[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 55




Ly: Thấy mị chăm chỉ không??? Thực sự là chỉ còn ba chương nữa là hết TG3 r. Mà mị nhòm qua thấy kết TG này khá hay nên tăng tốc nhớ. Moa cho mị một cái nào:3

Một con thiêu thân đi nhầm đường, lảo đảo từ cửa sổ bay vào, đột nhiên va phải sa trướng trên giường. Xa xa đột nhiên bốc lên ánh lửa, âm thanh kim loại cọ xát hỗn loạn ngẫu nhiên lại vang lên một hai tiếng kêu thảm thiết, bị gió đêm đưa vào trong tai Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch ngẩn người, trong mắt hiện ra thần sắc kinh nghi.

"Là những người bên chính đến đây." Trước khi hắn lẻn vào tòa nhà này, liền truyền tin tức cho những người kia, chẳng qua không nghĩ tới, động tác của bọn họ lại nhanh như vậy.

Xem ra, đám người kia quả thật thực coi trọng Vệ Thành Trạch.

Không hiểu lại nghĩ tới Bạch Linh Sa và Lâm Bách, Đinh Giải nhất thời có chút không biết tư vị này là gì.

Bất quá thấy lực chú ý của Vệ Thành Trạch bị dời đi, hắn thế nhưng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Hắn cảm thấy hắn đời này, đều chưa từng mất mặt như vừa rồi.

Trời biết hắn lúc nãy có bao nhiêu ý nghĩ muốn trực tiếp chôn luôn thứ hãm hại mình này.

Ánh mắt nhịn không được lại bay lên người Vệ Thành Trạch, xẹt qua cần cổ thon dài, xương quay xanh tinh xảo, bụng trơn nhẵn...... Hô hấp của Đinh Giải nhất thời liền hỗn loạn.

...... Hắn cư nhiên còn nghĩ muốn trực tiếp xốc chăn trên người Vệ Thành Trạch!

Hung hăng tự cho mình hai bàn tay trong lòng, Đinh Giải cởi áo khoác của mình, vòng lại khoác trên người Vệ Thành Trạch.

Tuy rằng hắn quả thật không phải chính nhân quân tử gì, nhưng chuyện không bằng cầm thú kia, hắn cũng không làm được.

Nếu bên chính đạo đến đây, như vậy hộ vệ trong phủ chắc chắn cũng sẽ bị dụ qua đó. Lúc này, tự nhiên là thời cơ tốt để hắn mang Vệ Thành Trạch rời đi.

Nơi này dù sao cũng là hang ổ của ma đầu kia, muốn hoàn toàn nắm trong tay, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Khóa trói buộc Vệ Thành Trạch có chút phiền phức, dù sao cũng là thứ ma đầu kia tiêu phí tâm tư, Đinh Giải phải tiêu phí chút công phu mới mở được—— đương nhiên, nếu không phải do lúc mở xích trên mắt cá chân Vệ Thành Trạch, ánh mắt hắn không phải luôn phiêu lên trên đùi đối phương, hẳn là động tác của hắn sẽ nhanh hơn một chút.

Cũng may tuy rằng quần áo của hắn với Vệ Thành Trạch có chút nhỏ, nhưng bộ vị trọng yếu cũng đều đã được che khuất, nếu không không chừng hắn còn có thể chảy thêm một lần máu mũi.

Đinh Giải vẫn là lần đầu tiên biết, mình là người chịu đựng kém như vậy.

Cố tình đối phương một chút cũng không có ý tứ kia.

...... Đây thật sự là một câu chuyện bi thương.

Khóa trên cổ chân phát ra một tiếng "Ca sát" nhỏ, liền nứt ra thành hai nửa, Vệ Thành Trạch nhìn hai chân đã khôi phục tự do, không khỏi mà có chút sợ run. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói tạ ơn với Đinh Giải: "Đa tạ."

"Khụ, cái gì chứ, ta vốn chính là tới nơi này cứu ngươi mà!" Không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, Đinh Giải cọ cọ mũi, hắn nhìn Vệ Thành Trạch một cái, có chút không xác định hỏi han, "Ngươi...... Có thể đứng lên không?"

Hắn cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng bộ dáng lúc trước của Vệ Thành Trạch, nhìn thật sự có chút thê thảm.

Biểu tình của Vệ Thành Trạch liền cứng đờ, mười ngón tay cũng không kiềm được mà nắm chặt lại, đôi môi nhếch lên có chút tái nhợt.

Đinh Giải bật người biết mình đã nói sai rồi nhất thời có chút hối hận, nhưng lại không biết nên làm gì để cứu vớt lại, chỉ có thể có chút nôn nóng gãi đầu, nhân tiện hung hăng mà trừng mắt nhìn người đang nằm không biết gì trên giường.

Không mở miệng trả lời câu hỏi của Đinh Giải, Vệ Thành Trạch vịn giường cẩn thận đi vài bước, nhưng mới đi được một bước, thân mình hắn liền nghiêng một cái, cả người đều đổ về bên cạnh. Cũng may Đinh Giải nhanh tay lẹ mắt mà tiếp được hắn, nếu không hắn ngã lần này hẳn sẽ thực thảm.

Cơ hồ đem cả người Vệ Thành Trạch ôm trong ngực, ánh mắt của Đinh Giải không khỏi mà có chút dao động.

Người này bây giờ đang mặc y phục của hắn, tựa vào ngực hắn —— tuy rằng biết rõ là không nên, nhưng hắn lại khắc chế không được muốn đem ôm Vệ Thành Trạch lâu hơn một chút.

"Cái kia......" Đem khởi niệm vừa nảy lên trong lòng mạnh mẽ đè xuống, Đinh Giải không dám cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch trong ngực, "Nếu không, ta cõng ngươi a?"

Nhìn bộ dáng vừa rồi, để Vệ Thành Trạch tự mình đi đường, hiển nhiên là quá mức khó xử hắn. Hơn nữa Đinh Giải cũng không quên, Vệ Thành Trạch hiện tại một tia nội lực cũng không có, hắn đương nhiên không có khả năng để Vệ Thành Trạch tự mình rời khỏi nơi này.

Vệ Thành Trạch tự nhiên cũng rõ điểm này, cũng không già mồm cãi láo gì vào lúc này, chỉ thấp giọng nói một câu: "Làm phiền."

Hai chân tách ra quấn trên lưng Đinh Giải, hai tay cũng vòng trên cổ Đinh Giải, ngực Vệ Thành Trạch gắt gao mà dán sau lưng Đinh Giải, độ ấm trên người xuyên thấu qua lớp vải hơi mỏng.

Hai tay nâng đùi Vệ Thành Trạch, Đinh Giải cảm thụ độ ấm phun bên gáy, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân đều đã tăng lên rất nhiều. Hắn xốc Vệ Thành Trạch lên, lúc này mới tìm một chỗ, chạy sang nóc nhà gần đó.

Hai tay vòng quanh cổ Đinh Giải không tự chủ được mà hơi dùng sức, cảm giác chất lỏng từ đùi chảy xuống khiến Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà phát ra một tiếng khinh suyễn, âm thanh mang theo chút tình - dục kia dừng trong tai Vệ Thành Trạch, khiến chân hắn suýt nữa đạp vào khoảng không, trực tiếp từ nóc nhà ngã xuống.

Lúc này, Đinh Giải thật sự rất muốn chỉ vào mũi Vệ Thành Trạch nói một câu: ngươi tên tiểu yêu tinh ma nhân này! (Ly: mị phun luôn ngụm nước đang uống dở rồi)

Nhìn sung sướng không chút che dấu trong mắt Vệ Thành Trạch kia, 5438 yên lặng đen mặt trong lòng —— người nầy cư nhiên còn ngoạn đến nghiện luôn rồi!

Càng ở chung lâu, 5438 lại càng cảm thấy, Vệ Thành Trạch chính là đóa hoa kỳ ba độc nhất trên thế giới này.

Nếu là người khác, vuốt phải thuộc tính giống y xuân - dược này, hẳn đã sớm bị gây sức ép đến điên rồi, cũng chỉ có kí chủ của nó, mới có thể đem này thứ này thành món đồ chơi, ngoạn đến bất diệc nhạc hồ như vậy.

...... Chính là đáng thương cho người bị Vệ Thành Trạch đùa này a.

Nhìn Đinh Giải bên tai phiếm hồng, 5438 y theo lệ thường, ở trong lòng yên lặng thắp cho hắn một ngọn nến. (Ly: Một lần nữa, rốt cuộc cưng có bn cây nến thế hửm 5438)

Mong ngươi yên nghỉ a, A-men.

Tuy Đinh Giải thực muốn đem người trực tiếp đưa tới nơi khác, giấu đi, nhưng nếu thực sự làm như vậy, Vệ Thành Trạch phỏng chừng chắc chắn sẽ hận chết hắn, cho nên cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn mà cõng Vệ Thành Trạch đi tới thôn trang phụ cận chỗ nhân sĩ chính đạo tụ tập.

Cũng thực trùng hợp, Đinh Giải mới vừa mang theo Vệ Thành Trạch đi vào sân, liền đối diện nga Ôn Phù Sinh từ trong phòng đi tới, cũng không biết tối như vậy, hắn không ngủ được mà muốn đi ra ngoài làm gì.

Ánh mắt đảo qua lưng Đinh Giải, tầm mắt của Ôn Phù Sinh nhất thời liền đông lại, giống như không dám tin mà mở to hai mắt, rồi sau đó cất bước thật rộng mà đi về phía hai người: "Thành Trạch?!"

...... Hai ngươi khi nào thì quen thuộc như vậy chớ?

Nghe được xưng hô của Ôn Phù Sinh, 5438 nhịn không được yên lặng phun tào một câu.

Nằm trên lưng Đinh Giải, có chút buồn ngủ Vệ Thành Trạch tựa hồ như cũng thanh tỉnh vài phần. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người trước mặt một lúc lâu, mới nương theo ánh trăng nhận ra người trước mắt: "Ôn tiên sinh."

Nghe được xưng hô có chút xa lạ của Vệ Thành Trạch, biểu tình của Ôn Phù Sinh không khỏi mà cứng lại trong chớp mắt, nhưng lập tức lại nhịn không được có chút buồn cười —— lúc trước hai người gặp mặt vốn đã không nhiều lắm, Vệ Thành Trạch đương nhiên không có khả năng quá mức thân mật với hắn. Thái độ như vậy, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?

Trên thực tế, ngay cả Ôn Phù Sinh cũng hiểu được chuyện này thực rất bất khả tư nghị, tại sao hắn lại để ý Vệ Thành Trạch đến tận mức này.

Khi nghe được chuyện Vệ Thành Trạch bị kia giáo chủ ma giáo bắt đi, hắn thậm chí bỏ lại dược thảo mình tiêu phí năm năm mới tìm được, chạy tới nơi này, cũng chỉ để làm công việc tìm kiếm không có mục đích nào này.

Quả thực giống như ma chướng vậy.

Ôn Phù Sinh có chút không thể tưởng tượng nổi, nếu cuối cùng, thứ hắn tìm được chính là thi thể của Vệ Thành Trạch, chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì.

—— cũng may người này vẫn còn ở đây.

Dù Vệ Thành Trạch hiện tại cũng không có tâm tư gì với hắn, nhưng thời gian sau này còn dài, hắn luôn có biện pháp để thay đổi cái nhìn của người này với hắn.

Thật sâu mà hít vào một hơi, áp chế tình tự đang bốc lên trong lòng, Ôn Phù Sinh chuyển hướng về người đang cõng Vệ Thành Trạch, trong mắt mang theo chút nghi hoặc: "Ngươi là......?"

Tuy rằng người trong thôn trang này rất nhiều, Ôn Phù Sinh không có khả năng tất cả đều nhận thức, nhưng so sánh chuyện nhìn quen mắt hay không, lại vẫn là chuyện có thể làm được. Mà người trước mắt này, hiển nhiên không phải là người trong thôn trang.

Nhưng nếu hắn mang Vệ Thành Trạch về, có lẽ cũng không phải là ác nhân gì.

"Nga, ta gọi là Đinh Giải." Có chút không thích ánh mắt Ôn Phù Sinh nhìn Vệ Thành Trạch, thái độ của Đinh Giải có chút lãnh đạm, "Ngươi thì sao?"

"' đạo môn thánh thủ ' Đinh Giải?" Nghe được tên của Đinh Giải, Ôn Phù Sinh thế nhưng thật sự có chút kinh ngạc. Tuy nói võ công của Đinh Giải cũng không thể coi là tốt, nhưng khinh công và khả năng mở khóa của hắn, cũng là thứ mà người trên đời này không thể đuổi kịp, nghe nói dù là hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm đệ nhất kia, với hắn mà nói cũng chỉ cần qua lại tự nhiên như hậu viện nhà mình mà thôi. Lúc trước hắn nghe nói người này tìm được sào huyệt của ma giáo, lúc này mới trằn trọc khó ngủ, đẩy cửa ra ngoài hít thở không khí. Cũng không nghĩ được mới vừa ra khỏi cửa, đã thấy hai người này.

"Tại hạ Ôn Phù Sinh." Chắp tay với Đinh Giải, Ôn Phù Sinh mở miệng nói, "Đa tạ Đinh tiên sinh đã giải cứu Thành Trạch." Cố ý dùng xưng hô thân mật như vậy để gọi Vệ Thành Trạch, tươi cười trên mặt Ôn Phù Sinh cũng sâu thêm vài phần.

Đinh Giải từ trước đến nay không tham dự vào chuyện tranh chấp giữa chính đạo ma đạo, chuyện này Ôn Phù Sinh biết, lý do hắn châu đầu vào bãi lầy này, Ôn Phù Sinh không biết, cỗ địch ý mỏng manh lúc có lúc không trên người đối phương phát ra kia, hắn cũng cảm nhận được —— hơn nữa hắn cũng chú ý thấy, y phục trên người Vệ Thành Trạch, là của Đinh Giải.

Quả nhiên, nghe được lời của Ôn Phù Sinh, lông mày của Đinh Giải nhất thời liền nhíu lại, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Ôn Phù Sinh đánh gảy: "Thành Trạch bị thương?"

Nếu không Đinh Giải vừa rồi hẳn là nên thả người xuống, mà không phải tùy ý để Vệ Thành Trạch ghé vào lưng hắn như vậy.

Huống chi, Vệ Thành Trạch lúc trước rơi vào tay ma đầu ma giáo kia...... Ôn Phù Sinh cũng không cảm thấy, tên này sẽ đối đãi ôn nhu với Vệ Thành Trạch. (Ly: còn lâu nhớ, quá ôn nhu ấy:))))

"Ngạch......" Nghe như vậy, trên mặt Đinh Giải không khỏi hiện ra chút thần sắc xấu hổ, hắn cũng không biết loại chuyện này nên nói như thế nào, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, "Đây..... Ngươi vẫn là nên tự mình nhìn đi."

Mặc dù có chút không thích thái độ vô cùng thân thiết khi Ôn Phù Sinh gọi Vệ Thành Trạch kia, nhưng thanh danh của thần y cốc hắn cũng đã nghe qua. Đinh Giải cũng sẽ không vì tức giận nhất thời của mình chậm trễ việc chữa trị cho Vệ Thành Trạch. Tuy rằng hắn không biết thứ kia có tính là bị thương không...... Khụ, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của Vệ Thành Trạch, hiển nhiên cũng không tính là tốt lắm. Mê man còn không nói, tựa hồ còn có chút nóng lên.

Không biết tại sao Đinh Giải lại lộ ra biểu tình như vậy, Ôn Phù Sinh có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái, bất quá cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu với hắn: "Vào phòng ta đi."

Có ánh sáng, tầm nhìn tự nhiên cũng rộng hơn nhiều, thứ mà trong bóng đêm trước đó chưa chú ý tới, đương nhiên cũng liền rơi vào mắt Ôn Phù Sinh.

Nhìn thấy vết hồng ngân trên cổ Vệ Thành Trạch, đồng tử Ôn Phù Sinh co rụt lại, trong mắt không khỏi mà hiện lên một tia thần sắc khiếp sợ.

Làm nghề y nhiều năm, hắn tự nhiên có thể phân biệt rõ ràng ứ ngân do ngoại thương tạo ra và dấu vết sau khi hoan - ái lưu lại, huống chi dấu vết lưu lại trên người Vệ Thành Trạch kia, giống như đang đánh dấu lên người hắn, không buông tha một tấc da thịt nào trên người hắn.

—— trách không được Vệ Thành Trạch bị cõng về, trách không được trên người Vệ Thành Trạch mặc y phục của Đinh Giải.

Tức giận từng chút một mà bốc lên, Ôn Phù Sinh dùng sức mà bóp lòng bàn tay, mới khắc chế được tình tự của mình, nhưng thần sắc trên mặt hắn, cũng không tự chủ được mà trở nên khó coi, thanh âm cũng manh thêm vài phần lãnh ý.

"Đinh tiên sinh, " Ôn Phù Sinh không quay đầu nhìn Đinh Giải, khuôn mặt thanh tú lay động dưới ánh nến, lộ ra vài phần lãnh úc, "Có thể tránh đi một chút được không?"

Tuy nói là câu hỏi, nhưng từ ngữ khí của Ôn Phù Sinh, hiển nhiên không có ý định để Đinh Giải nói ra một từ "Không".

Đinh Giải nghe vậy, mày không khỏi nhíu lại, hắn nhìn Ôn Phù Sinh một cái, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ lên tiếng đáp ứng, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc này, vẫn là Vệ Thành Trạch quan trọng hơn.

Nghe được phía sau truyền tiếng đóng cửa, Ôn Phù Sinh không quay đầu lại. Hắn nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch trên giường một hồi lâu, mới run rẩy vươn tay, cởi xiêm y trên người Vệ Thành Trạch.

Thân mình của Vệ Thành Trạch từng chút một mà hiện ra trước mắt Ôn Phù Sinh, hô hấp của hắn cũng không kiềm được mà dồn dập lên một chút. Nhưng rất nhanh, hắn cũng không còn tâm tư suy nghĩ đến việc này.

Hồng ngân trải rộng toàn thân kia, cùng với bạch trọc giữa hai chân Vệ Thành Trạch, dù là đứa ngốc thấy, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ôn Phù Sinh tức giận đến có chút phát run.

Người hắn quý trọng như thế, coi trọng như thế ——

Thật sâu mà hít vào một hơi, vẫn như trước không thể ngăn chận lửa giận trong lồng ngực, Ôn Phù Sinh hung hăng nện một quyền trên giường.

Bị động tĩnh của Ôn Phù Sinh làm kinh động, Vệ Thành Trạch mở to mắt, có chút nghi hoặc mà chớp chớp: "Ôn tiên sinh......?"

Hắn có chút hậu tri hậu giác mà nhận ra trạng thái của mình, nhất thời có chút bối rối mà kéo chăn một bên qua, muốn che lấp thân thể tràn đầy dấu vết của mình. Nhìn bộ dáng này của Vệ Thành Trạch, tim Ôn Phù Sinh không khỏi mà truyền đến một trận đau đớn như bị đâm qua.

Thứ hỗn đản chết tiệt kia, nên bị thiên đao vạn quả!

Nếu có thể làm được, Ôn Phù Sinh nhất định sẽ khiến tên kia tự mình thể nghiệm một hồi thứ có tên là sống không bằng chết chân chính. (Ly: Không biết nói sao nhưng Ôn Phù Sinh ngầu v ra ấy ~~~)

Đắp chăn cẩn thận cho Vệ Thành Trạch, Ôn Phù Sinh lấy tay đặt thử lên trán hắn, không có gì bất ngờ mà cảm nhận được nhiệt độ cao hơn người bình thường rất nhiều —— thứ kia vẫn còn trong cơ thể, Vệ Thành Trạch sao có thể không có việc gì?

Nhắm mắt lại, áp chế tức giận trong lòng, Ôn Phù Sinh cúi đầu, phóng nhu thanh âm mà nói: "Ngươi có chút sốt, ta sai người đi đun chút nước ấm, thay ngươi rửa sạch thân mình." Hắn dừng lại một chút, không biết tại sao lại cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, "Sau đó bôi chút dược."

Vì bị sốt, ý thức hiện tại của Vệ Thành Trạch còn có chút không thanh tỉnh, nghe được lời nói của Ôn Phù Sinh, liền lăng lăng mà gật đầu, khuôn mặt là bộ dáng nhu thuận hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng ngày thường, khiến trái tim của Ôn Phù Sinh không khỏi mà nóng lên từng trận.

Nước nóng rất nhanh đã đun xong, Ôn Phù Sinh cẩn thận mà ôm Vệ Thành Trạch vào rìa thùng tắm, tinh tế mà lau rửa cho hẳn, thẳng đến lúc lau rửa tới bộ vị kia, động tác của Ôn Phù Sinh bỗng nhiên liền cứng đờ, chỉ cảm thấy tim mình đập đến có chút quá phận.

"Thành Trạch?" Trấn định lại tinh thần, Ôn Phù Sinh nhẹ giọng gọi một câu. Vệ Thành Trạch nằm úp sấp ven thùng tắm mơ mơ màng màng mà lên tiếng, thanh âm mang theo chút giọng mũi kia, khiến không khí chung quanh đều giống như có chút dính lại.

"Ta chỉ đang..... thay ngươi rửa sạch thân thể." Nuốt nước miếng trong miệng, Ôn Phù Sinh giống như nói cho Vệ Thành Trạch nghe, lại như đang nói cho chính mình nghe.

Đợi lúc Ôn Phù Sinh rửa sạch thân thể Vệ Thành Trạch đã là một khắc sau. Nhìn phía dưới hơi ngẩng đầu của Vệ Thành Trạch, Ôn Phù Sinh chỉ cảm thấy mặt mình bốc lên từng đợt từng đợt hơi nóng.

Dưới thân trướng đến phát đau, Ôn Phù Sinh hít nhẹ vào một hơi, lấy ra thuốc mỡ đã chuẩn bị trước.

Hắn cảm thấy, loại chuyện thay Vệ Thành Trạch bôi dược này, căn bản là chính là đang tra tấn hắn.

Nhưng cố tình hắn lại không nguyện ý đem này việc giao cho người khác.

Nhẹ nhàng thở dài, Ôn Phù Sinh đưa ngón tay vào trọng hộp gỗ, câu ra chút thuốc mỡ, động tác mềm nhẹ mà vẽ loạn trên người Vệ Thành Trạch.

Được tắm rửa sạch sẽ đắp chăn cẩn thận, Vệ Thành Trạch nghe tiếng cửa phòng bị khép lại, cùng với tiếng bước chân dồn dập đang đi xa đàn, nhịn không được cảm thán trong lòng: "Thật sự là chính nhân quân tử a......"

5438:...... Chung quy đều cảm thấy tào điểm thực nhiều a thực nhiều, nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào a.

5438 cảm thấy, kí chủ hiện tại đã muốn phát rồ đến nông nỗi chỉ cần thấy đàn ông là liền liêu cho một liêu a. (Ly: Mà y như rằng chỉ cần chọc là trúng:)))))))))

"Tui đã có thể nhìn được khoảng khắc kí chủ rời đi, bộ dạng đàn người này khóc thút thít a." Trầm mặc một lúc lâu, 5438 hé ra khuôn mặt quan tài, nói.

Đến lúc đó, nó lại có thể khoái trá mà bán sỉ nến nha! (Ly: hahahahahaha cười chết con:))))))))))))

Lại nói tiếp, chẳng lẽ lần này Vệ Thành Trạch thực sự không để bụng đến chuyện thu thập số mệnh này?

Nhớ lại những chuyện xảy ra khi Vệ Thành Trạch đi vào thế giới này một chút, 5438 phát hiện, tuy Vệ Thành Trạch lúc đầu có làm chút hành động tiến công chiếm đóng Lục Vô Tâm, nhưng không biết có phải do Vệ Thành Trạch trêu chọc quá nhiều người hay không, 5438 chung quy đều cảm thấy Vệ Thành Trạch không làm việc chăm chỉ nha.

Hơn nữa, Lục Vô Tâm hiện tại tuy cũng thích Vệ Thành Trạch, nhưng trình độ cũng không quá đặc biệt sâu nặng đi? Cũng không quá khác bộ dạng nói chuyện yêu thương của người bình thường, một chút cũng không so được với hai thể giới trước a.

Mà căn cứ chính xác hữu lực nhất chính là, số lượng số mệnh mà 5438 thu được —— rõ ràng là ít hơn hai thế giới trước a!

Nhìn thấy con số ngay cả một vạn cũng không đủ, 5438 yên lặng ôm ngực. (Ly: Hóa ra hệ thống tham số mệnh a)

Tuy kế hoạch của Vệ Thành Trạch, luôn chỉ phát huy tác dụng vào lúc cuối, sau đó thu thập được một trận số mệnh thực lớn, chỉ là không biết tại sao, 5438 chung quy đều cảm thấy, lần này khác với hai lần trước. Nó thậm chí còn có loại cảm giác, mục đích của Vệ Thành Trạch, nga từ đầu đã không phải Lục Vô Tâm.

Chỉ là, nếu mục tiêu của Vệ Thành Trạch không phải Lục Vô Tâm, thì là ai? Cũng không thấy hắn biểu hiện ra hứng thú đặc biệt với người nào a? (Ly: Hệ thống mắt cưng mù rồi đúng k)

Cân nhắc nửa ngày, cũng không thể cân nhắc thấu đáo tâm tư Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được thở dài, có chút ai oán không hiểu.

...... Quên đi, dù sao dù nó có nghĩ cẩn thận thế nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng lẽ nó còn có thể khiến Vệ Thành Trạch thay đổi chủ ý của mình sao?

Hơn nữa, vốn nó cũng không nghĩ lấy được bao nhiêu số mệnh ở thế giới này, dù sao ngay từ lúc đầu, tình huống cũng đã khổ bức như vậy, có thể bắt lấy được chút số mệnh đã được coi là lời rồi.

Không có biện pháp, 5438 cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình...... Cái lông a! Đây tính là an ủi cái lông ấy a (╯‵□′)╯︵┻━┻

Quả nhiên, con người chính là sinh vật không biết chừng mực như vậy, chỉ cần lấy được chút lợi ích, đã nghĩ đến chuyện muốn lấy được càng nhiều càng nhiều.

Ân, hệ thống cũng giống vậy nha.

Ra vẻ thâm trầm mà tự hỏi câu này, 5438 còn chưa kịp biểu đạt chiều sâu của mình, chợt nghe Vệ Thành Trạch đột nhiên nói: "Con người và hệ thống luôn khác nhau."

"......?" Không biết Vệ Thành Trạch mở miệng lúc này là muốn nói gì, 5438 không khỏi mà có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ muốn an ủi nó, nói cho nó kỳ thật hệ thống thực đơn thuần không giả tạo, khác hoàn toàn với nhân loại vẻ ngoài đẹp đẻ bên trong đê tiện kia? (Ly: haha hệ thống cưng nghĩ nhiều rồi)

Bị chính tưởng tượng của mình làm sợ đến mức run cả đầu, 5438 cảm thấy da gà của nó đều đã rơi đầy đất.

"Chúng ta có bản chất khác nhau." Thanh âm của Vệ Thành Trạch không nhanh không chậm, giống như đang tự thuật một chân lý.

Tuy cảm thấy khả năng Vệ Thành Trạch nói ra lời hay không lớn, nhưng 5438 vẫn nhịn không được có chút tò mò: "Cái gì khác nhau?"

Trở mình lại, đổi một tư thế thoải mái, Vệ Thành Trạch cong khóe môi, ngữ khí ôn nhu: "Chúng ta có đầu óc, ngươi không có."

5438:...... (╯‵□′)╯︵┻━┻

Sao mà chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, người nầy cư nhiên còn nhớ rõ câu mà nó từng làm nghẹn hắn chứ! Cư nhiên còn tìm cơ hội trả thù lại! Thật sự là một bụng nhỏ nhen tâm mang thù quá lớn a!! Kí chủ hình tượng quang minh sáng lạn của ngươi ở chỗ nào rồi đâu?! Thiết lập sụp luôn rồi đúng không a?!

Còn có, có thể đừng luôn rình coi suy nghĩ trong lòng nó được không a?!

5438 cảm thấy, Vệ Thành Trạch thực giống như có kỹ năng giống thuật đọc tâm, quả thực khiến người ta...... A không, khiến hệ thống cảm thấy thực đáng sợ.

Cố tình lúc này Vệ Thành Trạch còn không quên mà bổ đao: "Đầu óc thực sự là thứ tốt, ta hy vọng mỗi người đều sẽ có."

5438:......

"Đương nhiên, ngươi là hệ thống, ta cũng sẽ không có yêu cầu cao với ngươi như vậy."

Lại bị đâm thêm một đao 5438:......

"...... Kí chủ tui sai rồi tui sẽ không bao giờ... cãi nhau với ngươi nữa QAQ" rốt cục, 5438 khuất phục dưới dâm uy của Vệ Thành Trạch, yên lặng mà dâng tiết tháo của mình lên.

...... Phi! Triển khai gì đó gặp quỷ hết đi!

Suy nghĩ của tác giả: Đinh Giải: thực muốn thượng hắn, nhưng vẫn còn muốn giữ gìn chính trực.

Cám ơn tá tắc, đánh tương du đích lị lị ti, lí bắc bắc, lang quỷ quỷ *2 đích lôi, sao sao đát