Trạch chưa bao giờ ở trước mặt Phó An Diệp, che dấu tính cách chân thật của chính mình, thế nên có rất nhiều lúc, 5438 đều nghĩ đến, Vệ Thành Trạch thực sự mở tâm với Phó An Diệp.
Nhưng mà, lúc thoát ly thế giới trước, Vệ Thành Trạch ngay cả chút lưu luyến đều không biểu hiện ra ngoài —— mặc kệ là Phó An Diệp, hay là những người khác, liền giống như thật sự chỉ là một cái trò chơi mà thôi, vì đạt thành kết cục hăn muốn, ngay cả tính mạng của chính mình, đều là có thể dùng để lập mưu lấy lợi thế. Mà một khi đạt thành cái kết cục kia, là có thể không chút do dự quăng đi mọi thứ sang một bên, quăng bỏ như một cái giày rách, một chút cũng nhìn không ra cuồng nhiệt mê luyến lúc trước.
Trong nháy mắt ấy, 5438 thật sự rất muốn hỏi Vệ Thành Trạch một câu, hắn —— có tâm sao?
Cho dù là một cái tượng đất, đối mặt với người đào tâm đào phế cho mình đến mười năm, cũng sẽ không thờ ơ như vậy đi? nhưng Vệ Thành Trạch, lại nói bỏ xuống liền bỏ xuống, không có một cái đinh do dự.
"Nói đến cùng, thứ mà bọn họ nhìn thấy, bất quá cũng chỉ là một thứ giả dối chưa bao giờ tồn tại mà thôi." 5438 có thể tưởng tượng, sau khi nó đem những lời này nói cho Vệ Thành Trạch, đối phương sẽ dùng ngữ khí như thế nào mà nói ra những lời này.
Không chút để ý, tự nhiên là không thèm để ý —— bởi vì hết thảy nguyên bản đều là giả, tự nhiên không cần đưa vào cảm tình tương ứng.
—— Vậy Phó An Diệp thì sao?
Người ngay từ đầu đã biết bộ dáng chân thực của Vệ Thành Trạch, bồi bên người hắn suốt mười năm Phó An Diệp thì sao?
5438 không cảm thấy Vệ Thành Trạch nhìn không ra tâm tư của Phó An Diệp đối với hắn, mà thực hiển nhiên, thái độ Vệ Thành Trạch đối đãi với Phó An Diệp, cũng cùng những người khác bất đồng, không phải sao?
Bộ dáng vừa rồi của Vệ Thành Trạch, hiển nhiên chính là đang nghĩ tới cái thế giới kia, liên tục chống lưng cho hắn Phó An Diệp. Lúc phát hiện chuyện này, 5438 thậm chí là có điểm vui sướng —— tuy rằng ngay cả chính nó, cũng không nói lên được đây rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng nó lại cảm thấy, thế cho nên nó nhịn không được lên tiếng đánh gảy ý nghĩ của Vệ Thành Trạch, đem câu hỏi này hỏi ra, giống như bức thiết muốn xác nhận cái gì.
Vệ Thành Trạch cũng không lập tức trả lời câu hỏi của 5438, hắn trầm mặc một chút, mới nhẹ nhàng mà thở dài: "Hệ thống, " hắn nói, "Nếu không đem bỏ lại —— ta còn có thể làm sao bây giờ?"
Hắn chung quy sẽ rời khỏi cái thế giới kia, dù mười năm hay trăm năm, đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ sống lâu gần như vô tận mà nói, cũng không có khác biệt gì quá lớn.
"Ngươi có biện pháp đem y mang ra?" Vệ Thành Trạch hỏi, không có gì ngoài ý muốn mà chiếm được câu phủ định của 5438.
Tuy nói 5438 có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng nó dù sao cũng chỉ là hệ thống chế tạo ra để thu thập số mệnh, hành động tự nhiên cũng có không ít hạn chế, muốn đem một người —— hơn nữa là một người tu vi không thấp—— ra khỏi thế giới nguyên lai của y, hiển nhiên vượt qua phạm vi năng lực của nó.
"Cho nên, trừ bỏ nhanh chóng rời đi, ta còn có thể làm như thế nào?" Nhận thấy 5438 trầm mặc, Vệ Thành Trạch dừng một chút, "Huống chi......" Ưu thương hời hợt trong giọng nói kia rút đi, Vệ Thành Trạch nheo lại hai mắt, thần sắc mang theo chút lãnh đạm, "Ngươi không phải đã quên, phân cảm tình kia của y, ngay từ đầu, cũng đã được thiết kế tốt?"
Cho nên —— không hề có chút ý nghĩa.
5438 sửng sốt, nó tựa hồ muốn nói cái gì phản bác Vệ Thành Trạch, nhưng mà giọng nói lại giống như bị cái gì ngăn chận, không nói ra được chút thanh âm nào —— rõ ràng thân là hệ thống, nó căn bản không có cơ quan thuộc về nhân loại này.
Không biết vì cái gì, 5438 không hiểu sao có chút mỏi mệt. Nó cười khổ một tiếng, không thèm nhắc lại, đem chính mình cuộn thành một đoàn, giống như đã ngủ say.
Chú ý tới tình tự suy sụp khó hiểu của 5438, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch run rẩy, nhưng vẫn không nói cái gì.
Đêm đã muốn có chút khuya, trăng tròn trên không trung đã bị tầng mây che khuất hơn phân nửa, quang mang mỏng manh kia lúc ẩn lúc hiện, giống như ngay giây tiếp theo giây sẽ hoàn toàn biến mất. Gió đêm lôi theo từng trận kêu vang của côn trùng, theo cửa sổ nửa mở thổi vào, sa trướng vàng sáng hơi tung lên, phất qua mu bàn tay Vệ Thành Trạch, có chút ngứa.
Vệ Thành Trạch nâng tay đè mi tâm, thần sắc mang theo chút mỏi mệt.
Thân thể này quả thật có chút yếu ớt đi, không nói không bằng cái thân thể tu vi Trúc cơ kỳ của hắn ở thế giới kia, so với người thường, cũng có chút không bằng, bất quá chỉ là thức đêm một chút, thế nhưng liền cảm thấy được huyệt Thái Dương từng đợt phát đau.
Không có 5438 la hét ầm ĩ, tẩm cung to như vậy trong khoảng thời gian ngắn lại im lặng làm cho người ta hoảng sợ.
"Thái tử điện hạ thỉnh dừng lại, bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi!" Đột nhiên, một thanh âm từ xa vọng lại đánh vỡ yên lặng này, thực hiển nhiên, đối phương đang ngăn trở người nào đó —— đáng tiếc chính là, không thành công.
Cửa tẩm cung bị người đẩy ra, nam tử mặc thái tử phục màu hạnh hoàng đi đến, chiết phiến che khuất đôi môi bán loan: "Xem, phụ hoàng không phải còn tỉnh sao?" (Ly: Công quân sama, người đến rồi. Ngụy phụ tử-ing)