[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 57




Ly: Theo ý của một số bạn không bình loạn lung tung nữa. Nhưng cảm giác thực sự là quắn quéo không tả được XD QAQ ORL

Thực sự rất có lòng tin với thực lực của mình, ma giáo gởi thư tới, mặc dù biểu lộ chính y sẽ một mình đến, nhưng lại chưa từng viết rõ chính đạo có thể mang theo bao nhiêu người.

"Cuồng vọng, tự đại, tự phụ." Nói ba từ, Nguyên Tuệ đại sư dừng lại một chút, mới nói tiếp nửa câu sau, "Nhưng người này xác thực có tiền vốn để kiêu ngạo."

Lúc trước dưới vây công của mười vị cao thủ đứng đầu trên giang hồ, có thể thoát thân không nói, lại vẫn có thể đả thương tới hai vị trong đó, phân công lực kia, thực khiến kẻ khác kinh hãi. Nếu như thật sự giao thủ, trong chốn võ lâm này, chỉ sợ không ai có thể tin tưởng, mình có thể bảo đảm chiến thắng y.

Nói vậy cũng bởi vì biết điểm này, Vệ Thành Trạch mới có thể kiên trì đến ước hội của ma đầu kia.

Nghĩ đến đây, Nguyên Tuệ đại sư hai tay tạo thành hình chữ thập, trong miệng niệm "A di đà phật", cũng không hề mở miệng.

Nếu lúc này kế hoạch thất bại, Vệ Thành Trạch sẽ rơi xuống kết cục gì, ngay cả ngốc tử cũng biết; mà dù thành công, hắn cũng không thể lông tóc vô thương.

Nhưng dù vậy, người này lại vẫn như trước đem chính bản thân mình thành lợi thế, thiết hạ ván bài này —— chỉ vì võ lâm một lần lại một lần cắm dao nhỏ trên tim hắn.

Chỉ riêng quyết định liều mình này, cũng đã đủ khiến người ta lòng sinh kính sợ.

Nhìn thần sắc không chút do dự của Vệ Thành Trạch, trong lòng Nguyên Tuệ, thế nhưng trong phút chốc lại sinh ra cảm giác xấu hổ.

Hắn thế nhưng lại từng nghĩ một người như vậy là hạng người bụng dạ khó lường.

Nơi ước hội ma giáo định ra là một sơn cốc, hoa tươi nở rộ, lá bay toán loạn trong gió, trong không khí tràn đầy mùi thơm ngào ngạt. Nếu không phải do ôm mục đích gì khác, nơi này chính là một chỗ rất tốt để du ngoạn.

"Ma đầu kia thế nhưng thực sự rất có nhã hứng." Nhìn biển hoa hơi phập phồng theo gió, Lục Vô Tâm nhịn không được nặng nề mà"Hừ" một tiếng, trong lòng có chút bất mãn không hiểu.

Nhìn cảnh sắc nơi này, ma đầu kia hiển nhiên như lời Vệ Thành Trạch, có tâm tư khác thường với hắn.

—— cũng đúng, nếu thật sự chỉ để làm nhục Vệ Thành Trạch, sao cần phải đưa ra điều kiện như vậy? Nếu thật sự để thiết lập mai phục, đem võ lâm Trung Nguyên một lưới bắt hết, như vậy, cũng có vẻ quá mức ngu xuẩn.

Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng Lục Vô Tâm lại càng không nếm ra nổi tư vị. Loại cảm giác trân bảo rõ ràng nên trong tay mình, lại bị người khác mơ ước, thực sự không dễ chịu chút nào.

Mà cố tình hắn hiện tại, còn không có đủ năng lực để bảo vệ trân bảo kia kín không kẽ hở.

Quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc một cái, Lục Vô Tâm nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài.

Dù sao trân bảo, luôn luôn sẽ bị truy phủng.

Hắn không thể che dấu được quang mang của bảo vật, lựa chọn duy nhất, tự nhiên cũng chỉ có bảo hộ.

Lúc này bên trong cốc, chỉ có hai người hắn cùng Vệ Thành Trạch —— ít nhất thoạt nhìn mặt ngoài là như thế.

Dù là hắn hay Vệ Thành Trạch, cũng không thích lúc làm việc bị một đám người bám phía sau.

Huống chi, bẩy rập linh tinh gì đó, luôn phải đặt trong chỗ tối, mới có thể lấy được tác dụng lớn nhất, không phải sao?

Một trận gió thổi qua, cánh hoa bay xuống rơi trên tóc Vệ Thành Trạch, khóe miệng của Lục Vô Tâm khẽ kiều lên, đang chuẩn bị nâng tay phất đi thay hắn, đột nhiên ánh mắt đông lại, quay đầu nhìn lại phía trước.

Chỉ thấy bên tron biển hoa vừa rồi còn không có một bóng người, lúc này lại thêm một nam nhân toàn thân hắc y. Dáng người y thon dài thẳng tặp, màu da nều nói là trắng nõn, chẳng bằng nói là tái nhợt, giống như nhiều năm chưa từng gặp được ánh sáng mặt trời. Trên khuôn mặt tuấn tú là một đôi con ngươi đỏ tươi như được nhuộm bằng máu, khiến tâm người ta không chịu được mà rét run.

Tuy lúc trước đã nghe Bạch Linh Sa nói qua, đây bất quá là do khác biệt nơi sinh ra —— ở Tây Vực, còn có người có mắt màu xanh lam, nhưng thấy ánh mắt như vậy, Lục Vô Tâm lại vẫn như trước cảm thấy phá lệ quái dị.

Lúc trước nếu không phải chợt sửng sốt vì thấy ánh mắt này, hắn cũng sẽ không dễ dàng để đối phương mang Vệ Thành Trạch đi như vậy.

Như lời trên thư, người nọ thật sự một mình đến nơi này, vẫn không mang theo thuộc hạ nào. Nói vậy y làm như thể, chính là để đám người chính đạo, mang Vệ Thành Trạch tới —— dù là chỉ để thiết kế bẫy rập để diệt trừ y.

Phải biết rằng, cơ hội để có thể vây công giáo chủ ma giáo xuất quỷ nhập thần, cho tới bây giờ cũng không nhiều. Có bao nhiêu người, sẽ đồng ý trơ mắt buông tha?

Nghĩ đến dù Vệ Thành Trạch không kiên trì, kết quả đám người kia cuối cùng thảo luận ra, cũng sẽ chẳng kém hiện tại bao nhiêu —— đương nhiên, tiên quyết là nếu nhóm người này biết được chuyện này.

Lục Vô Tâm không muốn Vệ Thành Trạch biết chuyện này, lại càng không muốn để hắn tới nơi này, thực hiện kế hoạch gặp quỷ kia.

Bất quá việc đã đến nước này, hắn đương nhiên cũng không có biện pháp để mà oán giận gì, chỉ có thể hy vọng sự tình có thể thuận lợi như trong kế hoạch.

Nếu không thuận lợi —— vậy hắn liền trực tiếp mang người trốn đi là được.

Dù sao hắn đối với vị trí minh chủ võ lâm này, vốn đã chẳng có hứng thú gì.

Ánh mắt của Hắc y nhân kia dừng lại trên người Lục Vô Tâm trong chốc lát, liền dừng lại ở Vệ Thành Trạch bên người hắn, thần sắc trong đó nháy mắt liền mềm mại xuống, bộ dáng chuyên chú mà thâm tình kia, dù là thằng ngu cũng có thể nhìn ra tâm tư của y.

Y làm nhu thanh âm, nói với Vệ Thành Trạch: "Ngươi lại đây."

Vệ Thành Trạch nhìn y, không nói gì, cũng không làm gì.

Người nọ cũng không giận, chỉ nói lại lời nói của mình một lần nữa: "Thành Trạch, ngươi lại đây."

"Tại sao?" Vệ Thành Trạch rốt cục đã mở miệng, nhưng chân hắn lại vẫn như trước không có động tác gì.

Câu hỏi của hắn thực sự bao hàm rất nhiều thứ, nhiều đến mức ngay cả chính hắn trong nháy mắt cũng không biết mình đến tột cùng là đang phân tán lực chú ý của đối phương, hay là thật sự muốn một đáp án —— không biết là đáp án cho câu hỏi nào.

Mà người trước mặt lại giống như nghe hiểu câu hỏi của hắn, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt, khuôn mặt có chút hung ác nham hiểm nhất thời liền mềm hoá xuống: "Bởi vì ta yêu ngươi, " y nói, "Bởi vì ngươi không giết ta."

Khi đó y thực sự bất tỉnh, nếu Vệ Thành Trạch thật sự muốn động thủ, căn bản y sẽ chết không gì ngăn lại nổi.

Ít nhất, chuyện này thuyết minh y trong lòng đối phương cũng không khó coi như vậy, không phải sao?

Đương nhiên, nếu 5438 biết ý nghĩ của y, chắc chắn cũng sẽ chỉ biết đồng tình mà sờ đầu chó của y: "Yên tâm đi, kí chủ không giết ngươi, chẳng qua là vì ngươi còn giá trị sử dụng mà thôi."

Đáng tiếc y cũng không xem thấu hết thảy như 5438 nên y chỉ cười khẽ, tiếp tục nói: "Vì ngươi với ta mà nói, quan trọng hơn võ lâm này."

Vệ Thành Trạch nghe vậy, lăng lăng mà nhìn người cách đó không xa, giống như bị lời nói của y đả động.

Lục Vô Tâm thấy thế, nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng có một loại nôn nóng không hiểu.

...... Gặp quỷ đi, Vệ Thành Trạch sẽ không thật sự vì vài lời này mà cảm động đi? Tuy rằng hắn thừa nhận lời này quả thật thực êm tai, nhưng lời từ miệng nam nhân này phun ra, chắc chắn không thể tin được! Nhất là mấy lời ba hoa chích choè! Giống như lời trước mắt này!

Nếu không bận tâm đến hình tượng của chính mình, Lục Vô Tâm đều đã muốn học mấy người đàn bà lắm chuyện, nói với Vệ Thành Trạch một đống lớn rằng hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân thực sự không thể tin a.

"Yêu?" Ngay tại lúc Lục Vô Tâm rối rắm, nên làm thế nào để ngăn cản Vệ Thành Trạch sinh ra hảo cảm với tên mắt đỏ chết tiệt kia, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng, lúc hắn nói ra từ này, thật giống như đang nói gì đó thực đáng chê cười, "Ngươi nói —— ngươi yêu ta?" Hắn nhìn người trong biển hoa cách đó không xa, thần sắc Vệ Thành Trạch hung ác nham hiểm, Lục Vô Tâm thậm chí nhìn thấy hai tay giấu sau tay áp của hắn, đều vì phẫn nộ mà nhịn không được run rẩy.

Diệp lúc này cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, tươi cười trên mặt y cũng nhạt xuống, đôi lông mi đẹp đẽ nhẹ nhàng vắt lên, mở miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng Vệ Thành Trạch lại không cho y cơ hội này.

"Giết ái thê của ta, đoạt nội lực của ta, làm bẩn thân thể ta, làm nhục thanh danh của ta ——" giống như hao phí hết khí lực toàn thân mới khắc chế được tình tự của mình, Vệ Thành Trạch kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh như băng, hắn nói từng chữ từng chữ, giống như mỗi chữ đều có sức nặng ngàn cân, "Đây chính là thứ mà ngươi gọi là —— yêu?"

Diệp:......??

5438 cảm thấy, bé con này hẳn là bị khổ bức đến cả người đều mộng bức a. (Ly: Không hiểu lắm)

...... Dù là đổi ai đến, đột ngột bị đội nhiều mũ như vậy, chắc chắn cũng sẽ hé ra vẻ mặt mộng bức a có được không?

5438 lúc trước còn cân nhắc, Vệ Thành Trạch sẽ làm cho trọn vẹn lời nói dối hắn tung từ đầu như thế nào, hóa ra là chờ lúc này a? Thật đúng là lập tức giải quyết thiệt nhiều vấn đề a...... Chính là đáng thương vị đã bị tra, còn mạc danh kỳ diệu liền đội nồi a đội nồi a.

Ở trong lòng yên lặng mà vẽ một chữ thập, 5438 cảm thấy, nó lại nên đi bán sỉ nến a.

Nhìn hai tròng mắt chứa đấy lửa giận của Vệ Thành Trạch, mày của Diệp không khỏi mà nhăn lại càng nhanh.

Tuy y không biết tại sao Vệ Thành Trạch cho những chuyện này là do y làm, nhưng y chung quy cũng hiểu rõ ràng, vào lúc này, dù y có giải thích đi chăng nữa, đối phương cũng nghe không vào, ngược lại còn sẽ nghĩ y đang ngụy biện, sẽ càng thêm chán ghét y vài phần, chẳng bằng tạm thời thừa nhận xuống, sau này tìm cơ hội giải thích sau.

—— nhưng nếu hai chuyện trước y không thể giải thích, nhưng chuyện cuối cùng này, y cũng không can tâm chịu trách nhiệm.

Vệ Thành Trạch thân là minh chủ chính đạo, tất nhiên vô cùng để ý tới mấy thứ thanh danh linh tinh gì đó, y biết được điểm này sao lại có thể làm ra chuyện chỉ rước thêm thù hận của Vệ Thành Trạch như vậy? Riêng tháng nầy, thuộc hạ chết vì nói bậy chuyện của Vệ Thành Trạch, đều đã không phải là con số nhỏ.

"Nếu ta đem chuyện trước đây nói với người bên ngoài quá nửa phân, ta chắc chắn sẽ không được chết tử tế, rơi vào a tì địa ngục, vĩnh viễn đều không thể siêu sinh!" Thề độc như vậy, thực tại có chút dọa người. Nhìn một chút dao động trong mắt Vệ Thành Trạch, bên môi Diệp hiện ra một tia cười lạnh, "Nếu ngươi thật sự muốn biết, không bằng hỏi người bên cạnh ngươi?"

Nghe như thế, Lục Vô Tâm sửng sốt một chút, mới phản ứng được ý tứ trong lời kia, tâm nhất thời liền trầm xuống.

Chuyện này, kỳ thật hắn cũng thấy có chút kỳ quặc, nhưng sau khi điều tra một phen, lại không thể tìm được xuất xứ của lời đồn, cuối cùng chỉ có thể quy kết là hành vi của ma giáo, mà nếu người trước mắt lúc này thực sự không nói dối, như vậy, người nói chuyện Vệ Thành Trạch ra, thật sự là người từng có hiềm khích với hắn trong chính đạo.

Nhưng câu tiếp theo của Diệp, lại khiến Lục Vô Tâm không khỏi mà ngây ngẩn cả người.

"Bọn họ ôm tâm tư gì với ngươi, nói vậy ngươi cũng có thể nhìn ra chứ?" Hai mắt Diệp hơi nheo lại, con ngươi màu đỏ lạnh như băng đầy giọng mỉa mai, "Gì mà danh môn chính đạo, bất quá cũng chỉ là phường trộm gà bắt chó."

Tự cho là chỉ cần vấy bẩn thanh danh Vệ Thành Trạch, là có thể thừa dịp vị trí kia để trống mà vào, lấy được thứ mình muốn.

"Thành Trạch, ngươi đừng......" Trong lòng cả kinh, Lục Vô Tâm quay đầu lại, mở miệng muốn giải thích với Vệ Thành Trạch, nhưng lời tiếp theo của Hắc y nhân, lại khiến thần sắc hắn trở nên cứng đờ, lời muốn nói cũng còn lại trong lời nói cũng liền nghẹn lại trong họng, không thể nói thêm gì: "Hoặc ngươi cũng có thể hỏi, trước khi ngươi bị ta mang, người bên cạnh ngươi, muốn làm gì với ngươi chứ?"

Đây là lần thứ hai Vệ Thành Trạch nghe được chuyện này từ miệng Diệp, dù y vẫn chưa giải thích rõ ràng, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là đã có thể hiểu được.

Lưng Vệ Thành Trạch hơi cứng đờ, hắn cũng không quay đầu nhìn Lục Vô Tâm bên người, bàn tay giấu trong tay hơi nắm lại. Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng mà mở miệng: "Ta tỉnh táo."

Lục Vô Tâm:......?

"Buổi tối hôm đó " màu đỏ ửng từ vành tai lan ra, biểu tình của Vệ Thành Trạch có chút mất tự nhiên, "Ta tỉnh táo."

Một lúc lâu sao mới hiểu được ý Vệ Thành Trạch, hai mắt Lục Vô Tâm không khỏi mà hơi trợn to.

Khiếp sợ, vui sướng, ngọt ngào —— đủ loại cảm xúc bừng lên trong nháy mắt, giống như có thứ gì đó trong trái tim được mở ra, một dòng nước ấm nhanh chóng mà chảy khắp người Lục Vô Tâm.

—— trên đời này, còn có chuyện gì có thể khiến người ta vui hơn chuyện biết người mình luyến mộ cũng có ý với mình cơ chứ?

Nhưng, còn không đợi Lục Vô Tâm biểu đạt chút tâm tình kích động nào, hắn liền đột ngột bị Vệ Thành Trạch đẩy ra. Lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân mình, Lục Vô Tâm nhìn Diệp vì công kích thất bại mà nhịn không được nhíu mày, đồng tử hơi phóng đại.

Xem ra người này dám một mình đến nơi hện, quả thật là có thứ có thể dựa vào.

Tay phải chạm lên chuôi kiếm bên hông, hai mắt Lục Vô Tâm hơi nheo lại, trên mặt đã không còn nửa phần vui cười ngày thường.

"Vô luận hắn có ý với ngươi hay không, sau này —— hắn đều sẽ chỉ là của một mình ta." Giống như khiêu khích mà thong thả lại rõ ràng nói với Lục Vô Tâm, Diệp đột ngột quay người lại, bắt được bàn tay nắm chủy thủ của Vệ Thành Trạch, đưa đến bên môi nhẹ nhàng mà hôn, "Ngươi nói đúng không, Thành Trạch?"

Phía sau truyền đến một đạo xé gió không ngừng, Nhưng Diệp ngay cả tránh cũng lười tránh, chỉ đem người trước mắt ôm vào lòng, hôn lên nhĩ tiêm của hắn: "Ngươi cho rằng, gọi thêm nhiều người nữa, sẽ hữu dụng với ta sao?"

"Tự nhiên là hữu dụng." Vệ Thành Trạch đột nhiên vươn tay, bắt được cánh tay của. Hắn ngẩng đầu lên, cười một cái với người trước mặt: "Bởi vì mục tiêu của bọn họ, không phải ngươi." Biểu hiện của Vệ Thành Trạch khiến trong lòng Diệp nhất thời sinh ra một cỗ dự cảm bất hảo, nhưng không đợi y suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, một thanh trường kiếm lộ ra phía sau, liền lách qua y, đâm vào đầu vai Vệ Thành Trạch.

"—— mà là ta."

Máu nóng ấm bắn tung tóe lên hai má Diệp, màu đỏ chói mắt kia từ vạt áo của Vệ Thành Trạch nhanh chóng lan ra.

Diệp đột ngột mở to hai mắt, trên mặt hiện ra thần sắc khiếp sợ. Y theo bản năng mà muốn nâng tay lên, ngăn công kích hướng vào Vệ Thành Trạch, nhưng bàn tay nắm cánh tay y của Vệ Thành Trạch lại đột ngột dùng sức, khiến động tác của y chậm lại, làm sườn thắt lưng của Vệ Thành Trạch lại nhiều thêm một miệng vết thương.

—— mà người ra tay, lại không có một chút ý tứ lưu tình nào.

Để tránh người động thủ nương tay, Vệ Thành Trạch phần lớn đều chọn những người không có hảo cảm gì với hắn. Người ở gần hắn một người cũng không có. Đối với những người ra tay mà nói, giết được Vệ Thành Trạch cũng là một chuyện tốt, sao có thể nương tay đây?

Huống chi, bọn họ căn bản không nghĩ Vệ Thành Trạch sẽ chết trong tay họ

Dồn sức xoay người, dùng chính lưng mình thay Vệ Thành Trạch đỡ một đao, Diệp ấn bả vai Vệ Thành Trạch, hốc mắt đều có chút đỏ lên: "Ngươi —— thế nhưng lại làm đến nông nỗi này!"

"Trừ ma vệ đạo, vốn là bổn phận của ta." Vệ Thành Trạch không ngẩng đầu nhìn biểu tình của Diệp, nhưng hay tay nắm chặt kia, lại biểu hiện ra tâm tình không bình tĩnh của hắn.

Lấy bản thân làm mồi, lấy tình cảm của người khác làm lưỡi dao sắc bén, kế hoạch ti tiện nhưng công hiệu.

Bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của Lục Vô Tâm buộc chặt, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười.

Một đám tự gọi là hiệp sĩ chính đạo vây công võ lâm minh chủ đời trước, mà thân là ma đầu ma giáo, lại đang cố gắng che chở người kia —— hình ảnh cỡ nào buồn cười mà châm chọc.

"Thứ gọi là giang hồ, chẳng phải chính là như thế sao?" Lục Vô Tâm bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng khi nói lời này của Vệ Thành Trạch, "Không phân chính tà, không phân thiện ác, trên đời này, chung quy là không có thứ gì, chỉ có một sắc thái đơn thuần."

"Nhưng lại chính vì vậy, mới càng đáng bảo hộ."

Người này nhìn tất cả mọi chuyện quá mức thông thấu, nên cho dù Lục Vô Tâm muốn khuyên bảo, đều chẳng thể nào mở miệng. Đến cuối cùng chỉ có thể trầm mặc, đuổi kịp bước chân của hắn.

Nhắm mắt lại bình phục tâm tình của mình, đợi lúc Lục Vô Tâm mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Bàn tay nắm chuôi kiếm hơi dùng sức, trường kiếm lóe lên hàn quang, đã được rút ra từ trong vỏ.

Hắn đương nhiên không có khả năng công kích Vệ Thành Trạch. Muốn che chở một người không chút phối hợp trong một đám người có võ công không kém, Diệp sớm đã tả chi hữu chuyết, sơ hở trên người nhiều không kể xiết, Lục Vô Tâm căn bản không cần phải... Làm như vậy.

Sử dụng vũ khí trong tay ngăn trở, hay dùng vũ khí đến chắn, nếu không thể dùng vũ khí ngăn trở, thì đem thân mình đi chắn —— bộ dáng cả người đẫm máu của Diệp, khiến Lục Vô Tâm đều có chút kinh hãi.

Dưới cực lực bảo vệ của Diệp, Vệ Thành Trạch trừ bỏ hai lần bị thương ban đầu, trên người thế nhưng lại cũng không có thêm miệng vết thương nào.

Bàn tay nắm lấy vạt áo Diệp không tự chủ được mà chặt lại, đối mặt với cảnh tượng như vậy, Vệ Thành Trạch thực sự vân không thể thờ ơ.

Hắn vốn là một người có nội tâm quá mức mềm mại, chuyện không giỏi nhất chính là ứng đối với thực tâm của người khác.

Nhưng một người như vậy, lại có thể nghĩ ra biện pháp tàn nhẫn như thế, giống như dùng từng dao từng dao mà xẻo thịt trong lòng người khác vậy.

"Tại sao?" Rốt cục, Vệ Thành Trạch khàn giọng, mở miệng hỏi.

—— tại sao dù mình đầy thương tích, lại vẫn như trước không chịu buông tay đang ôm sau lưng hắn?

—— tại sao dù biết rõ hắn muốn đẩy y vào chỗ chết, lại vẫn bảo vệ hắn trong lồng ngực?

—— tại sao dù một lần lại một lần bị hắn chà đạp dưới chân, lại vẫn là một lần lại một lần —— đuổi theo bước chân hắn?

"Vì " dòng máu đỏ sẫm từ bên môi Diệp chảy xuống, bàn tay ôm vai Vệ Thành Trạch của y lại chặt thêm vài phần, lời nói trong miệng không có một chút chần chờ nào, "Ta yêu ngươi."

Giống như bị thứ gì đó khuấy đảo, từ vị trí tận sâu trong trái tim truyền tới run rẩy rất nhỏ, ngay cả hô hấp cũng mang theo chút đau đớn tinh mịn.

Một thanh trường kiếm đâm vào sau lưng Diệp, y không tự chủ được mà rên một tiếng, ngay cả đoản đao nắm trong tay đều chút nữa rời ra.

Thương thế của y, rốt cục cũng thực quá nhiều

Trừ phi y thả người trong lòng ra, nếu không y tuyệt đối không có khả năng toàn thân rời khỏi nơi này.

Nhưng đối với y mà nói, lựa chọn trước mắt, từ đầu đến cuối, đều chỉ có một.

Vệ Thành Trạch ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, nháy mắt cũng không nháy, giống như phải khắc bộ dáng của y tận dưới đáy lòng.

Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, trong lòng Lục Vô Tâm nhất thời sinh ra một cỗ dự cảm không tốt. Hắn thậm chí còn phi đến, ngay cả người vây công chung quanh hai người cũng bị hắn đánh bay —— nhưng rốt cuộc, vẫn là đến chậm một bước.

"Thật có lỗi, ta không thể thả ngươi đi." Kéo khóe môi, hướng người trước mắt lộ ra một nụ cười thoáng chút xin lỗi, Vệ Thành Trạch đột nhiên đưa tay ôm lấy thắt lưng Diệp, sau đó lúc y đang ngây người, đột nhiên xoay người, dùng chính lưng của mình, chắn lấy một thanh trường kiếm đang đâm thẳng mà đến.

Thân kiếm sắc bén xuyên ra sau lưng Vệ Thành Trạch, không đâm vào ngực Diệp, trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người đều giật mình đứng sững đó, mà ngay cả chủ nhân thanh kiếm này, cũng không thể nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Trước khi đầu óc phản ứng lại, liền theo phản xạ có điều kiện mà rút trường kiếm lại, người nọ nhìn Vệ Thành Trạch yếu ớt mà gục xuống, trên mặt có chút vô thố.

—— không phải đã nói, Vệ Thành Trạch mặc nhuyễn giáp hộ thân, không có nguy hiểm tới tánh mạng sao? Vậy bây giờ, sao lại thành thế này?

Theo bản năng tiếp được thân thể mềm nhũn của Vệ Thành Trạch, trên mặt Diệp vẫn đầy ngẩn ngơ chưa phục hồi lại tinh thần.

Theo trọng lượng của Vệ Thành Trạch mà ngã ngồi trên mặt đất, môi của Diệp khép mở vài lần, lại không phát ra được chút thanh âm nào —— y thậm chí cũng không biết, chính mình đến tột cùng muốn nói gì.

Lục Vô Tâm nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên còn có chút không dám tiến lên.

Hắn sợ, nhưng ngay cả chuyện hắn đang sợ điều gì cũng không nói ra được.

Góc độ của một kiếm kia thực sự quá mức trùng hợp, vừa xuyên thấu qua tim Vệ Thành Trạch, dù y thuật có cao minh đến đâu, cũng không thể có lực xoay trời chuyển đất.

Cảm nhận hơi thở càng ngày càng nhẹ của người trong lòng, môi Diệp run rẩy, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh: "Thê tử của ngươi không phải do ta giết, ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phế bỏ nội lực của ngươi."

Lúc này, y lại nói những chuyện râu ria như vậy, thật sự là có chút khó hiểu, nhưng Vệ Thành Trạch lại không biết vì sao mà nở nụ cười. Bờ môi của hắn giật giật, âm thanh mỏng manh đến nỗi Diệp phải đem đầu để sát vào mới có thể nghe được.

"Ngươi xem, " hắn nói, thanh âm nhỏ đến mức gần như hư vô, "Ta lúc này...... Chết ở...... trong lồng ngực ngươi."

Tay hắn chỉ giật giật, giống như muốn nâng lên, nhưng chung quy cũng không thành công. Diệp kéo khóe miệng, đưa tay phủ lên tay hắn.

"Nếu...... kiếp sau....." Vệ Thành Trạch có chút cố sức mà thu tay, niết đầu ngón tay của Diệp trong tay, "Ngươi còn có thể...... Tìm được ta......" Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, "Ta liền......" Hắn nhắm hai mắt lại, "Cho ngươi một...... Cơ hội."

Ngón tay nắm lại cũng lỏng rồi rời ra, người trong lòng không còn lấy một tia hơi thở.

Diệp kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy máu của Vệ Thành Trạch, đột nhiên nở nụ cười: "Đứa ngốc này, ngươi thế này, sao có thể lấy được mạng ta đây?"

"Loại chuyện như giết người này, còn cần ta đến dạy cho ngươi a......" Diệp cầm đoản đao trong tay để vào trong tay Vệ Thành Trạch, sau đó nắm hai tay của hắn lại, từng tấc từng tấc mà đẩy vào ngực mình.

Dòng máu nóng ấm từ khóe miệng tràn ra, Diệp gục đầu xuống, ấn lên môi Vệ Thành Trạch một nụ hôn: "Ta tới tìm ngươi."

Suy nghĩ của tác giả: Vệ Thành Trạch: ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.

Lục Vô Tâm:?

Vệ Thành Trạch: ngươi còn nhớ mình còn là nam nhân không hử?

Lục Vô Tâm:......

Phó An Diệp: tim thực đau a, chẳng lẽ vẫn còn muốn tiếp tục đôi nồi.

Ngày mai mở phiên ngoại.

Nói...... Muốn xem phiên ngoại của ai a? Người thế giới này thực có chút nhiều a...... Nếu viết hết thì chẳng biết đến bao giờ a _(:зゝ∠)_

Tình báo thế giời tiếp theo: Luận về cách làm một tiểu yêu tinh cọ người

Cám ơn lin, lang quỷ quỷ, tiểu chính ngọ phốc, torrrrrri đích lôi, sao sao đát ~

Ly: Một chấm nếu đã khóc trong chương QAQ. À mà tuần sau mị về nhà ăn tết dương nên k có chương mới cho mọi người nha. Thặc xin nỗi nà. (À mà sẽ cố làm xong phiên ngoại) _(:зゝ∠)_