[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 87




Ly: Helloooo

Vệ Quyết Minh lại mơ giấc mộng kia.

Người trong mộng không thấy rõ mặt nhưng cảm giác ấm áp kia, tiếng rên rỉ dụ người, cùng mùi thơm thản nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi, đều khiến hắn không nhịn được mà say mê.

Mở choàng mắt, Vệ Quyết Minh nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, một lúc sau mới như hồi thần lại.

Có chút phiền táo mà xốc chăn xuống giường, ném quần lót đã ướt qua một bên, trần truồng đứng dưới vòi sen. Vừa mở van nước, chất lỏng lạnh như băng liền xả xuống, lấy lại cho hắn chút thanh tỉnh.

Đưa tay vuốt nước trên mặt xuống, Vệ Quyết Minh nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mộng kia lại vật vờ xuất hiện trước mắt.

Đôi chân gắt gao quấn trên hông hắn, tiếng rên mang theo chút nức nở, còn cảm giác vật dưới thân được thứ kia gắt gao mút vào...... Nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, Vệ Quyết Minh bắn.

—— chết tiệt!

Nhìn thấy bạch trọc trên tay, cảm giác nôn nóng trong ngực Vệ Quyết Minh vẫn chưa từng giảm đi chút nào, thậm chí còn nghiêm trọng hơn vài phần.

Thật giống như có một thứ gì vô cùng quan trọng đã bị hắn ném đi vậy, không biết tại sao mình lại thấy lo lắng như vậy làm mày Vệ Quyết Minh gắt gao nhíu lại một chỗ.

"Quyết Minh?" Thanh âm mang theo chút ngái ngủ vang lên sau người, Vệ Quyết Minh có chút sửng sốt, xoay người liền thấy Bạch Cập đang xoa ánh mắt đứng cạnh cửa, trong mắt hiện ra thần sắc nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

Mới sớm ra sao lại phải đi tắm nước lạnh rồi?

"...... Không có gì." Lời định nói quay một vòng trong miệng, cuối cùng khi thốt lên cũng chỉ là một câu trả lời cho có. Vệ Quyết Minh đưa tay ra lau mặt, áp cảm xúc không thể tìm được ngọn nguồn xuống. Đóng van nước, một bên dang tay lấy khăn tắm vắt bên cạnh, một bên hỏi người vừa đi tới, "Sao đã dậy rồi? Không ngủ thêm lúc nữa à?"

"Nếu ngủ tiếp thì em sẽ đi làm muộn mất." Nhịn không được ngáp một cái, Bạch Cập đi đến cạnh bồn rửa tay, bóp kém đánh răng lên bàn chải, "Anh mới lạ ấy, sao hôm nay dậy sớm vậy?"

Nghe được hai chữ "Đi làm", mày Vệ Quyết Minh không tự chủ mà nhíu lại nhưng rồi lại ngay lập tức lỏng ra.

Chỉ có loại hình không muốn dựa dẫm hết tất cả vào người khác mà phải tự mình cố gắng như Bạch Cập mới có thể hấp dẫn hắn, không phải sao?

"Không có gì" đi qua hôn lên trán Bạch Cập một cái, Vệ Quyết Minh nhẹ nhàng cười, "Chỉ có chút khó ngủ."

Bạch Cập nghe vậy liền ngẩng đầu in lên mặt Vệ Quyết Minh một vệt đầy bọt trắng, sau đó liền nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, sau đó liền vội vã đi đến chỗ làm.

Nhìn bộ dáng hấp tấp của Bạch Cập, trong mắt Vệ Quyết Minh không khỏi hiện lên chút ý cười. Nhưng rất nhanh, chút ý cười ấy đã bị cảm giác nôn nóng lúc nãy đè chặt lại.

Hắn thích Bạch Cập, chuyện này chắc chắn không thể nghi ngờ. Ngay từ cái lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mang theo nụ cười sạch sẽ ở quán bar kia thì đã thích rồi. Dù có biết đối phương có không thích đàn ông đi nữa thì chuyện này vẫn sẽ không bao giờ thay đổi.

Hiện giờ thật vất vả mới cuỗm được người tới tay, Vệ Quyết Minh đương nhiên không thể đột nhiên thay lòng được. Nhưng giấc mộng kia —— hất mạnh một vốc nước lên mặt mình, Vệ Quyết Minh thở hộc ra một hơi.

Nói đến cùng, đó dù sao cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Chẳng qua —— là một thứ mà thằng đàn ông nào cũng từng làm, là một giấc mộng xuân tầm thường mà thôi.

Trên đời này, sao có nhiều chuyện huyền diệu khó tin đến vậy chứ?

Đưa tay lấy cái khăn bên cạnh lên xoa xoa mặt, Vệ Quyết Minh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mờ mịt trong gương của mình, chậm rãi ép cảm giác nôn nóng trông ngực kia xuống.

So với chuyện tự hỏi những thứ vô nghĩa này thì chẳng phải hôm nay hắn có chuyện quan trong hơn cần làm sao. Chẳng biết giờ Vệ Thành Trạch đang mang tâm tình thế nào nhỉ?

Khóe môi hơi cong lên, Vệ Quyết Minh nhìn chính mình trong gương chậm rãi lộ ra một nụ cười mang theo ác ý.

Vệ Quyết Minh và Vệ Thành Trạch là anh em không cùng huyết thống. Lúc trước cha mẹ hai người nghĩ bọn họ sẽ không thể có cơ hội có được đứa con ruột thịt của mình nên liền tới cô nhi viện nhận nuôi Vệ Quyết Minh. Chỉ không ngờ, ngay sau ba năm họ nhận nuôi Vệ Quyết Minh thì lại có Vệ Thành Trạch.

Có lẽ vì cảm thấy thực có lỗi với Vệ Quyết Minh, lại có thể lo Vệ Quyết Minh vì chuyện này mà bị cô lập, hai người đối xử rất tốt với Vệ Quyết Minh, thậm chí còn tốt hơn với Vệ Thành Trạch rất nhiều. Có nhiều lúc còn đặt Vệ Quyết Minh trước Vệ Thành Trạch.

Có lẽ chính vì lý do này, Vệ Thành Trạch từ nhỏ đã vô cùng ghét Vệ Quyết Minh, luôn ngầm gây phiền toái cho Vệ Quyết Minh.

Tình huống này theo tuổi tác ngày càng tăng của hai người cũng ngày càng ít đi, nhưng cảm tình của Vệ Thành Trạch với Vệ Quyết Minh lại không tốt hơn chút nào. Mà lúc phát hiện trong di chúc của cha cư nhiên đưa công ty của bọn họ cho Vệ Quyết Minh, cơn bất mãn và căm hận mà Vệ Thành Trạch áp sâu trong lòng rốt cục mới bạo phát.

Hắn đầu tiên tìm người bóp méo di chúc của cha, sau lại thầm trù tính cướp cổ phần công ty của Vệ Quyết Minh, muốn làm Vệ Quyết Minh hai bàn tay trắng.

—— cũng may hắn phát hiện sớm, nếu không thì nói không chừng Vệ Thành Trạch thực sự sẽ thực hiện được chuyện này.

Tươi cười bên môi mang thêm vài phần lãnh ý, khăn mặt trong tay được Vệ Quyết Minh tiện tay vắt lên trên giá, xoay người đi khỏi toilet.

Hắn cũng chẳng để ý quá nhiều đến mấy thứ ngoài thân này, nhưng lại hắn lại không thể chịu được diễn xuất làm người khác buồn nôn kia của Vệ Thành Trạch.

Chỉ cần nghĩ đến công ty mà cha mình coi trọng nhất sẽ rơi vào tay người này, hắn liền cảm thấy tởm đến buồn nôn.

Nếu Vệ Thành Trạch muốn cho hắn cảm nhận được cảm giác mất hết mọi thứ thì cứ thử xem, để xem người cười cuối cùng, rốt cuộc là ai?

Bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần, Vệ Quyết Minh đi vào thang máy ngay trước khi nó kịp đóng lại, lúc nhìn được người đang đứng bên trong lại không khỏi mà có chút sửng sốt.

Hiển nhiên cũng không nghĩ sẽ gặp phải Vệ Quyết Minh, biểu tình Vệ Thành Trạch cứng đờ. Sau đó lại làm như không có gì xảy ra mà dời mắt đi, nhìn chằm chằm con số biểu thị cho số tầng đang không ngừng nhảy lên.

"Yêu, tổng tài đại nhân không phải từ trước tới giờ chưa từng đến muộn à?" Nhưng Vệ Thành Trạch không muốn để ý tới Vệ Quyết Minh thì Vệ Quyết Minh cũng sẽ không dễ dàng buông tha một cơ hội tốt như vậy. Hắn hơi nhướng mi, bước một bước về phía Vệ Thành Trạch: "Sao hôm nay lại đến trễ vậy nhỉ?"

Vệ Thành Trạch bị ép đến một góc thang máy không còn chỗ nào để lùi bước liền cau mày ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí cứng nhắc không chút phập phồng: "Làm ơn tránh ra chút."

"Sao thế, thấy tởm à?" Nghe được lời Vệ Thành Trạch nói, Vệ Quyết Minh không lui ra, ngược lại con nâng tay, chặn hai bên sườn Vệ Thành Trạch, chặn tất cả đường lui của hắn. "Tôi cũng quên đấy, tổng tài trước đây đã từng nói, thứ đồng tính như tôi, chỉ cần xuất hiện thì cũng đã làm bẩn mắt cậu rồi mà!" Cố ý dùng ngữ khí khoa trương nói lời này ra, Vệ Quyết Minh đột nhiên đè thấp thân mình, tiến gần bên tai Vệ Thành Trạch, "Cũng không biết, tư vị đêm qua thế nào?"

Nghe được lời Vệ Quyết Minh, thân thể Vệ Thành Trạch nhất thời liền cứng đờ. Sắc mặt cũng không khỏi mà tái thêm vài phần. Hắn như đang cố cứu vớt tia tôn nghiêm cuối cùng của mình, cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, nhưng hai bàn tay giấu sau người lại từng chút nắm chặt lại thành quyền.

Thu tất cả mờ ám của Vệ Thành Trạch vào đáy mắt, trong mắt Vệ Quyết Minh lướt qua một tia khoái ý.

Chỉ cần có thể làm cho người này cảm thấy thống khổ thì hắn đều sẽ thấy cao hứng.

Vệ Thành Trạch không nói gì, không khí nhỏ hẹp trong thang máy nhất thời liền trở nên áp lực mà ngưng trệ.

Vệ Quyết Minh cúi đầu nhìn Vệ Thành Trạch, nhịn không được hơi nhướng mi.

Đây là lần đầu tiên hắn đứng gần Vệ Thành Trạch như vậy. Nói thật, bộ dạng của Vệ Thành Trạch quả thật không tồi, bộ dạng mi thanh mục tú, khuôn mặt chưa từng có dao động gì quá lớn, mang theo chút cấm dục đầy hấp dẫn. Bên trong cổ áo mơ hồ có thể thấy được dấu hôn, lại tạo nên một lực hấp dẫn tương phản —— cũng không trách được sao Chu Hải Tô lại có hứng thú với người này.

Ánh mắt Vệ Quyết Minh hơi nheo lại, trong mắt hiện ra chút hứng thú.

Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không. Bắt đầu từ lúc nãy hăn đã ngửi thấy một mùi hương thản nhiên quanh quẩn bên chóp mũi, có chút câu nhân không thể nói thành lời.

"Hay là sao khi bị ch*ch xong đến cả mùi cũng đổi luôn rồi?" Tựa đầu vào hõm cổ Vệ Thành Trạch hít một hơi thật sâu, xác định kia không phải mình nhầm lẫn, Vệ Quyết Minh nhịn không được mở miệng nói.

Không biết tại sao, hắn thế nhưng cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc khó hiểu.

Nhìn khuất nhục sâu trong mắt Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh ma xui quỷ khiến vươn tay nâng cằm hắn lên: "Không biết mày có mùi vị thế nào mà có thể làm Chu tổng tâm tâm niệm niệm đến mức ấy nhỉ?"

Như bị hành động của Vệ Quyết Minh dọa sợ, Vệ Thành Trạch một lúc lâu vẫn chưa phản ứng gì lại. Tận đến khi Vệ Quyết Minh vươn đầu lưỡi muốn tách môi hắn ra, hắn mới như đột ngột tỉnh lại, hung hăng đẩy người đang đè trên người mình ra.

"Vệ Quyết Minh!" Dùng sức cọ môi mình, hai má Vệ Thành Trạch vì tức giận mà có chút đỏ ửng, "Anh quá lắm rồi đó!"

"Có thứ nhu cầu kia thì tự đi tìm đàn ông mà giải quyết!"

Vừa lúc Vệ Thành Trạch nói xong câu đó, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra. Hắn cũng không thèm nhìn xem đây là tầng bao nhiêu đã trực tiếp bước khỏi thang máy.

Tận đến khi Vệ Thành Trạch đi đên ngã rẽ, biến mất khỏi tầm mắt hắn, Vệ Quyết Minh vẫn có chút ngơ ngẩn.

Hắn lúc nãy thế mà cảm thấy, đôi môi kia của Vệ Thành Trạch...... thực làm người ta phải quyến luyến?

Theo bản năng đưa tay sờ môi mình, Vệ Quyết Minh có chút sợ run.

Cảm giác nôn nóng bị áp chế buổi sáng kia lại bắt đầu bốc lên, làm ngực hắn như nghẹn lại, khó chịu muốn chết.

Vì thế đương nhiên, thái độ của hắn với những người đang đứng ngoài thang máy, do dự không biết có nên vào hay không kia cũng chẳng tốt đẹp được là bao: "Đứng đó làm gì? Làm đồ trang trí chắc?!"

Bị Vệ Quyết Minh rống một câu như vậy, mấy người kia nhất thời bị dọa sợ, vội vàng hoang mang đi vào thang máy. Một người trong đó còn vì khẩn trương mà không cẩn thận giẫm vào chân một người khác, thiếu chút nữa đụng vào Vệ Quyết Minh. Vì thế, sắc mặt của Vệ Quyết Minh lại càng thêm không tốt.

Vẫn trầm mặc đi tới tầng cao nhất, Vệ Quyết Minh liền ra khỏi thang máy đầu tiên. Nghe những âm thanh loáng thoáng phía sau như "Kiêu ngạo cái gì chứ" "Vẫn là tổng tài tốt hơn" "Hoàn toàn nhìn không ra hắn với tổng tài thế mà là anh em" linh tinh gì đó, Vệ Quyết Minh nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Trước mắt người khác, Vệ Thành Trạch luôn hoàn mỹ như vậy, dù tìm kiếm cẩn thận đến thế nào thì cũng không thấy chút chút tỳ vết nào cả. Nhưng hắn lại biết, dưới cái mặt nạ hoàn mỹ kia đang giấu gương mặt ghê tởm đến mức nào.

"Bất quá chỉ là một phế vật chẳng làm được chuyện gì thôi, dựa vào gì mà tranh với tôi chứ?" Lúc Vệ Thành Trạch nói những lời kia, thần sắc khinh miệt trong đôi mắt đó, dù Vệ Quyết Minh của hiện tại cũng có thể nhớ đến nhất thanh nhị sở.

Hít vào một hơi thật sâu, Vệ Quyết Minh áp chế tình cảm đang bốc lên trong lòng, mở cửa vào phòng làm việc.

"Cậu có thể đúng giờ một ngày không hả, Vệ đại thiếu gia?" Lúc vừa tiến vào văn phòng, Vệ Quyết Minh đã bị một tập văn kiện không biết từ đâu bay tới ném thẳng vào người, "Nhanh lên, ký tên! Nếu cậu còn muốn giữ lại số cổ phần còn lại trên tay cậu!"

"Hớ, không phải còn có cậu à?" Nhìn thoáng qua bạn tốt đang ngồi trên ghế sô pha. Vệ Quyết Minh cầm văn kiện ngồi xuống bàn, cầm đại một cái bút, ký tên mình lên phần văn kiện đó.

Nhìn động tác lưu loát của Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương nhịn không được thở dài: "Cậu thật đúng là tin tôi ha......"

"Nếu ngay cả cậu cũng không tin thì tôi có ai để tin chứ." Không để ý gì mà nhún vai, Vệ Quyết Minh cười nói, "Còn có chuyện gì à?"

Hiện tại quyền lực ở công ty của hắn cơ bản đã bị Vệ Thành Trạch tranh mất. Nên trên thực tế, dù hắn có tới chỗ này hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau cả. Mà nhờ năng lực quyết sách và quản lý kia của Vệ Thành Trạch mà mấy lão già trong công ty, dù biết vị trí tổng tài kia của hắn có gì đó mờ ám thì cũng không thèm nói gì cả, cứ như đã được thỏa thuận cẩn thận vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Quyết Minh không khỏi càng thêm phiền táo.

"Nên mới cần tìm người hỗ trợ, không đúng à?" Nhìn được ý nghĩ của Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương đi tới, cầm văn kiện trên bàn lên xem một chút, chỉ vào một nơi hắn chưa ký.

Thấy Vệ Quyết Minh có chút không kiên nhẫn mà ký lên chỗ kia, Trầm Phi Dương có chút do dự, rốt cục vẫn không nhịn được mà hỏi chuyện trong lòng mình ra miệng: "Đêm qua, cậu thật sự đem Vệ Thành Trạch.....?"

"Có gì sai chứ?" Nghe Trầm Phi Dương nhắc tới chuyện này, Vệ Quyết Minh không biết sao bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện lúc nãy ở thang máy. Không biết tại sao lại có chút phiền táo, "Không phải là chuyện sớm đã quyết định rồi à?"

Trầm Phi Dương há miệng thở dốc như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng lại.

Hắn lúc trước cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không ngờ Vệ Quyết Minh sẽ thực sự làm chuyện như vậy. Trừ lần đó ra, bọn họ thật sự không làm gì đụng chạm đến Chu Hải Tô cả. Nhưng chuyện lần này dù sao cũng có chút quá đáng.

Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt vừa rồi của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương không khỏi sinh ra một chút cảm giác có tội.

Thân là bạn thân của Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương đương nhiên không có bao nhiêu hảo cảm với Vệ Thành Trạch luôn gây phiền phức cho Vệ Quyết Minh cả. Trên thực tế trước đó lúc đưa ra đề nghị này, hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì quá đáng, chỉ là...... Như đang nghĩ tới chuyện gì, mày Trầm Phi Dương không khỏi nhẹ nhàng mà nhíu lại.

Loại chuyện này...... Chắc không thể xảy ra đâu nhỉ?

Chẳng qua chỉ là một giấc mộng quá chân thật mà thôi.

Huống chi, Vệ Thành Trạch trong đoạn "Ký ức" kia so với người mà hắn nhận thực hiện giờ, trừ cái mặt ra thì chẳng có chỗ tương đồng nào cả.

Nhưng dù có tự thuyết phục mình như vậy, bản thân Trầm Phi Dương vẫn rất rõ ràng. Vào lúc đó, ý thức của hắn rõ ràng rất thanh tỉnh. Những hình ảnh này, cứ như đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn —— thật giống trí nhớ lúc trước đã lãng quên, bỗng được hồi tưởng lại vậy. Thậm chí còn làm hắn ngây cả người mà không cẩn thận đánh vỡ luôn hai cái chén.

"Làm sao vậy?" Ký xong tên, lật qua lật lại vài lần để tránh mình còn ký thiếu đâu không xong. Vệ Quyết Minh vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dạng sững sờ của Trầm Phi Dương, không khỏi có chút nghi hoặc.

"A? Ừ, không có gì!" Đột ngột tỉnh lại, Trầm Phi Dương lắc đầu. Hắn lật qua văn kiện một lần, chắc chắn không còn thiếu sót gì liền cầm nó lên: "Giờ không còn gì nữa, tôi đi trước vậy."

"Đi đi, không tiễn đâu." Gật đầu, Vệ Quyết Minh tiện tay cầm một quyển tạp chí trên bàn lên xem.

Bây giờ hắn với công ty này mà nói chỉ là một thứ đồ trang trí, đương nhiên không thể có việc gì cho hắn làm rồi.

Nhìn Vệ Quyết Minh một cái, Trầm Phi Dương có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì. Sau khi đáp lại một câu liền mở cửa rồi đi ra ngoài.

Nhưng hắn không ngờ vừa mới ra khỏi cửa, hắn đã thấy Vệ Thành Trạch đang chờ bên ngoài.

Sắc mặt Vệ Thành Trạch có chút tái nhợt, môi sưng đỏ mất tự nhiên, cúc áo sơmi nghiêm cẩn cài đến cúc trên cùng, che khuất hơn phân nửa cổ.

"Trầm luật sư " Hắn mang theo nụ cười ôn hòa mà khéo léo, "Tôi có chút chuyện muốn thương thượng với anh."

"Cậu còn có chuyện gì nữa?" Thấy Trầm Phi Dương bỗng nhiên đứng bất động ở cửa, Vệ Quyết Minh nhịn không được mở miệng hỏi.

Vệ Thành Trạch như bị giọng của hắn dọa, môi cũng không kìm được mà run rẩy. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lùi lại một bước, trầm mặc nhìn Trầm Phi Dương.

Nếu là lúc trước gặp phải chuyện thế này, Trầm Phi Dương chắc chắn sẽ không thèm để ý mà cự tuyệt ngay lập tức, nói không chừng còn có thể cố ý gọi Vệ Quyết Minh để làm Vệ Thành Trạch khó xử. Nhưng nghĩ đến ký ức mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong đầu mình, hắn nhìn Vệ Thành

Trạch một cái, đi ra: "Không có gì, đi rồi!"

"Chỗ này có chút khó nói. " Thấy Trầm Phi Dương không từ chối mình, Vệ Thành Trạch có chút kinh ngạc. Nhưng hắn nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình, gật đầu với Trầm Phi Dương,

"Tới văn phòng của tôi."

Đi phía sau Vệ Thành Trạch, mày Trầm Phi Dương nhíu lại thật sâu. Trong đầu không ngừng cân nhắc nguyên nhân người này gọi mình đến đây.

Muốn mượn sức hắn? Quả thật có thể, nhưng tại sao lại ngay vào lúc sống còn này chứ?

Hơn nữa nói thật, Trầm Phi Dương cũng không nghĩ Vệ Thành Trạch sẽ không biết quan hệ giữa hắn với Vệ Quyết Minh mà đến đây để lãng phí khí lực.

Tận lúc Vệ Thành Trạch đưa một phần hợp đồng đến trước mặt mình, Trầm Phi Dương vẫn không thể đoán được mục đích của người này.

Mang theo hoài nghi và bất an không thể nói thành lời, Trầm Phi Dương mở hợp đồng trên bàn ra.

"Đây là......" Nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Vệ Thành Trạch thần sắc bình tĩnh. Trầm Phi Dương lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ.

—— hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền?

Phần cổ phần này, không chỉ có phần mà Vệ Thành Trạch âm thầm cướp của Vệ Quyết Minh mà là tất cả cổ phần công ty trong tay Vệ Thành Trạch.

Có thể nói, chỉ cần ký xong hợp đồng này, dù là ai cũng có thể nhảy lên vị trí cổ đông lớn nhất công ty.

"Cậu có ý gì?" Một lúc lâu sau, Trầm Phi Dương mới thoát khỏi nỗi khiếp sợ. Nhưng hắn lại càng không thể hiểu được hành động của Vệ Thành Trạch.

Nếu đây là cái giá để thu mua hắn, thì không phải là quá cao à?

Tuy hắn xem như có chút danh tiếng, nhưng so với hơn một nửa cổ phần của một công ty xếp top 15 trong nước thì chút danh tiếng này của hắn hiển nhiên còn chưa đủ để được mắt đến.

Huống chi, bên trên dùng giấy trắng mực đen viết vô cùng rành mạch, bên nhận cổ phần công ty là Vệ Quyết Minh.

—— đoạt lấy cổ phần công ty từ tay Vệ Quyết Minh, sau đó trả là cho hắn gấp bội? Dù thằng ngu nhất trên đời này cũng sẽ không làm chuyện này. Trừ phi......

"Tôi mong anh khi vào lúc anh ấy cần nhất, đem tất cả những thứ này cho anh ấy." Như không nhìn thấy kinh nghi trong mắt Trầm Phi Dương, ngữ khí của Vệ Thành Trạch vẫn bình tĩnh như trước.

"Vào lúc anh ta cần nhất?" Trong lòng không khỏi xuất hiện chút dự đoán nào đó, Trầm Phi Dương nhìn thẳng vào hai mắt Vệ Thành Trạch, mở miệng hỏi, "Là chỉ lúc nào?"

"Tôi tin chuyện này thì luật sư Trầm có thể tự mình đoán được." Vệ Thành Trạch không có trả lời câu hỏi của Trầm Phi Dương, "Thủ tục chuyển nhượng tôi cơ bản đã làm xong rồi. Phần còn lại liền nhờ Trầm luật sư."

"Hình như tôi vẫn chưa đồng ý đâu, Vệ tổng?" Nghe được lời Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương nhịn không được bật cười.

"Thế thì " Vệ Thành Trạch bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt Trầm Phi Dương, thong thả mà rõ ràng hỏi, "Anh muốn từ chối ư?"

Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, phỏng đoán trong lòng Trầm Phi Dương ngày càng rõ ràng. Tuy còn chưa thế chắc chắn, nhưng......"Vệ tổng cảm thấy nếu giờ giao công ty này cho Quyết Minh trong lời nói, anh ấy có thể chống đỡ bao lâu?"

Như không ngời Trầm Phi Dương sẽ đột ngột hỏi một câu như vậy, Vệ Thành Trạch có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, như đang nghĩ có nên trả lời câu hỏi của hắn hay không.

"Đáp án của câu hỏi này sẽ quyết định chuyện tôi có tiếp nhận ủy thác này không đó, Vệ tổng?"

Thả hợp đồng cầm trong tay lại trên bàn. Trầm Phi Dương cười nhìn Vệ Thành Trạch, chờ câu trả lời của hắn. Nhưng trên thực tế, hắn đại khái cũng đã đoán được sơ sơ đáp án của đối phương.

Hơi nhíu mày nhìn Trầm Phi Dương một cái, Vệ Thành Trạch do dự chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng trả lời câu hỏi của hắn: "...... Ba tháng."

"Nếu hiện giờ giao công ty cho anh ấy, anh ấy chống đỡ nhiều nhất chỉ được có ba tháng."

Nghe đáp án không quá khác với những gì mình dự đoán của Vệ Thành Trạch, Trầm Phi Dương chỉ cảm thấy khối đá trong lòng rơi bịch xuống một cái, có một cảm giác không thể nói rõ.

Ba tháng sau, có một cơ hội kinh doanh rất lớn. Mà Vệ Quyết Minh đã đổ tất cả tài sản của mình vào cơ hội này —— sau đó thua không còn gì cả.

Mà ngay sau đó, hắn lại gặp được một cơ hội Đông Sơn tái khởi. Nhưng lúc đó tình trạng tài chính của hắn lại thiếu rất nhiều. Cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội kia, tận đến rất nhiều năm sau mới có thể gượng dậy một lần nữa.

—— đây chính là ký ức đột nhiên xuất hiện trong hắn khi nói cho hắn biết.

"Cậu rất thích ăn cá, nhưng lại rất ghét việc gỡ xương?" Nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch chốc lát, Trầm Phi Dương đột nhiên hỏi, "Cho nên chỉ cần không ai gỡ xương cho cậu thì cậu sẽ không bao giờ đụng vào cá?"

Bị câu hỏi của Trầm Phi Dương làm ngơ cả người, trong mắt Vệ Thành Trạch không khỏi hiện lên chút nghi hoặc: "Anh tại sao......" lại biết chuyện này?

Rõ ràng sau khi hắn trở về, bởi vì thiếu người giúp hắn gỡ xương nên hắn cũng không ăn thứ đó nữa.

Không cần Vệ Thành Trạch nói hết lời, Trầm Phi Dương cũng đã biết được đáp án. Hắn nhìn Vệ Thành Trạch một cái thật sâu, cầm lấy hợp đồng trên đứng lên: "Phần ủy thác này, tôi nhận."

Suy nghĩ của tác giả: Em trai phòng giám sát A: Trời ưi tui vừa thấy một chuyện cực kỳ khủng khiếp?!

Em trai phòng giám sát B: WOC Vệ tổng bị anh trai ổng cưỡng hôn!!

Em trai phòng giám sát C: Tui đã sớm cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có gì đó không đúng lâu rồi!

Em trai phòng giám sát D: Vậy nên, anh trai Vệ tổng đối phó với ổng, kỳ thật là vì thích ổng ấy hở?

Em trai phòng giám sát ABC:...... Bọn mình hình như vừa biết gì đó......

Tui lại muốn sửa tiêu đề _(:зゝ∠)_ cứ cảm thấy ngay từ đầu tiêu đề đề đã không đúng biết sao giờ, huhu

Cám ơn nguyệt vừa không giải ẩm, lâm vãn lạc, 19596326, xám trắng nắm, lang quỷ quỷ, hồ ly đích lôi, sao sao đát ~

Ly: Ai hiểu từ WOC viết tắt gì k. T tra mạng mà k thấy có gì sát nghĩa.