Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 12: Đã từng gặp nhau?




Cuối cùng ngày đại hôn của đương triều Nhị công chúa Lý Minh Khuê cùng Vũ Ngọc Đan cũng đã đến.

Vũ Ngọc Đan thân mang lễ phục đỏ thẳm, lưng đeo đai ngọc, cưỡi ngựa đến hoàng cung rước dâu. Cũng nhờ lần đó đã rước đủ nhục nên sau khi trở về từ thành An Nam, Ngọc Đan đã cầu xin Lý Minh Khuê dạy cô cách cưỡi ngựa nên hôm nay cô mới có thể oanh oanh liệt liệt mà thúc ngựa đến hoàng cung rước dâu

Lý Minh Khuê đầu đội mũ cửu huy tứ phượng, váy dài tân nương thêu đuôi phượng hoàng vươn lên cao vút, biểu hiện rõ sự cao quý của con thiên tử.

Tại Kim Loan Điện, Vĩnh Bình đế cùng Quách hoàng hậu ngự trên cao nhìn Lý Minh Khuê được hai cung nữ dìu đến quỳ lạy cáo biệt.

Vũ Ngọc Đan vừa đến Kim Loan Điện, đi theo sau là hai cung nhân một người tay cầm *ngỗng thiên nga, người khác thì cầm **tệ bạch làm sính lễ, sau đó Vũ Ngọc Đan đích thân đi đến vươn tay dìu Lý Minh Khuê lên kiệu hoa. Ngọc Đan căng thẳng, trái tim bé nhỏ của cô đập nhanh đến độ cô nghĩ mình bị bệnh tim mất rồi

*người xưa coi nó là biểu tượng của sự trung thành

**một vật được tết bằng tơ thường được người cổ đại dùng làm sính lễ

Vũ Ngọc Đan cưỡi ngựa cùng kiệu hoa đi song song, phía trước là cung tần thân mang váy dài hồng sắc cùng cung nhân và toàn bộ của hồi môn của công chúa. Vì đây là đại hôn của vị công chúa nổi tiếng là tài nữ khuynh thành đứng đầu Nam Lang và đặc biệt hơn nữa là đã qua 21 nhưng vẫn không chịu lấy chồng, hôm nay cuối cùng cũng được gả đi nên toàn bộ bách tính đều đổ xô ra đường xem náo nhiệt.

Quách hoàng hậu ngồi trên kiệu cửu long cùng Thái tử cưỡi ngựa dẫn đầu đội đưa dâu hộ tống Lý Minh Khuê ra cửa hoàng cung, Lý Minh Khuê nhìn Quách hoàng hậu cùng Lý Kiến Thành đích thân tiễn mình liền nhếch miệng cười mỉa mai, rồi lại phát hiện phía đằng xa, Lý Minh Viễn đang đứng một góc nhìn mình, nàng nhẹ gật đầu ý bảo không sao để hắn yên lòng

Cả một quá trình, Ngọc Đan mơ mơ hồ hồ mà vượt qua các nghi lễ phiền phức thời cổ đại làm cho đầu cô choáng váng, sau đó cô còn bị một đám quan lại, quý tộc vây quanh mời rượu không ngừng, cũng may là tửu lượng của cô coi như không tệ nếu không chắc chắn bây giờ cô đã nằm dài ở đây chờ người đến vác cô mang về hỷ phòng. Ngọc Đan tay phải một chén, tay trái một chén liên tục uống vào. Qua được hai nén nhan, Ngọc Đan thấy phiền đến không chịu nổi quyết định giả say chuồng đi. Thành thân đúng thật là phiền phức mà! Cô thề với trời sau này sẽ không bao giờ thành thân lần nữa

Sau đó Ngọc Đan từng bước đi đến hỷ phòng, hai cung nữ thấy cô đã tới thì mở cửa cho cô vào, rồi nói vài câu chúc mừng mà cô đã nghe hơn ngàn lần trong buổi tối hôm nay như là "sớm sinh quý tử, bách niên giai lão" xong rồi lại cáo lui.

Trong hỷ phòng, Lý Minh Khuê đầu đội khăn voan, sóng lưng thẳng tắp phảng phất như pho tượng ngồi chờ cô, Ngọc Đan vừa nhìn thấy cứ tưởng mình đã đi nhầm đến đỉnh Linh Sơn - Tây Thiên nơi Phật Tổ Như Lai tu hành chứ hôm phải là hỷ phòng của cô

Nghe tiếng mở cửa Lý Minh Khuê nhẹ mĩm cười dưới lớp khăn voan, Ngọc Đan chậm rãi bước đến cầm lấy cành đào đặt trên khay ngọc đi đến bên giường nhẹ nhấc khăn voan đỏ thắm của nàng lên, cuối đầu nhìn xuống khuôn mặt nàng

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh nến chập chờn xung quanh khiến khuôn mặt Lý Minh Khuê càng thêm mười phần sắc xảo khiến tim Vũ Ngọc Đan như đánh trật một nhịp, đôi mắt hổ phách đó cũng chăm chú nhìn cô. Ánh mắt Ngọc Đan thuần khiết mê mẫn nhìn Lý Minh Khuê,

như muốn từ trong đôi mắt nàng tìm ra xem nó đang ẩn chứa điều gì, cô sâu xa nhìn nàng nhẹ nói: "Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?"

Lý Minh Khuê hơi bất ngờ khi nghe cô hỏi thế, nàng chỉ mĩm cười nói: "Ta cũng không rõ"

Thấy Ngọc Đan vẫn chăm chú nhìn mình không chịu dời mắt, Lý Minh Khuê đành đánh gãy bầu không khí ngượng ngùng này: "Tuy ngươi là phò mã trên danh nghĩa của bản cung, nhưng lễ vẫn không thể phế". Vũ Ngọc Đan nghe thấy thì vội thu lại suy nghĩ của mình, khó hiểu hỏi: "Lễ gì?"

Lý Minh Khuê khẽ nhíu mày: " Mấy tháng nay các mama đã dạy ngươi những gì mà một chút ngươi cũng không nhớ" sau đó lại xảo quyệt nhìn cô: "Phu quân không muốn uống rượu hợp cẩn cùng thiếp sao" Ngọc Đan lập tức rùng mình một cái, mau chóng chạy lại bàn rót ra hai chén rượu, rồi đưa cho Lý Minh Khuê một chén, cùng nàng uống rượu hợp cẩn giao bôi

Ngọc Đan lại tiếp tục hỏi: "Uống rượu giao bôi xong thì làm gì?". Lý Minh Khuê nghe Ngọc Đan hỏi một câu ngu ngốc như vậy thì nhẹ khuynh người về phía cô, mắt đối mắt: "Phu quân đoán xem, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên làm gì?"

Lần này thì Ngọc Đan rốt cuộc cũng hiểu ra, cô thật muốn tát vào mặt mình ngay tức khắc, tại sao cô có thể hỏi nàng như thế kia chứ, đúng thật là mất mặt mà, Ngọc Đan vội lấy chăn gấm che người mình lại: "Không... không được ta còn nhỏ lắm" nghe nàng nói vậy Lý Minh Khuê có chút bất đắc dĩ: "Xem ra trong mắt ngươi bản cung lúc nào cũng thích hà hiếp dân nữ nhà lành" sau đó lại nói: " Đã không còn sớm, nhau ngủ thôi" nói xong nàng đứng đi đến trước gương cởi xuống mũ quan tứ phượng

Ngọc Đan ấp úng hỏi: "Ta đêm nay ngủ ở đâu"

Lý Minh Khuê cũng không quay đầu lại nói: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc không lẽ ngươi muốn tách phòng ngủ riêng"

Mắt thấy tay Lý Minh Khuê thoát xuống từng tầng y phục hoa lệ, ba ngàn sợi thanh ti được nàng xoã xuống diễm lệ vô cùng, Ngọc Đan nhìn đến liền khẩn trương lên, cô cảm thấy so với lúc cô biết điểm thi đại học của mình thì chỉ có hơn chứ không kém. Ngọc Đan xấu hổ vội vã cởi xuống lễ phục chỉ còn lại trung y, sau đó lập tức nhảy lên giường chui rút vào trong chăn, dịch ra một khoảng trống chừa cho Lý Minh Khuê.

Lúc này Lý Minh Khuê đã thay xong y phục, đi tới bên giường xốc lên chăn gấm, nằm vào bên cạnh Vũ Ngọc Đan, tóc dài phủ rãi rác lên gối, vài sợi vô ý nhẹ lướt qua tấm lưng của Ngọc Đan khiến cô ngứa ngáy xoay người sang nhìn nàng. Bởi vì đi ngủ nên Ngọc Đan tuỳ ý xoã tóc mình ra cũng không mang quấn ngực, trung y của cô có chút rộng rũ sâu xuống trước ngực, lộ ra cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, phía sau mái dài ngang vai là khoả ngực trắng tròn như ẩn như hiện sau lớp tóc óng mượt, lúc này đây trông cô quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc

Lý Minh Khuê vội lắc đầu đánh bay suy nghĩ không đứng đắn của mình, dường như nhận ra bản thân có chút thất thố lập tức ngồi dậy thổi nến rồi quay lưng về phía Ngọc Đan nhắm mắt lại

Ngọc Đan thấy nến đã tắt thì thở quào nhẹ nhõm sau đó cũng thiếp đi