Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 27: Bắt gian




Cũng không có gì lạ khi hôm nay Lý Minh Khuê tìm đến Dụ Tần, không sai biệt lắm vào đúng chính ngọ nàng đã cùng Như Tuyết, Nhã Tịnh oai phong lẫm liệt xông thẳng vào Hoan Tú cung để hành quyết Dụ Tần

Dụ Tần đang cắt tỉa mấy khóm hoa sau vườn thì nghe tiếng cung nữ hối hả chạy tới bẩm báo Nhị công chúa không mời đến, liền vội vã đi đến chính điện nghe ngóng tình hình

Lý Minh Khuê thong thả ngồi trên ghế chủ toạ ở chính điện dùng trà, thấy Dụ Tần đến cũng không mấy để ý, cầm lấy nắp tách vớt bọt trà lười biếng nói: "Bản cung đến là muốn trao đổi với ngươi một việc"

Dụ Tần ngồi xuống ghế bên dưới, nhẹ mĩm cười: "Thần thiếp cùng Điện hạ có chuyện gì để cùng nhau bàn sao?"

Lý Minh Khuê cũng không nhiều lời, vươn mắt ra hiệu với Như Tuyết, Như Tuyết hiểu ý từ trong tay áo lấy ra một phong thư cùng một ngọc bội đi bến trước mặt đưa cho Dụ Tần

Dụ Tần nhìn thấy hai món đồ vật trên tay mình trong lòng run lên, đôi mắt lập tức tối sầm đi, run rẩy mở miệng: "Tại sao Điện hạ lại có những thứ này?", phong thư cùng ngọc bội trên tay Dụ Tần chính là thư từ qua lại giữa nàng ta với Thái tử, còn lại là ngọc bội tuỳ thân của Thái tử mà hôm qua Lý Minh Khuê đã sai Thiên Thanh lẻn vào tẩm cung của Dụ Tần tìm ra mấy thứ này

Lý Minh Khuê đạm mạc nói: "Làm sao bản có được không quan trọng, bản cung chỉ muốn nhắc cho ngươi là nếu chuyện này truyền đến tai phụ hoàng thì gia tộc của ngươi một mạng cũng không còn"

Dụ Tần nghe xong thâm tâm từng đợt sụp đổ ầm ầm kéo tới, nàng ta vội vã quỳ xuống dưới chân Lý Minh Khuê dập đầu cầu xin: "Xin Điện hạ tha cho gia tộc của thần thiếp, ngài muốn thần thiếp làm gì thần thiếp cũng nguyện ý"

"Cũng không có gì khó khăn" dừng một chút lại nói: "Bản cung chỉ muốn ngươi ba ngày sau hẹn Thái tử đến Hoan Tú cung để hầu hạ Thái tử thật tốt"

"Ngài có ý gì?" Dụ Tần khó hiểu nhìn Lý Minh Khuê hỏi

Lý Minh Khuê đứng dậy đi đến trước mặt Dụ Tần nâng cằm nàng ta lên: "Ngươi chỉ cần vào vai nạn nhân mà hầu hạ Thái tử thật tốt, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi"

Dụ Tần khoé mi đỏ ửng ngập lệ, giọng nói kiên định: "Thần thiếp nhất định không làm Điện hạ thất vọng"

Lý Minh Khuê buông cằm nàng ta ra, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc vứt xuống đất, sải bước lê váy dài cung trang lướt ngang qua Dụ Tần, đi tới cửa thì bỏ lại một câu: "Nếu muốn được ngồi lên vị trí Đức phi tốt nhất đừng để bản cung thất vọng"

Dụ Tần nhanh chóng bò lại cầm lấy lọ thuốc đang lăn trên đất, tầm mắt mờ mịt nhìn theo bóng lưng hoa lệ của Lý Minh Khuê

———đường phân cách hoa lệ

Vĩnh Bình đế một mình ngồi dùng bữa bên trong Gia Minh điện, Trương công công rón rém bước vào, đi theo sau là hai tiểu thái giám tay bưng khay gỗ phủ lụa đỏ cát tường

Trương công công đến gần cung kính khom người nói: "Bệ Hạ, phủ nội vụ đã chuẩn bị xong thẻ bài, thỉnh Bệ Hạ lật thẻ"

Vĩnh Bình đế cất giọng trầm trầm: "Mang tới cho trẫm xem"

Hai thái giám tay bưng khay thẻ tiến lên dâng trước mặt Vĩnh Bình đế

Vĩnh Bình đế cầm lên vài tấm thẻ rồi lại đặt xuống quay đầu hỏi Trương công công: "Hôm nay là *ngày rằm?"

*Các đế vương thường chọn ngày trăng tròn để thị tẩm cùng Hoàng hậu hoặc Quý phi, những ngày còn lại thì dành cho các phi tần thấp kém hơn

Trương công công nhẹ giọng thưa: "Vâng Bệ hạ"

"Vậy nàng đi" Vĩnh Bình đế lật một tấm kim bài lên nói

Trương công công đi tới nhận thẻ, lui ra khỏi Gia Minh điện vừa đi vừa cất giọng không âm không dương nói: "Quách Hoàng hậu, Phượng Từ cung"

Tối đến Vĩnh Bình đế vẫn còn ở Càn Thanh cung yên lặng ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, Long Tiên hương bên trong chiếc đỉnh vàng toả ra hương trầm nhè nhẹ, ông dựa lưng vào long ỷ xoa xoa thái dương mình

Trương công công đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, đã là sắp qua giờ Dậu (17h-19h tối) đến giờ phải thị tẩm"

Vĩnh Bình đế mệt mỏi nói: "Đi thôi"

Vĩnh Bình đế ngồi trên *long liễn được 16 cung nhân gánh đến Phượng Từ cung, đi được một đoạn ngang qua Hoan Tú cung có hai tiểu thái giám gần đó nhìn thấy long liễn liền vội vã nép sát vào tường quỳ xuống đợi kiệu vua đi qua

*long liễn: kiệu dành cho vua, hay còn được gọi là ngự liễn

Long liễn vừa lướt qua, một tiểu thái giám cất giọng nói cùng vị thái giám còn lại: "Ngươi xem,lúc này nếu Bệ Hạ bắt gặp Thái tử điện hạ từ bên trong Hoan Tú cung bước ra thì sẽ thế nào?"

Tiểu thái giám còn lại lập tức dùng tay che miệng hắn: "Ngươi nói nhỏ thôi, không khéo thì mất mạng"

"Dừng kiệu" Vĩnh Bình đế vốn khi xưa là một thân võ nghệ, thế nên cho dù hai thái giám có nhỏ giọng lí hí thế nào vẫn đều lọt hết vào tai ông

Khi kiệu dừng lại Vĩnh Bình đế lạnh nhạt nói: "Truyền hai thái giám khi nãy đến cho trẫm"

Hai tiểu thái giám nghe được lệnh truyền, sợ hãi quỳ rạp xuống dưới long liễn

Vĩnh Bình đế cũng không dài dòng trực tiếp nói: "Khi nãy các ngươi vừa nói gì lập lại cho trẫm"

Hai thái giám vẫn quỳ đó run rẫy nữa chữ cũng không dám hé răng

Trương công công mất hết kiên nhẫn, vung cây phất trần, quát: "Các ngươi chán sống sao, còn không mau nói"

Một thái giám bị kinh sợ, nhanh chóng thành thành thật thật khai báo: "Bẩm Bệ Hạ, chúng nô tài bắt gặp Thái tử điện hạ một thân đầy mùi rượu tiến vào Hoan Tú cung làm loạn"

Vĩnh Bình đế long nhan giận dữ, lạnh giọng nói: "Bãi giá Hoan Tú cung"

"Bệ Hạ, vậy còn Hoàng hậu nương nương?" Trương công công khó xử hỏi ông

"Hôm khác lại đến" Vĩnh Bình đế phất tay áo dứt khoát nói

Chờ khi kiệu vua đã đi khá xa, hai thái giám liền nở nụ cười quỷ quyệt, nhanh chân hồi Mộc Hà cung

Tại Mộc Hà cung, Lý Minh Khuê cùng Ngọc Đan nhàn nhã ngồi trước đình viện uống trà chơi cờ, hai tiểu thái giám đi tới phía trước khom người hành lễ, sau đó bẩm báo: "Điện hạ, Bệ Hạ đang tức giận đùng đùng bãi giá Hoan Tú cung" nói xong cả hai lấy tay gỡ đi lớp mặt nạ da trên mặt, lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, chính là Như Tuyết cùng Nhã Tịnh

Ngọc Đan trợn mắt há mồm chỉ tay vào mặt nạ da bị vứt trên đất khó tin nói: "Đây là dịch dung chi thuật trong truyền thuyết được chiếu đầy trên phim truyền hình sao?"

"...." Lý Minh Khuê

"Truyền thuyết?" Như Tuyết

"Phim truyền hình?" Nhã Tịnh

Nhìn vẻ mặt ngáo ngơ của cả ba, Ngọc Đan xấu hổ xua tay: "Ha ha là ta nói bừa thôi, vào chính sự đi"

Lý Minh Khuê nhẹ ho một tiếng: "Chuyện kế tiếp phải xem Dụ Tần giải quyết thế nào rồi"

"Đáng thương cho Quách Hoàng hậu đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho chờ long ân tới, mà lại bị chính nhi tử của bà ta phá hư chuyện tốt chắc chắn là tức đến chết cho xem" Nhã Tịnh che miệng nén cười nói

"Đúng vậy"

"Đúng vậy"

Ngọc Đan cùng Như Tuyết cũng phụ hoạ theo

Lý Minh Khuê không mấy hứng thú đến chuyện này, nàng nhìn sang Thiên Thanh nhàn nhạt hỏi: "Cảnh Vương đã tới kinh thành?"

Thiên Thanh gật đầu đáp: "Trễ nhất hai ngày sau sẽ đến"

Lý Minh Khuê ngón tay thon dài vuốt ve tóc mềm, cười như không cười nói: "Hoàng thúc đến rất đúng lúc"

———đường phân cách hoa lệ

Hoan Tú Cung

Lý Kiến Thành thong thả bước đến bên cạnh Dụ Tần vuốt ve mặt nhỏ của nàng: "Sao hôm nay lại mời bổn vương tới đây, là nhớ bổn vương sao?"

Dụ Tần đỏ mặt ngượng ngùng đáp: "Chỉ là muốn thưởng rượu ngắm trăng cùng Điện hạ"

"Hảo" Lý Kiến Thành cao hứng tươi cười nói

"Mau dâng rượu lên"

Hai cung nữ một người cần khay thức ăn, một người cần khay rượu cung kính dâng lên

Lý Kiến Thành hôm nay dường như tâm trạng rất tốt, hắn liên tục rót rượu không ngừng, Dụ Tần ngồi bên cạnh cầm lấy ly rượu dâng đến miệng Lý Khiến Thành hầu rượu cho hắn, nàng ta cũng cầm lấy một ly đặt lên môi mình, sau đó khéo léo đổ hết rượu vào ống áo

Cả người Lý Kiến Thành bỗng nhiên nóng lên, miệng khô lưỡi đắng, hắn liên lục nới lỏng cổ áo mình ra, dục vọng trong người hắn như đang được đốt lên từng cơn, nóng đến đốt cháy hết cả ý thức của hắn, Lý Kiến Thành vội bắt lấy cổ tay Dụ Tần kéo nàng ta ngồi lên đùi mình, nghiêng thân ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của nàng

Bàn tay Lý Kiến Thành như đói khát mà nắm lấy vạt áo Dụ Tần, dùng sức muốn xé đi chướng ngại vật trước mắt

Dụ Tần hốt hoảng bắt lấy tay Lý Kiến Thành không để hắn tiếp tục làm loạn, cúi đầu né tránh cái hôn của hắn, xấu hổ thẹn thùng nói: "Hay là chúng ta vào tẩm cung đi, nếu để người khác thấy được thì không hay"

Lý Kiến Thành thần trí mơ hồ gấp gáp gật đầu: "Được được" dứt lời liền mang Dụ Tần tiến vào tẩm cung

Hắn xô Dụ Tần ngã xuống nệm gấm, tay chân loạn choạng cởi xuống ngoại y cùng trung y trên hắn, rồi leo lên giường áp Dụ Tần dưới thân

Lý Kiến Thành rút đầu vào cổ Dụ Tần cắn nhẹ cái cổ trắng nõn của nàng, chậm rãi nghiêng đầu vươn lưỡi liếm lấy thuỳ tai, tay còn lại tựa sài lang hổ đói xé tung ngoại y Dụ Tần ra.

Còn chưa kịp công thành đoạt đất thì bên ngoài cửa cung đã truyền đến tiếng hô âm dương lẫn lộn của Trương công công: "Hoàng thượng giá lâm"

Hai cung nữ thiếp thân của Dụ Tần nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nhau, đến trước cửa cung quỳ xuống dưới chân Vĩnh Bình đế cầu xin: "Bệ Hạ, xin ngài mau cứu Dụ Tần nương nương, Thái tử điện hạ ngài ấy...ngài ấy mượn rượu làm loạn trong tẩm cung của nương nương"

Âm thanh ồn ào bên ngoài lọt vào tẩm cung, Dụ Tần liền vươn tay dùng sức đẩy Lý Kiến Thành ra khỏi người mình, cầm lấy ngoại y che trước thân, cố ý lớn giọng nói: "Thái tử điện hạ thỉnh tự trọng, thần thiếp đã là người của Bệ Hạ....không thể hồng hạnh vượt tường cùng nam nhân khác"

Lý Kiến Thành bất mãn bắt lấy hai tay Dụ Tần trấn xuống, đặt lên đỉnh đầu nàng ta, rằn giọng nói: "Nàng là nữ nhân của bổn vương!"

"Từ khi nào mà nữ nhân của trẫm lại trở thành nữ nhân của nghịch tử nhà ngươi?" Vĩnh Bình đế đẩy cửa bước vào lạnh giọng nói

Dụ Tần nhìn thấy Vĩnh Bình đế đến liền một cước đạp Lý Kiến Thành xuống giường, chạy đến ôm lấy chân Vĩnh Bình đế khóc nức nỡ: "Bệ hạ cứu thần thiếp, Thái tử ngài ấy áp bức thần thiếp làm chuyện đại nghịch bất đạo"

"Nhi thần không có!" Lý Kiến Thành lớn giọng nói

Nhìn thấy loạt cảnh quần áo tứ tung, nhi tử của mình thì một thân cởi trần, binh hoang mã loạn. Vĩnh Bình đế không thể bình tĩnh được nữa, lạnh giọng quát mắng: "Mang Thái tử đến quỳ trước Phượng Từ cung của Hoàng hậu, không có lệnh của trẫm không được đứng dậy, để Hoàng hậu biết nàng ta đã dạy nhi tử thành cái dạng gì!"

Thị vệ đứng phía sau nhận lệnh đi đến bắt lấy Lý Kiến Thành dắt đi

"Nàng không sao chứ" Vĩnh Bình đế khom người muốn dìu Dụ Tần đứng dậy

Dụ Tần vòng tay ôm lấy Vĩnh Bình đế nức nỡ nói: "Đêm nay Bệ Hạ đừng đi có được không? thần thiếp sợ..."

"Được, trẫm nhất định sẽ trừng trị hỗn trướng đó đòi lại công đạo cho nàng"