[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 43




Ly: Sắp hết TG2 rồi hahahaha

Nhìn Vệ Thành Trạch nằm im lặng đến mức quá mức trên giường, trái tim của Lâu Phù Phương không khỏi mà nổi lên một tầng đau đớn nhỏ.

Người này vốn không nên như thế, hắn là thiên chi kiêu tử, cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể như hiện tại, suy yếu tái nhợt đến nỗi như ngay lập tức có thể biến mất?

Trong lòng bốc lên muôn vàn cảm xúc, vì vậy lúc bắt gặp ánh mắt kia của Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương thê nhưng lại cảm thấy yết hầu như bị gì đó chặn lại, một câu cũng không nói được. Phải sau một lúc lâu, hắn mới thong thả mà không lưu loát mở miệng: "Vi thần...... Gặp qua bệ hạ."

Giống như không nghĩ được câu nói đầu tiên của Lâu Phù Phương sẽ là câu này, Vệ Thành Trạch không khỏi mà ngẩn người, thần sắc khinhinf Lâu Phù Phương cũng có chút phức tạp.

Sáng tỏ, bất đắc dĩ, bi thương...... Cặp mắt ngày thường luôn dễ dàng mà làm cho người ta say mê như vậy, hiện giờ lại chứa đựng đầy những tình tự vốn không nên xuất hiện, làm cho người ta trong lòng chua xót.

"Đương kim Thánh Thượng, hiện tại hẳn là đang ở bên trong thâm cung, dù là bệnh nặng quấn thân, vẫn như trước không mất đi uy nghi của bậc đế vương." Cúi đầu cười khổ một tiếng, Vệ Thành Trạch nhẹ giọng nói.

Lâu Phù Phương nghe vậy, trái tim nhất thời tê rần, hắn theo bản năng mà muốn mở miệng giải thích, nhưng cũng không cho hắn cơ hội này.

"Cho nên, chỉ một lần này thôi, đừng đem ta trở thành cái người ngồi trên cái vị trí cao cao kia, được không?" Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt không hề chớp mà nhìn Lâu Phù Phương, trên mặt thế nhưng lại mang theo vài phần thần sắc cầu xin.

Trái tim giống như bị thứ gì sắc nhọn đâm mạnh một cái, sinh ra đau đớn, Lâu Phù Phương thậm chí trong nháy mắt, muốn đem người trước mắt ôm vào lòng ngực, hôn lên đôi môi hắn, đem tâm ý của mình không chút lưu lại mà nói cho hắn.

Nhưng mà, Lâu Phù Phương trên thực tế lại chỉ có thể nắm chặt hai bàn tay trong tay áo của chính mình, thoáng tránh tầm mắt Vệ Thành Trạch: "Bệ hạ...... Xin cẩn thận lời nói."

Quân thần hữu biệt, cho dù là vào lúc này, hắn cũng không có cách nào buông tha cho thứ mà trong mắt Vệ Thành Trạch chỉ đáng một đồng kia.

Lâu Phù Phương nhìn quang mang trong mắt Vệ Thành Trạch tối sầm lại trong nháy mắt, cuối cùng lại quay về một mảnh trầm tĩnh.

"Mặc dù đã tới tận lúc này, ngươi cũng không chịu gọi tên ta lấy một lần sao?" Giống như đang thở dài, Vệ Thành Trạch tự giễu mà kéo khóe miệng, "Thôi, nếu tính tình của ngươi dễ đổi như vậy, ngươi cũng sẽ không còn là ngươi." Hắn dừng một chút, cười khẽ nói, "Ta cuối cùng cũng vẫn không muốn ngươi khó xử."

Không biết tại sao, nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, Lâu Phù Phương thế nhưng lại cảm thấy một trận hốt hoảng trong lòng, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng, bị hắn xem nhẹ.

"Chuyện cứu tế nạn dân thiên tai làm thế nào rồi?" Giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, Vệ Thành Trạch mở miệng hỏi, hắn luôn biết cái đề tài gì, có thể mở ra cái hộp nói của Lâu Phù Phương.

"Thần may mắn không làm nhục mệnh." Quả nhiên, nghe được lời nói của Vệ Thành Trạch, thần sắc Lâu Phù Phương nhất thời nghiêm nghị, bắt đầu tinh tế báo cho Vệ Thành Trạch về tiến độ trước mắt. Vệ Thành Trạch cũng không đánh gảy lời nói của hắn, vẫn như vậy tựa vào đầu giường, mặt mang tươi cười, giống như từ trong một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ -- trước sau như một.

Lúc trước khi Lâu Phù Phương xử lý một đống tấu chương bị Vệ Thành Trạch ghét bỏ kia, Vệ Thành Trạch cũng luôn như vậy mà ngồi ở một bên, không hề chớp mắt mà nhìn theo thân ảnh của Lâu Phù Phương, cái bộ dáng kia, so với Lâu Phù Phương còn muốn chuyên chú hơn.

Cũng không biết tại sao, cái cảnh tượng vốn nên sớm thành thói quen này, trong giờ khắc này lại làm cho Lâu Phù Phương cảm thấy phá lệ hốt hoảng, bất an cảm thấy lúc đầu kia càng trở nên dày đặc hơn. Hắn nhịn không được dừng lại, nhướng mi nhìn về phía Vệ Thành Trạch: "Bệ hạ, " hắn dừng một chút, lo lắng trong mắt không chút che dấu, "Thân thể của ngươi......" "Không ngồi nói chuyện được sao?" Không đợi Lâu Phù Phương nói cho hết lời, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng, một câu không đầu không đuôi kia, làm cho Lâu Phù Phương không tự chủ được mà sửng sốt một chút.

"Hay là người chuẩn bị đứng cả ngày?" Giống như hoàn toàn không nhận thấy được nghi hoặc của Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch trừng mắt, thần sắc thực vô tội, "Hay là nói, ngươi định bỏ lại ta, một mình rời đi?" Cái bộ dáng uy hiếp cố ý làm ra kia, làm cho Lâu Phù Phương không khỏi mà nghĩ tới chú cún con bị chủ nhân đoạt đi món đồ chơi, liền nhe răng ra tỏ vẻ bất mãn. Trong lòng không biết tại sao buông lỏng, Lâu Phù Phương giống như lại nhìn thấy cái thời gian đẹp đã mà hai người cùng một chỗ.

Ánh mắt đảo qua cái bàn cách đó không xa, Lâu Phù Phương do dự một chút, vẫn lựa chọn ở bên giường Vệ Thành Trạch ngồi xuống.

Đối với hành vi của Lâu Phù Phương thực vừa lòng, Vệ Thành Trạch nhịn không được nheo mắt lại. Bộ dáng kia thực giống mèo con được gãi càm, làm cho người ta nhìn mà không khỏi ngứa trong lòng, muốn đùa hắn một phen. Cũng may Lâu Phù Phương còn nhớ rõ thân phận của mình, cũng không đem cái ý nghĩ trong lòng làm ra-- mặc dù trong lòng Vệ Thành Trạch, hắn càng mong Lâu Phù Phương có thể quên cái chuyện này.

Hai người cũng không nói chuyện, vẫn im lặng mà ngồi như vậy, nhưng không khí trong phòng cũng không có chút nặng nề nào, giống như lúc hai người còn ở chung, vốn là nên là như vậy. Không cần lời nói, hành động, chỉ cần đối phương cùng một phòng với mình, cũng đã cũng đủ làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Lâu Phù Phương kỳ thật có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thí dụ như Vệ Tu Dung đến tột cùng là tại sao lại bắt Vệ Thành Trạch đi, với mục đích gì, lại làm gì với hắn, còn có -- vì sao hắn lại biến thành cái bộ dáng hiện tại. Nhưng lúc này, Lâu Phù Phương không có chút ý định đánh vỡ bầu không khí yên lặng làm cho người ta an tâm này. Dù là chuyện lừa mình dối người cũng được, hắn cũng muốn đem sự dối trá này, duy trì thêm vài giây nữa.

"Lâu Phù Phương " Vệ Thành Trạch khó có lúc mà gọi cả họ tên Lâu Phù Phương, nhìn Lâu Phù Phương quay đầu lại, hắn nở nụ cười với hắn, "Muốn nghe một cái chuyện xưa của ta hay không?"

"Một cái...... Chuyện xua có chút nhàm chán."

Tuy đây là câu hỏi, nhưng Vệ Thành Trạch cũng không chờ Lâu Phù Phương trả lời, liền từng chữ một mà nói ra.

Vẫn tùy hứng như trước.

Lâu Phù Phương nhịn không được mà nhủ một câu trong lòng, lại không biết tại sao, cảm thấy từng cơn hoang mang trong lòng.

"Thật lâu thật lâu trước kia......" Dùng một cái mở đầu không thể cũ hơn, Vệ Thành Trạch bắt đầu lời tự thuật của hắn.

Thật lâu thật lâu trước kia, có hai hài tử chào đời cùng một ngày. Thần tiên lại nhầm lẫn gia đình của hai người, đưa bọn họ ôm tới tay phụ mẫu đối phương.

Hai nam hài cũng không có chút hiểu biết nào với chuyện này, bọn họ ở đều trong gia đình ấy mà từng chút lớn lên, thẳng đến khi có một ngày, một trong hai hài tử biết chuyện này, cũng biết được sự tồn tại của người kia.

"Nếu thần tiên không có tính sai, ta cũng nên là cái bộ dáng kia đi." Hài tử nghĩ như vậy, nhịn không được trốn một bên, quan sát cuộc sống của một người khác.

Bộ dạng hắn ra sao, tính cách như thế nào, thích ăn cái gì, chán ghét cái dạng người nào, từng chút từng chút, tất cả đều được hài tử kia ghi tạc trong lòng. Mỗi khi phát hiện một chuyện gì đó mà trước kia không có chú ý tới, hài tử liền giống như nhìn thấy bảo vật, vui vẻ một lúc lâu.

"Bởi vì với hắn mà nói, một người khác, giống như là một tia sáng trong bóng tối vậy." Chỉ là nhìn thấy, cũng có thể đủ để hắn chống đỡ để hắn đi tiếp.

- - đó là quá cuộc sống nguyên bản của hắn, giống như chỉ cần nhìn thấy người kia vui vẻ, hắn cũng sẽ có được vui vẻ y như vậy.

"Cho nên cái hài tử kia, mới có thể cố gắng như vậy mà hoàn thành một lý tưởng của người khác, " không cần Vệ Thành Trạch tiếp tục nói gì, Lâu Phù Phương cũng đã biết chuyện này là một phần của cái quá khứ kia, "Dù lưng đeo ngàn vạn lời thóa mạ, dù bị người hiểu lầm ghét bỏ, cũng không mở miệng giải thích mảy may."

Lâu Phù Phương vẫn không rõ, tại sao Vệ Thành Trạch lại cho hắn đặc biệt như vậy. Rõ ràng tồn tại của mình uy hiếp tới thân phận của Vệ Thành Trạch, rõ ràng mình hiểu lầm Vệ Thành Trạch vô số, rõ ràng trên người mình -- không có thứ gì đáng giá để Vệ Thành Trạch đối đãi đặc thù.

Cái gì mà sinh ra đã biết, cái gì mà thần đồng hiếm có, cái gì mà thiên tài trăm năm khó gặp, bất quá đều là do người khác tâm bốc hắn mà thôi, một cái vòng sáng giả dối mà thôi, Lâu Phù Phương vẫn rất rõ ràng chỗ cực hạn của chính mình.

Thứ hắn am hiểu chỉ là viết văn làm thơ, cho tới hiện tại cũng không phải là người có thể thống trị quốc gia. Nhưng cố tình khát vọng của hắn, lại chỉ có thể thực hiện trong cái triều đình này.

Nếu như người hắn gặp không phải Vệ Thành Trạch, hắn đã sớm đầu rơi máu chảy.

Nhưng cho dù là cái cơ hội đem chính mình đầu rơi máu chảy, cũng là nhân sinh hắn chiếm được từ Vệ Thành Trạch.

Bị vây bên trong thâm cung như vậy, trải qua nhưng âm mưu quỷ kế trong đó, vốn nên là hắn, mà không phải là Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch thay hắn nhận lấy hết thảy, rồi lại coi hắn như thứ để cứu vớt chính mình, hao hết tất cả tâm lực, để đạt tới mục đích của hắn.

Tại một khắc này, Lâu Phù Phương bỗng nhiên cảm thấy phân cảm tình của mình kia có bao nhiêu buồn cười, hắn thậm chí ngay cả tư cách để yêu người này cũng không có.

Vệ Thành Trạch nhìn Lâu Phù Phương một cái, không phản bác, xem như cam chịu lời của hắn. Lâu Phù Phương mân môi, huyết sắc trên mặt đích đều bị rút đi, tái nhợt giống như mang bạo bệnh.

"Chỉ là dần dần, hài tử nhận ra, hắn muốn càng nhiều." Gục đầu xuống nhìn đầu ngón tay của mình, Vệ Thành Trạch tiếp tục nói, "Hắn không cam lòng người kia vẫn cứ sống không biết gì như vậy, không biết sự thực, không biết hắn đã làm gì, không biết -- hắn rốt cuộc, là vì cái gì."

Cái hài tử kia, hy vọng người kia có thể nhìn đến hắn.

Lâu Phù Phương hơi sửng sốt, hai mắt không tự chủ được mà trợn to, trong mắt toát ra một chút thần sắc khiếp sợ.

Vệ Thành Trạch không ngẩng đầu, giống như đã quên sự tồn tại của Lâu Phù Phương, chỉ như đang thong thả địa kể ra quá khứ của chính mình.

Cho nên, hài tử kia cường ngạnh mà đem người kia kéo tới trước mặt mình, đem tất cả sự thực không chút lưu tình mà nói cho đối phương biết, buộc hắn ở bên người mình.

"Thực quá phận đi, cái hài tử kia?" Cong khóe miệng cười với Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch hỏi, biểu tình giả bộ miễn cưỡng như không để ý gì trên mặt kia, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ vỡ thành vô số mảnh nhỏ vậy.

Quả thật thực quá phận. Lâu Phù Phương nói thầm trong lòng.

"Thực nhâm □□ phải không, cái hài tử kia?" Vệ Thành Trạch lại hỏi. (Ly: Chắc là tùy hứng. Vì trong Raw nó cũng cho mấy chữ □□ này QAQ)

Quả thật thực tùy hứng. Lâu Phù Phương kéo khóe miệng.

"Thực ích kỷ đi, cái...... hài tử kia?" Vệ Thành Trạch rốt cục không duy trì được tười cười trên mặt nữa, hai tay gắt gao mà xoắn lại một chỗ, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mức mà nổi lên màu xanh trắng.

Quả thật...... Thực cô đơn. Lâu Phù Phương nâng lên tay, muốn đụng vào Vệ Thành Trạch, rồi lại thu lại nửa đường.

"Chỉ là...... Hắn chỉ hy vọng người kia có thể nhìn hắn một cái -- chỉ là nhìn hắn một cái." Vệ Thành Trạch cúi đầu, mái tóc dài đen như mực buông sau tai, trên lông mi dày dính vài giọt nước mưa như những giọt sương, trong suốt sáng bóng, giống như chỉ một giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Cái hài tử kia, thậm chí không nghĩ đến chuyện được đáp lại, chỉ tùy hứng như vậy, ích kỷ, mơ mộng sẽ xuất hiện bốn phía bên cạnh người kia.

- - van cầu ngươi, nhìn ta, nhìn vào người đã biến ngươi thành như vậy.

Ta đã sớm nhìn thấy ngươi -- Lâu Phù Phương muốn trả lời như vậy, nhưng giọng nói giống như bị gì đó chặn lại, không thể phát ra chút thanh âm nào.

Hai tay đang xoắn lại với nhau nhanh chóng buông ra, Vệ Thành Trạch hít vào một hơi thật sâu, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười một cái với Lâu Phù Phương, gương mặt nguyên bản tái nhợt thế nhưng lại nhiều ra vài phần huyết sắc: "Ngươi cho tới bây giờ cũng không thua thiệt ta cái gì." Tất cả mọi chuyện, đều là ý nguyện của bản thân hắn, ngoài hắn ra cũng không có ai cả.

"Ta cũng vẫn không cảm thấy nhân sinh của ta có bao nhiêu thê thảm -- không, ta thậm chí cảm kích mọi chuyện ta trải qua từ trước tới giờ." Nếu tất cả đau khổ đều là để ta gặp ngươi, dù là leo núi đao xuống biển lửa ta cũng thực nguyện ý.

"Nhưng là......" Vệ Thành Trạch mím môi, "Ta để ngươi làm được tất cả mọi thứ ngươi muốn, " giống như là muốn bình phục cảm xúc mà hít sâu một hơi, Vệ Thành Trạch cố gắng kéo ra một nụ cười, "Cho nên có thể hay không......" Thanh âm của hắn mang theo run rẩy không thể ức chế, "Có thể nhớ tới ta hay không, nhớ một mình ta?"

"Dù ngươi có nhớ, cũng chỉ là ' Vệ Thành Trạch' ngồi trên long ỷ kia." Lông mi dày rậm nhẹ nhàng mà rung động, giống như bướm bướm đang vẫy hai cánh, bọt nước trong suốt rốt cục cũng kiềm không được mà chảy xuống, "Dù là chỉ trong lúc này, lừa dối ta."

Giọt lệ kia giống như rơi trên trái tim Lâu Phù Phương, bị bám một tầng chua xót tinh mịn.

Hèn mọn như vậy, cảm tình nhỏ bé như bụi bặm, rồi lại cố tình tùy hứng ích kỷ như vậy, ngay từ lúc đầu, hắn đã không cho Lâu Phù Phương bất cứ lựa chọn nào khác. Như một con vật khốn khổ bị vây nhột trong lồng, đến chết cũng không nguyện ý buông ra thứ duy nhất có thể bắt được kia.

Lâu Phù Phương bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tại cái lúc này, hắn trừ bỏ làm theo lời nói của đối phương ra, còn có thể làm như thế nào nữa đây? Trước mặt hắn, cho tới bây giờ cũng không có cái lựa chọn thứ hai.

Vệ Thành Trạch đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt cong lại thành hình trăng non, màu đỏ nhạt trên hai gò má lại rộng ra một chút, trông rất đẹp mắt. Hắn từng chút một lại gần Lâu Phù Phương, mang theo chút thăm dò mà vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào mu bàn tay Lâu Phù Phương, sau đó như là giống như quyết định gì đó, đem bàn tay che lên, ngón tay khảm vào giữa những đầu ngón tay của Lâu Phù Phương.

Thấy động tác cẩn thận kia của Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương không khỏi mà có chút buồn cười, trái tim từng chút mà mềm mại xuống. Hắn trở tay nắm lại tay của Vệ Thành Trạch, quay đầu đang muốn nói chuyện, cũng không nghĩ thân mình Vệ Thành Trạch lại lệch ra, hơn nửa người đều dựa vào lồng ngực hắn.

Không dự đoán được Vệ Thành Trạch sẽ đột nhiên làm ra chuyện như vậy, thân mình Lâu Phù Phương không tự chủ được mà cứng đờ, nhưng mà nhìn trên mặt Vệ Thành Trạch mang theo một chút tươi cười thỏa mãn, rồi lại thật sự làm không nổi chuyện đem hắn đẩy ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mà thở dài một hơi trong lòng, cẩn thận mà điều chỉnh tư thế của mình, cho Vệ Thành Trạch dựa vào càng thêm thoải mái, mau cứu ta! (GL). (Ly:??????)

Cái gọi là quân thần chi lễ kia, sớm đã không biết bị hắn ném tới cái góc nào.

Giống như thực vui vẻ với phản ứng của Lâu Phù Phương, Vệ Thành Trạch giống như mèo con mà cọ cọ lồng ngực hắn, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, tươi cười trên mặt khó có lúc mà nhiễm vài phần ngây ngốc.

Bàn tay phải của Lâu Phù Phương lớn hơn Vệ Thành Trạch một ít, nhưng hai người đều là nam nhân, không có khả năng nhỏ hơn quá nhiều. Vệ Thành Trạch chạm vào đầu ngón tay của Lâu Phù Phương, cảm thụ xúc cảm hoàn toàn khác với bàn tay của mình, lại có loại xúc động muốn rơi lệ.

Dùng sức mà trợn to mắt, đem nước mắt trong mắt kia nuốt trở về, Vệ Thành Trạch cố gắng mà kéo ra một nụ cười: "Ta suy nghĩ thực lâu, nếu ta lúc trước không biết thân phận của chúng ta, có phải sẽ càng vui vẻ hơn hay không?"

Chỉ là làm một hoàng tử gặp đại vận, ở cái nơi đó mà đần độn sống cả đời, sau đó cùng một nữ nhân mình không thích, cũng không thích mình cùng táng nhập hoàng lăng, cuối cùng trong lịch sử lưu lại một cái tên vô dụng, cuộc sống không chút gợn sóng nào.

"Chỉ là, quả nhiên vẫn không cam lòng được." Không cam lòng cả đời đều sống trong cái thứ giả dối mà người khác dệt nên, không cam lòng cả đời đều là quân cờ trong tay người khác, cũng không cam tâm -- không thể cùng hắn gặp nhau.

Buông mắt xuống, nhìn hai bàn tay đang đan mười ngón của hai người, mí mắt Vệ Thành Trạch run rẩy, bỗng nhiên mở miệng nói: "A, về sau mỗi ngày đều phải nghĩ đến ta nhớ ta, thiếu một ngày cũng không được."

"...... Ân." Trái tim Lâu Phù Phương nhẹ nhàng run lên, thanh âm có chút run rẩy.

"Không được thích nữ nhân khác, không được cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại." Dừng một chút, Vệ Thành Trạch nói thêm một câu, "Nam nhân cũng không được."

"Ân." Lâu Phù Phương lên tiếng, khóe miệng có chút ức chế mà dương lên.

"Không được tùy tùy tiện mà hiểu lầm ta, không chịu nghe ta giải thích."

"Không được đem chuyện quốc sự đặt trước ta, ném ta sang một bên rồi còn vắng vẻ ta."

"Không được......"

"Không được......"

"Không được......"

Mỗi khi Vệ Thành Trạch nói một câu, Lâu Phù Phương liền trả lời một tiếng, thanh âm của Vệ Thành Trạch từng chút mà nhỏ lại, bàn tay nắm tay Vệ Thành Trạch của Lâu Phù Phương cũng không từ được mà hơi dùng sức. Rốt cục, sau một lúc lâu cũng không có đợi được người bê dưới mở miệng Lâu Phù Phương run rẩy nói: "Bệ hạ......?"

Không ai trả lời.

Lâu Phù Phương nắm chặt hai bàn tay, nhưng ngay cả dũng khí cúi đầu nhìn một chút cũng không có.

Người trong lồng ngực nhắm mắt lại tựa vào ngực hắn, lông mi dày rậm hơi kiều lên, ở đầu mắt hạ một cái bóng hình cung. Đôi môi hồng nhuận hơi cong lên, giống như là đang tiến vào một giấc mơ ngọt ngào, khuôn mặt nhiễm một chút đỏ ửng, so với ngày thường, còn muốn hơn vài phần sinh khí.

"Bệ hạ?" Lâu Phù Phương lại gọi một tiếng, nhưng mà người trong ngực vẫn như trước không đáp lại.

"Bệ......" Bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó, Lâu Phù Phương dừng lại một chút, sửa lời, "Thành Trạch --"

Nhưng mà, cái người luôn muốn nghe hắn gọi tên, rốt cuộc cũng không thể đáp lại hắn.

Trong lồng ngực đột nhiên sinh ra một cỗ bi thống thật lớn, giống như trái tim bị cứng rắn mà cắt một miếng, gió thổi qua, vắng vẻ đến lạnh lẽo.

Giống như nhận ra gì đó, Vệ Tu Dung canh giữ bên ngoài đẩy cửa vọt vào. Nhìn Vệ Thành Trạch im lặng mà nằm trong lòng Lâu Phù Phương, y không khỏi mở to hai mắt, trong mắt hiện lên bi thống.

"Ngươi đã làm gì vơi --phụ hoàng?" Thanh âm của y vô cùng không lưu loát, giống như đang cố gắng áp chế cảm xúc gì đó.

Đầu ngón tay Lâu Phù Phương khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vệ Tu Dung hai mắt phiếm hồng, Từng chữ từng chữ hỏi: "Câu hỏi này này, hẳn là ta tới hỏi ngươi, không phải sao?"

Đồng tử của Vệ Tu Dung mạnh mẽ co rụt lại, đôi môi run rẩy, một hồi lâu sau cũng không nói được gì. Sau một lúc lâu, y cười lạnh một tiếng, hung hăng mà đâm một đao vào tim Lâu Phù Phương: "Người đem phụ hoàng ném ở một bên không quan tâm, có tư cách nói loại lời này sao?"

Mặt Lâu Phù Phương trắng bệch lại, chỉ cảm thấy trong ngực giống như có con dao nhỏ, cắt bên này chém bên kia, thẳng đem khi huyết nhục mơ hồ.

"Người ta luôn sau khi mất đi, mới hiểu sự trân quý của thứ đó, ngươi nói có đúng không -- Lâu đại nhân?" Khóe môi Vệ Tu Dung hơi hơi giơ lên, đáy mắt một mảnh cười lạnh, giống như hết thảy mọi thứ Lâu Phù Phương làm, ở trong mắt y, bất quá cũng chỉ là một hồi chê cười.

Thật sâu mà hít vào một hơi, kiềm chế tình tự bốc lên trong lồng ngực, hai tay Lâu Phù Phương nắm chặt, không chút e ngại mà nhìn thẳng Vệ Tu Dung: "Ngươi cũng biết, nếu việc này tiết lộ ra ngoài, vị trí thái tử của ngươi nhất định sẽ mất?"

"Ta nói rồi, thứ mà ta muốn, cho tới bây giờ cũng không phải là thứ đó." Đối với lời nói của Lâu Phù Phương không có một chút kinh sợ nào, trào phúng trong mắt Vệ Tu Dung càng sâu, "Ngươi cho là, ta và ngươi, là cùng một loại người sao?"

Giống như bị hung hăng mà tát một bạt tai, ánh mắt Lâu Phù Phương hơi trầm xuống, nhưng cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn với lời nói của Vệ Tu Dung -- bất quá là chứng thực suy đoán của mình mà thôi.

"Ngươi rốt cuộc...... Muốn cái gì?" Không phải vì ngôi vị hoàng đế, với thanh danh không hề có hứng thú, nhưng lại làm ra cái chuyện đại nghịch như vậy, Lâu Phù Phương thật sự nghĩ không ra lý do nào thỏa đáng.

"Ta muốn cái gì?" Như là nghe được chuyện gì thực buồn cười, Vệ Tu Dung nhịn không được bật cười, "Ta nghĩ chuyện này, Lâu đại nhân hẳn là người rõ ràng nhất chứ?"

"Dù sao,chúng ta cũng ôm ấp cùng một loại tâm tư."

Lâu Phù Phương nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới giống như hiểu được gì đó, trong mắt hiện ra thần sắc khiếp sợ: "Các ngươi chính là phụ tử!"

"Chung quy cũng không có quan hệ huyết thống." Không bởi vì lời nói của Lâu Phù Phương mà lộ ra chút dị sắc nào, Vệ Tu Dung hiển nhiên cũng không cảm thấy chuyện mình làm, có chỗ nào không đúng.

"Ngươi......" Lâu Phù Phương giống như còn muốn nói gì, lại bị Vệ Tu Dung đánh gảy: "Nếu muốn dùng luân lý cương thường đến giáo huấn ta, vậy thì không cần đâu." Y hừ lạnh một tiếng, làm như có chút khinh thường, "Mấy thứ phù du này, làm sao có thể địch được với phụ hoàng?"

Hai mắt Lâu Phù Phương trợn to, giống như người trước mắt, là một kẻ điên đã muốn nhập ma.

Nhìn bộ dáng của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung hơi nheo mắt lại, tiến về phía trước hai bước, cố ý đè thấp thanh âm mà mở miệng: "Lâu đại nhân cảm thấy, phụ hoàng dùng cái điều kiện gì, để làm cho ta thay hắn truyền tin cho ngươi đây?"

Người như Vệ Tu Dung, tự nhiên biết chỉ cần y làm như vậy, Lâu Phù Phương nhất định có thể từ trong đó tìm được manh mối lúc trước vẫn che dấu. Nhưng dù vậy, y lại vẫn như trước đem phương pháp Vệ Thành Trạch nghĩ ra nói cho Lâu Phù Phương -- là vì cái gì?

Như nghĩ tới gì đó, sắc mặt Lâu Phù Phương không khỏi lại trắng thêm vài phần.

Nhìn thần sắc của Lâu Phù Phương, Vệ Tu Dung tự nhiên biết được hắn đã đoán ra mấu chốt trong đó. Y cười nhẹ một tiếng, cong thắt lưng lại gần Lâu Phù Phương: "Phụ hoàng không phải của ngươi -- cho tới bây giờ cũng không phải"