Ly: Đúng là tướng vợ chồng, cả hai đứa đều muốn hành hạ trí thông minh của mẹ nuôi QAQ
Ánh nắng chiếu từ khe hở giữa hai bức rèm cửa vào, mày Vệ Thành Trạch hơi nhíu, vô thức cọ cọ về phía lồng ngực người bên cạnh tránh cho ánh nắng chiếu vào mắt.
Bị hành động đáng yêu của hắn đánh gục, Chu Hải Tô nhịn không được cúi đầu, đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi hơi mở kia.
"Ưm......" Vệ Thành Trạch vì không thở được mà mở mắt phát ra một tiếng rên ngọt nị. Trong ánh mắt đầy sương mù còn mang theo chút mờ mịt. Bộ dạng kia làm tim Chu Hải Tô nhũn luôn ra thành nước.
Vệ Thành Trạch có chút buồn ngủ nheo mắt lại, hiển nhiên còn chưa tỉnh hắn. Đầu gối đang co lên của hắn chạm phải thứ gì đó đang vô cùng có tinh thần, có chút mơ hồ mà than thở: "Lưu manh."
Nghe thấy một câu này của Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô không nhìn được mà cười ra tiếng, làm
Vệ Thành Trạch không chút kiên nhẫn há miệng cắn lên cánh tay hắn một phát.
Chỉ là dù sao cũng chỉ mới nửa tỉnh nửa mê, khí lực của Vệ Thành Trạch chắc chắn chẳng ra đâu vào đâu cả. Lực đạo không đến nơi đến chốn kia ngược lại còn làm ngực Chu Hải Tô nóng không chịu được.
Cánh tay đang ôm Vệ Thành Trạch siết chặt lại làm thân thể hai người càng thêm thân mật. Chu Hải Tô vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đỉnh tai Vệ Thành Trạch rồi sau đó cuốn cả vành tai hắn vào miệng, nhẹ nhàng mút vào mà cắn. Giọng nói cũng vì vậy mà có chút mơ hồ không rõ: "Người trẻ tuổi mà, đương nhiên tinh lực có chút dồi dào." Nói xong, y còn cố ý thẳng lưng, dùng chính thứ gì kia của mình chọc đùi Vệ Thành Trạch.
"......" Vệ Thành Trạch bị làm phiền đến không thể ngủ lại thở dài, có chút không tình nguyện mà mở mắt. Sau đó ném một cái tát lên gương mặt đang mang theo chút chờ mong của người kia: "Biến."
Đêm qua làm quá mức, thắt lưng hắn giờ vẫn còn đang nhức đây này.
Vào lúc thế này, Vệ Thành Trạch liền nhịn không được nhớ đến Tống Tu Dịch đầy trầm ổn ở thế giới trước. Tuy cả hai người đều hận không thể lúc nào cũng khắc khắc đặt hắn trên giường nhưng Tống Tu Dịch ít ra còn biết để ý đến thân thể hắn. Thế nhưng giờ người này, hoàn toàn chỉ muốn ép sạch hắn. Nếu cứ thuận theo người này thì hắn chắc chắn không thể xuống giường nổi.
Nghĩ đến đây, Vệ Thành Trạch nhất thời cảm thấy thắt lưng mình càng nhức hơn.
Vệ Thành Trạch: Một doanh nhân đẳng cấp thế giới thế mà còn không trầm ổn bằng một thầy giáo trung học. Hắn cũng chịu luôn rồi, ha hả.
"Đang nghĩ gì thế?" Đã nhận ra ý nghĩ đang thoát tuyến của Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô nhẹ nhàng cắn thính tai của hắn, lấy việc này để biểu đạt sự bất mãn của mình.
"Tống Tu Dịch." Nghiêng đầu nhìn Chu Hải Tô một cái, Vệ Thành Trạch không chút giấu diếm trực tiếp nói ra tên người mình đang nghĩ đến.
Chu Hải Tô:......
Tuy biết người kia của là mình, nhưng không biết tại sao y lại tự nhiên thấy trong lòng chua lè.—— rõ ràng người ta đã ở ngay đây rồi, nghĩ đến thầy giào trung học bỏ đi kia làm quỷ gì?!
Chú ý tới biểu tình của Chu Hải Tô, đuôi lông mày Vệ Thành Trạch hơi nhướng lên, nghiêng người qua chụt một cái lên miệng y.
Cảm nhận được cảm giác mềm mại trên môi, chút mất hứng trong đầu Chu Hải Tô liền biến mất tăm. Trước khi Vệ Thành Trạch lui lại liền đè lấy gáy hắn hòng làm sâu hơn nụ hôn này. Chu Hải Tô nhẹ nhàng mổ đôi môi hơi sưng đỏ của Vệ Thành Trạch. Vẻ mặt cứ như một con cún bắt được xương, làm người ta hoàn toàn không thể nghĩ y với người tâm tình thay đổi như chong chóng có thể một tay che cả thương trường có gì liên quan đến nhau.
Thấy Chu Hải Tô như còn muốn tiếp tục hành động, Vệ Thành Trạch rốt cục không thể nhịn được nữa. Nhấc chân đá con cún hình người này xuống giường.
Ánh mắt dừng lại trên thứ đồ vật vẫn đang vui vẻ dựng thẳng của đối phương vài giây, Vệ Thành Trạch quyết đoán trở mình: "Tự mình vào WC mà giải quyết."
Chu Hải Tô:......
Y dám thề, Y mới thấy được ghét bỏ thật sâu trong mắt Vệ Thành Trạch!
Chu-nước mắt lưng tròng-tiên sinh bị ghét bỏ sau khi ủy khuất nhìn chằm chằm người trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn xoa mặt một cái, ngoan ngoãn đi vào WC.
5438 vây xem toàn bộ quá trình tỏ vẻ nó thực sự sợ đến ngây người. Nó vẫn cảm thấy nó đã đủ hiểu biết năng lực của ký chủ. Nhưng trong một thời gian ngắn, đối phương lại một lần nữa thành công điều giáo một đại tổng tài thành cái dạng này, thật sự là...... 5438 tỏ vẻ, trong vốn từ ngữ bần cùng này của nó, thực sự không thể tìm nổi từ nào có thể hình dung Vệ Thành Trạch cả.
Bất quá...... Cứ như vậy nói tên Tống Tu Dịch ra thật sự không có chuyện gì à? Dù Chu Hải Tô không biết Tống Tu Dịch rốt cuộc là ai nhưng người trong lòng của mình cư nhiên nói tên thằng khác trên giường và vân vân gì đó. Chẳng lẽ thật sự không tạo thành bất cứ hiểu lầm nào à?!Nghe tiếng thở dốc cùng gầm nhẹ đến tiếng nước còn giấu không được trong toilet kia, 5438 yên lặng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Có thể khiến một thằng đàn ông trong tình huống như vậy mà vẫn nghe lời một mình sang chỗ khác giải quyết vấn đề sinh lý...... Thì việc nhỏ như vậy điểm đã là cái quỷ gì chứ?
5438 cảm thấy, so với tự hỏi những chuyện vô nghĩa này thì nó nên tự cảm thấy may mắn mình không phải mới mở mắt ra đã bị giam phòng tối hơn, ha hả.
Giải quyết vấn đề gì kia của mình sau đó tắm rửa xong, Chu Hải Tô mới từ phòng vệ sinh đi ra. Tầm mắt y dừng lại trên người hình như đã ngủ say trên giường chốc lát liền chạm phải cặp kính mắt đặt ở đầu giường kia.
Y đương nhiên không thể không nhận ra bộ dáng cặp kính này. Dù sao trong thế giới kia, y cũng đã đeo một cặp kính hệt như vậy nhiều năm.
Đưa tay cầm lấy cặp kính mắt kia lên, mày Chu Hải Tô không khỏi nhíu lại.
Y không nghĩ Vệ Thành Trạch vì muốn kỷ niệm thế giới nên mới mua một cặp kính mắt như vậy. Không nói y giờ đang ở ngay bên người Vệ Thành Trạch, với tính tình của hắn căn bản không thể làm ra chuyện thế này. Đương nhiên, Vệ Thành Trạch càng không thể nào dùng phương thức này để biểu lộ sự coi trọng với y. Chu Hải Tô không cảm thấy Vệ Thành Trạch sẽ không biết, kiểu hành vi này trừ làm y tự ăn giấm với chính mình ra thì căn bản chẳng có chút hiệu quả nào.
Mà nếu hành vi này của Vệ Thành Trạch không liên quan đến y, vậy......
Nghĩ đến tình trạng không ngừng xuyên quan những thế giới khác nhau của Vệ Thành Trạch, trong mắt Chu Hải Tô không khỏi lướt qua một tia suy tư.
Chuyện có thể khẳng định chính là ngoài y và Vệ Thành Trạch ra, còn có một thứ tồn tại biết hết tất cả mọi chuyện —— trong trí nhớ của y, y đã cảm nhận được sự tồn tại của đối phương không chỉ một lần.
Vệ Thành Trạch cũng chưa từng nói chuyện này với y, có lẽ vì có hạn chế gì đó hay chỉ đơn thuần là hắn không muốn nói. Nhưng Chu Hải Tô không nghĩ người vô danh kia cũng biết được sự tồn tại của y, điểm này có thể xác định. Nếu không Vệ Thành Trạch sẽ không tiếp tục đóng giả nhân vật trong thế giời này khi chỉ có hai người.
Đưa tay thả mắt kính về chỗ cũ, Chu Hải Tô xốc chăn lên ngồi dậy.
Vệ Thành Trạch nhắm mắt lại, ngực theo hô hấp mà phập phồng giống như đang ngủ vô cùng an ổn. Nhìn sườn mặt Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô bỗng bỗng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Dù Vệ Thành Trạch có mục đích gì khác mà phải che giấu y rât nhiều chuyện thì sao? Chỉ cần người này vẫn đang bên cạnh y, chỉ cần trong lòng người này có vị trí của y, vậy là đủ.
Gục đầu xuống khẽ hôn một cái lên khóe mắt Vệ Thành Trạch, Chu Hải Tô đang định đứng dậy đột nhiên lại bị ôm lấy cổ. Ngay sau đó, cằm đã bị nặng nề cắn một ngụm.
"Anh nhàn quá không có gì làm à?" Buông lỏng đôi tay đang quấn trên cổ Chu Hải Tô Chu Hải Tô ra, Vệ Thành Trạch có chút bất đắc dĩ mở to mắt.
Lúc này, nếu dựa theo thói quen của nguyên chủ thì sớm đã nên ở công ty. Người trước mắt tuy thoạt nhìn không phải người theo bài bản gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một nhân vật quan trọng trên thương trường, cả ngày chui ở đây làm cái quỷ gì?
5438 tỏ vẻ, dù ký chủ nhà nó vẫn đang năm ườn trên giường nhưng vẫn chỉ trích đến là vô cùng chính nghĩa kia thế nào cũng thấy dễ thương không tả nổi. Mà thực hiển nhiên, cái nhìn của Chu Hải Tô giống 5438 như đúc —— mà biểu hiện trực tiếp nhất chính là, y nghiêng người qua, muốn đặt Vệ Thành Trạch dưới thân.
...... Sau đó, lại bị Vệ Thành Trạch tặng cho một cái tát đuổi về.
"Ngoan, đừng nghịch." Đưa tay xoa xoa cái đầu chó của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch cũng không muốn ngủ nữa, xoa mắt, xốc chăn lên.
Nghiêng người tựa vào đầu giường, nhìn Vệ Thành Trạch mặc quần áo, Chu Hải Tô nhịn không được tiếc nuối thở dài: "Muốn đến công ty à?"
"ừ." Vệ Thành Trạch lên tiếng.
Tuy rằng công ty này với hắn mà nói chẳng có tí ý nghĩa gì nhưng nguyên chủ thực sự rất coi trọng nó. Nếu hắn bỗng nhiên biểu hiện ra thái độ không thèm để ý thì thực sự sẽ có chút đột ngột.
Huống chi, lấy tính cách hiếu thắng kia của hắn, sau khi gặp bị anh trai mình chuốc thuốc đưa lên giường một người đàn ông khác thì ngược lại hắn hẳn sẽ phải làm ra vẻ không có gì, không phải sao?
Khóe miệng hơi cong, Vệ Thành Trạch cài nốt cái cúc áo somi trên cùng, có chút không khoẻ mà kéo cổ áo —— cái tên chiếm dục siêu cường kia, dạo này hắn ra cửa thể nào cũng phải thắt cúc somi lên đến tận nút trên cùng.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được liếc người vẫn đang nằm trên giường không chịu động một cái: "Anh hôm nay không phải đã hẹn gặp mặt cùng Vệ Quyết Minh rồi à?"
"Hứ, " vừa nghe Vệ Thành Trạch nói đến chuyện này, mày Chu Hải Tô lập tức nhăn hẳn lại. Hiển nhiên đang vô cùng bất mãn với người trong miệng hắn, "Thằng khốn kia......" Chỉ cần nghĩ nếu người Vệ Quyết Minh tìm không phải mình mà là những người khác thì Vệ Thành Trạch sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Hải Tô liền nhịn không được muốn đem cắt Vệ Quyết Minh ra thành tám mảnh.
Nhìn Vệ Thành Trạch thần sắc bình tĩnh như hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng, Chu Hải Tô nhịn không được mở miệng hỏi: "Em thật sự muốn anh giúp nó à?"
Tuy biết Vệ Thành Trạch làm vậy chắc chắn là có tâm ý khác nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình với thắng khốn kia hợp tác để chiếm đoạt công ty của Vệ Thành Trạch. Y liền cảm thấy cực kỳ khó chịu
Nghe được lời Chu Hải Tô nói, Vệ Thành Trạch đang muốn đi vào buồng vệ sinh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn y: "Đương nhiên."
"Không chỉ phải giúp mà còn phải giúp đến hợp tình hợp lý, tận tâm tận sức —— theo đủ loại nghĩa." Nhìn đôi mày càng ngày càng nhăn của Chu Hải Tô, Vệ Thành Trạch nhịn không được nở nụ cười. "Anh quên à, em đã từng nói " Môi hắn hơi cong lên, nụ cười tươi sáng, ngữ điệu ôn hòa giống như cơn gió xuân ấm áp mà thư thái "Giết người —— không bằng diệt tâm."
Lời của Vệ Thành Trạch làm cho Chu Hải Tô có chút giật mình, một lúc lâu sau mới như bừng tình lại, bụm mặt cười nhẹ ra tiếng.
Y sao có thể quên được, trong phương diện trêu đùa trái tim người khác, y từ trước đến giờ đều không thể so được với Vệ Thành Trạch. Lúc trước, không phải chính y cũng đã phải chịu khổ vì chuyện đó sao?
Dù bây giờ nhớ lại cảm giác đau thấu tâm can kia, Chu Hải Tô vẫn như trước vô cùng sợ hãi. Cảm giác bất an này chỉ có lúc ôm Vệ Thành Trạch trong ngực, thực sự cảm nhận được sự tồn tại của hắn thì mới có thể biến mất được.
Đưa tay sờ cằm, chỗ lúc nãy bị cắn còn hơi ẩn ẩn đau, xem ra Vệ Thành Trạch quả thật không hạ miệng lưu tình. Như là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Chu Hải Tô bỗng nhiên bật cười.
So với trước kia, cảm giác lo được lo mất trong lòng y giờ thật ra cũng bớt đi không ít. Có lẽ vì Vệ Thành Trạch cũng không như trước kia, lợi dụng những kế hoạch đã chuẩn bị kỹ càng để y làm ra việc hắn muốn làm mà ngay từ đầu đã nói y nên làm gì chăng?
Cảm giác làm trợ thủ đúng là khác với cảm giác làm một quân cờ.
Nghĩ như vậy, tươi cười trên mặt Chu Hải Tô không khỏi rộng thêm vài phần. Vì thế, đợi lúc Vệ Thành Trạch rửa mặt xong đi từ phòng vệ sinh đi ra đã thấy cảnh một tên đàn ông quang than ngồi cười ngơ ngơ trên giường.
Vệ Thành Trạch:...... Đột nhiên muốn đi tra số bệnh viện tâm thần gần đây.
5438: giống bên trên.
Tùy tay đeo cặp mắt kính trên đầu giường lên, Vệ Thành Trạch liếc liếc mắt nhìn con cún to xác kia một cái: "Còn không đứng lên, chờ em đến mặc quần áo cho à?" Vốn hắn chỉ thuận miệng nói, lại không nghĩ Chu Hải Tô sau khi nghe được câu này của Vệ Thành Trạch liền sáng cả mắt đứng lên, giống hệt con cún Shiba đang không ngừng vẫy cái đuôi to phía sau.
"......" Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói một câu với 5438 trong lòng, "Ta đột nhiên tiếc sao trong nhà giờ không có đồ nữ."
5438:...... Gì?
Vệ Thành Trạch tất nhiên sẽ không giải thích câu nói của mình với 5438. Hắn nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Chu Hải Tô, sau đó như chuẩn bị gì đó mà rời nhà.
Đương nhiên, lúc đi qua shop đồ nữ trên đường, hắn còn không quên mua một bộ nhìn khá thuận mắt.
Tận đến khi Vệ Thành Trạch ném túi đồ nữ kia trên ghế sau, 5438 rốt cục mới lấy lại được chút tỉnh táo, nhất thời cả hệ thống đều cảm thấy thực không tốt.
Để một người đàn ông có dáng người không hề mảnh khảnh mặc đồ nữ hay gì gì đó...... Quả nhiên, mấy thứ hứng thú hung ác này thật sự không thể nào chữa nổi. Cũng không biết Chu Hải Tô lúc thấy Vệ Thành Trạch chuẩn bị nữ trang cho y, trên mặt sẽ mang biểu tình nào.
Chu Hải Tô không biết mình đang được một hệ thống đồng tình đang nhìn cánh cửa bị Vệ Thành Trạch tàn nhẫn đóng lại kia, nhịn không được thở dài, xốc chăn xuống giường, tùy tiện lấy một bộ quần áo từ tủ mặc vào.
Chỉ cần nghĩ đến người mình sắp phải gặp, y thế nào cũng không vui nổi.
Mà Vệ Quyết Minh đang bị Chu Hải Tô vô cùng ghét bỏ đang cau mày, đi vào một quán cà phê không lớn.
Nhìn xung quanh một lượt nhìn thấy người đã hẹn mình, Vệ Quyết Minh phun ra một hơi, điều chỉnh lại biểu tình của mình rồi bước nhanh đến, ngồi xuống đối diện người đí: "Tìm tôi có việc gì thế?"
"Ừ, có chút chuyện." Ngẩng đầu nhìn Vệ Quyết Minh một cái, Trầm Phi Dương đưa menu trong tay lên. "Cậu định làm gì?"
Nhìn lướt qua menu, tùy tiện chọn một thứ, Vệ Quyết Minh ngẩng đầu nhìn Trầm Phi Dương đối diện: "Có chuyện gì?"
Trầm Phi Dương đang muốn nói chuyện với Vệ Quyết Minh sau khi chạm phải mắt hắn liền không khỏi sửng sốt. Trên mặt hiện ra chút kinh ngạc: "Cậu làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?"
Không phải hắn làm quá, chỉ là Vệ Quyết Minh thoạt nhìn thật sự không thích hợp chút nào —— không phải bộ dáng hắn có bao nhiêu tiều tụy, chỉ là lo âu cùng phiền táo trong mắt hắn thật sự quá rõ ràng. Người khác có lẽ không nhìn ra nhưng một thằng bạn thân chơi với nhau hơn mười năm như hắn sao có thể không nhận ra được?
Trầm Phi Dương nhớ rõ, lần đầu tiên hắn thấy Vệ Quyết Minh lộ ra biểu tình như vậy chính là khi hắn biết mình không phải xon ruột của cha mẹ Vệ. Lần đó, Vệ Quyết Minh quả thực cứ như một thùng thuốc nổ cứ đụng vào là nổ. Thậm chí hắn còn nắm cả cổ áo Vệ Thành Trạch, hỏi hắn có phải đã biết ngay từ đầu không làm Vệ Thành Trạch sợ sắp chết.
"Tôi tất nhiên biết rồi." Thiếu niên mười ba tuổi mang theo cùng tuổi bình tĩnh và trào phúng không hề hợp tuổi, "Anh bất quá chỉ là thứ tạp loại không biết từ đâu đến thôi."
Trầm Phi Dương vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng đôi mắt đỏ quạch của Vệ Quyết Minh khi đó. Nhưng giờ khi nhớ lại, hắn lại bỗng nhận ra bàn tay đang dấu sau lưng của thiếu niên thoạt nhìn vô cùng trấn định kia đang gắt gao nắm thành quyền, không thể khống chế mà run nhè nhẹ.
"Thế nhưng, dù không có quan hệ huyết thống thì anh trai vẫn là anh trai, không đúng sao?" Trong đầu Trầm Phi Dương bỗng hiện ra cảnh tượng khác hẳn với tình huống kia.
"Người mỗi ngày đưa em tới trường là anh, dạy em học bài là anh, nhớ rõ sinh nhật của em còn hơn bản thân mình, cũng là anh." Tóc trên trán thiếu niên bị gió phất lên, trong mắt tràn đầy ôn nhu làm người ta say lòng. "Chẳng lẽ vì chúng ta không phải anh em ruột nên anh sau này sẽ không làm những chuyện này nữa sao?" Hắn vươn tay, năm lấy bàn tay người đối diện, như làm nũng mà quơ quơ, "Anh, anh chịu làm thế sao?"
Người cao hơn thiếu niên gần nửa cái đầu ngơ ngẩn mà nhìn hắn. Một lúc lâu sau mới như tỉnh táo lại, bàn tay vừa chuyển, ôm bàn tay người kia trong lòng bàn tay mình: "Đương nhiên, không chịu......"
Có lẽ tại một khắc này, chuyện lúc sau đều đã được quyết định. Ôn nhu của thiếu niên thực sự rất dễ làm người ta trầm luân, cứ thế mà cuối cùng rơi vào vực sâu.
Mà kết cục quá mức thảm thiết đó bắt nguồn từ chính cảnh tượng này.Ngực không hiểu sao có chút phiền muộn, mày Trầm Phi Dương không tự chủ được nhíu lại thật sâu.
"Phi Dương?" giọng nói của Vệ Quyết Minh kéo lại lực chú ý của Trầm Phi Dương. Hắn có chút mờ mịt nhìn người đối diện, trong chốc lát vẫn chưa phản ứng gì: "Gì cơ?"
"Sao là sao? Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, sao mà đột nhiên lại xuất thần thế?" Nhìn nhân viên để cà phê trước mặt mình, Vệ Quyết Minh ném hai khối đường trên đĩa vào, cầm thìa chậm rãi quấy.
"A, không sao đâu, chỉ là có chút thất thần." Trầm Phi Dương lúc này coi như đã tỉnh táo lại. Hắn có chút có lỗi cười với Vệ Quyết Minh. "Cậu vừa mới nói gì?"
"Chưa nói gì cả. " Bưng cà phê uống một ngụm, Vệ Quyết Minh nhướng mày, bật người buông chén ra, lại đổ thêm hai khối đường, "Cậu tìm tôi làm gì vậy?"
Nghe được lời Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương trầm mặc chốc lát mới mở miệng hỏi: "Trước đó cậu......" Hắn dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự có nên hỏi hay không. "Có phải đã cưỡng hôn Vệ Thành Trạch trong thang máy không?"
câu hỏi của Trầm Phi Dương vừa ra khỏi miệng,trong lòng Vệ Quyết Minh nhất thời cả kinh. Bàn tay đang khuấy cà phê nhất thời không không kiềm được lực, thiếu chút làm đổ luôn cốc cà phê trên bàn.
Không cần hắn nói thêm gì, phản ứng này cũng đã cho Trầm Phi Dương đáp án.
Lần trước lúc hắn xuống lầu, vừa lúc nghe có người đang thảo luận chuyện này. Vốn lúc ấy đã muốn quay lại tìm Vệ Quyết Minh hỏi cho rõ ràng nhưng vì lúc đó không có văn kiện để có cớ tìm đối phương nên cuối cùng vẫn không đến. Sau lại vì chuyện kia trì hoãn nên mới kéo dài tới tận bây giờ.
"Tại sao?" Thu lại nụ cười trên mặt, biểu tình Trầm Phi Dương nghiêm túc đến hiếm thấy.
"Trừ muốn đùa giỡn hắn thì còn có thể vì gì?" Bị ánh mắt Trầm Phi Dương chiếu đến làm có chút phiền táo, ngữ khí của Vệ Quyết Minh có chút không tốt.
—— quỷ mới biết hắn lúc đó đột nhiên động kinh cái gì!
"Thật như vậy à?" Trầm Phi Dương gắt gao nhìn Vệ Quyết Minh. Hiển nhiên không hề tin lí do thoái thác của Vệ Quyết Minh.
Trầm Phi Dương hỏi lại làm Vệ Quyết Minh nôn nóng thêm vài phần: "Không thì sao?" Hắn bưng lên cà phê, hung hăng uống một ngụm. "Chẳng lẽ tôi còn có thể đột nhiên thích thượng hắn à?" Chỉ là sau khi nói câu đấy ra lời, trên mặt Trầm Phi Dương lại không lộ ra biểu tình vui vẻ mà Vệ Quyết Minh tưởng tượng, ngược lại giống như...... Càng tin tưởng hơn là sao?
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Vệ Quyết Minh nhịn không được kéo khóe miệng —— sao có thể có chuyện này chứ? Hắn rõ ràng thích Bạch Cập mà.
Nhưng dù không ngừng tự thuyết phục mình như vậy nhưng Vệ Quyết Minh vẫn cảm thấy lo lắng.Người không nhìn thấy xuất hiện càng ngày càng nhiều trong mộng của hắn, thậm chí có đôi khi lúc khi hắn đặt Bạch Cập dưới thân nhưng trong đầu lại đều là gương mặt không rõ ràng của người đó.
Chuyện này còn chưa tính, cũng không biết mắc phải tật xấu gì, hắn thế nhưng cảm thấy hơi thở của người trong mộng kia rất giống với mùi hương hắn ngửi được trên người Vệ Thành Trạch trong thang máy.
Nhìn sắc mặt của Vệ Quyết Minh, tim Trầm Phi Dương không khỏi càng trầm xuống.
Chẳng lẽ có những chuyện thật sự không thể thay đổi sao? Giống như lúc Vệ Quyết Minh nghĩ đến chuyện tìm đối tượng hợp tác thì người đầu tiên hắn tìm đến lại là Chu Hải Tô; giống như Vệ Quyết Minh và Bạch Cập lúc nào cũng thành đôi; giống như —— dù Vệ Thành Trạch đã cố gắng tỏ vẻ bất hòa để rời khỏi Vệ Quyết Minh đến vậy, Vệ Quyết Minh lại vẫn như cũ thích hắn.
"Ngươi có nghĩ tới chuyện " Dùng thần sắc phức tạp nhìn Vệ Quyết Minh, Trầm Phi Dương bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Tại sao Vệ Thành Trạch trăm phương nghìn kế muốn chia rẽ cậu với Bạch Cập?" Rõ ràng nếu để Vệ Quyết Minh và Bạch Cập cùng một chỗ thì địa vị của Vệ Thành Trạch ở công ty lý sẽ càng vững vàng hơn. Dù sao trong xã hội hiện nay, người có thể không hề chướng ngại tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái vẫn là số ít.
Như không ngờ Trầm Phi Dương sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, Vệ Quyết Minh sửng sốt một lúc mới có chút không xác định mà mở miệng: "Có lẽ cảm thấy tôi như thế sẽ làm mất thể diện của công ty đi."
Tuy rằng hắn và Vệ Thành Trạch quả thật không hợp nhau nhưng không thể không thừa nhận, trình độ coi trọng của người kia với công ti cũng không kém hắn bao nhiêu. Vệ Thành Trạch nói đến cùng thì vẫn luôn để ý đến thứ mà cha lưu lại.
Nhìn biểu tình có chút nghi hoặc của Vệ Quyết Minh. Trong nháy mắt, Trầm Phi Dương đã muốn nói tất cả mọi chuyện ra. Nhưng lời muốn nói sau khi đảo vài vòng trong miệng thì toàn bộ lại bị hắn nuốt vào.
—— nếu nói ra, tất cả những việc Vệ Thành Trạch làm không phải đều sẽ uổng phí sao? Hơn nữa, chuyện sống lại này, nghe quả thật quá khó tin. Trầm Phi Dương thậm chí có thể tưởng tượng được biểu tình Vệ Quyết Minh sẽ lộ ra khi nghe được chuyện hắn nói.
Không biết tại sao lại thấy Trầm Phi Dương đối diện có chút kỳ lạ, Vệ Quyết Minh nhịn không được nhíu mày —— trên thực tế, hôm nay từ lúc hai người gặp mặt, bộ dạng của đối phương đã có chút kỳ quái, cứ như đang che dấu chuyện gì dó. Biểu tình muốn nói lại thôi thực làm người ta nhức trứng.
Bưng cốc lên một hơi uống hết cà phê trong cốc, Vệ Quyết Minh nhìn thoáng qua điện thoại cầm tay, đứng lên: "Tôi còn phải đi gặp Chu Hải Tô, nếu không có gì thì tôi đi trước nhé?"
"Về chuyện này. " Nói đến chuyện này, biểu tình trên mặt Trầm Phi Dương lại trở nên nghiêm túc "Cậu vẫn nên tìm một đối tượng hợp tác khác thì hơn."
Suy nghĩ của tác giả: Chu Hải Tô: Chỉ cần là đồ vợ bảo mặc thì nữ trang ta cũng mặc!Mấy chương gần đây số lượng từ đột ngột tăng, có phải nên khen tui một cái hay không hử 0w0Cám ơn dương cuốn cuốn là mập mạp, 喵 điện, lang quỷ quỷ đích lôi, lấy bao tải bộ ta sao đích lôi cùng lựu đạn, sao sao đát ~
Ly: Mấy chương thế giới 1 có 2k 3k từ, mấy chương sau 4k5 từ. Dạo này thì gần 6k từ. Càng ngày càng dài là sao á QAQ. Ai cứu t với QAQ