Vì vừa mới khai giảng chưa được mấy ngày, nội dung giảng dạy của giáo viên cũng không quá sâu sắc, nên cũng không phải lo đến Vệ Thành Trạch đã rất nhiều năm không tiếp xúc với những thứ này, việc nghe hiểu cũng không có gì khó khăn cả khó khăn.
Trên bàn bày sách giáo khoa và notebook, Vệ Thành Trạch đang ngồi đến vô cùng đoan chính, thình thoảng lại cúi xuống ghi chép vài thứ quan trọng, thực sự là một bộ dạng học sinh ngoan cẩn thận nghe giảng, làm 5438 nhịn không được mà thấy đau răng.
Ánh mắt chuyển một vòng xuống hai cái ghế trống bên dưới, 5438 rốt cục vẫn không nhịn được liền mở miệng hỏi: "Kí chủ, ngươi thật sự không định đi tìm Văn Thủy Nhu à?"
Tuy lần này Vệ Thành Trạch xuyên phải một nhân vật học sinh, nhưng điều này không có nghĩa là hắn thật sự phải chăm chỉ học tập mỗi ngày hướng về phía trước nhá có được hay không?
- - lúc hắn ở trong này lãng phí thời gian, nam nữ chủ người ta đều đã muốn chạm mặt nhau ở đại sảnh tiệm game mà bắt đầu bồi dưỡng tình cảm luôn rồi có được không?!
Đối với loại hành vi không làm việc đàng hoàng mà ngồi học trong phòng này của ký chủ nhà mình, 5438 cảm thấy vô cùng vô cùng đau đớn.
Đại khái là cảm thấy những thanh âm huyên nào của 5438 ảnh hưởng tới chuyện nghe giảng của mình, Vệ Thành Trạch rốt cục cũng rủ chút lòng từ bi: "Làm một lão già đã rời khỏi xã hội hiện đại đến mấy chục năm, ngươi chẳng lẽ còn không cho ta ôn lại chút thời gian trung học xinh đẹp được à?"
5438:...... Ha hả.
Nó nếu thực sự tin vào mấy chuyện ma quỷ này của Vệ Thành Trạch thì mới thực sự là có quỷ a có được không? Hơn nữa lúc Vệ Thành Trạch nói câu này còn vẫn dùng cái loại đọc bài không có chút cảm xúc nào, thực sự làm 5438 chẳng sinh nổi ra chút đồng tình nào cả.
Bất quá, chuyện Vệ Thành Trạch thực sự không định đi tìm Văn Thủy Nhu, nó thực sự cũng đã có thể xac định.
Biết là dù mình có nói thêm gì cũng chẳng thể thay đổi nổi chủ ý của Vệ Thành Trạch, 5438 đơn giản ngâm luôn miệng lại, không thèm nói thêm gì nữa.
Dù sao Vệ Thành Trạch chắc chắn đã có ý định riêng của mình rồi.
Chỉ là Vệ Thành Trạch không nói, nó cũng không biết gì mà thôi.
Tầm mắt dừng lại chốc lát trên cái bàn của Văn Thủy Nhu, 5438 nhìn về chỗ ngồi không người còn lại trong lớp học.
Chỗ ngồi phía sau Vệ Thành Trạch hai bàn, chính là nam chủ của thế giới này, chỗ ngồi của Lục Hướng Nam.
Khác với Văn Thủy Nhu và nguyên chủ Vệ Thành Trạch, thành tích của Lục Hướng Nam thực sự có thể nói là không xong tới cực hạn. Dùng chính lời của hắn mà nói, sở dĩ cậu ta có thể tới học ở cái trường này, thuần túy chỉ là vì " Vận may ngày hôm đó thực sự quá tốt", cư nên dùng phương pháp ném bút máy mà cũng có thể đúng được.
Đối với chuyện loại lý do chẳng có tí logic nào mà cư nhiên còn có thể được một đống người thừa nhận các kiểu thế này, 5438 cũng chỉ có thể bó tay mà chịu thua.
Bất quá cũng không có gì kỳ quái, dù sao lúc Lục Hướng Nam học ở sơ trung thật sự đúng là không được tốt lắm, kỳ vọng lớn nhất của giáo viên trong ban với cậu ta cũng chỉ là đi tham gia trung khảo, sau đó an an ổn ổn mà bám rễ ở đó thôi.
Kết quả chờ lúc điểm trung khảo vừa ra, mọi người đều trợn tròn mắt, cũng chỉ có mỗi mình cậu ta, sau khi nghỉ hè xong liền vui tươi hớn hở mà chuẩn bị đồ đạc chuyển đến trường này.
Chẳng qua, dù là vào được trường trung học hàng đầu thành phố, tác phong của Lục Hướng Nam vẫn chẳng có tí thay đổi nào. Mà càng thần kỳ hơn là đối với loại hành vi như thế này của Lục Hướng Nam, cha mẹ cậu ta cư nhiên còn chẳng có chút để ý nào, thậm chí để cho cậu ta trốn học dễ dàng hơn mà còn gọi riêng cậu ta tới bệnh viện, làm bệnh án trường kỳ cho cậu ta...... Cha mẹ khai sáng đến mức độ này, trên thế giới này phỏng chừng cũng chỉ có một nhà này thôi.
Đại khái cũng chỉ có cha mẹ như vậy, mới có thể nuôi ra thằng con có loại tính cách kỳ lại như Lục Hướng Nam thế này thôi.
...... Đây nếu đổi thành trẻ con nhà người ta, ai dám vào ngay lúc này, mỗi ngày đều trốn học đi đánh điện tử được a?
Nhìn thoáng qua cổ tay đã viết đến chua xót của Vệ Thành Trạch, 5438 nhịn không được thở dài.
Cho nên mới nói...... Sao ký chủ nhà nó lại có thể học hành nghiêm túc thế cơ chớ?!
Tuy đã nói nó đã sớm từ bỏ chuyện đi đoán tâm tư của Vệ Thành Trạch, nhưng quả nhiên, nhìn đến hành vi hoàn toàn có thể gọi là mạc danh kỳ diệu của ký chủ nhà mình, muốn khắc chế chuyện mình thực tò mò và vân vân các kiểu, thật sự là rất rất rất khó khăn.
Liếc mắt nhìn bảng đen đầy chữ là chữ phía trước, 5438 yên lặng mà dời mắt, ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm sườn mặt thanh túcủa Vệ Thành Trạch.
Bộ dạng của nhân vật Vệ Thành Trạch xuyên qua thực sự cũng không phải là loại quá đẹp đẽ gì, nhiều lắm cũng chỉ có thể được coi là thanh tú mà thôi, nhưng không biết tại sao, chỉ cần bắt đầu đặt tầm mắt lên người hắn là liền xuất hiện một loại cảm giác khó có thể rời mắt nổi. Thật giống như quanh thân người này đều tản ra một cỗ hào quang vậy, làm người ta không tự chủ được mà muốn tới gần.
Dùng một câu khá tục khí đến hình dung thì -- giống như ánh mặt trời vào mùa đông vậy, ấm áp mà mềm mại, có lẽ còn mang thêm một tia lười biếng không rõ ràng. Tạo nên một lực hấp dẫn khó tả với người xung quanh.
5438 dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải do nó nhìn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà ra -- từ lúc bắt đâu học đến bây giờ bất quá cũng mới có hai mươi mấy phút, đã có không ít người lén lút mà nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch, ngẫu nhiên nó còn có thể nghe được vài người thấp giọng mà nói mấy câu như "Thấy Vệ Thành Trạch so với hai hôm trước càng đẹp" linh tinh các loại gì đó, ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn Vệ Thành Trạch thêm vài cái.
Đại khái, đây là cái gọi là thần thái đê.
Còn hơn loại diện mạo bên ngoài này, khí tràng phát ra từ bên trong mới càng có thể dễ dàng mà bất tri bất giác ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người chung quanh với hắn.
5438 cảm thấy, đây có lẽ chính là lý do sao Vệ Thành Trạch luôn có thể dễ dàng làm người khác sinh ra cái nhìn hắn muốn với hắn.
Nhưng, đôi khi, nhìn thấu lòng người quá mức thông thạo cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Tâm tình không hiểu sao mà lên lên xuống xuống, 5438 nhìn thoáng qua notebook đầy ghi chép của Vệ Thành Trạch, kiên định mà cho rằng, đây nhất định là do tiết học này quá nhàm chán.
Đứa nhỏ bây giờ cũng thực đáng thương, những ngày như vậy cư nhiên còn phải kéo dài thêm mười mấy năm nữa. Đây còn chưa tính, cách nhau vài năm còn bị những vị đại nhân vạn ác lừa một lần. Tỷ như "Lên trung học cơ sở là sẽ khác bây giờ thôi ", hay là " Chờ học đến phổ thông liền thoải mái " linh tinh gì đó, ngẫm lại liền cảm thấy đáy lòng đều chua xót.
Cũng không thể trách sao nhiều người đi học mà như ra tù, giống như người điên không cần sống vậy.
Cuối cùng sau khi bài giảng vô cùng vất vả hỗn loạn mà kết thúc trong tiếng giảng bài có tác dụng thôi miên max của giáo viên, cả hệ thống của 5438 đều thấy thực khó ở.
...... Làm sao bây giờ, nó chẳng lẽ phải chạy theo ký chủ học hành kiểu này mỗi ngày à?!
Nhìn Vệ Thành Trạch thu dọn túi xách ra khỏi phòng, 5438 nhịn không được cân nhắc, mình nên khuyên kiểu gì để Vệ Thành Trạch thành một bé con trốn học hỏng bét bây giờ.
Dù sao lúc trước Vệ Thành Trạch cũng không nói, hắn sẽ đoạt đàn ông với Văn Thủy Nhu đúng không? Lục Hướng Nam kia cả ngày đều không đến trường học, nếu Vệ Thành Trạch bỏ tất cả các buổi học trên trường mà chạy qua quán game chơi cả ngày mà nói, tỷ lệ gặp mặt đối phương không phải sẽ còn cao hơn hay sao?
Nói thật, lấy loại tính tình như Lục Hướng Nam, nếu không phải cậu ta không hút thuốc lá không uống rượu không kéo bè kéo lũ đánh nhau thì chắc chắn đã bị người ta nhìn thành loại thiếu niên bất lương suốt ngày chơi bời lêu lổng. Kỳ thật chính như bây giờ, đều đã có không ít người vẽ cậu ta thành như thế rồi.
Bất quá, tự thân Lục Hướng Nam cũng éo có chút để ý gì đến chuyện này cả, không chỉ như thế, cẩn thận cậu ta còn thực hưởng thụ cái loại cảm giác bị người sợ này a đúng không?
5438 cảm thấy, nó quả nhiên không thể lý giải nổi mấy thứ ý nghĩ trong đầu nhân loại, nhất là mấy đứa trẻ nhân loại. Trình độ phức tạp của loại sóng não kia, quả thực không phải là loại sóng não mà một hệ thống phối trí đơn giản như nó có thể nghĩ được a có được không?!
Cũng không biết đây là khéo hay không khéo, lúc Vệ Thành Trạch đi đến lầu dưới, bên ngoài vừa vặn liền có một cơn mưa nhỏ. Tuy mữa cũng không lớn, nhưng vào tiết trời đầu thu thế này thì rốt cục cũng cảm thấy hơi lành lạnh.
Vệ Thành Trạch ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, lấy từ túi sách ra cái ô gấp giữa trưa cố ý mua ở siêu thị.
5438: không hổ là kí chủ...... Ha hả.
Không biết tại sao, nhìn cảnh tượng Vệ Thành Trạch mở ô đi vào trong màn mưa, trong lòng 5438 không hiểu sao lại sinh ra chút tiếc nuối.
Đại khái...... Là vì không thấy được biểu tình kinh ngạc của Vệ Thành Trạch đi?
5438 phát hiện, trong một lúc bất tri bất giác nào đó, nó đã bắt đầu học xấu từ Vệ Thành Trạch.
Suy nghĩ của tác giả: 5438: kí chủ rốt cục cũng đem sở thích dụ trai của mình thành hành vi phục vụ nhiệm vụ rồi, giỏi quá, ha hả.
Mã đến một nửa lại nham phát tác, một chút cũng không nghĩ muốn động, khiến cho ta đương một lần ngắn nhỏ quân đi 【 nằm úp sấp 】
Nếu ngày mai có khi gian trong lời nói, bổ trở về đi ← tuy rằng ta cảm thấy được đại khái không có
Suy nghĩ của editor: Chương này ngắn ghê, tốt quá ha hả
Cám ơn phù du vũ đích lôi, sao sao đát ~