[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 92




Ly: Không biết sao tui thật sự không thích Vệ Quyết Minh, có lẽ do những nhân vật nguyên nam chính trong những thế giới trước đều rất dễ mến nên càng làm sự khó chịu của tui với Vệ Quyết Minh tăng nhiều hơn. Mọi người đọc chương nhớ đội mũ bảo hiểm và chuẩn bị thuốc chống sốc đầy đủ moa moa

Ánh mắt dừng lại vài giây ở bình phun nằm trên mặt đất, Vệ Thành Trạch thu mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Quyết Minh. Môi hắn mím chặt lại thành một đường thẳng tắp. Trong mắt đột ngột lướt qua gì đó nhưng cuối cùng mọi thứ chỉ còn lại bình tĩnh.

"Tránh ra." Dùng sức nhưng vẫn không thể rút được cổ tay mình khỏi tay Vệ Quyết Minh. Mày Vệ Thành Trạch không khỏi nhíu chặt lại.

"Nếu tao nói không thì sao?" Vệ Quyết Minh nheo hai mắt lại, không theo ý Vệ Thành Trạch mà lùi lại, ngược lại còn chen một chân vào giữa hai chân Vệ Thành Trạch,thân thể hai người nhất thời liền gắt gao dán vào một chỗ. Mùi hương trên người đối phương truyền đến cũng càng trở nên nồng đậm.

Nhịn không được cúi đầu, hít một hơi thật sâu trên hõm cổ của Vệ Thành Trạch, cảm nhận được thân thể cứng ngắc của người dưới thân. Vệ Quyết Minh vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà liếm cổ Vệ Thành Trạch, giọng nói có chút khàn khàn: " Mày dựa vào thứ này để đi câu - dẫn đàn ông đúng không?"

"Cái......" Không thể lập tức hiểu được ý của Vệ Quyết Minh, Vệ Thành Trạch đang muốn mở miệng thì đôi môi lại đột ngột bị chặn lại. Đầu lưỡi mềm mại mãnh liệt xâm nhập vào giữa đôi môi chưa khép kín. Đảo qua từng tấc một trong khoang miệng, sau đó cường ngạnh câu lấy cái lưỡi mềm của Vệ Thành Trạch, dùng sức mút vào.

Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, cùng với mùi hương giống hệt trong giấc mơ đang quanh quẩn nơi chóp mũi làm Vệ Quyết Minh không tự chủ được trầm mê trong đó.

Trong đầu trống rỗng vài giây, Vệ Thành Trạch nhận ra vừa mới xảy ra chuyện gì, nhất thời liền đột ngột vùng vẫy. Nhưng dù là hình thể hay khí lực thì Vệ Thành Trạch cũng không thể so được với Vệ Quyết Minh hơn mình tới bốn tuổi. Giãy dụa như vậy tất nhiên không làm được gì cả.

Như cảm thấy bất mãn với phản kháng của Vệ Thành Trạch, bàn tay cầm lấy cổ tay hắn của Vệ Quyết Minh càng thêm dùng sức. Hắn còn cố ý tách hai chân Vệ Thành Trạch ra, dùng đầu gối cọ mạnh vào dưới thân hắn.

"Hmm......!" Nghe được tiếng rên không thể khống chế mà phát ra từ miệng Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh chỉ cảm thấy lửa trên người càng ngày càng nóng. Dùng đầu gối cọ lên gốc đùi Vệ Thành Trạch, ám chỉ trong đó không thể rõ ràng hơn.

Vệ Thành Trạch bị bắt ngửa đầu tựa vào vách thang máy phía sau. Thân thể không khống chế được mà run nhè nhẹ, không biết vì khuất nhục hay vì tức giận. Hắn đột nhiên ngừng giãy dụa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như buông tha mọi chuyện. Nhưng mà ngay giây tiếp theo, Vệ Quyết Minh liền cảm thấy đầu lưỡi bị cắn mạnh một cái.

Ăn đau buông môi Vệ Thành Trạch ra, Vệ Quyết Minh nhìn Vệ Thành Trạch đang giương miệng thở dốc, hơi thở có chút không xong. Thân thể hắn lệch về phía trước, dán cả người lên người Vệ Thành Trạch. Môi nhẹ nhàng cọ vành tai Vệ Thành Trạch, giọng nói mềm nhẹ như tình nhân thân mật nhất: "Làm sao, thằng khác có thể, mà tao thì không được à?"

"Anh rốt cuộc...... Đang nói gì?!" Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, muốn tránh hành động cảu Vệ Quyết Minh, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng chưa kịp rút đi. Bộ dáng cực lực giữ trấn định kia thoạt nhìn có vẻ vô cùng...... Mỹ vị.

- -Hắn lúc ở cạnh thằng đàn ông khác, cũng là dạng này à?

Trong mắt đột ngột hiện ra một cỗ lệ khí, Vệ Quyết Minh dùng sức đẩy mạnh Vệ Thành Trạch đang muốn đứng dậy trở về tường.

"Số lên Vệ tổng đến công ty dạo này hình như càng ngày càng ít ấy nhỉ? Hay là yêu đương rồi?"

"Lại nói ấy, tôi lần trước hình như nhìn thấy Vệ tổng bị người ta ôm vào trong xe......"

"Thật hay giả thế? Vệ tổng đó thật á?"

" Cậu nói như vậy tôi mới nhớ! Tôi ở sau phố, hình như nhìn thấy Vệ tổng đang hôn một người đàn ông! Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm đấy!"

"Ai tôi cũng vậy......"

"Nhưng mà, Vệ tổng thoạt nhìn......"

"Sao?"

"...... Không có gì, có lẽ tôi nhìn lầm thôi......"

Biết rõ mình không nên để ý tới việc này nhưng Vệ Quyết Minh lại không thể khống chế mà một lần lại một lần tưởng tượng bộ dạng Vệ Thành Trạch dưới thân người khác.

Hắn sẽ giống như trong mộng, vì khoái cảm mà hai mắt rưng rưng, dùng âm thanh mang tiếng nức nở gọi tên một người khác ư? Hay là vô lực mà nắm lấy đệm giường dưới thân, một lần lại một lần khóc lóc xin tha rồi một lần lại một lần bị vô tình mà xỏ xuyên? Hay là nức nở cắn trên bả vai y, run rẩy bắn lên người đối phương?

Không thể phân biệt được cảm giác đang bốc lên trong ngực mình, bàn tay nắm cổ tay Vệ Thành Trạch của Vệ Quyết Minh càng chặt hơn vài phần.

Không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn, trên mặt Vệ Thành Trạch rốt cục hiện ra chút tức giận: "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tìm đàn ông thì......" Nhưng sau khi chống lại hai mắt Vệ Quyết Minh, hắn lại ngây ngẩn cả người,câu nói mới nói một nửa thanh cũng kẹt ngay họng, không thể nào nói ra nổi.

Ánh mắt bây giờ của Vệ Quyết Minh hệt như trong trí nhớ. Tràn ngập ghen tị, không cam lòng cùng với chiếm hữu dục nồng đậm làm hắn sợ hãi.

Chỉ là -- Sao có thể có chuyện này chứ? Rõ ràng hắn đã cố gắng đẩy người này ra khỏi mình như vậy. Tại sao -- kết quả lại vẫn không có gì thay đổi?

Nhìn Vệ Thành Trạch đang trợn tròn mắt, Vệ Quyết Minh chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng đốt càng vượng.

Thang máy đã tới tầng chỉ định, phát ra một âm thanh thanh thúy. Vệ Quyết Minh nhìn Vệ Thành Trạch một cái, bỗng nhiên đột ngột đi đến, kéo hắn ra ngoài.

Vệ Thành Trạch còn chưa kịp phản ứng gì liền lảo đảo vài bước mới lấy lại được cân bằng.

Tầng cao nhất trừ phòng hội nghị ra thì cũng chỉ có văn phòng của Vệ Thành Trạch và phòng thư ký. Yên tĩnh bình thường làm hắn thấy thanh tịnh giờ không hiểu sao lại làm hắn thấy có chút hoảng hốt.

Cơ hồ bị Vệ Quyết Minh kéo vào phòng hội nghị, sắc mặt Vệ Thành Trạch trắng bệch. Tiếng chốt cửa trong căn phòng trống trải có vẻ vô cùng rõ ràng.

Vệ Thành Trạch dùng sức rút cổ tay mình ra, lại đổi lấy một ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Quyết Minh. Trong mắt Vệ Thành Trạch rốt cục hiện ra chút bối rối không thể che dấu được. Bàn tay nắm cổ tay hắn càng dùng lực làm hắn có chút đau đớn.

Hung hăng đè Vệ Thành Trạch trên dãy bàn dài phòng hội nghị, Vệ Quyết Minh cười lạnh một tiếng. Nắm lấy cằm Vệ Thành Trạch, cúi đầu liền hôn lên.

Thắt lưng đập vào bàn có chút đau, Vệ Thành Trạch gắt gao cắn môi, tay phải rốt cục cũng lấy được tự do để trên ngực Vệ Quyết Minh, muốn đẩy hắn ra. Nhưng trên lưng bỗng truyền cảm giác tê dại làm hắn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Đầu lưỡi linh hoạt thừa cơ chui vào khoang miệng, tùy ý đoạt lấy không khí trong phổi Vệ Thành Trạch. Bàn tay thô ráp lần vào vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng hắn, có chút ngứa ngáy.Hai tay Vệ Thành Trạch gắt gao nắm lấy cổ tay Vệ Quyết Minh nhưng lại không thể dụng lực. Cặp kính có chút lệc bịt kín một tầng sương mù, che khuất đi đôi mắt ướt đẫm kia.

Không tự chủ được mà than nhẹ một tiếng, Vệ Thành Trạch rên lên, hai tay hơi nắm chặt, hung hăng cắn đầu lưỡi Vệ Quyết Minh một cái.

Lần này hắn cắn rất mạnh, mùi tanh ngọt nhất thời liền tràn ngập khoang miệng. Nhưng động tác của Vệ Quyết Minh cũng chỉ tạm dừng chốc lát, sau đó lại càng thêm kịch liệt.

Thứ bên dưới bị Vệ Quyết Minh cố ý cọ xát hơi run rẩy đứng lên, thắt lưng mẫn cảm bị vuốt ve qua lại làm Vệ Thành Trạch không tự chủ được có chút run rẩy, trong mắt cũng nổi lên lệ quang.

Buông Vệ Thành Trạch ra ngay trước khi hắn hít thở không thông, hô hấp của Vệ Quyết Minh có chút dồn dập: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một nơi đâu." Hắn liếm đôi môi sưng đỏ của Vệ Thành Trạch, cảm giác tức giận và đè nén trong lòng tiêu tán không ít.

Đưa tay kéo áo Vệ Thành Trạch một cái, hàng cúc trên đó nhất thời liền bung ra cả loạt, lộ ra lồng ngực trắn nõn. Cà vạt tối màu dán tại trên lồng ngực lõa lồ mang chút sắc tình không thể nói rõ.

Thần sắc trong mắt càng sâu thêm, Vệ Quyết Minh giữ lấy hai tay Vệ Thành Trạch, cúi đầu xuống, mút ra một ấn ký đỏ sậm trên gáy hắn.

Tránh không tránh được, trốn cũng trốn không xong, Vệ Thành Trạch cảm nhận được cảm giác ướt át kia, rốt cuộc không thể giữ được trấn định nữa nước mắt không thể khống chế mà chảy ra: "Anh...... Xin anh mà, dừng lại...... Ô...... xin anh...... anh......"

Nhưng lời cầu xin của Vệ Thành Trạch không làm Vệ Quyết Minh sỉnh ra ý nghĩ dừng lại mà ngược lại còn làm hắn càng thêm hưng phấn.

- - đúng vậy, trong cơn mơ kia, Vệ Thành Trạch cũng dùng tiếng rên mang theo chút nức nở kia, một lần lại một lần mà khóc xin hắn tha thứ.

Chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn hết xuống dưới, Vệ Quyết Minh nhẹ nhàng hôn lên vệt nước mắt trên mặt Vệ Thành Trạch. Thứ đang vô cùng có tinh thần dưới thân chọc lên eo đối phương, ngực càng ngày càng nóng: "Ngoan, cứ gọi anh như thế đi, anh muốn nghe em gọi anh như vậy......"

"...... Anh...... Hmm...... Dừng, dừng lại......" Bắt được bàn tay đang muốn tiếp tục trườn xuống phía dưới cảu Vệ Quyết Minh, hàng mi dính chút nước mắt hơi run lên, phá lệ chọc người trìu mến, "Xin anh......"

Nhìn bộ dáng của Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng nóng. Thứ tình tự nào đó đã lên tới cực hạn, giống như sắp đầy tràn vậy. Hắn trở tay bắt lấy tay Vệ Thành Trạch giơ lên, sau đó hé miệng ngậm một ngón tay Vệ Thành Trạch vào miệng, nhẹ nhàng liếm mút.

Nghe thanh âm run rẩy mang theo chút thở dốc của Vệ Thành Trạch, đầu lưỡi Vệ Quyết Minh nhẹ nhàng đảo qua đốt ngón tay Vệ Thành Trạch. Trong mắt tràn đầy thần sắc thoả mãn.

"Vệ tổng! Vệ tổng! Anh có ở bên trong không?" Giọng nói bỗng nhiên truyền đến làm cho động tác của Vệ Quyết Minh hơi khựng lại. Hắn quay đầu, nhìn về phía cánh cửa khóa chặt. Trên mặt hiện ra chút hờn giận vì bị phá chuyện tốt.

"Muốn lên tiếng không?" Dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn vành tai Vệ Thành Trạch, giọng nói của Vệ Quyết Minh mang theo chút ác ý, "Để người khác nhìn thấy em trong bộ dạng thế này?"

Nhìn Vệ Thành Trạch vì lời nói của mình mà hiện ra thần sắc do dự, Vệ Quyết Minh hơi nheo mắt lại, cắn một miếng lên gáy hắn: "Hơn nữa, chìa khóa phòng hội nghị cũng chỉ có em và thư ký có thôi nhỉ? Mà trước khi em tới, anh đã nhìn thấy cô ta đi xuống lầu rồi."

"Mà dù cô ta có trở lại bây giờ, thằng bên ngoài tìm được chìa khóa," Vệ Quyết Minh bỗng nâng thắt lưng Vệ Thành Trạch lên, ôm hắn đặt trên bàn dài, "Thì cũng muộn mất rồi."

Cảm giác không trọng lực đột ngột xảy ra làm Vệ Thành Trạch theo bản năng thét lên một tiếng. Tuy đã thu thanh đúng lúc nhưng cuối cùng thì vẫn phát ra tiếng.

Người ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, giọng nói nhất thời cao hơn rất nhiều. Thậm chí còn cầm lấy nắm cửa muốn mở cửa gỗ ra. Đáng tiếc, cánh cửa đã khóa không chút sứt mẻ.

"Em nhìn đi," thẳng lưng lên, Vệ Quyết Minh dùng thứ dưới thân, cách lớp vải dệt mà trượt qua khe đùi Vệ Thành Trạch. Giọng nói khàn đặc chứa đầy tình - dục, "Nó căn bản không có cách nào."

Giống như ý thức được điểm này, người ngoài cửa sau khi đập cửa một lúc liền không thấy có động tĩnh gì nữa. Không biết là đang đi tìm chìa khóa hay cứ thế mà buông tha chuyện này.

Vệ Thành Trạch nhìn thoáng qua cánh cửa yên ắng, như nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại. Thân mình theo động tác của Vệ Quyết Minh mà run lên nhè nhẹ. Bộ dáng cố gắng khắc chế khẩn trương và hổ thẹn kia làm thứ dưới thân Vệ Quyết Minh càng cứng hơn vài phần.

Nhưng, ngay lúc Vệ Quyết Minh chuẩn bị làm đến bước cuối cùng thì trên cửa bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn. Giống như đang có người lấy vật nặng dùng sức đập vào cửa vậy.

Vệ Quyết Minh và Vệ Thành Trạch đều bị phát triển có chút ngoài ý liệu này làm cho sửng sốt. Vệ Thành Trạch hơi thẳng người nhìn về phía cửa. Bộ dáng có chút chờ mong kia làm cơn tức vừa tiêu xuống của Vệ Quyết Minh, đột nhiên lại bắt đầu bùng lên.

"Nó không kịp đâu." Đưa tay rút thắt lưng Vệ Thành Trạch ra, Vệ Quyết Minh mặc kệ động tĩnh phía cửa, tiếp tục ý định của mình.

Bị hành động của Vệ Quyết Minh dọa sợ, Vệ Thành Trạch theo bản năng muốn lùi về phía sau. Nhưng Vệ Quyết Minh lại đang nắm thắt lưng hắng làm hắn không thể động đậy được.

Cúi đầu nhìn Vệ Quyết Minh. ánh mắt như muốn nuốt luôn mình vào bụng của hắn làm thân mình Vệ Thành Trạch không tự chủ được cứng đờ, động tác giãy dụa cũng ngừng lại.

"Ngoan, nghe lời anh nào" Cúi người xuống nhẹ nhàng hôn khóe miệng Vệ Thành Trạch, Vệ Quyết Minh vô ý mà dùng ngữ khí như trong giấc mộng kia, "Không đau đâu."

Lời nói của Vệ Quyết Minh làm Vệ Thành Trạch lộ ra thần sắc sững sờ, như đang nhớ tới chuyện gì mà thần sắc lại có chút hoảng hốt. Ngay cả phản kháng cũng quên. Sau đó, hắn liền cảm thấy dưới thân chợt lạnh, phía sau có một thứ nóng rực nào đó đang dần tiến đến.

Hai mắt không tự chủ được mà trợn to, Vệ Thành Trạch đang muốn mở miệng nói gì thì cánh cửa vẫn đang bị phá rốt cục không thể chống đỡ nổi phát ra một tiếng thật lớn, mở ra.

Người nọ thoạt nhìn cũng tầm tuổi Vệ Thành Trạch, một chiếc áo phông đơn giản vầ quần thể thao. Cầm trên tay một cái ghế dựa không nhẹ. Trán đầy mồ hôi, không biết do gấp hay do mệt.

Tuy đã đoán được đại khái tình huống bên trong nhưng khi Lưu Văn Bân thẩt sự nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trái tim vẫn nhịn không được nặng nề nhảy một cái. Mắt như bị bỏng nhanh chóng dời đi. Nhưng lập tức, hắn lại thấy thế này có gì đó không đúng, liền bật người chuyển mắt về.

"Mày buông cậu ấy ra!" Không buông thứ trong tay xuống, Lưu Văn Bân cứ vác cái ghế dựa kia qua. Bộ dáng hùng hổ kia thực sự làm người ta nhịn không được hoài nghi, chỉ cần Vệ Quyết

Minh chậm một chút thì cậu sẽ trực tiếp ném luôn cái ghế dựa lên người hắn.

Ly: Đập nó đập nó!!!!!!!!

Theo bản năng buông tay lui về sau, Vệ Quyết Minh bỗng nhận ra có gì đó không đúng. Lúc muốn tiến lên thì Lưu Văn Bân lại nhanh hơn một bước, chắn trước người Vệ Thành Trạch. Ghê dựa vẫn đang cầm trong tay mang theo lực uy hiếp cực mạnh.

Nhìn thoáng qua Vệ Thành Trạch rốt cục đã khôi phục lại tinh thần, đang bối rối mặc lại quần áo mới bị kéo xuống. Vệ Quyết Minh lạnh lùng nhìn Lưu Văn Bân một cái, sửa sang lại trang phục, xoay người rời khỏi phòng hội nghị.

Mãi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của Vệ Quyết Minh nữa, Lưu Văn Bân mới thả cái ghế dựa xuống. Vì buông tay hơi sớm, cái ghế dựa khi liền đổ trên mặt đất, phát ra một tiếng rất lớn làm cậu giật cả mình.

Cậu lắc cái tay đã mỏi nhừ, nhịn không được nhe răng suýt xoa.

Cái ghế dựa này là cái cậu vừa mới xách từ văn phòng của Vệ Thành Trạch tới -- may mà Vệ Thành Trạch không có thói quen khóa cửa. Cũng không biết rốt cuộc là dùng gỗ gì làm, nặng gần chết. Cậu dùng thứ này đập cửa nửa ngày, lại còn giơ thứ này lên cao. Giờ hai tay cậu đã mỏi đến tê dại.

Dù không nhìn thấy biểu tình của Lưu Văn Bân nhưng từ bộ dáng của đối phương cũng thừa biết hành động vừa rồi của cậu chắc chắn không thoải mái như bề ngoài. Vệ Thành Trạch trầm mặc chốc lát mới mở miệng nói: "Cám ơn."

Vệ Thành Trạch đột nhiên lên tiếng làm Lưu Văn Bân sợ tới mức lưng không nhịn được cứng đờ. Một lúc lâu sau, cậu mới xoay người lại, có chút xấu hổ gãi đầu: "Không có gì, này..... À, Vệ tổng, anh không sao chứ?"

Lúc này Vệ Thành Trạch tuy đã mặc được quần vào nhưng chiếc sơmi trên người hắn lại ở vừa bị Vệ Quyết Minh xé rách. Không thể che được những dấu vết dày đặc trên người Vệ Thành Trạch. Chỉ cần nhìn một cái là đã có thể biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn một cái rồi nhanh chóng rời mắt, mắt Lưu Văn Bân quay lung tung, không biết nên đặt mắt vào đâu.

"......Ừ, " Có lẽ cũng hiểu được tình huống hiện tại có chút xấu hổ, giọng nói của Vệ Thành Trạch có chút mất tự nhiên. "Cám ơn." Hắn lặp lại lời lúc nãy, hàng mi hơi hạ xuống che đi thần sắc trong đó.

"Không, không cần cảm ơn đâu!" Theo bản năng mà trả về một câu, Lưu Văn Bân cúi đầu nhìn chằm chằm cái cúc áo bên chân. Chỉ cảm thấy không khí này càng làm cậu thêm không được tự nhiên.

Cũng biết tình huống này giờ không thích hợp để nói chuyện phiếm, Vệ Thành Trạch nhìn Lưu Văn Bân một cái. Không nói gì, chỉ đưa tay đỡ lấy cái bàn bên cạnh muốn đứng lên. Không ngờ, chân hắn vừa mới chạm được đến mặt đất, nhất thời liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã luôn trên đất.

Bị động tác cả Vệ Thành Trạch dọa sợ, Lưu Văn Bân mặc kệ chuyện khác vội vàng đưa tay đỡ hắn: "Anh không sao chứ?!" Nhìn bộ dạng cả người vô lực của Vệ Thành Trạch, cậu như hiểu được chuyện gì liền lộ ra biểu tình phẫn nộ. "Có phải thằng khốn ấy chuốc thuốc anh không?"

Cậu trước đó còn thấy kỳ lạ, tại sao phản kháng của Vệ Thành Trạch lại mỏng manh tới vậy, hóa ra là vì chuyện này! Thằng khốn Vệ Quyết Minh đáng chém ngàn đao! Thằng đó là anh của Vệ Thành Trạch đấy!

Càng nghĩ càng thấy tức, Lưu Văn Bân thậm chí bắt đầu hối hận lúc nãy mình sao không hung hăng ném cho thằng ấy một ghế vào mặt.

Nhìn biểu tình không chút che dấu của Lưu Văn Bân, khóe môi Vệ Thành Trạch lấy một góc độ không thể nhìn thấy mà hơi cong lên, không mở miệng giải thích gì cả.

Dựa vào cái bàn đứng chốc lát, Vệ Thành Trạch như đã lấy lại được chút sức, hơi đứng thẳng người lên.

"Có thể giúp tôi kiếm một cái áo khoác được không?" Có chút không được tự nhiên mà buông lỏng tay Lưu Văn Bân ra, Vệ Thành Trạch mở miệng hỏi.

Theo tầm mắt Vệ Thành Trạch, Lưu Văn Bân tìm thấy được thứ hắn cần đang nằm trên nền cạnh cửa. Trên đó có một dấu chân thật to, vô cùng bắt mắt.

Lưu Văn Bân:......

Lúc trước khi cậu chạy vào, trong lòng chỉ muốn đuổi Vệ Quyết Minh đi, hoàn toàn không chú ý tới chuyện trên mặt đất còn có một thứ như thế này.

Đi qua nhặt cái áo khoác trên mặt đất lên, Lưu Văn Bân dùng sức phủi dấu chân trên đó đi. Có chút ngượng ngùng đưa nó cho Vệ Thành Trạch.

Vệ Thành Trạch sau khi cảm ơn liền đưa tay cầm lấy cái áo khoác.

Nhìn Vệ Thành Trạch mặc áo khoác vào, che thân thể tràn đầy dấu vết kia đi, Lưu Văn Bân không biết sao lại thấy có chút tiếc nuối

...... Gặp quỷ, cậu đang nghĩ cái gì thế này?!

Nhịn không được muốn vả miệng mình một cái, Lưu Văn Bân vội vàng dời tầm mắt, làm như đang nhìn một chỗ nào đó khác. Nhưng lực chú ý lại vẫn đặt trên người Vệ Thành Trạch.

Mặc quần áo xong, Vệ Thành Trạch rốt cục cũng thấy cơn xấu hổ rút đi không ít. Hắn nhìn chằm chằm Lưu Văn Bân chốc lát, bỗng mở miệng: "Anh là...... Người của phòng giám sát......?"

"Hả?" Nghe lời Vệ Thành Trạch nói, Lưu Văn Bân không khỏi có chút kinh ngạc, "Vệ tổng còn nhớ tôi à?"

"Lần trước lúc xem hồ sơ phòng giám sát có thấy một lần." Vệ Thành Trạch gật đầu, trong mắt hiện ra chút xin lỗi "Nhưng mà tôi thực sự không nhớ được tên anh."

"Lưu Văn Bân " giọng nói của Lưu Văn Bân có chút nhảy nhót. Cậu thật sự không nghĩ Vệ Thành Trạch thật sự sẽ nhận ra cậu "Tôi tên Lưu Văn Bân!"

"Lưu Văn Bân" lập lại một lần tên của Lưu Văn Bân, Vệ Thành Trạch cười với cậu một cái. "Văn Bân, " hắn nói. "Có thể đỡ tôi về văn phòng được chứ?"

Dù Vệ Quyết Minh đã đi từ rất lâu nhưng chỗ này vẫn làm hắn thấy cả người không được tự nhiên.

"A? À, được!" Lưu Văn Bân hơi sửng sốt một lúc mới phản ứng lại. Như vậy, thoạt nhìn có chút ngốc ngếch.

Chuyện này thật sự cũng không thể trách cậu, cậu cũng không nghĩ tên của mình khi được Vệ Thành Trạch gọi lên lại dễ nghe như vậy.

Chuyển phân nửa trọng lượng của mình qua người Lưu Văn Bân, Vệ Thành Trạch tựa vào cậu đi ra ngoài.

Lúc nãy do quá khẩn trương nên không chú ý, giờ lại dựa vào gần như vậy, Lưu Văn Bân mới phát hiện trên người Vệ Thành Trạch có một mùi hương rất dễ chịu -- không phải nước hoa, cũng không phải bất cứ một loại mùi gì tương tự như vậy. Giống như đây là mùi mà bản thân Vệ Thành Trạch phát ra, hương khí vô cùng dụ người làm cậu không nhịn được mà toàn thân nhộn nhạo.

Nhịn không được quay đầu nhìn Vệ Thành Trạch một cái để chắc chắn rằng đối phương không nhận ra tâm tư của mình, Lưu Văn Bân nhất thời liền thở nhẹ ra một cái. Như để dời lực chú ý, Lưu Văn Bân nhìn chằm cánh cửa gỗ bị cậu đạp hỏng kia một lúc lâu. Trên mặt bỗng nhiên lộ ra biểu tình lo lắng: "Này...... Tôi có phải đền tiền không?"

Không ngờ Lưu Văn Bân lại hỏi câu này, Vệ Thành Trạch có chút sửng sốt. Sau đó liền nhịn không được cười ra tiếng: "Không cần. " Hai mắt hắn hơi cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười, "Tôi đền cho."

Đây là lần đầu tiên Lưu Văn Bân thấy Vệ Thành Trạch lộ ra nụ cười như vậy. Lúc trước khi cậu thấy được Vệ Thành Trạch, biểu tình nếu không phải là thập phần lãnh đạm thì cũng là nụ cười lễ tiết kia. Trừ những thứ đó thì cũng chỉ có lúc Vệ Thành Trạch ở một mình trong thang máy, lộ ra bộ dáng bi thương thống khổ kia.

Nhớ đến chuyện lúc trước, Lưu Văn Bân bỗng thấy có chút rầu rĩ, không biết phải nói đây là cảm giác gì.

Nhận thấy Lưu Văn Bân đang trầm mặc, Vệ Thành Trạch có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì!" Có chút bối rối mà lắc đầu, Lưu Văn Bân nhìn thẳng về phía trước, không dám đối diện với Vệ Thành Trạch.

Dù sao thì cậu cũng không thể nói với Vệ Thành Trạch rằng mỗi lần đối phương vào thang máy là cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm hắn không buông đúng không? Nếu cậu thật nói như vậy, Vệ Thành Trạch không chừng sẽ coi cậu thành biến thái luôn đấy.

Nhưng cũng bởi chính thói quen này của cậu nên lần này mới có thể nhanh chóng nhận ra có gì đó kỳ lạ. Nếu không Vệ Thành Trạch sẽ xảy ra chuyện gì...... Chỉ cần nghĩ lại là cậu lại thấy vô cùng khó chịu.

Văn phòng của Vệ Thành Trạch cũng không quá xa phòng hội nghị, bằng không hành động của Lưu Văn Bân lúc đó cũng không nhanh được như vậy.

Đưa tay đẩy cánh cửa vừa được mở còn chưa kịp đóng kia, Lưu Văn Bân đột nhiên thấy hơi tiếc sao thời gian không dài thêm một chút.

Giúp Vệ Thành Trạch ngồi xuống sopha, mắt Lưu Văn Bân đảo qua vị trí trống rỗng sau bàn, động tác bỗng nhiên cứng đờ.

"Tôi, Tôi đi mang ghế về!" Như một đứa nhóc bị bắt khi làm chuyện xấu, Lưu Văn Bân bật người lớn tiếng nói. Dáng vẻ khẩn trương kia làm Vệ Thành Trạch nhịn không được cười ra tiếng: "Ừ " Khóe mắt đuôi mày đều nhiễm ý cười ôn hòa, "Phiền anh."

Đi nhanh ra khỏi văn phòng, Lưu Văn Bân ôm lồng ngực đang kinh hoàng, có chút hoảng hốt.Cậu hình như...... Yêu rồi......

Suy nghĩ của tác giả: 5438: Ký chủ lại đi dụ trai rồi kìa! 【 chỉ 】

Hôm nay vẫn chưa rút được SSR, cả SR cũng không có QAAAQ

Cám ơn lang quỷ quỷ đích lôi cùng 19293771 đích lựu đạn, sao sao đát ~

Ly: Tiểu thiên sứ Lưu Văn Bân tỷ yêu cưng QAQ