Ly: Ai có thắc mắc về xưng hô của Tống Tu Dịch với Lục Hướng Nam thì tui thấy kiểu mày tao ấy là lúc Tống Tu Dịch tức giận nhá. còn bình thường thì vẫn là tôi trò (trước có phải xưng hô này không nhể)
Giống như còn chưa phục hồi lại được tin thần từ tình huống vừa rồi, Vệ Thành Trạch ngửa mặt nằm trên sô pha, trong mắt ngập sương mù. Sắc mặt của hắn ửng đỏ, môi hơi mở ra, lồng ngực theo những cơn hô hấp dồn dập mà có chút phập phồng, áo phông màu trắng bị xốc một góc lên, lộ một đoạn vòng eo mảnh khảnh trắng nõn.
Tình cảnh này khi dừng lại trong mắt hai người kia, lại đều mang theo một loại hấp dẫn trí mạng.Lục Hướng Nam theo bản năng tiến lên phía trước một bước, nhưng khi tầm mắt lạnh như băng của Tống Tu Dịch đảo đến, nháy mắt lại như bị đóng đinh ngay tại đó.
"Tao đã cảnh cáo mày rồi. " đôi mắt sau thấu kính hơi nheo lại, ánh mắt tối tăm của Tống Tu Dịch lạnh đến mức có thể đông cứng người khác, "-- tránh xa em ấy ra."
- - thật đáng sợ.
Bị Tống Tu Dịch nhìn bằng ánh mắt như vậy, đầu ngón tay của Lục Hướng Nam không kiềm được mà hơn run rấy.
Chỉ trong nháy mắt, cậu thậm chí còn nghĩ mình sẽ chết ngay trong này.
Tận đến khi Tống Tu Dịch dời tầm mắt, cảm giác áp bách làm người ta sợ hãi mới dần rút đi. Nhưng Lục Hướng Nam phải một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Vệ Thành Trạch đã ngồi dậy khỏi sopha. Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Tu Dịch đang lạnh mặt, mở miệng ra giống như đang định nói chuyện gì đó nhưng cuối cùng thì cũng chỉ thở dài một tiếng, cười khổ mở miệng: "Xin lỗi, em......" Không đợi hắn nói xong, những lời còn lại đã biến mất giữa hai đôi môi đang dán vào nhau của hai người.
Đôi môi mềm mại mới chỉ chạm đã rời đi, Tống Tu Dịch cũng không đẩy lưỡi vào. Chỉ cọ xát liếm cắn môi Vệ Thành Trạch như đang chà lau một thứ gì đó.
Bị hành động của Tống Tu Dịch làm buồn cười, Vệ Thành Trạch nhịn không được cười ra tiếng:
"Nếu theo một ý nghĩa nào đó, anh làm thế này cũng có thể xem như là đang cùng cậu ta hôn môi gián tiếp đó...... Ân......" Bị đẩy về sopha mềm mại sau lưng, Vệ Thành Trạch khẽ rên một tiếng.
Đôi môi cánh hoa bị dùng sức mà cắn mút, lưỡi bị kéo đến phát đau, trong nụ hôn này của Tống Tu Dịch mang theo áp lực tức giận và buồn bực, động tác kịch liệt kia cứ giống như muốn lôi luôn Vệ Thành Trạch vào trong thân thể mình vậy.
Cũng hiểu được một màn vừa rồi đã gây kích thích lớn đến mức nào với Tống Tu Dịch, trong lòng Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại chủ động đáp lại hành động của Tống Tu Dịch.
Lục Hướng Nam nhìn cảnh tượng trước mắt này, hai mắt không tự chủ được mà trợn to.
Cậu muốn tiến lên, đẩy Tống Tu Dịch đang đè lên người Vệ Thành Trạch ra. Cũng muốn được giống như Tống Tu Dịch, có thể chính thức tuyên thệ chủ quyền của mình với Vệ Thành Trạch. Nhưng trong lòng cậu hiểu đến mười phần-- cậu không có tư cách này.
Chỉ cần nhìn phản ứng của Vệ Thành Trạch, là đã đủ để nhận thấy được vị trí của Tống Tu Dịch trong lòng hắn.
Sự thuận theo vừa nãy của Vệ Thành Trạch, căn bản chỉ là do tình huống quá đột ngột, hắn không kịp phản ứng lại mà thôi. Nhưng hiện giờ, Vệ Thành Trạch lại không hề có một chút ý định phản kháng nào.
Đủ loại cảm xúc: Hâm mộ, đố kỵ, không cam lòng.. dần bốc lên trong ngực Lục Hướng Nam, làm cậu muốn trốn khỏi nơi này. Nhưng chân cậu lại không thể nhúc nhích nổi. Ngay cả tầm mắt thậm chí còn không thể dời khỏi bóng hình của hai người kia.
Muốn nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều -- ngay chính Lục Hướng Nam cũng cảm thấy ý nghĩ của mình hiện giờ thực sự quá quỷ dị. Nhưng khi nghe được tiếng rên rỉ của Vệ Thành Trạch, hưng phấn từ đáy lòng tràn ra lại làm cậu không thể dời mắt nổi.
Có lẽ do tầm mắt của Lục Hướng Nam quá mãnh liệt, lông mi Vệ Thành Trạch không tự chủ được hơi run rẩy, đỏ ửng từng chút một mà lan ra hai bên tai.
Hắn nâng tay hơi đẩy đẩy Tống Tu Dịch, ý bảo y dừng lại. Nhưng Tống Tu Dịch sao có thể có ý ngừng, y ngược lại còn đè cả người Vệ Thành Trạch lên sô pha, càng thêm mạnh bạo mà tiến vào khoang miệng hắn.
"...... Ô......" Nụ hôn quá mức kịch liệt làm Vệ Thành Trạch không chịu được mà nức nở, nước bọt không kịp nuốt từ đôi môi không thể đóng lại tràn ra, phát ra tiếng nước dâm mĩ khi môi lưỡi giao triền, hai thân thể dán chặt liên tiếp cọ xát vào nhau, lây dính nhiệt độ không thể bỏ qua.Áo phông rộng thùng thình bị kéo lên, lòng bàn tay to lớn hơi thô ráp nhanh chóng dao động trên người hắn, tạo thành những run rẩy không thể kìm nén được.
"Đợi đã...... Ngô......" Ý thức sắp bị nhiệt độ nuốt chững còn lại tia thanh tỉnh cuối cùng, Vệ Thành Trạch theo bản năng mà nhấc tay lên, bắt lấy cổ tay Tống Tu Dịch, muốn ngăn chuyện y đang làm lại. Nhưng hành động giãy dụa bình thường của Vệ Thành Trạch lại làm Tống Tu Dịch cảm thấy vô cùng bất mãn. Y phản thủ bắt lấy tay Vệ Thành Trạch, giữ chúng trên đỉnh đầu hắn, tay kia thì lại lướt xuống dưới thắt lưng Vệ Thành Trạch, cuối cùng dừng lại ở vị trí giữa hai chân hắn, nặng nề xoa hai cái.
"Hmm......!" Kích thích mãnh liệt kia thình lình xuất hiện làm Vệ Thành Trạch không nhịn được nhướng cao tiếng, thân thể cũng không chịu được mà cong lên, khóe mắt mang theo chút đỏ ửng.
Giống như đang vô cùng vừa lòng với phản ứng của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch thu nhẹ lực đạo lại, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận những run rẩy không thể ức chế kia của Vệ Thành Trạch. Y mổ một cái lại một cái lên đôi môi sưng đỏ của Vệ Thành Trạch, tức giận trong rốt cục cũng tán đi một chút.
"Khoan đã, dừng lại!" Tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu gọi Vệ Thành Trạch đứng dậy, định né hành động của Tống Tu Dịch. Nhưng giãy dụa trong vô lực kia của hắn lại bị Tống Tu Dịch dễ dàng áp chế. Cuối cùng thậm chí còn không kiềm được nức nở thở dốc dưới hành vi của Vệ Thành Trạch.
Lục Hướng Nam biết mình giờ phải đi lên ngăn cản Tống Tu Dịch. Nhưng lại có một thanh âm ngăn cậu lại --cậu thậm chí còn muốn Tống Tu Dịch có thể tiếp tục.
Nhìn tư thái hoàn toàn khác ngày thường của Vệ Thành Trạch, Lục Hướng Nam chỉ cảm thấy thứ bên dưới của mình bị đè lại đến phát đau.
Vệ Thành Trạch lúc bị đưa thứ đó vào cơ thể liệu có khóc không?
Hầu kết không tự chủ được mà hơi giật giật, Lục Hướng Nam cơ hồ phải dùng toàn bộ ý chí của bản thân mới không làm ra chuyện làm mình phải mất mặt.
Hai mắt cậu không hề chớp mà nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch, giống như sợ bỏ mất một biểu tình dù là nhỏ nhất của hắn.
Không biết có phải do trùng hợp hay không, ánh mắt ngập nước của Vệ Thành Trạch bỗng hơi đảo, ngay lập tức lại đối diện với Lục Hướng Nam.
Không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này, Lục Hướng Nam đột ngột cảm thấy đầu mình trở nên rỗng tuếch, hoàn toàn không thể tự hỏi. Mà Vệ Thành Trạch lại toàn thân chấn động, giống như đột ngột tìm lại tỉnh táo,sương mù trong mắt đều đã tán đi hết. Hắn cong chân lên, hung hăng đạp vào bụng Tống Tu Dịch đang muốn cởi đồ của mình một cái, đẩy y xuống khỏi người mình.
"Anh một vừa hai phải chút cho tôi!" Lồng ngực Vệ Thành Trạch vì thở dốc mà kịch liệt phập phồng. Hai mắt vì tình dục và tức giận mà nhiễm thêm vài phần sắc thái diễm lệ.
Đau đớn trên bụng đã tìm về được cho Tống Tu Dịch chút thanh tỉnh. Y đưa tay hơi đẩy mắt kính lên, đứng dậy, không làm gì Vệ Thành Trạch nữa. Nhưng biểu tình trên mặt còn lạnh hơn trước đến mấy phần.
Đối với chuyện này, 5438 tỏ vẻ vô cùng lý giải.
Dù là thằng đàn ông nào, vào ngay lúc quan trọng lại bị cắt ngang, sắc mặt chắc chắn không thể nào đẹp nổi.
Ánh mắt dừng lại tại vị trí giữa hai chân người nào đó, 5438 chân tướng mà hô lớn một tiếng"Làm bậy a". Ký chủ nhà nó vẫn cứ như thế, nhận mình cặn bã thứ nhì thì không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng dù cẵn bã đến mức nào thì nhìn theo góc nào cũng thấy hắn chỉ là một nạn nhân vô tội, đây thực sự...... Đạo hạnh của kí chủ thật sự quá cao thâm. 5438 bây giờ chẳng tìm nổi từ nào có thể hình dung nó cả
Nhớ mình cư nhiên đã từng nghĩ Vệ Thành Trạch muốn từ bỏ mọi chuyện, 5438 liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
5438: tui thật khờ. Thật chứ, có một lý do ghẹo trai chính đáng thế này ngay trước mặt, kí chủ sao mà buông tha cho nổi?
Bất quá, quả nhiên dù trải qua bao nhiêu lần, nó vẫn cứ cảm thấy những người bị Vệ Thành Trạch coi trọng thực sự quá đáng thương. Nhất những người vốn không phải nhân vật chính, đơn thuần chỉ vì diện mạo và tính cách mà lọt vào ma trảo của Vệ Thành Trạch.
Dù sao cũng tốt hơn người trước mắt này.
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tống Tu Dịch, 5438 im lặng đốt ba ném nhanh cho y.
Gục đầu xuống đối mặt với Vệ Thành Trạch một lúc lâu. Tống Tu Dịch cuối cùng cũng mở miệng. Thanh âm của y vì tình dục còn chưa rút hết mà có chút khàn khàn, nghe trong tai lại có một loại gợi cảm chết tiệt: "Tại sao lại không đẩy thằng đó ra?"
"...... Sao cơ?" Còn chưa hiểu hết ý của Tống Tu Dịch, trong mắt Vệ Thành Trạch hiện ra chút mờ mịt.
"Nếu có thể đẩy anh ra." Lúc nói câu này, áp khí trong thân Tống Tu Dịch trở nên nặng nề hơn rất nhiều, "Lúc đó tại sao lại -- không đẩy thằng đó ra?"
Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt, theo bản năng mà hơi mở miệng muốn nói gì đó. Nhưng sau khi nhìn thoáng qua Lục Hướng Nam một lúc, hắn lại không nói gì cả.
Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, hai tay buông bên người Tống Tu Dịch không tự chủ được nắm chặt lại, thanh âm cũng mang thêm vài phần lãnh ý có thể làm người ta chết lạnh: "Nếu tôi không đến, có phải em sẽ cứ thế làm cùng thằng đó luôn không?"
Giống như không ngờ Tống Tu Dịch lại nói như vậy, hai mắt Vệ Thành Trạch hơi trợn to, trên mặt hắn lại hiện ra thần sắc không tin nổi.
"Hóa ra trong mắt anh," Vệ Thành Trạch gục đầu xuống, thân thể bởi vì phẫn nộ mà run lên nhè nhẹ, "Tôi chính là một người như vậy sao?"
Hắn không không cố ý nâng thanh âm cao lên, trong giọng nói không nghe được bao nhiêu tức giận. Nhưng thứ bình tĩnh không tầm thường này, lại làm người ta không hiểu sao mà đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhìn đỉnh đầu của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch chỉ cảm thấy tim mình giống như bị đánh mạnh một cái, đau nhói.
Y hé miệng, muốn nói gì đó lại bị Vệ Thành Trạch giành trước: "Anh đi ra ngoài, " hắn giương khóe miệng, giống như là đang cố làm ngữ khí của mình trở nên thoải mái chút, "Tôi tương thân tương ái với người khác, đừng quấy rầy chúng tôi."
Từng giọt nước trong suốt rơi trên chiếc quần màu xám nhạt, lưu lại những dấu vết có thể thấy được. Tống Tu Dịch không khỏi sửng sốt, ngay cả tự hỏi cũng đình chỉ trong nháy mắt.
Vệ Thành Trạch...... đang khóc?
Tống Tu Dịch theo bản năng muốn vươn tay ra ôm người trước mắt vào lòng. Nhưng sau khi cảm nhận được kháng cự của Vệ Thành Trạch thì lại thu tay lại nửa chừng.
Tuy tính cách Vệ Thành Trạch bình thường đều ôn nhu mềm mại không chịu được. Nhưng khi thật sự nóng giận thì không phải chỉ tùy tiện nói mấy câu là có thể nguôi giận. Điểm này, Tống Tu Dịch là người rõ ràng nhất.
"Còn đứng trong này làm gì?" Tiếng Vệ Thành Trạch có chút khàn khàn, hai tay buông bên người càng ngày càng nắm chặt, "Muốn nhìn tôi cùng với...... A!"
Thân thể đột ngột rời khỏi mặt đất, câu nói đang dở kia đã bị một tiếng kêu ngắn ngủi thay thế.
"Anh làm gì...... Ngô......" Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, hai mắt Vệ Thành Trạch không tự chủ được mà trừng lớn. Nước mắt vừa từ khóe mắt chảy xuống đã bị Tống Tu Dịch nhẹ nhàng liếm đi. Động tác nhẹ nhàng kia giống như sợ chỉ cần y làm mạnh một cái thì hắn sẽ vỡ nát vậy, làm Vệ Thành Trạch có chút sững sờ.
"Tuy anh rất muốn nói ' làm em ', nhưng nếu anh thực sự nói thế thì chắc chắn em sẽ đuổi anh ra ngoài mất, nên anh sẽ không nói vậy." Lấy chóp mũi nhẹ nhàng cọ Vệ Thành Trạch. Tống Tu Dịch nhìn Vệ Thành Trạch vì hai câu của y mà đỏ bừng hai má, khóe miệng không tự giác mà hơi cong lên. Y nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Thành Trạch, thần sắc trên mặt nghiêm túc vô cùng, "Xin lỗi, chuyện anh vừa nói chỉ là nói dỗi thôi."
Tim cứ như bị gì đó cọ vào vậy, mềm đến không chịu nổi. Vệ Thành Trạch lăng lăng đối diện với Tống Tu Dịch. Một lúc lâu sau, mới như vừa phục hồi lại tinh thần, có chút bối rối mà dời mắt: "Biết, biết rồi, anh thả tôi xuống trước đã!"
Một thằng đàn ông bị ôm công chúa ngay trước mặt người khác thế này, một chút cũng không vui gì cho cam cả!
Nhưng Tống Tu Dịch hoàn toàn không định làm theo ý Vệ Thành Trạch, không chỉ có thế, y còn cố ý nâng Vệ Thành Trạch lên rồi lại hạ xuống, làm Vệ Thành Trạch sợ tới mức vội vã đưa tay ôm lấy cổ y, sợ mình sẽ ngã luôn xuống.
"Từ hôm nay, em sống ở chỗ anh." Cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch mở miệng nói.
Ngữ khí này, nếu nói là đang trưng cầu ý kiến của Vệ Thành Trạch thì chẳng bằng nói là đang tuyên bố quyết định của mình cho Vệ Thành Trạch nghe.
Sau khi nói xong, y nhìn thoáng qua Lục Hướng Nam đang đứng ở một góc, không nói thêm gì mà trực tiếp ôm Vệ Thành Trạch đi ra ngoài.
Tận đến khi sắp ra khỏi cửa, Vệ Thành Trạch mới phản ứng lại, có chút lo lắng mà ngửa người dậy: "Đợi đã, quần áo của em......"
"Không cần." Trực tiếp phủ định hành động muốn quay lại lấy quần áo của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch ngay cả bước chân cũng không hề chậm lại.
"Sách giáo khoa......" "Anh mua cho em một bộ mới." Không đợi Vệ Thành Trạch nói hết lời, Tống Tu Dịch đã giành trước nói.
Vệ Thành Trạch:......
Không biết sao, thái độ của Tống Tu Dịch lại làm hắn cảm thấy nghẹn khuất mà không hiểu tại sao.
"Anh sẽ không cho em ở cạnh một thằng mà ngay cả chuyện như vừa rồi cũng không dám lên cản lại." Lời của Tống Tu Dịch nói làm Vệ Thành Trạch nao nao, hắn quay đầu, lướt qua vai Tống Tu Dịch, nhìn về phía Lục Hướng Nam đang run lên vì câu nói này, sâu trong con ngươi đen tuyền chiếu ra vẻ mặt trống rỗng của Lục Hướng Nam.
Bờ môi của hắn giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ gục đầu xuống, để mặc Tống Tu Dịch ôm hắn ra khỏi cửa.
Tận đến khi tiếng đóng cửa "Cùm cụp" phát ra, cả người Lục Hướng Nam mới run lên, đột ngột hồi phục lại tinh thần. Cậu nhìn cánh cửa đã khép lại, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng phức tạp. Một lúc lâu sau, cậu mới nâng tay lên, hung hăng cho mình một bàn tay.
- - Cậu rốt cục vừa mới làm gì thế này?
Cứ như bị ma ám vậy.
Nghe được thanh âm từ trong phòng truyền ra, Vệ Thành Trạch nhịn không được có chút lo lắng mà quay đầu lại, lại bị tiếng hừ đầy bất mãn của Tống Tu Dịch kéo lại lực chú ý.
"Đừng có để ý đến thằng ranh kia nữa." Như uy hiếp mà nói một câu. Tống Tu Dịch cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai Vệ Thành Trạch, "Bằng không anh chịch em ngay ở đây đấy."
Vệ Thành Trạch:......
Cảm nhận được thứ đặt bên đùi hắn đang cố gắng tăng cảm giác tồn tại của mình. Mặt Vệ Thành Trạch không khỏi hiện ra một tầng đỏ ửng nhợt nhạt. Hắn nghiêng đầu, tránh hành động của Tống Tu Dịch, rồi lại ngay lúc y nhíu mày thì chủ động dâng môi lên: "Nếu anh muốn làm vậy ấy......" Môi vừa mới chạm đã lùi ra, Vệ Thành Trạch vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi trên của Tống Tu Dịch, hơi nheo mắt lại, giống như một con mèo nhỏ vừa trộm được thịt.
Tống Tu Dịch cố gắng kiềm hãm nhịp thở, thứ dưới thân nào đó lại cứng thêm vài phần. Ngay tại lúc y định cúi đầu làm thứ gì nọ lọ kia với Vệ Thành Trạch, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nói giỡn, sau đó càng ngày càng gần. Động tác của Tống Tu Dịch nhất thời liền cứng đờ, trong mắt hiện lên thần sắc đen tối không rõ.
"...... Phốc." Nhìn biểu tình của Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch không nhịn nổi mà bật cười ra tiếng.
Có chút bực mình mà trừng mắt nhìn Vệ Thành Trạch một cái, Tống Tu Dịch thực không cam lòng mà cắn môi Vệ Thành Trạch: "Chúng ta đổi chỗ đi."
"Đổi chỗ thì không sao, bất quá...... Có thể thả em xuống được không?" Vệ Thành Trạch bất mãn phình má, "Em có thể tự đi được!"
Đương nhiên, loại kháng nghị cứ như đang làm nũng này sẽ chẳng được ai đó tiếp thu. Lời của Vệ Thành Trạch còn làm người kia không nặng không nhẹ mà véo lưng hắn một cái.
5438: Cần một cặp mắt chó hợp kim titan! Gấp!!
Nói thật, hai người kia nhìn thế nào cũng không giống vừa mới cãi nhau á!
Vừa rồi đích cái loại này tình huống, dựa theo bình thường đích bộ sách võ thuật, chẳng lẽ không hẳn là là một phương bởi vì hiểu lầm thương tâm không thôi, nhưng mà không nghĩ qua là nói ra đả thương người, vì thế hai người tiến vào rùng mình, sau đó tái trải qua một phen như vậy như vậy đích khúc chiết, mới rốt cục giải khai hiểu lầm, tiêu tan tiền ngại sao không? Như thế nào lúc này mới không quá vài phần chung đâu, thật giống như chuyện gì đều không có phát sinh quá giống nhau nị sai lệch?!
Nhìn Tống Tu Dịch sau khi mang Vệ Thành Trạch vào sau xe liền vội vàng đè lên. 5438 thực sự hoài nghi, nó có phải đã bỏ lỡ chuyện gì đó còn quan trọng hơn nội dung vở kịch không -- tỷ như lời giải thích mà Vệ Thành Trạch nên có với Tống Tu Dịch?
Meo meo nhà nó chứ người bình thường trong hoàn cảnh này, chẳng lẽ có thể tha thứ hoàn toàn chuyện này mà không cần đối phương giải thích gì à?!
- - trừ phi, Y thật sự yêu người kia đến tận xương tủy.
Không biết tại sao, tâm tình đột nhiên liền trở nên cực kỳ sa sút, 5438 nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch sắc mặt ửng đỏ, trong ngực không hiểu sao lại có chút rầu rĩ.
Dù có thích người này hơn nữa thì làm được cái gì? Dù sao thì khi rời khỏi thế giới này, dù là ai thì với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một ký ức có thể có có thể không mà thôi, làm gì còn tí ý nghĩa nào chứ.
"Khoan, từ từ đã!" Đẩy bàn tay đang muốn đi xuống của Tống Tu Dịch đi, Vệ Thành Trạch hít thở cũng có chút không xong "Có người, có người đang đến......"
"Vừa rồi không phải nói chỉ cần anh muốn thì thế nào cũng được à?" Tuy ngoài miệng nói như vậy, Tống Tu Dịch vẫn buông Vệ Thành Trạch ra. Y nhẹ nhàng đè lại vị trí đang ngẩng đầu kia, trong mắt mang theo y cười không thể che dấu được. "Chúng ta tìm một chỗ không có người."
Vì thế, 5438 không hề ngoài dự liệu bị tóm vào phòng tối nhỏ.
5438: không biết có phải là ảo giác của tui không, dạo này số lần bị nhét vào phòng tối càng ngày càng nhiều hay sao ấy?
Vệ Thành Trạch:...... Ha hả.
Có chút vô lực nghiêng qua người Tống Tu Dịch, để mặc y mặc lại quần áo cho mình, thanh âm Vệ Thành Trạch vẫn còn mang theo chút tình - dục chưa rút kịp: "Không giận à?"
Tống Tu Dịch nghe vậy, động tác không khỏi mà hơi khựng lại "Ừ." Y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Vệ Thành Trạch, "Nhìn thấy em khóc rồi thì giận cái gì nữa."
Dù có biết thứ kia chẳng qua cũng chỉ là một loại phương thức để ngụy trang của Vệ Thành Trạch. Nhưng khi nhìn thấy nước mắt trong suốt tích lại trên mặt hắn, tim Tống Tu Dịch vẫn không nhịn được mà thấy thật đau đớn.
- - giống như lúc trước, khi Vệ Thành Trạch chết trong lồng ngực của Lâu Phù Phương vậy.Dù biết người này có lẽ chưa bao giờ thực sự để mình trong lòng, nhưng y lại vẫn không thể thu lại phần tình cảm của mình được. Chỉ có thể như đang hãm sâu trong một vũng bùn, từ từ chím xuống.
Bàn tay ôm Vệ Thành Trạch không tự chủ nắm chặt lại, trong mắt Tống Tu Dịch giống như đang chứa ngàn cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Cảm giác vô lực mà tuyệt vọng đến vậy, y không bao giờ... muốn cảm nhận nữa.
Trên gương mặt bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, Tống Tu Dịch phục hồi lại tinh thần. Nhìn Vệ Thành Trạch đang ngửa đầu nhìn y: "Làm sao thế?" Cặp con ngươi chứa ảnh ngược của y kia, mang theo lo lắng và quan tâm.
Người này lúc nào cũng thế, mặt nạ hắn đeo trên mặt quá hoàn mỹ. Làm người ta không thể nhận ra mỗi tiếng nói cử động của hắn tột cùng đâu là thật đâu là giả.
Vươn tay phủ lên bàn tay đang dán trên mặt mình của Vệ Thành Trạch, Tống Tu Dịch trầm giọng mở miệng: "Anh sẽ không để em phải khóc nữa." Y nhìn Vệ Thành Trạch đang ngây người vì lời nói của mình, trong mắt tràn đầy nghiêm túc và chấp nhất, "Anh không thể cam đoan gì cả, nhưng anh chắc chắn sẽ không để em phải khóc vì anh một lần nào nữa."
Y không thể đòi hỏi Vệ Thành Trạch làm bất cứ điều gì cho mình, chuyện mà y có thể làm cũng chỉ có thể thế này.
Sau khi nói xong, hình như còn muốn nói gì đó. Tống Tu Dịch dừng lại chốc lát, yên lặng mà tự bào chữa lời nói của mình: "Trừ lúc ở trên giường."
Vệ Thành Trạch:......
Giỏi lắm, không khí cảm động vừa mới nhô đầu ra đã bay mất rồi.
Đặt trán lên vai Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch nhịn không được cúi đầu cười.
Hắn đã chết đi sống lại rất nhiều lần, nhưng chưa từng có ai thú vị được như người trước mắt.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngưng cười, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai mắt Tống Tu Dịch, từng chữ một nói: "Nói vậy là đã định rồi." Hắn hơi cong mắt lên, lộ ra một nụ cười tươi rói, "Nếu ngày nào anh làm em khóc ở một nơi khác ngoài giường, em sẽ không tha thứ cho anh đâu."
"Ừ, quyết định như vậy." Cười khẽ một tiếng, Tống Tu Dịch giống như xác định mà lập lại lần nữa. Sau đó, y nhẹ nhàng vỗ mông Vệ Thành Trạch, "Nâng lên chút."
Vệ Thành Trạch:......
Theo lời y hơi nâng mình lên, để Tống Tu Dịch cởi quần mình ra, Vệ Thành Trạch nhịn không được khẽ thở hổn hển. Cảm giác có chất lỏng chảy ra từ phía sau làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.Nhịn không được liếc Tống Tu Dịch một cái, Vệ Thành Trạch có chút bất mãn oán giận: "Đã nói với anh rồi, lúc ở bên ngoài thì đừng có bắn vào trong."
Tống Tu Dịch nghe vậy, động tác trên tay lại mạnh lên một chút. Nhìn hai mắt Vệ Thành Trạch hơi tối lại. Y buông bàn tay đang cài dây lưng Vệ Thành Trạch ra, đặt Vệ Thành Trạch trên ghế lót phía sau xe, thanh âm khàn khàn: "Chúng ta làm thêm một lần nữa đi."
Vệ Thành Trạch:......
Nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Tống Tu Dịch, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên có chút buốn cười.
Đúng là, dù có trải qua bao nhiêu thế giới, tính cách có biến đổi thành thế nào đi nữa thì phương diện kia của người này vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Khóe miệng không tự chủ mà hơi cong lên, Vệ Thành Trạch nhấc chân lên, kẹp lấy thắt lưng Tống Tu Dịch, sóng mắt chứa tình, bộ dạng hệt như một con yêu tinh đang dụ người: "Đều nghe anh cả."
Suy nghĩ của tác giả: đề mục đổi mới get√
Hôm nay vẫn là trước thời gian thay, bất quá không có thêm càng, cổn đi lái xe, chờ mã tốt lắm sẽ nhưng vi bác cùng đàn đích, chính mình chọn một chỗ nhìn đi.
Cám ơn rau dưa người bị tình nghi, hoán khê sa đích lôi, sao sao ~
Ly: Trừ lúc trên giường nhưng không trừ lúc ở sopha ở kệ bếp ở nhà tắm ở trên xe ở ngoài trời hahaha... Đừng hiểu lầm, tôi thật sự vẫn còn rất trong sáng:3